App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 17

Tần Linh ngẩng đầu, ôm lấy sau đầu cậu vô tội nói: “Thú cưng, manh sủng!”

Cậu ở trong lòng cùng hệ thống giao lưu, theo lý mà nói Mục Huyền Cảnh không thể biết được, Tần Linh vô tội nháy mắt một cái, một mặt như không hiểu  anh đang nói cái gì, tâm lý nhưng có chút giả tạo, hành vi hiện tại của cậu, có phải là rất giống bệnh thần kinh?

Mục Huyền Cảnh nhìn cậu vài giây, liền đâm đâm cậu, “Ngủ đi.”

Tần Linh thở phào nhẹ nhõm, con mèo do hệ thống biến thành quả thực khác với mèo bình thường, cũng quá giống người.

Tuy nhiên, Mục Huyền Cảnh lại dễ lừa như vậy, khiến cậu bất ngờ.

Tần Linh vốn tưởng rằng trong phòng có thêm một người sẽ khó chịu đến mức không ngủ được, không ngờ đêm đó cậu ngủ đặc biệt ngon, sáng hôm sau đã bị Mục Huyền Cảnh gọi.

“Tần Linh, Tần Linh? Tỉnh lại đi, tôi đói.”

Tần Linh thiếu kiên nhẫn trở mình, che gáy bị đâm không muốn đứng dậy, “Đói bụng thì đi ăn đi.” 

Mục Huyền Cảnh lại chọc cậu, Tần Linh đột nhiên mở mắt ra, Mục Huyền Cảnh ngồi ở bên cạnh, bất mãn nhìn cậu, Tần Linh theo bản năng sang hơi di chuyển hướng bên cạnh, “Anh gần với tôi như vậy làm gì?”

Mục Huyền Cảnh giơ một tay, giống như thiếu hiệp cụt tay, “Tôi đói.”

Tần Linh nhìn thấy tay bị thương nên càng tỉnh táo hơn, gãi đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?” 

“Đã mười giờ.

Nếu không dậy thì hôm nay ăn ít một bữa.”

“Phốc!” Tần Linh buồn cười ngồi dậy ngáp một cái, “Muốn ăn cái gì?

“Tôi không có tiền, vốn dĩ muốn bám quần cậu, cậu ăn cái gì tôi ăn cái đó.”

Tần Linh nghiêng đầu nghĩ, từ ‘bám quần dùng như thế này sao? 

Tần Linh tìm kiếm món ngon địa phương, tìm được cửa hàng được chấm điểm cao hơn, liền rủ Vương Tử Hoàn cùng nhau ra ngoài.

Vương Tử Hoàn mang một đôi mắt gấu trúc, “Cả đêm qua tôi cứ nhớ tới bút tiên, kính tiên, đĩa tiên nhỏ, nửa đêm đi nhà vệ sinh, tôi cũng không dám soi gương.” (Thật giống tôi)

Tần Linh nhìn sắc mặt cậu ta, nhắc nhở: “Ăn nhiều cơm một chút, phơi nắng tắm nắng nhiều, cậu sắp gặp xui xẻo rồi.

“A?” Vương Tử Hoàn lòng nói không thể nào, lại tới?

“Người bình thường tiếp xúc nghề này đều sẽ vận xui phụ thể, cậu phúc dày, không nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng cậu gặp xui xẻo, đi lại vật vã, ăn phải dị vật, khi đi vệ sinh quên mang theo giấy…” Tần Linh đang nói, nhìn thấy Vương Tử Hoàn vẻ mặt như ăn cứt, quay vào thùng rác: “Huệ! ” 

Nhìn vào đũa tôm bóc vỏ mà cậu ta lên, có xác con ruồi đen.

Người phục vụ vội vàng xin lỗi và thay một phần mới.

Tần Linh để đũa xuống, buồn nôn không muốn ăn.

Mục Huyền Cảnh gọi thêm một phần cháo bát bảo, dùng thìa khuấy đều rồi đặt trước mặt Tần Linh, “Tôi xem rồi, sạch sẽ rồi.”

Tần Linh cầm thìa lên cắn một miếng, đường vừa phải, ngọt, không thể giải thích được thấy ăn rất ngon.

Tần Linh nhìn Mục Huyền Cảnh dùng một tay ngốc nghếch ăn cơm, đưa đối phương một cái cái nĩa.

Vương Tử Hoàn một mặt cười khổ nhìn bọn họ, “Các người cũng là huynh đệ tôi, có thể an ủi tôi một chút, liếc mắt nhìn tôi một cái? Linh hồn của tôi mới vừa mới gặp bạo kích đó!”

Tần Linh suy nghĩ một chút, lấy trong túi ra, “Một vạn tệ, bảo đảm một tháng cậu sẽ không xui xẻo.” 

Vương Tử Hoàn nhanh chóng bỏ tiền, Tần Linh lại nói: “Không cần, để tiền mua vé, chúng ta chốc nữa đi nơi này.”

Tần Linh gửi địa chỉ mà hệ thống có được cho Vương Tử Hoàn, “Chúng ta tìm một người tên là Lạc Văn Nam.”

Cả ba đến công ty luật của Lạc Văn Nam, vừa đúng buổi trưa, đã đến giờ tan sở.

Phòng làm việc này nhìn cũng không nhỏ, vài người lần lượt đi ra, vừa nói vừa cười, dường như đi ăn cơm.

Một thanh niên, trạc hai mươi bảy tuổi, đeo kính, trông hiền lành.

Những người đi ngang qua anh đều lịch sự chào hỏi, “Luật sư Lạc.”

“Luật sư Lạc, chào.” 

Vương Tử Hoàn hỏi: “Đây có phải là người chúng ta đang tìm không?”

Tần Linh kinh tởm nói: “Mặt người dạ thú, hắn là kẻ chấp nhận các loại kiện cáo vì tiền.

Hơn nữa, hắn không chỉ liên quan đến vụ án của Bành Văn Văn, mà còn làm rất nhiều chuyện cặn bã, trán cũng đen! Con người, nhấn mạnh tu dưỡng tính người, dù học vị cao đến đâu, học hành giỏi giang đến đâu, nếu nhân tính không tốt thì cũng chẳng bằng một con chó ”. 

Vương Tử Hoàn không nhìn thấy trán của Lạc Văn Nam đen ở đâu, cậu ta nhìn thấy không ít người, đủ loại người, đủ loại hình dạng, màu sắc.

Người này chính là tinh anh có học thức cao.

Cậu ta là học tra thì thích những học bá, nhưng người này lại cho cậu ta cảm giác không thích.

“Hắn ta có phải sợ một ngày nào đó những gì mình làm sẽ bị bại lộ, hắn ta chọn khoa luật, để sau này có thể tự biện hộ?” 

“Ai biết? Chúng ta làm sao có thể hiểu được ý đồ cặn bã?” Tần Linh suy nghĩ một chút, cười nhìn Mục Huyền Cảnh, “Cho tôi một chút quỷ khí, sát khí của ang, để tôi tặng quà cho hắn.



Mục Huyền Cảnh vươn tay, “Tùy tiện lấy đi.”

Tần Linh nhìn một cái, vỗ tay anh một cái, xuống xe. 

“Lạc Văn Nam, xin chào.” Tần Linh trực tiếp đi tới đối diện Lạc Văn Nam, đưa tay ra cười.

Nhìn cách ăn mặc và cách cư xử của Tần Linh, Lạc Văn Nam lịch sự bắt tay với cậu, “Xin chào.”

Tần Linh cười nói: “Xem ra không tìm nhầm người, tôi muốn hỏi thăm một người.”

Lạc Văn Nam lễ phép hỏi: “Không biết vị tiên sinh này muốn hỏi cái gì?”

Tần Linh thấp giọng hỏi: “Anh biết Bành Văn Văn?” 

Vẻ mặt của Lạc Văn Nam thoáng chốc trở nên cảnh giác, nhưng cũng chỉ là một tích tắc, sau đó trở lại bình thường, anh ta cười nói lễ phép: “Có nhiều người có tên này.

Anh hỏi ai vậy?”

Tần Linh nheo mắt, đây là một tên cặn bã trình độ học vấn cao, tâm lý tốt.

“Bạn học cấp ba của anh là Bành Văn Văn, anh không nhớ sao?”

Mắt Lạc Văn Nam tối sầm lại, hắn đẩy kính, tiếc nuối nói: “Cô ấy là bạn học cấp ba của tôi.

Tôi nghe nói cô ấy đã chết.

Nhưng lúc đó tôi đã chuyển đến trường khác.

Tôi không biết tại sao cô ấy lại nghĩ quẩn.



“Không biết à,” Tần Linh vừa nhìn vừa đặt sát khí, quỷ khí trên người hắn, cười nhạo, “Nếu ngày đó anh không gọi cô ấy ra ngoài, sau này sẽ phát sinh chuyện như vậy sao?”

Sắc mặt Lạc Văn Nam trở nên lạnh lùng, “Tôi không hiểu anh đang nói cái gì, vị tiên sinh này, tôi không biết anh muốn ngăn tôi nói điều này có ý gì.

Tôi rất bận và không có thời gian để nghe anh nói những thứ này.

Tôi nhắc anh, nếu không có bằng chứng đừng nói lung tung, tôi là luật sư, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng.

” 

Tần Linh căn bản không quan tâm, “Bành Văn Văn trước khi chết đã mang thai, anh biết không?”

“Tôi không biết, tôi có chuyện phải đi.

lần sau gặp tôi, cần hẹn trước.” Lạc Văn Nam sốt ruột muốn đi, Tần Linh ném cho hắn một tấm danh thiếp, nở nụ cười, “Tôi đã gửi đứa nhỏ cho anh.

Anh không tìm được cha ruột của nó, thì anh sẽ là cha của nó, dù sao mẹ nó cũng thích anh, chúc anh có một gia đình ba người hạnh phúc, sớm có đứa con thứ hai. 

Lạc Văn Nam mặt lạnh, mắng một câu: “Bệnh thần kinh!” Sau đó nhanh bước đi.

Đi không được mấy bước, Lạc Văn Nam cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, không biết vì sao, lúc này thân thể hắn đã đầy sát khí cùng quỷ khí, một tiểu quỷ xanh tím đang nằm ngửa trên lưng hắn.

Những cảm xúc tiêu cực này rất mạnh, đủ để che đi cái nắng không ấm áp vào mùa đông.

Tần Linh trở lại xe, tự nhiên xoa tay lên Mục Huyền Cảnh, nói chung cũng không biết sao xoa tay trơn tru như vậy.

Xoa xoa xong lại cảm thấy ngượng ngùng, nhìn vẻ mặt dịu dàng của Mục Huyền Cảnh, Tần Linh xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ, tại sao tay phản ứng còn nhanh hơn não?

Mục Huyền Cảnh cũng không trốn, sắc mặt nhu hòa nhìn cậu, trước đây cũng vậy, nếu Tần Linh gặp phải một kẻ ghê tởm hoặc chạm vào thứ gì đó mà cậu thấy ghê tởm, cậu sẽ phải xoa xoa anh vài cái, cho dù cả người anh đầy sát khí, nhưng trong mắt Tần Linh, anh sạch sẽ hơn những người khác. 

Tần Linh lại nhìn Mục Huyền Cảnh, bị ánh mắt của đối phương xem có chút không tự chủ, nhanh chóng uống một hớp, không bình thường, hai người bọn họ đều không bình thường, đều khẳng định không là tình yêu, không phải bị úng đầu chứ??

Vương Tử Hoàn lúc này mới hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Tần Linh thở dài, “Tâm trạng không tốt lắm.

Muốn tiêu tiền rồi.

Gần đây có địa điểm vui chơi hay khu mua sắm lớn nào không?”

Vương Tử Hoàn nhìn bản đồ, “Có một con đường vàng, xung quanh có mấy tòa nhà thương mại lớn.

Đi xem sao?”

Tần Linh: “Trên video tôi thấy có người dùng máy kẹp cua, tôi cũng muốn chơi!” 

Vương Tử Hoàn không nói nên lời, một người đàn ông lớn như vậy, còn muốn chơi trò ngây ngô như thế sao? Ngay khi cậu ta muốn nói chúng ta nên đổi, cậu ta đã nghe thấy Mục Huyền Cảnh, người luôn lạnh lùng và đáng sợ, nói: “Được rồi, cậu có thể chơi bất cứ điều gì cậu muốn.

Trong đó nên có đồ ăn nhẹ, bữa trưa chúng ta ở bên trong ăn.”

Vương Tử Hoàn kinh ngạc nhìn Mục Huyền Cảnh, vẻ mặt hiện tại của Mục ca … không phải là bị ma ám sao?

Cuối cùng, ý kiến ​​của Vương Tử Hoàn cũng không quan trọng, Tần Linh đi chơi trò bắt cua, bắt tôm hùm, bắt baba, sau đó đến đường vàng mua hai con rùa nhỏ bằng vàng ròng, định viết xong liền ép ra giấy viết tay.

Vương Tử Hoàn nhìn tốc độ tiêu tiền của Tần Linh, không ngừng lắc đầu, phá gia chi tử, cậu ta là phú nhị đại đều không nhìn nổi! Kinh hãi nhất là Mục ca như thể đã quen, có thể theo suy nghĩ của ông chủ Tần, lại còn có thể cho cậu ý kiến ​​và nghĩ ra những cách chơi mới, kinh khủng! 

Lúc này Tần Linh gọi hắn: “Nhị thiếu, giúp khiêng đi, có nhiều quá, tôi không mang nổi nữa.”

Mục Huyền Cảnh duỗi tay muốn nhặt lên, nhưng là Tần Linh không cần anh, “Anh bị thương ở tay, nghỉ ngơi đi.”

Mục Huyền Cảnh bưng trà sữa cho cậu, mặc bộ quần áo thoải mái đi theo, Tần Linh mới đi vài bước, lại hỏi: “Buổi trưa có muốn ăn gì không?”

Vương Tử Hoàn nhiệt tình đề nghị: “Chúng ta đi ăn lẩu đi!”

Mục Huyền Cảnh: “Ăn thịt nướng.”

Tần Linh đưa ra quyết định cuối cùng: “Đi ăn thịt nướng đi, tôi mời khách!”

Vương nhị thiếu: “…”

Vâng, ý kiến ​​của tôi không quan trọng.

Tần Linh ở đây đang vui vẻ, Lạc Văn Nam ở đó cảm thấy không thoải mái, buổi chiều liền cảm thấy có gì đó không ổn, cánh tay càng ngày càng nặng, thân thể càng ngày càng nặng.

Hơn nữa, hắn ta đã gặp phải vài vụ tai nạn vào buổi chiều, đủ loại xui xẻo, nghĩ đến những gì Tần Linh nói, Lạc Văn Nam liền cảm thấy rất bất an.

Buổi tối, Lạc Văn Nam tan làm sớm, bạn gái hắn gọi điện, hôm qua hai người đã đồng ý rằng sẽ ăn tối cùng nhau.

Lạc Văn Nam không chút khách khí từ chối, “Hôm nay anh có việc phải làm, ngày khác, ngày khác anh sẽ tìm em.”

Cô gái buồn bực, “Lạc Văn Nam, ý anh là gì? Em đã nói hết mọi chuyện với bạn bè rồi, anh để em làm bồ câu bay à?”

Lạc Văn Nam kiên nhẫn dỗ một hồi lâu: “Anh thật sự bị bệnh, trong người có chút không thoải mái.

Đi chơi với bạn của em đi, em tới nơi thì nhắn tin cho anh, chú ý an toàn, về nhà sớm gửi địa điểm cho anh.



Cô gái nghe thấy sự quan tâm trong lời nói của hắn, giọng điệu dịu đi, “Vậy thì em đi chơi.” 

Lạc Văn Nam cúp điện thoại, mặt lạnh tanh, cha của cô gái là một ông chủ, trong nhà có quyền có thế nên hắn đã đồng ý ở bên cô.

Tuy nhiên, cô nàng được chiều chuộng như công chúa, khi không theo ý sẽ nổi đóa lên.

Lạc Văn Nam cảm thấy khi đối phương ở bên hắn, cũng không thực sự thích hắn, nhưng cảm thấy hắn tuổi trẻ tài cao, khác với những người bạn trai khác, mang hắn đi cùng vừa có cá tính vừa có mặt mũi.

Lâu dần, hắn cũng khó chịu.

Nhưng thấy trong nhà nàng, hắn lại không nỡ chia tay, dỗ dành thì phiền, nhưng đáng tiếc hiện tại lại rơi vào trạng thái này.

Vừa lúc Lạc Văn Nam đang buồn bực, đèn chùm đột nhiên rung chuyển, Lạc Văn Nam cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đứa bé mới sinh đang nằm trên ngọn đèn, toàn thân bầm tím, hai mắt đỏ chót, miệng to, một vòng răng sắc, nhe răng cười toe toét với hắn. 

Lạc Văn Nam bị dọa đến gan mật đều nứt, tim phảng phất như bị đình chỉ, cả người lạnh lẽo, lùi lại mấy bước, nhanh chân bỏ chạy.

Quỷ anh từ đèn chùm nhảy xuống, trực tiếp nhào tới trên lưng Lạc Văn Nam, Lạc Văn Nam kêu thảm một tiếng, va đầu vào trên tường, khiến mình hôn mê bất tỉnh.

Cũng không biết hôn mê bao lâu, lúc Lạc Văn Nam tỉnh lại, không nhìn thấy quỷ anh kia, hắn lấy dũng khí tìm tới tấm danh thiếp Tần Linh, cũng may lúc đó không có ném.

Điều hắn ta muốn là chỉ cần đại sư đuổi đứa trẻ này đi, hắn ta có thể cho cậu tiền! Sau khi tiếp quản bao nhiêu vụ án, hắn quá hiểu lòng người, vị đại sư này tìm đến hắn chỉ vì biết chuyện hồi đó muốn uy hiếp hắn, tiểu quỷ này chắc là do cậu nuôi. 

Nhưng điều mà Lạc Văn Nam không ngờ là điện thoại di động báo cho hắn biết: “Điện thoại quý khách gọi đã tắt máy.”

Tần Linh không muốn bị quấy rầy, khi ngủ thường tắt máy.

Tim Lạc Văn Nam lạnh lẽo một hồi, gọi hết cuộc này đến cuộc khác không bỏ cuộc, cho đến khi tuyệt vọng toát mồ hôi lạnh, không gọi nữa, Lạc Văn Nam sợ đến mức cả đêm không dám ngủ.

Ngày thứ hai, Lạc Văn Nam trạng thái suy nhược, khi hắn đi thang máy, thang máy đột ngột dừng lại, kèm theo tiếng cười chói tai của tiểu quỷ, thang máy nhanh chóng giảm xuống, Lạc Văn Nam không thể chịu đựng được nữa, không lên lớp rồi cũng không dám ở nhà, đếnkhách sạn trốn, gọi lại cho Tần Linh, không ngờ lần này lại gọi được.

Lạc Văn Nam suy sụp hỏi: “Ngươi muốn cái gì?” 

Người ở đầu dây bên kia uể oải nói: “Anh đi báo cảnh sát, giải thích sự thật cho cảnh sát, giúp cảnh sát tìm ra đám côn đồ kia, trả lại công bằng cho Bàng Văn Văn.

Nhân quả tự nhiên sẽ được giải quyết ổn thỏa.”

Lạc Văn Nam nhéo nhéo chính mình để trấn tĩnh, “Ngươi muốn bao nhiêu?”

Tần Linh nở nụ cười, “Không cần.

Tiền không sạch sẽ, tôi không hiếm lạ gì.

Anh có muốn gặp mẹ của đứa trẻ không? Một người mẹ trẻ mười bảy tuổi, chỉ vì thanh xuân hồ đồ vô tri, đơn thuần yêu, vậy mà lại rơi vào kết cục như thế, chậc chậc.”

Lạc Văn Nam mắt đỏ vành mắt quát: “Không thể! Ta sẽ không nghe lời ngươi! Sự nghiệp của ta, tiền đồ của ta đều sẽ bị hủy hoại!”

Giọng nói của Tần Linh lạnh xuống, “Anh không phải đã hủy hoại cuộc đời của một cô gái sao? Người khác tống tiền anh, anh có nhiều cách đối phó, cho dù nói dối cô gái, anh có thể lựa chọn gọi cảnh sát đến cứu cô ấy, nhưng anh không làm.” Bạn chạy Bây giờ, cô ấy nhìn bạn bỏ chạy.

Anh chạy, cô trơ mắt nhìn anh chạy, chạy xong anh cũng không nghĩ tới cứu cô.

Anh ích kỷ anh dối trá khiến cô gái vô tội bị hủy hoại cuộc đời mình! Nhân quả đã gieo, anh không nghe lời tôi, anh tự mình gánh lấy hậu quả,”.

Tần Linh nói xong cúp điện thoại, cũng lười nghe hắn phí lời.

Lạc Văn Nam ngơ ngác nhìn điện thoại, không biết phải làm sao, bụng bỗng đau, Lạc Văn Nam trơ mắt nhìn quỷ anh khủng bố kia, xé ra bụng của hắn, chui vào.

Lạc Văn Nam tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng cảm giác đau đớn quá thực, tiếng hét thấu tim, nhưng thần trí lại phi thường sáng suốt, cho đến khi quỷ anh hoàn toàn chui vào trong bụng mình, Lạc Văn Nam mới sợ hãi trợn mắt, lại ngất đi..

Khi tỉnh lại, trời đã gần tối, Lạc Văn Nam lo lắng sờ lên bụng mình, cả người choáng váng.

Bụng của hắn ta còn nguyên, nhưng nó to hơn bình thường rất nhiều, giống như một người phụ nữ mang thai năm sáu tháng.

Lạc Văn Nam nghĩ đến hình ảnh kinh khủng không phân biệt được là mơ hay ảo, liền đánh vào bụng như phát điên.

“Không thể chui vào! Không thể! Đi ra! Ngươi đi ra cho ta!”

Lúc này đồ vật trong bụng hắn động đậy rất rõ ràng, sau đó, cho hắn một cước đá mạnh, trên bụng bỗng nhiên phồng lên một vết chân.

Lạc Văn Nam cuối cùng nhận ra rằng đó không phải là mơ, quỷ anh đáng sợ đó giờ đã nằm trong bụng hắn.

Hắn ta đang mang thai quỷ anh?!! 

*Chim bồ câu bay có nghĩa là gian lận, vi phạm hợp đồng, không giữ lời hứa, v.v.

Bây giờ thường chỉ rõ ý định không trung thực để thực hiện một cuộc hẹn thay vì đến cuộc hẹn.

Giữa người với người có sự thỏa thuận với nhau, người ta nói như vậy khi đối với người đã không giữ lời hứa.
Bình Luận (0)
Comment