App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 8


Tuy tiêu đề để hấp dẫn người đọc, không nêu thẳng tên nam minh tinh phái thực lực giấu tên ra, nhưng chỉ cần chú ý chuyện này là mọi người đều biết, người này chính là người đã đăng weibo kể chuyện ma quái tại Cảnh Việt sơn trang Bách Hướng Vĩ.

Lúc trước sau khi mua chung cư, anh ta gặp chuyện lạ trong lúc trang trí nhà cửa, không lâu sau lại cùng mẹ gặp tai nạn giao thông, bởi vậy Bách Hướng Vĩ thuật lại toàn bộ quá trình trên weibo, yêu cầu trả phòng.

Lúc ấy Giang Chước vẫn đang bệnh, tất cả công việc Giang gia đều do mẹ kế Tống Nhã Huyên cùng em trai Giang Duy toàn quyền xử lý, cho phép Bách Hướng Vĩ trả phòng, đồng thời trở thành căn cứ để mọi người nghĩ Giang gia chột dạ.

— mà chung cư bán đi lần này, chính là căn đã trang hoàng một nửa bị trả về kia.

Nội dung tin tức viết:
"...!Vừa rồi, cánh truyền thông đã gặp được Vương tiên sinh vừa ra khỏi văn phòng, cũng hỏi ông lý do vì sao mua chung cư này, Vương tiên sinh xưng là một trợ lý của tập đoàn Vân thị tại Vu cảng, làm ra lựa chọn vừa rồi là do phó Giám đốc của tập đoàn Vân Túc Xuyên bày mưu đặt kế...."
"...!Vân Túc Xuyên thông qua trợ lí truyền thông tỏ thái độ, anh cho rằng Cảnh Việt sơn trang có phong cảnh đẹp, đoạn đường thuận tiện, thích hợp ở lại, sau một hồi suy xét đắn đó nhiều mặt lựa chọn mua.

Nhưng theo những người biết chuyện, Vân Túc Xuyên và Giang Chước quen nhau từ nhỏ, giao tình không phải là ít, hành động lần này kì thật là giúp đỡ bạn bè..."
Chuyện phát sinh quá bất ngờ, mặt Giang Chước tái đi, cầm chuột điên cuồng nhấn, các loại tin tức muôn hình muôn vẻ, có đưa tin nghiêm chỉnh, có trêu chọc bát quái để giải trí, dù sao nội dung đều điểm tương đồng thì nhiều mà khác biệt thì ít, nhưng lại đưa #Thải Đình song bích# lên top 1 hot search.

Giang Chước cả giận nói: "Đệch, Vân Phiêu Phiêu làm cái quái gì thế!"
Lời của truyền thông lần này không phải bịa đặt, Vân Túc Xuyên và Giang Chước đúng là bạn từ nhỏ.

Hai người quen biết nhau từ khi còn bé, lớn lên cũng học cùng nhau, cơ hồ như hình với bóng, thẳng đến sáu năm trước Vân Túc Xuyên xuất ngoại không trở về, hai người chưa gặp lại, liên lạc không nhiều nhưng cũng không đứt đoạn.


Năm đó bọn họ ở trường Trung học Thải Đình thành tích ưu tú lạ kì, vẻ ngoài lại xuất chúng, luôn được nhắc đến cùng nhau.

Ngay từ đầu biệt danh song bích là do giáo viên Ngữ văn đặt, gọi nhiều cũng truyền ra ngoài, về sau học sinh Thải Đình sóng sau xô sóng trước, nhưng xưng hô này chỉ có đúng Giang Chước và Vân Túc Xuyên hai người.

Hiện nay Internet phát triển, đã có bạn học cũ nhắc đến chuyện năm đó, lúc này mới đưa biệt danh Thải Đình song bích lên hot search.

Bất quá với Giang Chước mà nói, cậu không muốn Vân Túc Xuyên dính vào phiền toái nhà mình, nên lúc này mới có chút tức giận.

Hoắc Nham nói: "Sư huynh, Túc Xuyên ca nếu mua chung cư, có phải thuyết minh là anh ấy về nước không? Quan hệ hai người tốt như thế, sao anh ấy không nói trước cho anh biết một tiếng."
Giang Chước tức giận trả lời: "Tên họ Vân kia chắc chắn là biết anh không đồng ý.

Hắn mà có chào hỏi trước, thì heo mẹ đã biết leo cây."
Cậu nói là nói như vậy, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Vân Túc Xuyên, thế nhưng không biết người kia bị cái quỷ gì, cư nhiên không mở điện thoại.

Nhưng một tiếng trước, wechat có một tin nhắn chưa đọc từ Phiêu Phiêu.

Hoắc Nham ở bên cạnh thò đầu ra xem, nhìn thấy tên kia, biết đó là biệt danh của Vân Túc Xuyên, còn tưởng có chuyện gì quan trọng, vội vàng nói: "Xem tin nhắn đi, xem tin nhắn đi!"
Giang Chước đã sớm có dự đoán, ha hả một tiếng, không hề hứng thú ấn mở, chỉ thấy tin nhắn chỉ có một dòng đơn giản: "Bảo bối, nhớ tôi không?"
Hoắc Nham: "..."
Kẻ này từ trước đến nay luôn buồn nôn như thế, Giang Chước vẻ mặt ghét bỏ, không do dự xóa tin nhắn, lại gửi cho đối phương liên tiếp ba meme vả miệng, lúc này mới thoải mái một chút.


Câu chuyện càng ngày càng thú vị.

Sự việc Giang đại thiếu gia coi mảnh đất tuyệt hậu là phong thủy bảo địa rồi xây tiểu khu không ngừng chuyển hướng, qua thời gian dài, độ hot không những không giảm mà còn càng ngày càng tăng.

Đầu tiên sự kiện Bách Hướng Vĩ đăng weibo là mồi lửa, ngay sau đó mấy nhà báo đưa tin cây cối héo khô sau một đêm, tin tức bôi đen Giang Chước hoặc thật hoặc giả lan truyền khắp nơi, cư dân mạng không biết cậu rất nhanh bị truyền thông dắt mũi, trong khoảng thời gian ngắn toàn mạng tức giận phê bình.

Lúc ấy một vài người bạn của Giang Chước đứng ra nói chuyện, trong đó có một người còn vì chuyện này mà đánh phóng viên, cũng có luật sư đứng lên làm sáng tỏ, tỏ vẻ sẽ truy cứu trách nghiệm pháp luật với người bịa đặt, nhưng bởi vì chuyện này không có căn cứ chính xác, nên không có hiệu quả lớn.

Ngay sau đó, em trai cùng cha khác mẹ của Giang Chước là Giang Duy không ngừng xuất hiện trước mặt công chúng, xử lý một ít chuyện Giang gia, cử chỉ hành động có trước có sau, nghiễm nhiên một bộ tư thái của tân nhậm gia chủ.

Kết hợp chuyện tình hai bên, đã có người sáng suốt nhìn ra Giang gia đang nổi sóng ngầm mãnh liệt, âm thầm cảm khái Giang Chước quả nhiên là được ông Giang cưng chiều mà lớn lên, không chống nổi gió mưa, đối mặt với tấn công mãnh liệt của mẹ kế cùng em trai, cơ hồ không có sức chống trả.

Nhưng ngay khi mọi người cảm thấy cậu không gượng dậy nổi, Giang Chước lại xuất hiện trước mặt công chúng, chẳng những tham gia thi đấu như bình thường, còn tại cuộc thi hung hăng xoát hảo cảm, cũng thu hoạch được rất nhiều người ủng hộ.

Thẳng đến hôm nay Vân Túc Xuyên có hành động, còn công khai khen ngợi Cảnh Việt sơn trang có phong thủy tốt, phong cảnh đẹp, tính chân thực của câu chuyện lại càng khó bề phân biệt.

— dù sao gia thế của vị này không tầm thường, lời hắn nói ra so với những người khác có trọng lượng hơn.

Hoắc Nham nói: "Sư huynh, anh định làm thế nào?"
Giang Chước nhìn ngoài trời dần tối, trầm ngâm nói: "Trước tiên anh đến hiện trường phát hiện thi thể Thiệu Kì, rồi đi Cảnh Việt sơn trang."

— cậu đã có được camera thời gian, cũng nên phát huy công dụng.

Hoắc Nham nói: "Cũng được."
Anh do dự một chút, còn nói: "Sư huynh, phong ba này chắc chắn đều là chuyện đã qua.

Em biết chuyện sư gia qua đời khiến anh rất thương tâm, nhưng người chết không thể sống lại, gặp chuyện đừng quá nóng nảy, bọn em vẫn luôn ủng hộ anh."
Giang Chước trầm mặc một lát, không nói gì, cười nói: "Được rồi, không có chuyện gì."
Cậu ra khỏi tổ chuyên án đặc biệt, đi ngang qua một sạp hàng bán lẩu cay ven đường, nghe thấy hai miếng khoai tây đang điên cuồng hét to: "Bán lẩu cay nè! Vừa cay vừa nóng đây!" "Tui bán thân nè, đến mua đi!"
Giang Chước: "..."
Cậu vốn đã quên bản thân còn chưa ăn cơm, nghe chúng kêu vậy cũng cảm thấy đói, lãnh khốc đi ngang qua sạp lẩu cay, tìm chỗ khác lấp đầy bụng — bây giờ cậu không yêu cầu gì cao, chỉ cần đồ ăn không mở miệng nói chuyện là được.

Miếng khoai đằng sau còn nhiệt tình giữ khách: "Đừng đi mà anh đẹp trai ơi, tôi tuy xấu nhưng ăn rất ngon."
Giang Chước im lặng bước nhanh hơn.

Sau khi ăn cơm xong, cậu trở về lấy pháp khí bùa chú các loại để vào balo, đi đến nơi phát hiện thi thể Thiệu Kì trước.

Vùng này thuộc khu dân trí cao của thành phố, xung quanh không có nhiều nhà ở, hầu như chỉ là trường học hoặc văn phòng, trong thời điểm này căn bản không có người đi ngang qua.

Giang Chước xuống xe, để tài xế đứng đợi cách đó không xa, chính mình qua xem xét tính huống.

Mặt đất nơi Thiệu Kì ngã xuống đã bị mưa to cọ rửa sạch sẽ, đối diện phía trước là một tòa cao ốc, chẳng những biển quảng cao rơi xuống không được thay thế hay sửa chữa, ngay cả các biển khác cũng bị tháo xuống, không còn manh mối gì.

Giang Chước thật ra cũng có ý định gọi hồn phách Thiệu Kì dưới địa phủ lên hỏi một chút, bất qua nếu không phải người có bát tự đặc biệt, thiên phú dị bẩm, hoặc có huyết hải thâm thù khó quên, người bình thương vào một khắc khi tử vong, về chuyện mình chết như nào, trên người còn có ân oán gì, đều lập tức trở nên mơ hồ không rõ.


Còn có cái gọi là âm dương cách biệt, cho dù cậu có hỏi, cũng chưa chắc hỏi được thông tin gì có ích.

Trên tay cậu cầm một la bàn, dạo một vòng xung quanh, viên ngọc kim loại trên mặt la bàn không ngừng chuyển động, cuối cùng hướng về sườn phía tây, thuyết minh ở nơi đó có âm khí lưu lại.

Giang Chước cầm la bàn bước về hướng đó.

"Áu!" Bên cạnh giày cậu truyền đến tiếng kêu, một cây hoa dại màu tím liều mạng run rẩy đóa hoa: "Đáng ghét, ai đá tôi thế!"
Giang Chước bình tĩnh cúi đầu nhìn thoáng qua, tập trung vào nơi phát ra âm thanh.

Sau một thời gian thích ứng, cậu đã có thể quen với việc đồ vật xung quanh đột nhiên nói chuyện, cúi người, dùng một ngón tay giúp Hoa Nhỏ đang run rẩy ổn định, thuận tay kiếm một chiếc lá để lên mặt nó: "Thật xin lỗi, ngươi ngủ tiếp đi."
Làm một đóa hoa không dễ dàng, nửa đêm đang ngủ có thể bị gió thổi tỉnh, bị mèo hoang đi qua, hoặc loài người đáng ghét quấy rầy, Hoa Nhỏ mắng đã quen miệng, nhưng đây là lần đầu được đáp lại, nhất thời bị dọa sợ, ngay cả đóa hoa cũng đứng thẳng lên.

Giang Chước không để ý đến nó, tiếp tục đi về phía trước.

Hoa Nhỏ thấy người này không giống loại người say mê mỹ mạo của nó, muốn ngắt nó để cắm vào bình hoa, hơi thả lỏng chút.

Rung rung cái đầu, làm rụng phiến lá mà con người ngu ngốc kia chả biết từ tâm tính gì đặt lên mặt nó, Hoa Nhỏ vươn cành, hướng về phía Giang Chước dò xét, hỏi: "Tiểu ca ca, anh đang làm gì thế?"
Giang Chước hiếm lạ liếc nó một cái, không nghĩ tới thứ này trông tím như vậy, thật ra lại ngốc bạch ngọt.

Tuy nói thế, nhưng ý tưởng chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ Hoa Nhỏ không chừng có thể đã nhìn thấy gì đó.

Giang Chước cân nhắc một chút, khách khí đáp: "À, ta muốn tìm một người.".

Bình Luận (0)
Comment