App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 4

Vương Tử Hoàn sắp khóc, “Ông chủ Tần! Tính mạng của tôi quan trọng! Tôi sẽ bồi thường thủy tinh! Anh buông cô ta ra! Tôi sẽ không kết hôn! Không, tôi sẽ không kết hôn với cô ta!”

Tần Linh liếc mắt, “Đại tỷ, hắn nói hắn không thích phụ nữ, tỷ đừng đánh chủ ý lên hắn nữa, đi nhanh lên đi!”

Khóe miệng Vương Tử Hoàn giật giật, đây là chuyện gì xảy ra vậy! Sao đại sư thấy thế mà không chuồn!

Ma nữ cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt càng thêm đáng sợ, lúc này mới tức giận nói: “Nếu ngươi quản việc không đâu, vậy thì chết cùng hắn đi! Đều đáng chết! Đều đáng chết!”

Hệ thống lúc này mới nhắc nhở: “Ông chủ, vị ma nữ này là người quan trọng trong nhiệm vụ nha!”

Tần Linh  tâm tư hơi động, lấy trong túi ra một cây bút chu sa, trên không trung vẽ ra một cái lưới, búng ngón tay, cái lưới màu đỏ son biến thành màu đen bay ra ngoài cửa sổ như lưới đánh cá, ma nữ không ngờ Tần Linh tuổi còn trẻ, linh lực so với mấy lão đại sư nàng từng thấy lại mạnh hơn thấy không xong, lập tức muốn chạy.

Nhưng đáng tiếc nàng chậm một bước liền bị lưới đánh cá che mất lập tức bị quấn thành bánh chưng.

Chiếc lưới này chỉ để bắt ma chứ không có ý làm ma nữ bị thương nên ma nữ chao đảo trong lưới như một con cá lớn. 

Tần Linh ra hiệu với Vương Tử Hoàn, “Đưa cô ấy vào đi.”

“Tôi?” Vương Tử Hoàn sắc mặt vẫn trắng bệch, sợ hãi lắc đầu.

Tần Linh động viên cậu ta, “Cậu là đàn ông, dũng cảm lên, không sợ ma, không sợ lạnh.”

Vương Tử Hoàn đi ra ngoài, can đảm kéo ma nữ vào, trong lòng vô cùng nghi ngờ Tần Linh không chịu ra ngoài vì sợ lạnh.

Tần Linh quỳ xuống hỏi cô: “Cô chết như thế nào?” 

Ma nữ hung hăng ngẩng đầu lên, nhe răng nghiến lợi cắn người điên cuồng.

Tần Linh vỗ trán, thổi bay oán khí đã che mắt thần trí cô, Tần Linh đem oán khí biến đi, “Cô muốn chết như thế nào thì chết, chết cũng không dễ dàng, cô có ân oán nặng như vậy, nhưng nhân quả không dứt, tôi sẽ buông tha cho cô.

Nhưng cô phải nói cho tôi biết, ai đã hại cô?” ” 

Ma nữ lúc này mới khôi phục lại ý thức, căm tức nhìn cậu, có chút không tin. 

Tần Linh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt cậu quá sạch sẽ, sạch sẽ không có một tia dục vọng, ma nữ nhìn chằm chằm con mắt của cậu, nhìn một hồi lâu, từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ, “Vương Chính Cát!”

Vương Tử Hoàn sởn cả tóc gáy tại chỗ, không quan tâm sợ hãi, tức giận hỏi: “Hắn giết ngươi, ngươi tại sao lại giết gia đình ta!”

Tần Linh thở dài kéo theo một tia oán hận từ ma nữ, “Đừng trách cô ấy, có người lấy gia đình của cậu thay thế, thay đổi số mệnh của người kia đổi với gia đình cậu đó.

Cô ấy vì thần trí oán hận mà đến tìm nhà cậu báo thù.



Vương Tử Hoàn ngẩn ra, cái gì? 

Tần Linh thu lưới, “Cô có thể trả thù người đã hại cô, nhân quả báo ứng, tôi sẽ không quản..

Đừng động vào người không hại cô, nếu không giây sau tôi sẽ biết.

Nếu không muốn  hồn phi phách tán, đừng làm tổn thương những người vô tội, đi thôi.

” 

Con ma nữ nhìn cậu thật sâu và lơ lửng bay ra khỏi cửa sổ.

Ai sẽ làm chuyện như đổi mệnh như vậy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.

Vương Tử Hoàn mặt đỏ bừng tức giận, cậu muốn cùng ông lão Vương Chính Cát muốn đánh nhau.

Tần Linh nghi hoặc, “Vương Chính Cát là ai?”

“Một người họ hàng của gia đình chúng tôi, luôn rất giàu có.

Hai năm trước, nghe nói có chuyện không hay và suýt phá sản.

Sau khi sống sót, đã đường ai nấy đi.”

Tần Linh hỏi: “Có ảnh chụp hắn ta không?”

“Không”, Vương Tử Hoàn nói, hơi xấu hổ.

“Ba tôi cùng nhà kia có chút kinh doanh.

Ông ấy vẫn luôn ghét bỏ lời tôi nói không đứng đắn, lúc gặp mặt cũng không gọi tôi đi, chỉ lo tôi nói sai lời nói, đắc tội với người.”

Tần Linh ngáp một cái, “Tôi buồn ngủ, ngày mai nói chuyện.”

Vương Tử Hoàn đã không còn buồn ngủ, lo lắng hỏi: “Hắn cùng nhà tôi làm sao có thể thay đổi số mệnh? Thứ này có thể tùy ý thay đổi sao? Gia đình tôi còn cứu được không? Cả nhà tôi đều nằm viện, nếu hai hồn ma kia tìm đến bệnh viện thì làm sao bây giờ? “

“Bọn họ không chết được,” Tần Linh quấn chặt lấy quần áo nhắc nhở: “Việc bây giờ cậu phải lo lắng làm sao sửa cửa sổ, nếu không đêm nay cậu sẽ chết cóng.”

Vương Tử Hoàn: “…”

Trong trấn nhỏ không có cửa hàng kính nào mở cửa vào ban đêm, Vương Tử Hoàn tìm một miếng nhựa chặn cửa sổ, đóng cửa phòng ngủ và đi vào phòng khách ngủ.

Dưới cái nhìn của người giấy và chiếc bình, Vương Tử Hoàn run lập cập ngủ một đêm, sáng hôm sau dậy sớm, có một đôi mắt gấu trúc to tròn, cậu ta mua đồ ăn sáng cho ông chủ Tần – người cứu gia đình cậu ta.

Có thể được đánh giá là phú nhị đại siêng năng. 

Tuy nhiên, ông chủ Tần ngủ thẳng 10h mới rời giường, Vương Tử Hoàn cũng không dám thúc, chỉ cảm thấy tính tình vị đại sư  khác hẳn người thường, kinh doanh quá thất thường, nhưng có một điều kỳ diệu mà cửa hàng nhỏ này vẫn chưa đóng cửa.

Ngày hôm qua cậu sợ tới mức chỉ nhìn thấy bình và người giấy ở đây, lúc này mới phát hiện trên bàn của Tần Linh đều là đồ quý giá.

Ông ngoại thích nghiên cứu đồ cổ, từ nhỏ cậu ta đã thích sống trong nhà ông ngoại, và cũng học được một số phương pháp xác định bảo vật từ ông ngoại.

Mỗi đồ trang trí trên bàn của Tần Linh đều không dưới sáu chữ số, đặc biệt là lư hương, phía dưới bếp lò có một bộ vòng lửa như ý, nắp lò chạm trổ hoa văn tinh xảo, hai bên vành tai đầu rồng, ba chân bên dưới, những chỗ nhô ra có chạm trổ hoa văn Thao Thiết, cái lư hương cậu đã xem qua ảnh rồi, được định giá trên trời: 14 triệu, không biết đây là hàng thật hay hàng giả, mà ông chủ Tần lại sử dụng nó như một chiếc lư hương bình thường. 

*14 triệu = 49,725,728,724 VND

Nhìn chiếc chăn mà Tần Linh đắp trên ghế của ông chủ, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thật ra đó là một món đồ xa xỉ hàng hiệu, trị giá hơn 100.000.

Vương Tử Hoàn có chút bối rối, chẳng trách việc kinh doanh lại tùy hứng như vậy, ông chủ Tần còn nhiều tiền hơn ba cậu ta!

Tần Linh rửa mặt xong, nhìn thấy trên bàn cơm, ngáp một cái, “Tiền cơm trả cậu, tự đi lấy đi.”

Vương Tử Hoàn nhanh chóng lắc đầu, “Không cần, tối hôm qua tôi còn chưa tiêu hết tiền.” 

Tần Linh cũng không nói nhiều nữa, ăn cơm trước, đứng dậy đi đến nhà Vương Tử Hoàn thì đã gần 11 giờ, Tần Linh lúc này mới có khí lực, “Vương Chính Cát kia có quan hệ gì với ba cậu?”

Vương Tử Hoàn giải thích một chút, Vương Chính Cát cùng ba của Vương Tử Hoàn cùng xuất thân từ một gia tộc, chính là kiểu quan hệ gia đình trong đó ông nội là anh em ở nông thôn.

Sau nhiều thế hệ, hơn nữa xã hội bây giờ  ưu tiên hàng đầu các mối quan hệ giữa các cá nhân hiện tại,loại tình cảm như này hầu như không còn nữa.

Hơn nữa hoạt động kinh doanh của hai nhà không giống nhau, cha của Vương Tử Hoàn là quần áo, Vương Chính Cát thì kinh doanh bất động sản, doanh nghiệp của ông ta rất lớn, tuy nhiên, tóm lại đều họ Vương, họ đến từ một gia tộc,  hai nhà có chút kinh doanh lui tới, dịp Lễ Tết cũng đưa nhau ít đồ.

“Không trách, ” Tần Linh cảm giác đặc biệt buồn nôn, xuất từ đồng tộc, ngày sinh tháng đẻ mới dễ điều tra,bất kỳ người thân, huyết thống nào cũng chỉ là lá chắn kéo tới thay mình đi chết, trên thế giới nhiều người tốt, bất quá cũng không thiếu người xấu.

“Số người trong nhà Vương Chính Cát với nhà cậu hẳn phải giống nhau.”

“Đúng, Vương Chính Cát cùng và ba tôi bằng tuổi nhau, gia đình họ cũng có hai người con trai.

Đứa lớn mới lấy vợ và khá ổn định.

Đứa nhỏ không ngoan chỉ hơn tôi một tuổi, bị Vương Chính Cát chiều quen thói ăn chơi cờ bạc cái gì cũng dám làm, Bố tôi nói rằng nếu tôi dám học hỏi ông ấy, ông ấy sẽ đánh tôi đến chết, cho tỉnh ra.”

Tần Linh nhếch miệng lên đến, vị đại thúc rất thú vị.

Khi đến biệt thự nhỏ của nhà Vương Tử Hoàn, Tần Linh quan sát địa thế và đồ đạc, thấy không có vấn đề gì lớn, liền đi theo Vương Tử Hoàn vào nhà, “Ông ấy đã từng gửi cho ba cậu cái gì chưa?”

“Không biết nữa, ” Vương Tử Hoàn cười khổ, “”Ba tôi đặt tất cả những thứ tốt vào thư phòng.

Nơi đó đối với tôi mà nói, là cấm địa, ông ấy sẽ không cho tôi vào chơi.”

Tần Linh nhất thời hứng thú, thầm nói: “Vậy thì đi vào cấm địa, cậu vào cấm địa ghi hình lại nói với ba cậu, cậu không chỉ một mình đi vào, còn mang người ngoài vào.”Hơn nữa còn phá hoại!”

Vương Tử Hoàn: “…”

Tôi muốn ăn đòn đến vậy à?

Cả hai nhìn quanh nhà, cuối cùng bước vào phòng làm việc của bố Vương Tử Hoàn, từ rất nhiều bộ sưu tập tìm thấy một bức tranh phong cảnh.

Vương Tử Hoàn vội vàng nói: “Đây chính là bảo bối của ba tôi.

Nghe nói trước đó ông ấy đã xem bức tranh này rất lâu, ngày thường không cho người ta đụng vào.”

Tần Linh lấy bức tranh ra, trải trên mặt đất, lấy một con dao gọt hoa quả trên bàn, nghiêng đầu, tựa hồ không biết nên bắt đầu từ đâu.

Vương Tử Hoàn nhanh chóng quay video, tay run rẩy, “Tranh này có phải là có vấn đề? Thật sự làm hỏng, ba tôi sẽ đánh chết tôi.” 

Khi đang nói chuyện, Tần Linh vừa cắt lớp giấy phía sau, đằng sau bức tranh có một lớp giấy đan xen, trong đó có một miếng bùa chú, lời nguyền vẽ trên đó hẳn là dùng máu vẽ, đã khô lại trông đặc biệt buồn nôn.

“Tìm được rồi.” Tần Linh thở ra một hơi, nheo mắt cảm nhận linh lực còn sót lại trên đó, loại ma pháp lợi hại này nên phế bỏ linh lực, rồi chôn tại chỗ.

Hệ thống đột nhiên phát ra hai tiếng bíp: “Kích hoạt nhiệm vụ phụ bản: tìm pháp sư huyền thuật thần bí, hủy bỏ linh lực của hắn, nhiệm vụ thành công +100 tích phân.”

Tần Linh bĩu môi, trong lòng nói: “Ta vốn là muốn thu thập pháp sư huyền thuật kia, nhưng ngươi nói lời này, ta cũng không muốn làm nữa.”

Hệ thống: “…”

Vương Tử Hoàn ghi lại những gì Tần Linh đang làm lúc này, hai mắt mở to sợ hãi, khát vọng sống sót tràn ngập, “Ba, ba có thấy không! Đây không phải là do con cố ý làm hỏng bức tranh của ba.

Đây là để cứu mạng sống của gia đình chúng ta!”

Tần Linh vẽ một vòng tròn trên mặt đất, thắp một nén nhang rồi đặt xuống đất.

Hương mỏng, lâu tàn nhưng sàn phẳng và mịn, hương đứng rất quỷ dị, khói tỏa ra bay thẳng lên trần nhà cho đến khi tan hết.

Tần Linh đem phù ném vào, làm cái chỉ quyết, thấy hương cháy càng lúc càng nhanh, lá bùa tự bốc cháy ầm ầm, bên trong đống lửa lăn lộn, co giật, hệt như một con người.

Vương Tử Hoàn xem đến choáng váng, quá kích thích rồi!

Đợi lá bùa đốt xong, nén nhang cũng đốt xong, Tần Linh đứng lên vỗ tay một cái, mỉm cười xem Vương Tử Hoàn, “Bảo người nhà cậu đều trở về đi, giải phẫu không cần làm, đều tốt rồi.”

Vương Tử Hoàn phản ứng lại gỡ bỏ quần áo nhìn eo, mặt quỷ chỉ còn vệt đỏ, cũng sắp biến mất.

“Vcl! Đòe mòe!” Vương Tử Hoàn kích động nhảy dựng lên, “Trời ạ!”

Tần Linh cười híp mắt nhắc nhở cậu: “Đừng quên năm mươi vạn.”

Vương Tử Hoàn nhanh chóng gửi video cho ba cậu ta, “Năm mươi vạn! Đưa cho đại sư năm mươi vạn! Ba, con đã lập công rồi!”

Vương Tử Hoàn muốn dọn dẹp một chút liền tiễn Tần Linh về, trong lúc chờ ở phòng khách, Tần Linh mở ứng dụng lên, chỉ vào khẩu bazooka, “Khẩu súng này, tôi dùng được không?”

Hệ thống: “Cần 10.000 tích phân để đổi.

Sau khi cải tiến, bệ phóng tên lửa này chỉ nặng 2,5 kg, chứa đầy linh khí sau là có thể phóng ra.

Tầm bắn có thể lên đến 1km.

Hướng mục tiêu và phạm vi nổ có thể thay đổi theo ý muốn của người sử dụng.

Ít nhất 10mét, có thể được sử dụng mãi mãi sau khi trao đổi. 

Tần Linh rất cao hứng, nghe thật vui vẻ.

Tuy nhiên, nó quá đắt, Tần Linh bĩu môi, “Không mua nổi.”

Hệ thống cổ vũ cậu: “Mua không nổi phải cố gắng kiếm tích phân, ngài lợi hại như vậy, rất nhanh liền có thể mua được! Ngài có thể mua 10 cái và buộc chúng bằng dây để trở thành siêu Gatling.”

Tần Linh muốn trợn mắt, liền thở dài ngồi xổm trên cỏ, “Quên đi, ta sẽ không nhận nhiệm vụ phụ bản này đâu.” 

Hệ thống sốt ruột, “Tại sao? Nhiệm vụ phụ bản lâu lâu mới có! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, 100 tích phân có thể đổi lấy 100.000 kim tệ, có thể đổi thành tiền!”

Tần Linh thất vọng nói: “Ta đánh không lại hắn.”

Hệ thống: “Tin tưởng mình, lấy khí thế đánh chết tôi, đến con voi lớn cũng có thể bị  cậu đánh chết rồi.”

Tần Linh duỗi ra cổ tay của chính mình, oán niệm nói: “Một người như ta ngày thường ăn ngủ, lúc chơi game cũng có một chút sức chiến đấu, khi đánh nhau hoàn toàn là tay trói gà không chặt, ai ta cũng không đánh lại được.

Ta không thể, ta không được, ta từ bỏ.

” 

Với vẻ mặt vô tội của cậu, thật sự là yếu ớt bất lực cùng đáng thương, nếu không phải bị Tần Linh đánh cho tới chết, hệ thống thật sự cho rằng hai tay cậu trói gà không chặt.

Sau vài giây cân nhắc, hệ thống mở khóa khẩu bazooka, “Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, tôi sẽ cho ngài thử một lần.”

Tần Linh cảm động nháy mắt một cái, cười đến mức híp mắt, “Trứng ngoan! Ta yêu ngươi!” 

Ít ai biết xuất thân của Tần Linh, nhưng ai biết cũng thở dài, trông anh quá giống mẹ.

Khuôn mặt không lớn, ngũ quan đặc biệt thanh tú, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, nhìn như không có khí chất, nhìn rất bắt nạt, những người quen biết đều biết cậu vất vả như thế nào.

Đôi mắt to và sáng, không có một tia tạp niệm, khi nhìn vào, cậu luôn khiến người khác cảm thấy bạn là thế giới của cậu.

Nhất là khi cười, ánh nắng rực rỡ và âm thanh ngọt ngào khiến lòng người như bừng lên nắng xuân. 

Hệ thống nhìn cậu cười, sau đó nghe lời “biểu lộ” của cậu, đột nhiên cảm thấy khó thở, đầu óc choáng váng.

Khi ký chủ không muốn giết nó, quả thật chỉ là một thiên thần!

Tần Linh nhận được bazooka, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thứ mà Tần Linh  học được từ sư phụ của mình nhiều nhất là những bí thuật đã bị thất truyền, và một số bị liệt vào danh sách cấm thuật vì chúng quá mạnh hoặc có vẻ trái đạo đức.

Sư phụ của cậu dạy cậu cách sử dụng ma thuật, không phải vì bản thân ma thuật có vấn đề, mà bản thân người sử dụng là thiện hay ác, nên ông đã dạy cậu những gì có thể dạy. 

Linh khí của mỗi người đều khác nhau, đúng lúc vừa rồi chính là linh lực của pháp sư để lại trên lá bùa, chỉ cần Tần Linh có linh khí này, cậu không cần chạy đi tìm người đó.

Vương Tử Hoàn dọn dẹp xong, liền nhìn thấy ông chủ Tần trói gà không chặt, trong tay đang cầm một người cầm giấy, trên vai còn mang theo một khẩu bazooka, ngạo nghễ nói: “Vương thiếu gia, mượn sân của cậu dùng chút, tôi muốn giết một người.

”.
Bình Luận (0)
Comment