App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 26

Mục Huyền Cảnh nhìn vị trí Tần Linh đứng, “Lùi lại một chút.”

Tần Linh lùi lại hai mét.

“Lui về sau, lui về sau tiếp đi.” 

Tần Linh muốn giúp, “Anh có được không?”

Mục Huyền Cảnh luôn bị bệnh triền miên, chưa bao giờ thấy xuất toàn lực, nhưng vũ khí này quá độc đoán, quá đẹp trai!

Mục Huyền Cảnh bất mãn nguýt cậu một cái, “Tôi được hay không cậu còn không biết?”

Tần Linh cảm thấy không hiểu sao, “Anh có được hay không tôi làm sao mà biết? Tôi còn không thấy anh dùng qua thứ đồ chơi này!”

Vừa nói, cánh cửa lại mở ra một chút, bên trong có thể nhìn thấy vô số quỷ ảnh.

Mục Huyền Cảnh một tay đem trường kích xoay ngang, sát khí trên người thả ra, sát khí áp đảo lao qua, trực tiếp va chạm với oán khí của vô số yêu ma trong quỷ môn, Mục Huyền Cảnh không nhúc nhích, ác quỷ bên trong bị đánh lui về phía sau nửa bước, trong tiếng kêu gào thê thảm, oán khí đều bị đè xuống mấy phần.

Đất xung quanh bị hơi thở này làm rung chuyển, cát đá bay bay, Tần Linh che mặt, hối hận không nghe lời Mục Huyền Cảnh, cái tên ốm đau bệnh tật này, khí thế cứng quả thực không phải người.

Tần Linh vội vàng lui về phía sau mấy bước, tránh đi cơn gió dữ dội, lau bụi đất trên mặt, liền nhìn thấy Mục Huyền Cảnh đã xông tới quỷ môn, tốc độ nhanh trong nháy mắt.

Tần Linh không nhìn rõ động tác của anh, sau đó liền thấy Mục Huyền Cảnh dựng trường kích trong tay chém về phía khe cửa, trong cửa nhất thời truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết.

Ác quỷ khổng lồ chạy phía trước đã bị chém thành hai khúc, ngay cả phách của một số ác linh phía sau nó cũng bị hồn phi phách tán.

Sát khí, oán khí, quỷ khí… tràn ngập xung quanh quỷ môn, khiến xung quanh Mục Huyền Cảnh trở nên đen kịt. 

Mục Huyền Cảnh đứng đó không nhúc nhích, mọi oán khí vây quanh anh, tất cả đều tan vào cơ thể anh.

Mục Huyền Cảnh nhếch miệng lên, anh liếm đôi môi tái nhợt, trong đêm lạnh lẽo, con ngươi màu mực của anh sáng đến kinh người.

Tần Linh cách đó không xa nhìn, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, người này càng ngày càng không giống người.

Trước đây cậu từng nghi ngờ anh có phải là người tốt hay không, nhưng giờ cậu lại nghi ngờ đối phương có gen người hay không. 

Ác linh bên trong nhìn thấy ác quỷ chạy trước mặt có kết cục như vậy, đều dừng một chút, sau đó dường như thương lượng xong, hung hăng xông ra ngoài.

Mục Huyền Cảnh liếc mắt một cái, sát khí bao bọc lấy công đức, quét ngang qua, nơi trường kích đảo qua, một loạt ác linh bị chém ngang hông, kết cục chính là hồn phi phách tán.

Tần Linh vốn muốn tìm cơ hội giúp đỡ, nhưng lúc này đột nhiên bình tĩnh lại, lấy khăn giấy ướt ra lau mặt sạch sẽ.

Cậu bị sao vậy? Nó không chỉ là một cái quỷ môn thôi sao? Cũng chả ghê gớm gì.

Mang theo Mục Huyền Cảnh ra ngoài, so với mang theo Vương nhị thiếu là tốt lắm rồi, sau này Vương nhị thiếu chính là Vương tiểu nhị, phụ trách ở nhà xem cửa hàng.

Mỗi khi Mục Huyền Cảnh giết một con quỷ, anh sẽ hấp thụ oán khí của đối phương, cho đến khi cảm thấy không thể tiếp thu được nữa, anh mới lùi lại vài bước.

Sau đó anh vùng chạy, vọt lên độ cao hơn hai mét, vũ khí lạnh lẽo trong tay bọc lấy công đức, mạnh mẽ đập xuống đại môn.

Trên cửa chính truyền đến tiếng vỡ tan ầm ầm, tiến lên một bước chính là nhân gian, lùi một bước sẽ rơi xuống địa ngục vĩnh viễn, cho dù như vậy, ác quỷ phía sau nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Mục Huyền Cảnh, vẫn không dám xông lên, đều dồn dập lui về phía sau.

Tần Linh mới vừa lau mặt sạch sẽ, một trận gió cát còn lớn hơn trước thổi tới, trên mặt cũng được phủ bụi bẩn, thậm chí còn bẩn hơn trước. 

Tần Linh miễn cưỡng mở mắt ra đã thấy quỷ môn nứt toác, tất cả ác quỷ trong cửa đều chạy về, Mục Huyền Cảnh tinh thần sáng láng, trông còn có sức sống hơn trước khi đánh nhau.

Quỷ môn bị hủy, chung quanh rốt cục khôi phục yên tĩnh, Tần Linh chạy tới, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”

Mục Huyền Cảnh nhìn mặt mày cậu xám xịt, “Phốc!”

Tần Linh sắc mặt nhất thời xệ xuống, nhờ ai ban cho? Nhưng cậu không thể nói ra điều này, dù sao thì cậu đã gây ra hoạ, Mục Huyền Cảnh là thay cậu đánh nhau.

Mục Huyền Cảnh cầm lấy túi khăn giấy ướt trong tay Tần Linh, cầm lấy hai cái, mỉm cười lau mặt cho cậu, “Đã bảo cậu lui về phía sau rồi.

Ai bảo cậu không nghe? Giống như mèo hoa.”

Tần Linh ngẩng mặt lên, nhìn đôi mắt dịu dàng và đôi lông mày mang ý cười của Mục Huyền Cảnh, đột nhiên cảm thấy trái tim hỗn loạn không tự chủ được, vội vàng cầm lấy khăn giấy trong tay đối phương xoa xoa mặt mình, người này sao có thể đẹp trai như vậy, vóc người tốt như vậy, làm cơm ăn ngon như vậy, chiến đấu mạnh mẽ như vậy? (Con đuỹ tình iêu quay về với Tần Linh)

Tần Linh vội vàng trấn tĩnh lại, không thể nghĩ tới ưu điểm của người khác lại giống như biến thái được, đời này không được động tâm với thẳng nam, càng không được làm hại người khác.

Tần Linh ho khan một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ, “Vũ khí này mua ở đâu vậy? Phương thiên họa kích trong truyền thuyết sao?” Cậu sờ sờ, không biết là vật liệu gì, thế mà ấm, có thể cảm giác được khí tức xơ xác cùng cảm giác dày nặng ở mặt trên. 

Tần Linh đang tự hỏi tại sao lại nóng, vũ khí rung lên, Tần Linh lập tức nhận thấy được một tia vui mừng.

“Nó còn sống?!”

Mục Huyền Cảnh cất vũ khí đi, “Thần binh đều có khí linh, giống như ô đỏ của cậu vậy.”

Tần Linh nghĩ đến chiếc ô màu đỏ của mình, lòng nói dẹp đi, cho tới bây giờ, lỗ hổng đã lấp đầy rồi, ngoại trừ cứng cáp hơn một chút, thật sự không thấy có gì khác biệt so với chiếc ô cũ, cậu vẫn luôn dùng chiếc ô đó làm gậy, ngược lại lúc đánh quỷ cũng rất dễ sử dụng. 

Tần Linh vừa muốn lấy ô ra nghiên cứu lại, lưng đột nhiên chìm xuống, cả người Mục Huyền Cảnh đè lên lưng cậu, eo Tần Linh mềm nhũn, cậu lảo đảo hướng lên trên, “Anh thật nặng!”

Mục Huyền Cảnh chống cằm lên vai cậu, “Choáng váng đầu, linh lực của tôi không còn, có thể phải hồn phách ly thể, sẽ chết.”

“Đừng dọa người như vậy!” Tần Linh quay đầu lại nhìn, quả nhiên ba hồn bảy vía của Mục Huyền Cảnh sắp xuất thể, đỉnh đầu đã có một cái bóng mờ.

Tần Linh vội vàng đè lại, “Anh đừng chết, anh chết chính là vì thay tôi đánh nhau mà chết, tôi sẽ nợ anh cả đời.” 

Mục Huyền Cảnh vô cùng đáng thương cà cà trên bờ vai của cậu, “Mệt mỏi.”

Tần Linh dùng sức lết lưng cậu trở lại xe, để anh ngồi trên ghế sô pha trước, thực sự rất nặng, hai chân không còn chút khí lực nào. 

Mục Huyền Cảnh dựa vào sô pha, “Khát.”

Tần Linh vội vàng đi rót nước. 

Mục Huyền Cảnh lười biếng đề yêu cầu, “Muốn ấm.”

Tần Linh lắc lắc cánh tay chua xót, rót một ly nước, vừa chạm vào nóng đã pha một hơi lạnh, “Ấm rồi, uống đi.”

Sau khi Mục Huyền Cảnh uống xong, anh lại đặt cốc nước vào tay Tần Linh, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Tôi sẽ không chết phải không?”

“Không! Anh đã chiến đấu ác liệt như vậy, tại sao lại như vậy …” Tần Linh chưa kịp nói xong, đã thấy hồn phách Mục Huyền Cảnh bay lên khỏi đầu, Tần Linh vội vàng đè lại.

Lấy từ túi ra hương cố hồn, đốt lên, sau đó bấm chỉ quyết, phong ấn hồn phách chắc chắn. 

“Yên tâm, có tôi ở đây, anh không chết được.”

Mục Huyền Cảnh nghiêm mặt nói: “Tương lai tôi sẽ giao mạng sống của mình cho cậu.”

Tần Linh muốn đánh anh, “Anh đừng nói đáng sợ như thế, tôi không gánh vác được!”

Mục Huyền Cảnh nhìn Tần Linh tức đến nổ phổi lại có chút lo lắng, dường như bị lấy lòng, nhẹ giọng nở nụ cười, Tần Linh cũng không biết anh cao hứng cái gì, cười cái rắm á, sắp chết đến nơi rồi có biết hay không?

Sợ rằng hồn phách sẽ lại rời khỏi xác nên Tần Linh vẫn luôn trong coi, cậu cũng không biết vì sao lại lo lắng như vậy, cứ vô tình canh giữ hồi lâu nhưng không thấy, chuỗi hạt châu màu đen  trên cổ tay của Mục Huyền Cảnh đã bị cởi ra, sắc mặt  Mục Huyền Cảnh thậm chí so với trước lúc đánh nhau còn dễ nhìn hơn.

Mãi đến tận xác định Mục Huyền Cảnh không có chuyện gì, Tần Linh mới yên tâm lại.

Lúc này, bộ ngành huyền thuật theo dõi thấy quỷ môn đột nhiên mở ra, vẫn là quỷ môn đáng sợ nhất, tất cả những con quỷ phóng ra đều là những ác quỷ ăn thịt người.

Bộ ngành đã thông báo khẩn cấp cho tất cả các nhân viên tan việc.

Sau đó thông qua giám sát phát hiện: Quỷ môn mở, biến mất rồi!

Tra thẳng đến nửa đêm, cảnh hội trường trở lại bình thường huyền thuật sư căn cứ thông linh thuật, khôi phục lại hiện trường lúc bấy giờ.

Mọi người nhìn thấy Tần Linh triệu hồi bách quỷ từ quỷ môn, lại bị Mục Huyền Cảnh đập bể, đầu tiên là vẻ mặt phức tạp hồi lâu, sau đó các trưởng lão nhìn về phía Nhan Khang, những người nhỏ hơn thì vỗ tay, bội phục! Ngưu phê! Không hổ là tổ sáu!

[ngưu phê: [牛批] = ngưu B [牛 B] =Ngưu bức [牛逼 ]—->[Bày tỏ người này tương đối lợi hại (ý là trâu bò), tương đối có năng lực, cao nhân một bậc.]

Nhan Khang bất mãn mà hỏi: “Các người nhìn tôi làm gì, cũng không phải tôi cho bọn họ làm.”

Một người đàn ông trung niên đề nghị: “Bộ trưởng, ngài muốn gọi bọn họ về giáo dục một chút không?” 

Nhan Khang bị chọc cười, “Anh nghĩ họ nghe à? Hai người bọn họ thời điểm tại chức cũng không nghe, nghỉ việc rồi có thể nghe sao? Tổ sáu có quyền từ chối mọi sự sắp xếp của bộ, ai bảo sáu tổ trâu bò làm gì, nếu không có gì xảy ra thì mọi người ra về, tôi sẽ nói nhỏ với Cố thúc để thúc ấy giáo dục đồ đệ cho tốt.

” 

Nhan Khang nói xong cũng muốn đi, trong lòng đã mắng Tần Linh là tên gây chuyện rồi, nếu không phải Mục Huyền Cảnh ở bên cạnh cậu, đổi ai cũng không thủ được quỷ môn này.

Chỉ cần thả ra một con ác quỷ, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng.

Lúc này, một ông lão chừng 60 tuổi đứng lên, lạnh lùng nói: “Lá gan Tần Linh quá lớn, chính là Cố Diệp chiều hư hân, nuông chiều từ bé, mới nuôi thành bộ dáng này! Nếu như không quản hắn, không biết sau này sẽ gây ra bao nhiêu tai hoạ! Lúc trước hắn đến, tôi đã không đồng ý, cũng giống như sư phụ của hắn, tùy hứng làm bậy, coi trời bằng vung!”

Nhan Khang đột nhiên dừng bước, quay người trở lại, hắn trào phúng cười vài tiếng, đi tới kia trước mặt lão nhân, “Đỗ lão gia tử, tại sao trước không nói những lời không đề phòng bộ trưởng Cố như vậy? Tôi không nhìn ra nha, ông lớn tuổi rồi, tính tình cũng lớn theo.”

“Đừng dùng hắn mà hạ ta, hắn đã lui rồi.”

“Lui rồi, ông cũng không dám đề phòng thúc ấy,” Nhan Khang cầm trong tay một cây roi dài màu vàng gõ lên bàn, “Sư phụ của tôi và Cố thúc là quá mệnh giao tình, tôi và Tần Linh lớn lên cùng nhau, ông nói xấu họ trước mặt tôi, ông cho rằng tôi không dám quất ông sao? Tìm ông đến là vì động viên các đồng lứa lão già kia của ông, đều sắp chết gần hết rồi, sao không muốn an dưỡng tuổi già cho tốt, thực sự coi mình như một món ăn bày sẵn* à? Tiết kiệm sức mà ăn thêm hai bát cơm, nếu không chết rồi cũng không ăn được.

” (Câu này không biết edit đúng không nữa)

*nguyên văn: bàn thái 盆菜

Nhan Khang thấy đối phương sắp rút lui, ôm ngực nhìn chằm chằm hắn, một câu chửi cũng không thốt ra được, liền vênh váo bỏ đi, “Tất cả tan việc! Về nghỉ ngơi thật tốt, không có việc gì thì ăn no ngủ nghỉ, có nhiệm vụ thì chúng ta sẽ làm tốt.

Chúng ta không giống như kẻ ăn miếng trả miếng.” “

Mọi người giải tán lập tức, một số người đã lấy video của Mục Huyền Cảnh về dâng lên bàn thờ.

Chỉ còn lại ông lão, tức giận giương mắt nhìn. (câu này nghĩa là: cảnh Mục ca vs bách quỷ đỉnh quá nên nhiều người mang về thờ á)

Sau khi Nhan Khang đi ra ngoài, hắn hỏi trợ lý của mình: “Vừa nãy tôi có đẹp trai không?”

Trợ lý nhỏ nhẹ qua loa khen hắn: “Đẹp trai, đẹp trai ba phút.” 

Nhan Khang đắc ý dào dạt, “3 phút đó cũng là đẹp, cậu nói, tôi lợi dụng Tần Linh mất trí nhớ, theo đuổi cậu ta một lần, đuổi kịp không?”

Trợ lý nhỏ ân cần nhắc nhở: “Bộ trưởng, ngài mới làm bộ trưởng được nửa năm, có thể không tìm chết không? Ngài không thấy tư thế của Mục ca phá quỷ môn sao Ngài sẽ không có cơ hội đâu.



Nhan Khang suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: “Quên đi, quên đi, coi như lúc trước tôi chưa nói, ta nghĩ lại rồi.”

Sau khi ngủ say, Tần Linh tỉnh táo lại, cuối cùng quyết định báo cảnh sát.

Quỷ còn chưa quản được, người giao cho cảnh sát đi.

Từ đó về sau, Tần Linh thề rằng nếu tiếp tục vẽ bách quỷ trận thì cậu sẽ là một con chó! Loại ngớ ngẩn í! 

Sau khi xử lý xong chuyện, Tần Linh mua mấy con gà dốt nát ở quê, định quay về nấu canh, mua một rổ trứng ngỗng lớn, không vì lý do gì khác, bởi vì nó lớn, có ăn có ngon hay không không quan trọng, do lúc thường không gặp được nên nhất định phải mua.

Tần Linh rửa sạch trứng, luộc trong nồi sáu quả, hệ thống cảm thấy trứng đau không thể giải thích được, nó cũng đã bị nấu chín như vậy.

Khi định quay lại, cuối cùng Vương Tử Hoàn cũng đến. 

Tần Linh mỉm cười chia trứng ngỗng luộc cho cậu ta, “Nhìn xem! Một cái nồi có ba quả trứng, có lớn không?”

“Lớn!” Vương Tử Hoàn vừa vặn đói bụng, vừa ăn vừa hỏi: “Lần này xảy ra chuyện gì?

Tần Linh vỗ vai cậu ta, “Sao bây giờ cậu mới tới! Lần này chúng ta quá kích thích luôn! Cực kì vui!”

Vương Tử Hoàn vỗ đùi, tiếc nuối nói: “Đừng nói nữa, nơi này quá hẻo lánh.

Tôi đi nhầm đường mấy lần, không biết mấy người làm sao tìm được.

Nói cho ta mau, làm ngang đâu rồi?”

Tần Linh vừa ăn lòng trắng trứng, vừa đút lòng đỏ trứng cho một con chó nhỏ ngốc nghếch chạy tới tham gia trò vui, “Chúng tôi đã xử lý xong, giúp cảnh sát bắt kẻ buôn bán mai thuý, chuẩn bị về nhà.”

“Đệt! Thật là kích thích! Tôi còn không nhìn thấy!” 

“Còn có một con rối bóng biết bay, để bảo vệ ngôi trường thân yêu, dũng cảm chiến đấu với kẻ xấu, đặc biệt phong cách!”

“Tôi cũng không thấy!”

“Còn nữa, nơi này đột nhiên xuất hiện quỷ môn, Mục Huyền Cảnh dũng cảm đấu trăm vạn ác quỷ! Thấp nhất đều cao hơn ba mét, mặt xanh nanh vàng, cường tráng như một gã khổng lồ Titan!” Tần Linh tự khoa tay, “Thắt lưng dày như này, đầu to như này!”

Bằng ngôn ngữ cường điệu, Tần Linh nói với Vương Tử Hoàn rằng mgc chỉ có một mình, canh giữ cửa ngõ, vạn người không thể – khai thông, 1vs1000000, sau khi đánh bại ác quỷ, đánh nát quỷ môn, muốn tạo ra cảnh tượng chấn động đó, hiệu ứng đặc biệt tốn ít nhất phải một trăm triệu.

Vương Tử Hoàn vội vàng gãi gãi đầu, “Tôi thế mà không thấy! Hối hận muốn chết! Hối hận muốn chết a a a a a!”

Tần Linh nhìn dáng dấp cậu ta gấp gáp, tâm tình đắc ý.

Mục Huyền Cảnh cười híp mắt sủng nịch nhìn Tần Linh, huyễn phu cuồng ma mất trí nhớ, vẫn là huyễn phu cuồng ma, thật đáng yêu, sau này có thể gây hoạ, dù sao nếu có anh ở đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Vương Tử Hoàn buồn bực một đường, về đến nhà vẫn còn uể oải, sùng bái nhìn Mục Huyền Cảnh,  trong đầu bổ não dựng lên một bộ phim sử thi.

Tần Linh nhờ cậu ta giúp dỡ xe tải bỏ gà và trứng ngỗng xuống dưới, Tần Linh sợ gà sống, ôm trứng ngỗng giục: “Cố lên, đừng để chúng chạy mất.

Tốn 80 tệ một con đấy!”

Vương Tử Hoàn sợ bị gà mổ nên không dám xách, cuối cùng lồng gà sống bị Mục Huyền Cảnh xách xuống.

Hình tượng của Mục Huyền Cảnh bỗng nhiên trở nên cao lớn hơn trong lòng hai người, bởi vì anh không chỉ phá được quỷ môn, mà còn dám bắt gà!

Khi chuyển đến cuối cùng, Vương Tử Hoàn tìm thấy một hộp rối bóng cũ, “Ông chủ, con rối bóng này từ đâu ra vậy? Có phải là đặc sản không?”

Tần Linh nghiêng đầu, cậu cũng không biết nó đến từ đâu.

Hệ thống: “Tôi nhặt được! Công nhân nói là xui xẻo nên ném đi, tôi đều nhặt về!”

Tần Linh cứng họng, hệ thống làm sao có thể sống như thế này?

Hệ thống hưng phấn nói: “Tôi muốn bán hết đi, làm một rối bóng trận.

Cậu kêu Vương Tử Hoàn quay video.

Không phải cậu ta học đạo diễn sao? Quay xong liền đưa lên mạng.

Cường điệu một chút có thể bán đắt hơn.

Ông chủ, ngài đi dao động cậu ta! Thành công chia hai ta 50:50!”

Tần Linh: “…”

Coi trọng tiền hơn mặt mũi, có vẻ ổn. 
Bình Luận (0)
Comment