“Răng.” “Cười cái méo gì?” Nhậm Trạch khẽ nghiến răng, “Cậu phải nhớ cho rõ, là em gái tôi thích cậu, không phải tôi thích cậu, nó là nó, tôi là tôi, tôi không để yên cho cậu đâu!”
Vành tai cậu ta đỏ lên đầy khả nghi, lại kết hợp cùng lời nói dữ dằn, ánh mắt âm trầm.
Tạ Trì không cười nữa, bản thân anh cũng là người có hai nhân cách, biết rõ ý nguyện của nhân cách phụ không phải ý nguyện của nhân cách chính.
“Đừng giận,” Hiếm khi gặp được đồng loại, Tạ Trì không khỏi nhiều lời, anh hứng thú vén tay áo mình lên, “Anh nhìn xem.”
“Nhìn cái gì?” Nhậm Trạch nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cánh tay trắng trẻo chói mắt kia, Tạ Trì gầy, cánh tay cũng nhỏ, thon dài vừa phải.
“Tôi cũng không có lông, chẳng phải cũng giống anh hay sao, nhưng cũng được mà, có khó coi đâu nào, chút lông lá thôi mà, đâu phải tôn nghiêm của đàn ông.”
Nhậm Trạch nghẹn lời, vừa tức vừa buồn cười, sắc mặt dịu đi một chút, khẽ hừ lạnh một tiếng.
Một lúc sau, Tạ Trì khẽ hỏi: “Phải rồi, mạo muội hỏi một câu, anh là anh trai cô ấy, hay là bạn trai?” Dù sao anh cũng gọi là “anh trai”, nhưng tiếng gọi “anh trai” này lại mang nghĩa là bạn trai.
“Mẹ kiếp, anh có phải súc sinh không thế?!” Nhậm Trạch đột nhiên nổi đóa quát lên.
Tạ Trì đần mặt ra, anh súc sinh chỗ nào chứ?
Mặc dù Nhậm Nhiễm có vẻ nhỏ tuổi, nhưng biết đâu người ta chỉ tỏ vẻ đáng yêu, tuổi tác con gái vốn là thứ rất khó đong đếm.
Nhậm Nhiễm xin chữ ký của anh, Nhậm Trạch tức giận như vậy, có thể chỉ đơn thuần là cuồng em gái, cũng có thể là bạn trai ghen tị.
“Thế mà anh cũng nghĩ ra được, ai lại đi phát triển quan hệ như vậy với nhân cách phụ của mình chứ?”
Tạ Trì đột nhiên ho khụ một tiếng: “..Chuyện đó kể cũng đúng, cậu nói không sai.”
“Còn hơn mười tuổi nữa chứ.”
“Thật ngại quá, tôi đoán sai rồi, thế cậu tới đây để cô bé có được thể xác, tách ra với cậu à?” Tạ Trì dừng lại một chút, lịch sự bổ sung, “Tôi chỉ đơn thuần tò mò thôi, cậu không trả lời cũng được.”
Nhậm Trạch hơi nheo mắt lại, nhìn Tạ Trì có vẻ dịu dàng nhã nhặn. Cậu cứ có cảm giác người này hỏi đông hỏi tây không có ý tốt đẹp gì cả, dường như anh ta đã biết được điều gì đó, cảm thấy có hứng thú với bản thân mình, những điều anh ta đoán lại rất chính xác, sắc mặt Nhậm Trạch trở nên hơi khó coi.
Nguyện vọng của cậu đặc biệt tới vậy, lại dễ dàng bị bóc mẽ.
“Không nói cho anh biết.” Nhậm Trạch bĩu môi trả lời.
Tạ Trì bật cười, thế nên đáp án là “Đúng vậy”, người này đến cả tâm nguyện cũng giống như mình.
Năm người trong xe trò chuyện qua loa với nhau, trước khi trời tối đen, cuối cùng họ cũng tới nơi, chiếc xe con dừng lại trước một căn nhà giống hệt như trong tấm poster.
Sau khi tất cả mọi người xuống xe, điện thoại của mọi người đồng loạt đổ chuông, Tạ Trì lấy điện thoại của mình ra nhìn.
【Những điều cần nói rõ liên quan tới bộ phim “Ngôi nhà bị ám 1552”:
1. Bộ phim này kéo dài nhiều nhất là sáu ngày, thăm dò xong sớm thì sẽ kết thúc sớm.
2. Bộ phim thẻ tím, phẩm chất “Tì vết không che được ánh ngọc”, sau khi kết thúc ghi hình, diễn viên xếp hạng thứ nhất được thưởng 600 điểm tích lũy (500×1.2), điểm của các diễn viên khác sẽ giảm dần theo từng thứ hạng.
3. Toàn bộ điểm thưởng trong phim gấp 1.2 lần.
4. Trong quá trình quay phim sẽ ẩn nhắc nhở độ thăm dò kịch bản của bộ phim, xin diễn viên cẩn thận suy xét thăm dò hướng kịch bản chính xác, để tránh thăm dò nhầm hướng.
5. Hình tượng nhân vật trong phim không quan trọng, diễn viên diễn xuất nhất định phải phù hợp với logic hình tượng cơ bản, nếu không sẽ trừ điểm tích lũy theo độ nghiêm trọng.】
“Logic hình tượng cơ bản?” Lục Văn hơi thắc mắc.
Tạ Trì đẩy cặp kính mắt lên: “Logic hình tượng cơ bản đại khái là loại trừ các yếu tố tính cách nằm ngoài logic thông thường, là logic quan hệ nhân quả đơn giản, để lấy ví dụ, anh đói nên anh sẽ ăn cơm, chuyện này không liên quan gì tới tính cách, dù tính cách là gì thì cũng sẽ làm như vậy, chúng ta làm theo logic thông thường là được, không làm loạn phá hỏng, không làm gì đi ngược lại logic thông thường, nhất định sẽ không có vấn đề gì cả.”
Lục Văn gật đầu, Tạ Trì vừa giải thích là anh đã hiểu rõ, nói thẳng ra, để đảm bảo kịch bản tiến triển thuận lợi, app cho họ hoạt động tự do trong một trình độ lớn, cố hết sức không đặt bẫy giới hạn bọn họ.
Tạ Trì đếm một chút, bộ phim này tính cả anh thì có tổng cộng 13 người, bảy tân binh trước đó cộng thêm Triệu Cẩm Hoa, năm người còn lại có lẽ là tốt thí mạng hoặc là diễn viên tham gia vào.
【Mẹ Du Cảnh theo cùng thật kìa.】
【Ủa thế thì còn gì là kịch tính nữa.】
【Thím trên sai rồi, danh hiệu chỉ căn cứ theo tổng điểm tích lũy, điểm tích lũy nhiều thì danh hiệu cao, chỉ cần thím ở lại lâu và không chết thì điểm tích lũy sẽ tăng lên thôi, chứ không có nghĩa là năng lực của người này mạnh, chỉ có thể nói là người ấy có kinh nghiệm và nhiều đạo cụ thôi.】
【Trì cưng, mami lại tới rồi đây!!!】
【Chẳng hiểu sao Tạ Trì lại tham gia, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ảnh không sợ bị ám hại à?】
【Em tò mò đạo cụ của Tạ Trì quá đi à, đến giờ vẫn chưa được thấy.】
Điện thoại của Tạ Trì đổ chuông báo.
【Bộ phim bắt đầu ghi hình, tiến độ kịch bản đã thêm mới, hiện tại mời diễn viên vào căn nhà, không được rời khỏi khu vực căn nhà.】
Tạ Trì nhét điện thoại vào trong túi áo sơ mi.
Mười ba người, trừ Tạ Trì, Lục Văn và Nhậm Trạch, còn lại đều không hẹn mà cùng đi tới bên cạnh mẹ con Du Cảnh.
Nhậm Trạch giống như một con sói đơn độc, một mình vào trong căn nhà. Du Cảnh bị bao vây xung quanh, đứng từ đằng xa nhìn về phía Tạ Trì, thấy Tạ Trì không có phản ứng gì, hắn rảo bước vào trước, bỏ lại cho Tạ Trì một bóng lưng.
Một đầu bếp mập ở trong nhà ra đón họ, bụng đầu bếp núng nính từng lớp từng lớp mỡ, tai to mặt lớn, đầu to như đầu heo, làn da căng vì mỡ, rất mỏng rất trắng, sưng lên như bị ngâm trong nước quá lâu.
Đầu bếp mập nói: “Chúc mừng mọi người bốc thăm trúng thưởng trải nghiệm sáu ngày trong căn nhà, sáu ngày này chuyện ăn uống của mọi người do tôi phụ trách, mọi người cứ việc yên tâm.”
Trong lúc đầu bếp mập dặn dò một vài tin tức nhỏ, Tạ Trì quan sát bên trong căn nhà.
Căn nhà ba tầng rất cũ kỹ, tường sơn màu nâu đỏ, mang lại cảm giác đè nén, dưới chân họ là một tấm thảm vừa mềm lại vừa dày màu đỏ xám, cách bày trí trong căn nhà toát lên vẻ xưa cũ lâu năm.
Mũi của Tạ Trì rất thính, anh cứ có cảm giác trong nhà có mùi gì đó là lạ.
Lục Văn đứng bên cạnh giậm chân: “Hình như là một căn nhà gỗ.”
Tạ Trì gật đầu, nhà bị ám trong phim chủ yếu là nhà gỗ, cũng rất dễ hiểu, bước chân trên nền gạch men chỉ phát ra những âm thanh nhỏ nhẹ, nhưng đi trên sàn gỗ sẽ phát ra động tĩnh lớn hơn, tiện cho việc ma quỷ cố ý phát ra động tĩnh dọa người, đây là mánh khóe phổ biến trong phim đề tài ngôi nhà bị ám.
Đầu bếp mập dặn dò xong, nói rằng: “Tôi dẫn mọi người lên phòng cất hành lý trước.”
Anh ta hơi ngượng ngùng: “Tôi không ngờ lại nhiều người tới như vậy, chỗ tôi chỉ có tổng cộng bảy gian phòng, cho nên phiền mọi người chia nhóm hai người ở với nhau.”
Lục Văn nhìn về phía Tạ Trì: “Chúng ta ở cùng một phòng đi.”
Tạ Trì không có ý kiến gì.
Mười ba người, bảy căn phòng, một người phải ở riêng một phòng, không ai muốn lẻ loi một mình cả, bọn họ nhanh chóng hợp lại thành nhóm hai người, hoặc ba, bốn người chen một phòng, chỉ còn lại một mình Nhậm Trạch, cậu ta vẫn giữ nguyên bộ dạng chẳng thèm để tâm.
Đầu bếp mập nhìn đồng hồ: “Nếu không có vấn đề gì, sau khi thu thập xong, sáu rưỡi chúng ta bắt đầu ăn, bây giờ tôi làm vẫn kịp, đảm bảo đồ ăn phong phú, mọi người sẽ rất vừa lòng.”
Tạ Trì nhìn chòng chọc gương mặt người đầu bếp, anh cứ có cảm giác trong nụ cười hòa ái chân thành của anh ta lại toát lên vẻ hơi quỷ dị.
“Sao vậy?” Lục Văn đứng bên cạnh hỏi.
“Không có gì.” Tạ Trì chau mày lại, không nhiều lời.
Đầu bếp mập chia chìa khóa xong đi về phía phòng bếp, Tạ Trì cầm chìa khóa lên chỗ ở của họ, Lục Văn thì đi xuống lấy hành lý.
Phòng cho khách đều ở tầng ba, bảy gian phòng cách xa nhau ở hai bên hành lang.
Căn phòng của Tạ Trì nằm ở hành lang bên trái.
Ở mép hành lang có mấy chiếc bình hoa còn cao hơn người, Tạ Trì đi tới, nghiêng mình trốn sau bình hoa.
Anh ẩn thân mình, nhìn Du Cảnh và Triệu Cẩm Hoa bước vào gian phòng ngoài cùng bên trái, Nhậm Trạch thì tiến vào gian phòng chính giữa bên trái.
Tạ Trì ghi nhớ căn phòng của từng người, đợi mọi người vào trong phòng cả rồi mới ra khỏi chỗ bình hoa, làm như không có việc gì, lấy chìa khóa ra.
【Trời ơi, Trì Trì đề phòng nặng như vậy.】
【Kinh dị quá đi à.】
Lúc bấy giờ Lục Văn cũng mang đồ đạc lên.
Tạ Trì mở cửa, trong phòng đặt hai chiếc giường, xem như cũng sạch sẽ, sau khi bọn họ phân chia giường ngủ, Lục Văn đứng bên cửa sổ đột nhiên kêu lên: “Tạ Trì à, anh qua đây đi.”
Tạ Trì tiện tay đóng cửa lại, đi tới nhìn, trong chiếc tủ quần áo thấp rộng đặt một món đồ trang trí màu đen sì, từ đằng sau nhìn vào giống như một quả dừa cháy khét, đen thui, phía trên còn có lông, đỉnh vỏ dừa bị cắt bỏ, bên trong trống rỗng, giống như một chiếc cốc đáy tròn, trên vỏ dừa còn bọc nhiều vòng băng dính trong suốt, bên trong chứa nước, nước tỏa ra mùi hương thoang thoảng, có lẽ là nước hoa, trong nước cắm một bó hoa hồng tươi đẹp.
Xem ra quả dừa được dùng làm bình hoa.
Tạ Trì quay “vỏ dừa” lại, đồng tử mắt co rúm, Lục Văn cũng bị dọa lùi lại một bước.
Đó là một cái đầu khỉ. Bình hoa làm từ đầu khỉ, những chỗ rỉ nước ra như mắt, mũi miệng, bị dán kín lại bằng băng dính, cái miệng và phần xương lông mày nhô ra toát lên vẻ âm trầm, tròng mắt đen sì phát ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi, đang rọi thẳng về phía Tạ Trì.
“Chuyện này là sao?” Lục Văn chau mày lại, “Dùng thứ này làm bình hoa ư?”
Tạ Trì không nói lời nào, lấy chiếc găng tay dùng một lần trong túi vật phẩm tùy thân ra, dưới sự giúp đỡ của Lục Văn, anh bóc băng dính dán trên đầu khỉ, nhất thời nước chảy ào ra. Tạ Trì lấy ngón tay sờ, cạo một lớp tro khét lẹt trên đầu khỉ, anh nhìn tro đen dính trên găng tay, nói rằng: “Hình như cái đầu khỉ này đã từng bị lửa đốt.”
“Bị mở đầu? Nướng qua?” Nhất thời Lục Văn không thể nghĩ ra công dụng và lai lịch của cái đầu khỉ này.
Tạm thời Tạ Trì cũng chưa nghĩ được ra tình huống này là sao.
Anh lại tiếp tục kiểm tra, anh mở miệng khỉ ra, bàn tay đột nhiên dừng lại.
“Sao vậy?” Lục Văn ý thức được có điểm bất thường, đi tới nhìn.
Bên trong phần miệng của cái đầu khỉ có một viên răng trắng nhuốm máu nằm giữa chiếc lưỡi mềm.
Tạ Trì lấy chiếc răng dính máu kia ra, đặt trong lòng bàn tay nhìn kỹ, chân màu chau lại: “Có lẽ đây là răng người.”
Lục Văn “Ồ” một tiếng, cẩn thận đếm số răng trong miệng khỉ, ngẩng đầu lên nhìn Tạ Trì, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Con khỉ không thiếu một chiếc răng nào, có lẽ đây là răng người thật, còn dính máu nữa, máu ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ bị nhổ ra?”
Tạ Trì cầm chiếc găng tay dùng một lần, bọc chiếc răng vào trong găng tay, buộc chặt miệng rồi gói lại.
“Có thể là răng phụ nữ, đương nhiên không loại trừ khả năng là răng đàn ông, chiếc răng này rất đẹp đẽ tinh xảo, hẳn chủ nhân là người rất chú trọng tới ngoại hình răng miệng, chăm sóc răng rất cẩn thận, hơn nữa cũng không lớn tuổi, răng bị mài mòn ít, đương nhiên không loại trừ khả năng là răng giả, trước mắt chúng ta không có đủ tin tức, chỉ có thể phỏng đoán.”
“Tại sao nó lại nằm trong miệng khỉ?” Lục Văn lấy làm khó hiểu.
“Có lẽ muốn giấu đi vì nguyên nhân nào đó.” Tạ Trì như có điều suy tư.
“Giấu đi ư?” Lục Văn thắc mắc, “Trái nghĩa với giấu là tìm, muốn giấu đi, chẳng lẽ vì có người đang tìm kiếm? Vì không muốn nó bị tìm ra, nên mới giấu đi?”
“Không biết nữa, tất cả chỉ là phỏng đoán.” Tạ Trì nói, anh dừng lại một chút, cảm thấy hơi phiền não, “Răng để đâu mới được nhỉ? Đổi chỗ nào bí mật hơn?”
Dù sao bọn họ có quan hệ cạnh tranh với các diễn viên khác, đây có lẽ là đồ vật manh mối, giấu đi là tốt nhất, để ở trong phòng không thể đảm bảo sẽ không có người đi vào.
Lục Văn suy nghĩ mấy giây, sắc mặt hơi kì lạ: “Tôi có một chỗ để giấu nó.”
Tạ Trì nhìn về phía anh ta.
“Trên người tôi có vảy, giấu dưới vảy sẽ không bị rơi ra.” Lục Văn nói.
Tạ Trì khẽ ho một tiếng: “Được rồi.”
Anh đưa đồ vật kia ra, Lục Văn giấu nó kỹ càng.
Tạ Trì đang muốn điều tra bốn phía xung quanh trong lúc đợi cơm tối, điện thoại lại đột nhiên đổ chuông báo.
【Quản lý của bạn gửi cho bạn một tin nhắn.】
“Là Nghiêm Kính.” Tạ Trì nói.
Tạ Trì ấn mở ra, Lục Văn tới gần xem cùng.
Nghiêm Kính: “Anh à!! Em biết năng lực đặc thù của Triệu Cẩm Hoa rồi!!”
Trong phim quản lý có thể giao lưu với diễn viên trong một thời gian ngắn, đây là lần đầu tiên Tạ Trì dùng chức năng này.
Giọng Nghiêm Kính rất kích động. Diễn viên cũng cần phải bỏ ra điểm tích lũy để quan sát phim diễn viên khác từng đóng, tương đương với việc bỏ điểm tích lũy ra để mua tin tức của đối thủ, hiện tại họ rất nghèo, Nghiêm Kính chỉ có thể đi hỏi han tin tức từ những người quản lý khác, đương nhiên chưa chắc người ta đã muốn nói ra.
Tạ Trì: “Mua à?”
Nghiêm Kính: “Vâng! Trước đó em tham gia phim cương thi phẩm chất cẩu thả, kiếm được một chút điểm tích lũy vừa đủ để xem phim phẩm chất “Tì vết không che được ánh ngọc”. Trong bộ phim ma kia, Triệu Cẩm Hoa có năng lực “Thông linh”, bà ta dùng nhiều lần, xem ra không giống như bị hạn chế lượt sử dụng, có lẽ là một năng lực đặc thù vĩnh viễn, cảm giác hẳn là một đạo cụ rất lợi hại ban cho. Bà ta và Du Cảnh đều có sở trường phim ma.”
Tạ Trì cảm thấy hào hứng, anh hỏi: “Bà ta dùng thế nào?”
Nghiêm Kính: “Đại khái là, nếu trong vị trí họ ở có linh thể, bà ta có thể cảm ứng được. Sau đó thông qua hình ảnh hồi tưởng thu hoạch được một vài tin tức, cũng có thể là nhờ giao lưu trực tiếp với ma quỷ. Em không rõ hình thức cụ thể lắm, bộ phim kia để lộ rất ít thông tin.”
Tạ Trì lập tức quay đầu hỏi Lục Văn: “Trong phim ngôi nhà bị ám nhất định có ma quỷ phải không?”
Anh chỉ muốn xác nhận, thuận thế thúc đẩy khả năng tư duy logic và hành động của đối phương.
“Theo lẽ thường là có.” Lục Văn biết Tạ Trì tư duy nhanh, mình không thể động não phỏng đoán xem anh nghĩ gì, anh hỏi gì liền trả lời nấy.
Tạ Trì: “Vậy nếu anh có khả năng thông linh, anh vừa mới vào đây, liệu có nhân lúc không có người, lập tức sử dụng năng lực này không?”
Lục Văn ngẫm nghĩ: “Nhất định tôi sẽ làm như vậy.”
Tạ Trì khoan thai đứng dậy, anh đảo mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc cửa sổ đóng chặt và cánh cửa gác mái trên đỉnh đầu.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, thay vì ngồi không chờ đợi không bằng thử xem sao, xem có thể thu hoạch được tin tức nào không. Tạ Trì nghĩ như vậy, anh lập tức mở cửa sổ ra, hướng mắt nhìn xuống dưới.
Đường ống nước của căn nhà này thẳng đứng, có thể bám tay vào, một cánh tay không đủ để duỗi qua khoảng cách giữa đường ống nước và cửa sổ phòng bên, nhưng hẳn là chiều dài chân đủ, sải một bước là có thể đi qua, vả lại cũng chỉ là tầng ba, anh trai anh ngã cũng không mất mạng được.
Ban nãy anh cẩn thận quan sát, Du Cảnh, Triệu Cẩm Hoa và bạn gái Du Cảnh ở cùng một phòng, là gian phòng ngoài cùng bên tay trái, cách chỗ bọn họ một gian phòng, mà gian phòng bên cạnh họ là của Nhậm Trạch.
Tạ Trì nói: “Anh qua phòng Nhậm Trạch ở bên cạnh để làm quen, xem có thể nghe ngóng được tin tức bên phòng Triệu Cẩm Hoa hay không, không được thì cố gắng đánh lạc hướng Nhậm Trạch, nhớ che cửa sổ.”
Lục Văn đần mặt ra, anh không hiểu mấy cái này, chỉ có thể bất chấp nhận lời: “Thế còn anh?”
Tạ Trì nhanh chóng đáp: “Tôi lên kế hoạch B, xem có thể bò qua bệ cửa sổ nhìn trộm, hoặc men đường ống nước leo lên nóc tầng ba, xem có thể bò qua từ cửa sổ gác mái hay không.”
Lục Văn: “………..”