Trong trí nhớ, bởi vì năng lực quan hệ, Tần Linh và Mục Huyền Cảnh vẫn luôn làm nhiệm vụ cùng nhau, hai người có tính cách bổ sung, khả năng bổ sung cho nhau, bảo vệ nhau trong công việc và ngày càng trở nên hòa hợp.
Có thể nói, cả hai lâu ngày sinh tình, có ấn tượng tốt về nhau.
Nhưng mà vẫn còn khó xử, bởi vì sĩ diện khó chịu trước đây.
Đặc biệt là Mục Huyền Cảnh, ngày nào cũng ở bên cạnh Tần Linh, tỏ ra lạnh lùng đối với người khác., nhưng lại mua đồ ăn cho Tần Linh, xách ba lô cho Tần Linh, biết đưa quần áo cho Tần Linh khi trời lạnh, đưa ô cho Tần Linh vào những ngày mưa, trước mặt có một vũng nước, anh còn có thể bế Tần Linh qua, vì sợ làm bẩn đôi giày trắng đắt tiền của Tần Linh, khiến Tần Linh yêu sạch sẽ không vui.
Có một lần hai người tách ra làm nhiệm vụ, Mục Huyền Cảnh đã mua một balo đặc sản cho Tần Linh, cái từ “Yêu vợ điên cuồng”* trong lúc nhất thời thịnh hành trong toàn bộ bộ ngành, biến Tần Linh trở thành huyền thoại.
Nguyên văn: Sủng thê cuồng ma
Khi Tần Linh đi chơi với người khác, Mục Huyền Cảnh cũng ăn giấm, nhưng chỉ biết ôm mặt nín nhịn, ai nhìn vào cũng sợ.
Những người khác biết tâm tư của họ, nhưng cố tình hai người bọn họ lại không nói bất cứ điều gì, người vây xem nhìn đều sốt ruột thay bọn họ.
Cuối cùng là Tần Linh không nhịn được, nói rõ sự tình, Mục Huyền Cảnh không biết xấu hổ gật đầu nói: “Đồng ý.” Tần Linh ngẩn người, con mẹ nó anh đáp ứng nhanh như vậy, nhanh làm gì chứ?!
Sau khi tỉnh lại, Tần Linh liền đứng dậy đạp cửa Mục Huyền Cảnh, đè Mục Huyền Cảnh xuống giường, khó chịu nheo mắt hỏi: “Lúc trước tôi theo đuổi anh thật sao?”
Mục Huyền Cảnh vừa tỉnh lại, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cậu, lười biếng kề đầu sát Tần Linh, “Lại nằm mơ à? Sao em dậy sớm như vậy?”
Tần Linh hơi đỏ mặt, nhéo nhéo mũi của anh, “Anh dậy trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi.”
Mục Huyền Cảnh mở mắt ra, mới nhận ra sắc mặt cậu không đúng, ôm sát eo cậu, nhìn cậu biểu tình bất mãn, yêu chiều nói: “Là em làm rõ trước.”
Tần Linh giận muốn đánh anh, “Anh trước đây không phải nói như vậy!”
Sắc mặt Mục Huyền Cảnh trở nên nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích: “Làm rõ và tỏ tình đều có ý tương đồng.”
“Gặp quỷ cũng gần như vậy! Anh còn dám nói tôi đuổi theo anh trước, tôi thì quên mất anh, khiến tôi như một thứ tra nam, hại tôi áy náy lâu!” Tần Linh định đánh người m, nhưng không ra tay được, bèn tìm một cái gối, kéo qua, đánh vào người Mục Huyền Cảnh.
“Tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa, hiện tại anh hỏi tôi, anh thích tôi, hỏi tôi có muốn ở bên anh không!”
Mục Huyền Cảnh kinh ngạc nhìn đôi mắt Tần Linh, kinh hỉ ngồi dậy, “Em lại nhớ ra rồi?”
“Không quan trọng,” Tần Linh chỉ xoắn xuýt một vấn đề, “Anh hỏi!”
Ánh mắt Mục Huyền Cảnh khẽ động, nghiêm túc hỏi: “Tần Linh, tôi thích em, ở cùng tôi được không?”
Tần Linh khóe miệng không khống chế được hơi giương lên, hơi thở vốn kẹt cứng trong lòng giờ đây đã dễ dàng hơn rất nhiều, “Vậy phải xem biểu hiện của anh, nếu như biểu hiện không tốt, tôi sẽ không đồng ý.”
“Em nhớ ra thật sao?” Mục Huyền Cảnh lo lắng ôm mặt Tần Linh, yêu cầu cậu nhìn vào mắt mình, sự căng thẳng và hưng phấn trong mắt khiến Tần Linh có chút xấu hổ, “Tôi nhớ ra rất nhiều, nhưng tôi không nhớ rốt cuộc tôi mất trí nhớ như thế nào.”
“Không cần nhớ ra, chuyện đó không quan trọng.” Mục Huyền Cảnh ôm chặt cậu, hưng phấn hôn lên trán một cái, “Những cái đó không cần phải nhớ, nhớ đến cái này là đủ rồi.”.
Tần Linh đỏ mặt, cậu có thể hiểu được Mục Huyền Cảnh trong lúc vô tình thân mật với cậu, dù sao trước đây mối quan hệ của bọn họ vốn đã thân thiết, từ trong trí nhớ mà cậu khôi phục lại thì cũng đã rất thân thiết rồi, dù sao thì Mục Huyền Cảnh cũng là một người muộn tao, chuyện gì cũng đợi cậu nói trước, còn chưa tiến hành tới bước kia.
*Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường…
Kinh hỉ vì mất mà lại được khiến Mục Huyền Cảnh hoàn toàn bay cơn buồn ngủ, cứ như vậy ôm Tần Linh thế này, vừa cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Tần Linh, anh càng ôm chặt hơn, hết lần này đến lần khác hôn cậu, nhìn vừa ngốc vừa chua xót.
Tần Linh bị cái ôm kia làm đau, cậu vỗ nhẹ vào tay Mục Huyền Cảnh, anh mới phát giác buông lỏng ra chút.
Cậu ngày càng tò mò rốt cục đã xảy ra chuyện gì, để cho Mục Huyền Cảnh như thành một người khác, cẩn thận từng li từng tí đi cùng cậu, chỉ sợ cậu sẽ chịu một chút uỷ khuất.
Mục Huyền Cảnh không muốn cậu biết điều gì? Làm thế nào mà cậu bị mất trí nhớ?
Để có được câu trả lời này, Tần Linh một lòng một dạ đều là kiếm tiền.
Các công nhân của Tập đoàn Cố thị không hề phóng đại, các cơ sở khác trong thiên đường mạo hiểm này, họ thực sự chỉ mất một tháng để xây dựng nó, vài ngày sau khi Tần Linh đổi ký ức, quản đốc đã gọi cho Tần Linh, mời cậu nghiệm thu.
Tần Linh đi cùng Vương Tử Hoàn, chân trước ký tên, chân sau nói với Vương Tử Hoàn: “Bắt đầu tuyên truyền! Bán vé! Kiếm tiền!”
Vương Tử Hoàn nhìn cậu như nhìn một cỗ máy kiếm tiền, “Ông chủ, gần đây anh thiếu tiền sao? Anh trước đây rõ ràng coi tiền như cặn bã mà?”
Tần Linh vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, ý vị sâu xa nói: “Cậu hoàn toàn không hiểu nỗi bi thương của người nghèo.”
Dù sao cậu vừa tốn tiêu hơn 10 triệu nhân dân tệ, không có cách nào để nói với người khác về loại chuyện này, khổ lắm!
Khóe miệng Vương Tử Hoàn giật giật, bi thương của người nghèo sao? Bây giờ anh một ngày thu đấu vàng mà anh vẫn nói mình nghèo, thế loại thiếu thốn làm sao mà sống?
Vương Tử Hoàn thở dài chụp rất nhiều ảnh rồi đưa lên Weibo để quảng bá.
Sau này, thiên đường mạo hiểm của họ thực sự trở thành một sân chơi, sau đó nó sẽ trở thành nơi để những người trẻ tìm kiếm sự kích thích, giải tỏa áp lực, tìm kiếm hạnh phúc.
Cho dù không đến chơi, nhưng đến khu ẩm thực được ăn món ngon cũng là một loại hưởng thụ.
Đồng thời, phố ẩm thực bắt đầu thu hút đầu tư, thu hút ẩm thực từ khắp mọi miền đất nước và ẩm thực các dân tộc thiểu số, thu hút bạn bè quốc tế thuê gian hàng.
Giá cả những món khác cũng không thấp, chỉ có điều Tần Linh cố ý dặn phố ẩm thực, đặc biệt yêu cầu giá thuê không được quá cao, không nên bán đồ ăn quá đắt, đừng để cho người chơi tự mình mang cơm, hãy cho bọn họ ăn no.
Khi Vương Tử Hoàn đăng tin, nhiều doanh nghiệp đã đến đăng ký.
Tần Linh giao công việc này cho hệ thống, để hệ thống sử dụng nhận thức của mình để chọn ra những doanh nghiệp có tinh thần trách nhiệm cao, nấu ăn sạch sẽ hợp vệ sinh, không vô lương tâm.
Hệ thống không có biện pháp nào, nhận mệnh đi làm.
Ông chủ đã coi nó như bàn tay vàng của chính mình rồi, giờ là nó làm công cho ký chủ, còn là loại làm không lương kia, nó khổ quá mà.
Sự thật đã chứng minh Tần Linh đã sử dụng nó rất thích hợp, hệ thống đã sàng lọc ra hơn một trăm thương nhân theo yêu cầu của Tần Linh, giá cả cũng không cao, lại bảo đảm cho người chơi không tiêu nhiều tiền mà vẫn được ăn no, làm cho bọn họ chơi tận hứng.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Vương Tử Hoàn viết thông báo, tuyên bố rằng họ sẽ bắt đầu bán vé.
Cậu ta sẽ đưa link mua vé lên mạng vào 12 giờ trưa mai, 100 người lấy được vé đầu tiên sẽ được miễn phí! Trong số 200 người chọn ngẫu nhiên một người may mắn tặng vé vào cửa miễn phí! Chương trình khuyến mãi này chỉ diễn ra trong ba ngày, còn vé là nửa tháng, có thể cướp được ngày nào còn tùy thuộc vào vận may của mỗi người.
Sau khi nhìn thấy điều này, cư dân mạng phải cảm thán: Ông chủ thật mạnh tay! Ông chủ giàu có! Ông chủ là hào phóng!
Cư dân mạng bình luận: “Vừa thấy thi công ở đó, nhoắng cái đã xây xong”.
“Chơi nhà ma quá kích thích, tôi chưa bao giờ dám chơi trò này, nhưng ở đây thì có thể, tôi muốn đi, ngày mai tôi lấy điện thoại di động cướp vé!”
“Tôi muốn chơi, tôi muốn chơi! Quanh đây không có chỗ chơi! Cầu trượt độ cao này ở nước ngoài cũng có, các võng hồng có thể vào làm chứng!”
“Nói thật, quanh đây thực sự không có chỗ nào vui, có sân chơi như vậy đáp ứng được nhu cầu của nhiều người.
Lúc trước muốn thư giãn, tôi phải chạy xe hai tiếng đồng hồ mới tới nơi, mệt quá.
Chỗ này chỉ cách nhà mình nửa tiếng đi xe mà vẫn có chỗ để xe, quá tuyệt! “
“Gia đình tôi sống trong một tiểu khu gần đó, hahaha, giá bất động sản xung quanh đang tăng lên! Cảm ơn ông chủ đã thúc đẩy nền kinh tế xung quanh! Mẹ tôi nói phải đưa cờ thưởng cho ông chủ mới được!”
…
Vốn dĩ Tần Linh cũng sẽ xem qua những bình luận của cư dân mạng, cậu không quá coi trọng chuyện này, không ngờ ngày sau lại có người tặng cờ thưởng cho cậu.
Sau khi cầm trong tay, Tần Linh mờ mịt, “Tại sao?”
Người tới đưa cờ thưởng chính là bác gái của ủy ban tiểu khu gần đó, nhiệt tình nắm lấy tay Tần Linh, “Ngay khi nơi giải của cậu mở ra, giá nhà ở xung quanh chúng ta đã tăng lên.
Bởi vì tiểu khu này bị ma ám, giá nhà đất xung quanh chúng ta đã giảm rất nhiều, kinh tế rớt giá.
Bây giờ không chỉ giá nhà đất tăng, mà việc kinh doanh của các cửa hàng xung quanh chúng ta cũng được cải thiện, các cửa hàng nhỏ đã trở thành siêu thị lớn rồi! “
“Cái tiểu khu này không còn bị ma ám, chúng ta cũng không sợ khi đi ngang qua tiểu khu này nữa.
Cậu nói xem chúng tôi không phải nên đưa cờ thưởng để bày tỏ lòng biết ơn của chúng tôi sao? “
Sau khi hiểu ra, Tần Linh buồn cười, hóa ra là vì lý do này, đây là công đức của cậu sao?
Nhìn thấy nụ cười của Tần Linh, các bác gái càng hăng hái, nhìn cậu với ánh mắt mẹ hiền, “Cậu trai trẻ bao nhiêu tuổi rồi? Có đối tượng chưa?” Con gái của bạn ta cũng trạc tuổi cậu, từ hồi cấp 1 đã học chơi piano, lớn lên vừa dễ nhìn vừa có khí chất … ”
Tần Linh không khỏi dở khóc dở cười, mấy bác gái khi giới thiệu đối tượng chẳng nhẽ không kiêng kị gì sao? Sẽ không sợ cậu là tên lừa gạt? Tần Linh vội vàng nói: “Cờ thưởng cháu xin nhận, bác gái không cần giới thiệu bạn gái cho cháu đâu ạ, cháu đã có đối tượng rồi.”
*Nguyên văn: 荤素不忌 ( huân tố bất kị): Huân tố là để chỉ những món có chất tanh (còn gọi là đồ mặn).
Các bác gái rất tiếc, càng nhìn Tần Linh càng thích, Tần Linh nhìn thấy Vương Tử Hoàn trốn ở một bên cười, liền chỉ vào cậu ta.
“Người này vẫn chưa có đối tượng, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, có đầu óc kinh doanh hạng nhất, thông minh có năng lực, còn chưa già, các bác có thể giới thiệu cho cậu ta ạ.”
Mấy bác gái nhìn Vương Tử Hoàn một chút, người thanh niên đẹp trai, cười tỏa nắng, các bác gái đồng loạt xúm vào, các bác gái uỷ viên trong tiểu khu rất rộng, giới thiệu đối tượng cũng quen, Vương Tử Hoàn chỉ nở nụ cười gượng gạo, vừa nhìn lại thì Tần Linh đã sớm cầm cờ thưởng bỏ chạy, cực kỳ không coi nghĩa khí ra gì.
Sau khi đưa mấy bác gái này đi, Vương Tử Hoàn phát hiện Tần Linh đang trốn ở quán cà phê uống cà phê, “Anh chạy thật nhanh.”
Tần Linh mỉm cười, “Đương nhiên, biệt danh của tôi là nhanh chân.”
Vương Tử Hoàn còn gọi một ly cà phê, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, “Không ngờ làm ăn kiếm tiền lại còn được các bác gái tặng cờ thưởng”.
Tần Linh không khỏi dở khóc dở cười, “Có nhân tất có quả, có rất nhiều chuyện khi làm không biết trước sẽ phát sinh chuyện gì.”
Vương Tử Hoàn cảm khái nói: “Tôi thấy lời anh nói rất có thâm ý, đại sư không hổ là đại sư.”
Tần Linh bất lực, thâm ý gì? Rốt cục hình tượng của cậu trong lòng Vương Tử Hoàn là gì vậy?
“Đúng rồi! Bạn của tôi viết tiểu thuyết cũng rất cảm kích anh, Weibo chính thức mà anh đăng đã khiến hắn nổi tiếng, sách bản quyền đều đã được bán hết, hắn nói lần sau văn án, quảng cáo gì đều viết miễn phí cho chúng ta.”
Tần Linh vui vẻ nói: “Cũng tốt, tiết kiệm tiền chúng ta.
Mà này, không phải cậu nói vào đầu xuân muốn làm một web drama sao? Khi nào cậu dự định bắt đầu quay? “
“Tiền của tôi chưa tới, chờ một chút.”
Tần Linh thấy cậu vò đầu bứt tai cười nói: “Không phải chỉ là vấn đề tiền bạc thôi sao? Những vấn đề khác không dễ xử lý, chỉ có tiền là dễ giải quyết nhất, tôi sẽ đầu tư cho cậu.
“
Vương Tử Hoàn sửng sốt, kinh ngạc nói: “Thật sao?!”
“Tôi đùa cậu làm gì?” Tần Linh cười nói, “Nói nghe cần bao nhiêu tiền? Đối với web drama, tôi nghĩ bộ đầu tiên của cậu không nên tốn không nhiều tiền.”
“Hai triệu là đủ,” Vương Tử Hoàn đã lên kế hoạch từ rất lâu.
“Tôi không tìm được minh tinh nổi tiếng nào để quay cho mình, tôi đã đọc xong tất cả các kịch bản rồi, nhân vật chính là một sinh viên đại học.
Để tìm một người phù hợp với khí chất này, tôi chọn một trong vài học đệ học muội của tôi, trả thù lao cho họ.
Về địa điểm, tôi sẽ không đi quá xa, tôi đã hỏi Phòng Vũ từ trước, rất nhiều nơi hắn đã livestream đều có thể quay được.
“
“Có vẻ như cậu đã lên kế hoạch chi tiết, muốn quay thì quay đi, đừng ngại chi tiền.” Tần Linh xem kỹ sắc mặt của cậu ta, cười khích lệ: “Đừng lo lắng, có thể kiếm tiền.”
“Thật không?” Vương Tử Hoàn vui sướng sờ trán, “Nhìn xem trên đầu tôi có hào quang kiếm tiền không?
“Cậu nói đó là bóng đèn! Cố gắng lên, ông trời có nhường bát cơm này cho cậu hay không, sau phim đầu tiên thì cậu sẽ biết.
”
Vương Tử Hoàn cổ vũ cho chính mình, “Anh nói đúng, tôi dù thế nào cũng phải thử.
Dù sao ba mẹ tôi vẫn thường nói, tôi không thông minh như anh tôi, không có khả năng như anh tôi, tôi thích làm nghề này, thất bại cũng quen rồi, bọn họ cũng sẽ không mắng tôi.
Tôi sợ rằng nếu tôi lỗ, không kiếm được tiền thì làm sao tôi có thể trả lại cho anh? “
“Không sao,” Hai tay Tần Linh kéo cằm, nhẹ tựa mây gió nói: “Lõi thì tính cho tôi, lời thì chia đôi.”
“Bố!!!” Vương Tử Hoàn phấn khích gọi một tiếng, những người bên cạnh đều sửng sốt, thật sự là thời thế đổi thay, có người gọi người cùng lứa là bố cơ đấy.
Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ (“世风日下, 人心不古): Xã hội phong tục tập quán từ từ hà khắc, ngày càng sa sút.
Như: “Thế phong nhật hạ, nhân tâm không cổ.” Cảm thán hiện tại người, mất đi cổ nhân trung hậu thuần phác
Tần Linh ghét bỏ xua tay, “Đừng nghịch! Tôi không thể nuôi lớn con trai như vậy, Mục ca của cậu không thích trẻ con, sẽ đánh chết cậu đấy.”
Vương Tử Hoàn: “…”
Đột nhiên nghẹn lời, đồng thời run lẩy bẩy, Mục Huyền Cảnh tuy không làm gì cậu ta, nhưng từ tận đáy lòng cậu ta cảm thấy anh thật đáng sợ, thực sự rất tà môn.
Tần Linh nói cho cậu ta biết, “Nói trước cho tôi biết khi nào cậu muốn quay, để tôi tìm người khác thay thế công việc của cậu.”
Vương Tử Hoàn vui vẻ nói: “Sau Thanh minh thì tôi sẽ rời đi, tôi làm thêm hai tháng nữa.”
Tần Linh ước định thời gian một chút, hai tháng sau, cậu đã có thể đổi phần ký ức cuối cùng đồng thời tiết kiệm được một số tiền.
Khi đó, cho dù Vương Tử Hoàn không có một xu dính túi, cậu cũng có thể đưa hết tiền cho cậu ta.
“Không thành vấn đề, về thời gian cũng vừa vặn, lúc đó tôi sẽ cho cậu 5 triệu, khi quay, hãy cố gắng làm cho các chi tiết thật hoàn hảo, đừng ngại tốn tiền, cứ yên tâm, chỉ cần cậu tận tâm thì có thể kiếm được tiền.”
Vương Tử Hoàn kích động lại muốn gọi bố.
Sau khi mọi việc được giải quyết xong xuôi, cả hai đã bàn bạc những việc khác để chuẩn bị cho ngày làm việc trọn vẹn.
“Lúc trước anh không phải nói rằng chú tư của anh đã cho anh một đội xe kỹ xảo sao? Vậy lúc đó chúng ta sẽ sắp xếp một buổi biểu diễn ngay cổng lớn của mình chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người đến xem, quay một đoạn video ngắn rồi tung lên mạng, bỏ ra ít tiền để mua quảng cáo nữa.
“
Tần Linh suy nghĩ một chút, “Nếu như tôi tìm người nổi tiếng đến chơi, có phải sẽ tuyên truyền rộng rãi hơn không?”
“Có thể tìm sao? Những minh tinh đều rất đắt, hơn nữa, trường hợp này, công ty môi giới có thể không đồng ý đâu.
“
Tần Linh mỉm cười, “Tôi muốn thì nhất định sẽ mời được bọn họ.
Sau đó, chúng ta sẽ mời bọn họ chơi miễn phí.”
Vương Tử Hoàn suy nghĩ một chút về gia cảnh của Tần Linh, giơ ngón tay cái lên, “Chuyện này đều nhờ anh.”
Tần Linh lập tức gửi tin nhắn cho bác hai, đồng thời giải thích tình hình ở đây, bên kia nhanh chóng trả lời: “Gần đây, công ty đang ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, từ tuyến minh tinh hạng nhất đến những tiểu sinh đang “hot” đều có lưu lượng.
Đúng lúc mượn địa điểm mới của con, đến chỗ của con để ghi một tập, coi như tuyên truyền cho con luôn.”
Bác hai yêu quý lặng thinh không đề cập đến chi phí địa điểm, lúc đó sẽ dọn địa điểm cho họ quay một ngày, kiểu gì cũng sẽ kiếm được ít tiền hơn.
Tần Linh vô cảm gửi biểu tượng cảm xúc tê liệt mặt còn hơn là OK, đột nhiên cảm thấy không chiếm được gì.
Bác hai tươi cười quả nhiên không dễ lừa như bác cả nghiêm túc.
Vào ngày khai trương, Tần Linh đã sớm đến công viên trò chơi, thấy ở cổng xếp hàng nhiều như vậy, Tần Linh kéo hệ thống ra, nhẹ nhàng sờ đầu nói: “Cảm ơn mày đã khiến ta có động lực như vậy.”
Hệ thống đã phục rồi, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi Tần Linh đã xây dựng một cái thiên đường, dựa theo tốc độ kiếm tiền, sau khi đổi ký ức, những điểm công đức hẳn cũng sẽ sớm hoàn thành.
Hệ thống: “Ông chủ, tôi hẳn là hệ thống hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất.”
Tần Linh hỏi nó: “Ký chủ mà mày tìm được có năng lực như vậy không, thiên đạo baba có thưởng cho mày cái gì không?”
Hệ thống: “Tôi chỉ biết hệ thống hoàn thành nhiệm vụ sẽ không bị xóa sổ.”
Tần Linh mỉm cười, “Mày không biết vận mệnh tương lai của mình, chỉ biết là ép kí chủ làm nhiệm vụ, ngẫm lại thì hệ thống cũng thật đáng thương.
Nếu không biết tương lai sẽ thế nào, mày có thể ở lại làm công cho ta.
Sau khi đổi lại ký ức của mình, ta sẽ kiểm tra xem mất bao nhiêu tích phân để giữ lại mày làm công cho ta, điểm công đức có thể chậm rãi kiếm, ta muốn mua mày.”
Hệ thống:???
“Không, không,” Hệ thống phản ứng lại, hai chân ôm chặt lấy Tần Linh, “Ông chủ, tôi đắt lắm, ngài bỏ qua cho tôi đi! Tôi vừa đắt vừa nát, lại rác rưởi! Tôi còn không có nhân tính! Cứ để tôi đi đi.! “
Tần Linh an ủi nó: “Sao mày lại nói mình rác rưởi như vậy, mấy nhiệm vụ giao cho mày, mày đều làm nhanh và tốt, so với con người còn có khả năng hơn nhiều, mày còn có khả năng nhận thức của Thiên đạo cho, mày chính là bug, làm sao có thể để mày đi được? Bé con, đừng coi thường bản thân quá, mày phải tự tin lên.
“
“Không, không, tôi không có chút nào tự tin hết,” Hệ thống sắp khóc lên, “Van ngài! Buông tôi ra! Tôi muốn đi!”
Tần Linh nghiêm túc lên, “Không, mày không muốn, mày không thể sống thiếu ta.”
Hệ thống muốn tự tử, khóc lóc cúi đầu, “Ông chủ nói đúng.”
Tần Linh vui mừng sờ sờ đầu của nó.
“Cậu bé ngoan, cậu bé ngoan, mày sau này sẽ chịu trách nhiệm về sự an toàn của công viên trò chơi của chúng ta, tất cả công tác an toàn sẽ được giao cho mày, kiểm tra tu dưỡng các đạo cụ, những xung đột nhân sự, trốn việc kiểm tra vé,… mày đều phải chịu trách nhiệm.
Nếu có vấn đề xảy ra, hãy gửi video cho ta, nếu mày có thể sớm cảm ứng được, thì để mọi người đi bảo trì, chúng ta muốn xây dựng một sân chơi không có sự cố, tai nạn gì! “
Hệ thống: “…”
Tần Linh động viên nó: “Mày là sản phẩm của Thiên đạo, mày phải tự tin, mày có thể làm được mọi thứ.”
Hệ thống đau lòng, đây là nói tiếng người à???
Tiếp tục đến buổi trưa, Tần Linh nhận được điện thoại của Mục Huyền Cảnh, giao công việc cho Vương Tử Hoàn rồi tự mình về nhà.
Mục Huyền Cảnh đang xem bản đồ phân bố của chi nhánh, Tần Linh về nhà anh vẫn chưa đọc xong.
Tần Linh nhìn lướt qua liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, “Cha tôi muốn giao cho anh tất cả công việc một lúc để hai người đó cùng đi ra ngoài sao?”
Mục Huyền Cảnh mệt mỏi thở dài, “Ừ.”
Tần Linh ngồi bên cạnh nghiêm túc nói: “Anh không cần phải đồng ý, tôi biết anh không thích chuyện này.”
Mục Huyền Cảnh đặt những thứ trong tay xuống, “Đối với tôi, dù công việc không có thích hay không thích, chẳng qua chỉ là phương thức sống thôi.”
Tần Linh đau lòng dựa vào người anh, đồ đại ngốc, anh phải chịu bao nhiêu đau khổ mới tạo ra tâm lý như vậy?
Lúc này, cậu nghe Mục Huyền Cảnh chuyển đề tài, “Chủ yếu là, tôi không đáp ứng thì sẽ không cho chúng ta kết hôn.”
Tần Linh ngẩng đầu, “Tôi còn chưa đáp ứng kết hôn với anh.”
“Đúng vậy, em cũng không chạy.” Giọng điệu kiên quyết của Mục Huyền Cảnh đặc biệt làm người khác tức giận, khiến Tần Linh cảm thấy không thể phản bác lại: “Không có người thứ hai quan tâm đến em như tôi, nửa ngày em không nhìn thấy tôi đều sẽ hỏi tôi ở chỗ nào, em đã quen với việc tôi ở bên cạnh em, thật ra trong lòng em hiểu rõ hơn ai hết, dù là ký ức không thể nhớ hết, em sẽ lại ở bên tôi.
“
Tần Linh cứng họng, hiểu cậu rất rõ! Biết rõ còn rất thấu hiểu, thấu đến mức khiến cậu ngứa tay muốn đánh người!
“Tôi không muốn nói chuyện này với anh, đi! Đi ăn cơm đi.” Tần Linh đứng dậy dời sổ tay đi, “Đừng nhìn! Tôi đói bụng!”
Mục Huyền Cảnh mỉm cười đứng lên, cầm áo khoác mặc vào, “Muốn ăn cái gì?”
“Tôi muốn ăn sườn bò,” Tần Linh giúp anh kéo cổ áo không nghe lời.
“Tiện thể, xem có chỗ nào thích hợp bày sạp không, ngày mai tôi muốn đi xem bói, mùa xuân còn chưa làm xong nhiệm vụ, chắc tổ sư gia sẽ tức giận.”
Mục Huyền Cảnh nhìn cậu chủ động tiến đến, hơi cúi đầu, gần như kề sát vào mặt Tần Linh, vui vẻ nói: “Được rồi, ngày mai tôi đi cùng em.”
Tần Linh cảm giác được hơi thở phả vào mặt, ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn anh, “Không phải, tôi là chính mình…” Tần Linh chưa kịp nói xong thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cậu đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt của Mục Huyền Cảnh, sắc mặt lạnh xuống.
Hành động này thực sự là quá thân mật, Mục Huyền Cảnh còn muốn lại gần, Tần Linh bất đắc dĩ nhéo má anh, nghiêm nghị nói: “Đừng nhúc nhích, mấy ngày nay không được ra ngoài, có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
Mục Huyền Cảnh cúi đầu, nhanh chóng hôn lên má Tần Linh, tự đắc cười một tiếng: “Có chuyện tốt như vậy sao?”
Tần Linh tức giận nói: “Yên nào! Có người muốn mạng anh!”
Mục Huyền Cảnh bất đắc dĩ nói: “Tôi đã rất nghiêm túc rồi, tôi muốn không đứng đắn, em cũng không đồng ý.”
Tần Linh ngẩn người, mới hiểu được ý tứ trong lời này, nhất thời khó chịu, đánh chết anh đi! Không thể muốn!Chúc mọi người trung thu vui vẻ!!!!!!!!!!!.