Trước mắt là một người đàn ông, chân dài vắt chéo nhau, ngồi trên chiếc sofa đơn rộng lớn, đối diện với anh, vẻ mặt khó lường. Tâm trạng người đàn ông có vẻ không tốt lắm, vẻ thù địch cực nhạt bao phủ trên trán, nhưng tư thế ngồi lại vô cùng thoải mái. Gương mặt xuất chúng, dáng vẻ nhàn nhã, tròng mắt đen nhánh chó một lớp màu vàng kỳ lạ, tất nhiên là Bert.
Bert chậm rãi ngước mắt, gằn từng câu từng chữ: “Bon Soir! S.!A.! YAN!”
Ngôn Tố thờ ơ nhoẻn môi: “Bon Soir!” ( Chào buổi tối.)
Bert cảm thấy bất ngờ với nụ cười của anh, khuôn mặt sáng sủa chăm chú nhìn anh giây lát, khoé môi nở nụ cười nhạt. Hồi lâu sau Bert thôi cười thôi cười, liếc nhìn về phía Amber, Amber vứt một đống máy móc mini xuống mặt đất, trước mặt Ngôn Tố. Chính là máy nghe trộm, camera, máy định vị, máy theo dõi chúng vừa lấy được trên người Ngôn Tố ở ngân hàng đường Mapie.
Bert chậm rãi lắc đầu: “Một đám cảnh sát ngu ngốc, bao gồm cả anh. Ngay cả một chút cảnh giác và IQ đều không có, xem tôi là thằng đần à?”
Ngôn Tố cười nhạt không rõ ý: “Tôi cho rằng đây là thứ họ dùng để giám thị tôi.Dĩ nhiên toàn bộ đều nhờ anh ban tặng.”
Ánh mắt Bert sâu thẳm: “Tôi nghĩ anh không ngốc như vậy.” Anh lại không biết bị họ cài những thứ này sao?
Ngôn Tố nói thẳng: “Tôi đâu có hư hỏng như anh.” Tôi tuân thủ pháp luật, đương nhiên phải phục tùng giám thị của cảnh sát.
Bert không hoàn toàn tin vào lời nói của Ngôn Tố, nhưng điều dó không làm Bert thôi cảm thấy anh rất lý thú.
Ngôn Tố điềm nhiên nhìn lướt xung quanh, ở đây anh chỉ biết hai người, Thera và Amber. Mà vừa rồi cô gái bị cột trên thập tự giá đã biến mất tăm. Gương mặt kia, anh cho rằng mình gặp ảo giác. Nhưng lúc đó anh không chạm vào cô, không xác nhận được.
Dường như Bert nhìn thấu tâm tư của anh, tay bỏ vào túi thoải mái đứng dậy, ánh mắt ngang bằng với Ngôn Tố: “Cùng tôi đi gặp cô ấy nào.”
Ngôn Tố không từ chối.
Người hầu khom lưng, cung kính kéo cánh cổng bên sảnh ra, trên hành lang hình cung dài trắng toát cách vài bước đặt một giá cắm nến, ngoài ra không có vật nào khác.
Bert đưa khách đi thăm quan, khách sáo lại lịch sư: “Anh là người đầu tiên đến thăm bộ sưu tập của tôi, cũng là người cuối cùng.
Ngôn Tố không câu nệ đáp lời: “Vinh hạnh của tôi.”
“S.A., quả nhiên anh thích.” Bert khẽ nhoẻn môi: “Susie hẳn từng nói với anh nơi này cất giữ cái gì.”
Ngôn Tố không giải thích, thản nhiên hỏi ngược lại: “Theo tôi được biết thật ra đây không phải nơi cất giữ của anh, phải nói là nơi cất giấu bản sao bộ sưu tập của anh.”
Bert liếc nhìn, trong mắt ngược sáng, rất đen: “Cô ta nói cả những chuyện này cho anh à?”
Anh vẫn không trả lời: “Tôi cho rằng, chưa chắc anh muốn lấy đồ sưu tập ra chia sẻ với người khác, chứ đừng nói là chia cho mấy người đàn ông khác trong câu lạc bộ.”
Bert chậm rãi mỉm cười, kiêu căng mà thảnh thơi: “Anh rất hiểu suy nghĩ của tôi, giống như anh vừa nhìn đã thấy được ảo tưởng tính dục trong đoạn phim kia. Đầu óc thông minh, tư tưởng gian ác, luôn là vật hợp theo loài, ý tưởng gặp nhau tạo ra tia lửa kỳ diệu, S.A, có thể thấy được một mặt này của anh, tôi rất vinh hạnh nhưng cũng vô cùng… tiếc nuối. Tiếc nuối anh sắp chết trẻ. Nói thật, Arthur đã từng nghĩ cho anh gia nhập S.P.A, cho anh một địa vị cao. Nhưng mà…”
Ánh mắt Bert sa sầm: “Anh đụng vào vật quý báu nhất của anh ấy, không thể tha thứ.”
Ngôn Tố tự động bỏ qua câu nói sau của Bert, ung dung nói: “Tôi có thể hiểu ý nghĩ của anh không hề chứng tỏ tôi có cùng tiếng nói trên mặt tình cảm với anh, chi liên quan đến trí khôn thôi. Ngoài ra, S.P.A không thích hợp với tôi, cảm ơn ý tốt của ngài A.”
Trên khuôn mặt cương quyết của Bert hiện vẻ chế nhạo khó thế kiên định ấy: “Nhưng tôi cho rằng, anh sẽ nhanh chóng phát hiện ra một mặt âm u nhất, thói nát nhất trong thân thể của anh.”
Ngôn Tố chẳng nói chẳng rằng, thản nhiên nhìn xoáy vào ánh mắt Bert.
“Dĩ nhiên, trước tiên xin mời quý khách đi tham quan bộ sưu tập của tôi.” Bert mỉm cười, ra hiệu mời, quý phái lịch sự.
Họ đến cuối hành lang vòng cung, người hầu nghiêm trang kéo cánh cửa gỗ nặng nề, ánh sáng ngũ sắc ấm áp ùa tới. Cảnh tượng trước mắt như lễ hội trong truyện cổ tích, lại giống như đoàn xiếc thú trong thực tế. Hai bên hành lang vòng cung là vô số căn phòng hoặc phải nói là phòng giam. Khác biệt duy nhất chính là toàn bộ lưới sắt đều được tô màu. Mỗi căn phòng trang trí một khung cảnh, giam cầm một cô gái.
Bên trái Ngôn Tố, phía sau hàng rào màu xanh chuối là căn phòng bài trí phong cảnh Ireland, đặt cối xoay gió trắng., một thiếu nữ tóc xù mắt xanh mặc váy kẻ ca rô đờ đẫn ngồi trên giường, có người đi qua cũng chẳng phát giác. Sau hàng rào màu tí thẫm là cô gái Mỹ Latinh vóc dáng bốc lửa, sau màu hồng phấn là cô gái Nhật Bản mặc Kimono.
Hội tụ bản sắc… và người đẹp tuyệt trần khắp nơi trên thế giới.
Phong cảnh phòng khác nhau nhưng trang bị về cơ bản giống nhau. Giường, bàn trang điểm, bồn tắm, bồn cầu đều không che màn. Có cô gái Đông Nam Á da trắng, tướng mạo xinh đẹp đứng tắm trong bồn, thấy người đến cũng không xấu hổ, không bỏ trốn, sớm đã quen với cuộc sống trong tủ kính. Ở nơi đây, sự hổ thẹn đã sớm mài mòn.
Khác với ngục giam, nhà tù nơi này sạch sẽ đến mức khuông nhuốm một hạt bụi, trong không khí có hương thơm thoang thoảng. Trước khuê phòng thậm chí có bảng tên của cô gái. Có người lanh lùng có người mỉm cười; có người đang ở giữa thuần phục và tranh đấu, chỉ nhìn xoáy thẳng vào anh. Ngôn Tố không tài nào miêu tả đó là ánh mắt thế nào, không giống chờ khách, cũng không giống chờ chạy trốn, chẳng hề chớp mắt, bi ai lại trống rỗng. Giống như đang cầu lại không thốt lời nào.
Hàng lang dường như rất dài, đi mãi vẫn chưa đến cuối, nghênh đón anh luôn là một nhà giam trang trí tinh xảo khác đang nhốt búp bê cho người khác chơi đùa, không có biểu cảm của người sống.
Bert: “Có loại anh thích không?”
“Không.”
”Tôi tin tưởng gu thưởng thức của anh.” Một câu nói dễ dàng coi rẻ tất cả cô gái số khổ ở dây, anh ta chuyển đề tài: “Từng được thứ tốt nhất đương nhiên chẳng buồn đoái hoài đến thứ khác rồi.”
Ngôn Tố mím môi không đáp.
Bert: “Anh rất yêu cô ấy à?”
“Phải.”
“Nguyện ý chết vì cô ấy không?”
“Hình như không có lựa chọn.”
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng gào thét, có người cật lực vỗ vào lồng sắt: “Mấy tên khốn khiếp chúng mày thả tao ra.”
Các cô gái trong lồng đối diện với cô ta thờ ơ nhìn một giây rồi quay qua làm chuyện của mình, đã sớm thành quen. Lòng Ngôn Tố hơi trĩu nặng, Jassmine. Anh đi đến thấy trên bản tên viết Jasmine Vanderbilt.
Bert: “Em gái anh rất không vâng lời.”
Ngôn Tố lặng thinh nhìn đến, tình trạng của cô tốt hơn anh tưởng tượng nhiều, thay bộ lễ phục dạ hội hàng hiệu, không bị thương tích nhốt sau hàng rào màu vàng đậm.
Nhìn thấy Ngôn Tố, Jasmine ngỡ nàng, gần như sửng sốt, nước mắt rưng rưng nhào đến lan can, khóc thê lương: “S.A, cứu em.Em không muốn ở đây, dù chỉ một giây.”
Bert trào phúng: “Cô cho rằng anh ta cứu được cô sao?” Nói xong không dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.
Bước chân Ngôn Tố khựng lại, nước mắt Jasmine rơi tí tách. Cô được trang điểm, mascara bị nước mắt làm ướt nhoè thành màu đen. Tiếng nói rất khẽ, không cuồng loạn: “S.A, anh biết bọn chúng sẽ đối xử với em thế nào không? Nếu như vậy em thà chết, thà chết cho rồi. Nếu như anh không thể cứu em ra thì anh giết em đi.”
Ngôn Tố chẳng mang bất cứ tâm trạng nào rời mắt đi, trầm lặng bước về phía trước. Qua khúc cua mới vài bước đã đến điểm cuối…
Căn phòng màu trắng trang trí như căn phòng công chúa trong lâu đài, chiếc giường trướng rủ màn tre kiểu Âu, trên bàn trang điểm bằng gỗ hình bầu dục đặt hộp kẹo và con thỏ cưng. Cô gái váy trắng ngồi bên cạnh giường, chải tóc, khuôn mặt trắng nõn, thanh thú.
Ngôn Tố nhìn dung nhan tuyệt đẹp của cô gái bên trong, vô thức nheo mắt. Cho đến bây giờ anh hẳn phải đánh giá lại mức độ biến thái của Bert rồi. Cô gái yên lặng, tròng mắt đen vừa ngước lên, giao với ánh mắt anh, cô gái chợt vứt cây lược đứng dậy chạy đến, bàn tay nhỏ bé nắm hàng rào đau xót nhìn anh. Ngôn Tố vẫn hờ hững, chẳng hề nao núng.
Bert: “Người này thì sao? Là loại anh thích à?”
“Không phải.” Giọng Ngôn Tố lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Cô ấy không thể sao chép. Bert, cho dù anh tạo ra mấy trăm cô gái có tướng mạo, thân hình giống hệt cô ấy, tôi cũng có thể vừa nhìn đã nhận ra người ấy của tôi đang ở đâu.”
Ở phía sau cách đó không xa. Thera, Amber và Jasmine đều ngỡ ngàng, cô gái trong nhà giam như khắc từ cùng một khuôn với Chân Ái cũng sửng sốt, một hồi lâu mới thôi vẻ mặt giả vờ vừa rồi.
Ngôn Tố đi đến, lật ngược bảng tên lại: Cherry Lansport, tên cũng là hàng nhái: “Ngay cả một cái tên thật anh cũng không cho cô gái này sao?”
Tên do Bert đặt, nhưng người tên này đã đổi không biết bao nhiêu lượt rồi? Giống như làm thí nghiệm, tạo ra một Cherry, mấy ngày sau anh ta không hài lòng lại phá huỷ cái cũ thay cái mới.Không có một người nào khiến anh ta thảo mãn, bởi vì vô số Cherry đều không phải Cherry anh ta muốn.
“Trên đời này chỉ có một CherryI Lancelot.”
Bert đưa tay đến phía sau song sắt, cô gái có khuôn mặt Chân Ái lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống, nâng tay anh ta lên hôn như một nô lệ. Gương mặt kia quái lạ không sao tả xiết. Ngôn Tố dời ánh mắt.
Bert nhẹ nhàng vuốt ve môi và khuôn mặt cô gái, lẩm bẩm: “CherryI Bella Lancelot, tên của cô ấy, mỗi một phần đều nghe rất hay.
Anh ta liếc nhìn cô gái quỳ gối dưới chân, trên mặt đột nhiên hiện vẻ chán ghét, chợt rút tay lại, lấy ra mảnh khăn giấy khử trùng mang theo bên người lau một lượt, mặt sa sầm: “Người thứ mười lăm, vẫn không đủ tốt.”
Vứt mảnh khăn giấy lên người cô gái, Cherry sợ đến mức co rúm lại. Thera và Amber ngược lại không dám xem thường Cherry, dù sao cô gái này còn có thể đến gần chạm vào Bert.
Bert không vui liếc nhìn cô ta, hỏi Ngôn Tố: “Hôm nay là Chủ nhật, khách của câu lạc bộ đều ở đây. S,A,. anh nói xem chọn cô gái này đi ra, Jasmine hay là Cherry?”
Mấy người phụ nữ đều kinh hãi, Cherry cũng phải ra ngoài tiếp khách sao? Từ trước đến nay cô ta chỉ đi theo Bert xem kịch thôi!
Cherry bàng hoàng thất thần, đờ đẫn trong giây lát rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngôn Tố, không nói lời nào, chỉ rưng rưng nước mắt. Đến giờ khắc này cô ta vẫn nhớ rõ không được nói chuyện với người đàn ông khác.
Ngôn Tố nhìn “Chân Ái”, vẻ mặt không đổi.
Jasmine ngây ra như ngõng, luôn trợn trừng mắt: Chọn Cherry, S.A là anh trai của cô, anh không thể chọn co9o, anh phải chọn ả đàn bà kia ra ngoài.
Nhưng Ngôn Tố nói: “Tôi sẽ không lựa chọn đưa bất cứ cô gái nào ra ngoài chịu ngược đãi.”
Jasmine nghe thế gần như sụp đổ, điên cuồng vỗ song sắt, khóc lớn: “S,A. sao anh không chọn cô ta? Tại sao anh không cứu em? Bởi vì cô ta giống với ả đàn bà kia nên anh muốn cứu cô ta à? S.A, anh điên rồi! Sao anh không chọn cô ta chứ?”
Trong hành lang thoáng chốc tràn ngập tiếng phụ nữ kêu gào thê lương. Ngôn Tố không lên tiếng, Jasmine không hiểu, điều này không liên quan đến Chân Ái. Bất kể dáng vẻ Cherry thế nào anh cũng không lựa chọn kiểu này.
Ngón tay Bert nhẹ móc vào hàng rào trắng: “Tôi cho rằng quý ngày đây sẽ cứu cô ấy. Cherry, thật đáng tiếc, tuy tôi ghét Jasmine ồn ào kia, nhưng tôi đã đồng ý với C không ngược đãi cô ta. Tôi muốn làm C vui lòng, cho nên nữ chính trong cuộc thịnh yến cuối cùng của Holy Gold chính là cô.”
Jasmine sửng sốt, Chân Ái từng cầu xin cho cô ta ư? Cô ta đột nhiên như được đại xá, cũng không dám lên tiếng ồn ào nữa. Bình thường Cherry ỷ vào Bert đối xử với cô ta không tệ, cho rằng anh ra nói đùa, bây giờ nghe thấy lời này, cả người đều sụp đổ. Cô ta ngẩng khuôn mặt tuyệt đẹp lên, thút thít trong mong Bert thương xót: “Đừng, thưa ngài, đừng.”
Giọng nói cô ta chẳng hề giống với Chân Ái.
Bert hờ hững nhướng mày: “Thật kỳ lạ, rõ ràng khuôn mặt giống nhau, nhưng nhìn chẳng thấy đau lòng chút nào.”
Đàn em mở song sắt kéo Cherry ra, cô gái bất lực khóc lớn: “Ngài ơn xin ngài, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn vâng lời, tôi nhất định ngoan ngoãn, ngài đừng như vậy. Van xin ngài, đừng mà.”
“Van xin tôi? Quả nhiên là chẳng hề giống gì cả.” Mắt Bert u tối, nụ cười chậm rãi nở trên môi: “Cherry số 15, trước kia cùng tôi xem biểu diễn, không phải cô rất vui vẻ cười nói chơi rất vui sai? Hôm nay sẽ để cô chơi cho đủ.”
Cô gái kinh ngạc trợn to mắt, giống như khuôn mặt sau khi phẫu thuật thẩm mỹ không định hình, nét mặt vặn vẹo đến mức bỗng chốc không giống Chân Ái nữa, cô ta kêu thét vùng vẫy, nhưng không thoát khỏi số mệnh bị kéo lên đài hành hình.
“Anh không cần thiết đối xử với cô ta như vậy.” Khuôn mặt Ngôn Tố lạnh lẽo khôn tả.
“Chuẩn bị riêng cho anh. Khách đến dĩ nhiên phải xem một vở kịch rồi.”
Bert cười gian xảo, dẫn Ngôn Tố ra khỏi hành lang dài, men theo bậc đá đi lên đường, dừng bước trước lan can màu trắng. Đây là một đại sảnh hình tròn, trên đầu là mái vòm cao cao. Ngôn Tố đứng trên hàng lang hình tròn giữa không trung, quan sát trên dưới.
Bên dưới tối đen, Cherry mặc bộ váy trắng, tay chân cố định trên chiếc bàn màu đen. Ánh đèn quá chói mắt, gần như không thấy rõ mặt cô ta. Cô ta biến thành công chúa Bạch Tuyết, nhưng công chúa không ngủ, cứ khóc suốt, một mực giấy giụa. Kêu khóc như vậy chỉ khiến những kẻ mặc đồ đen đeo mặt nạ vây quanh cô ta càng hưng phấn thêm.
Gương mặt kia… Ngôn Tố bình tĩnh nắm chặt hai tay. Nhưng Bert ngoáy tay, ghét bỏ: “Thật khó nghe!” Anh ta thở dài bất đắc dĩ: “Tôi không muốn chạm vào mấy cô ả, tôi chỉ muốn tìm âm thanh dễ nghe thôi, nhưng vì sao lại khó nghe như vậy?”
Lần này không có thầy giảng dạy. Từng kẻ ăn mặc kín mít đã sớ học thành cao thủ, tụ tập lại trước bàn, váy hoá thành hoa tuyết, thân thể cô gái trắng như ngọc. Trên tay mỗi người đều loé lên ánh bạc, có người thả dây trói Cherry ra, cô gái bật dậy, chạy trốn xuống dưới bàn lại bị vô số đôi tay bắt về.
Có tên đàn em không chịu được hình ảnh và âm thanh lanh lảnh kích thích, đỏ bừng mặt. Bert quay đầu nhìn, cười đầy thâm ý: “Thích người nào? Đi đi.”
Một nhóm người như được ban ân, che quần, nhanh chóng chạy đến hành lang hình vòng cung. Bert kín đáo lướt nhìn quần tây của Ngôn Tố, thẳng thớm thoả đáng không có bất cứ điểm khác thường nào. Ngôn Tố nghiến răng, ánh mắt hết sức tối tăm, nhưng lại không rời mắt, vẫn nhìn bên dưới.
Bert cười khẽ: “Tôi biết anh sẽ thích mà.”
Ngôn Tố không để ý, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, chăm chú nhìn mỗi một chỗ khác thường trên người đám người kia.
Có một người đàn ông gót giày da dính một chiếc lá vàng úa, cây bạch quả? Trong đầu anh vẽ mọt vòng tròn trên bản đồ. Trong khu vực này, nơi nào có các nhân tốt như thời tiết, thố nhưỡng khiến cây bạch quả mới vào tháng Chín đã úa vàng?
Có người không cẩn thận để lộ cổ áo bên trong áo choàng, bụi phấn trên đó là… phấn hoa cỏ ngải? Đồng hoang, sườn núi, ven đường, bờ sông?
Có người hành độc kịch liệt để lộ tóc, lông vũ kẹo giữa mái tóc và mặt nạ là.. chim két cánh đỏ? Ao đầm, chỗ nước cạn?
Mùi kỳ lạ lúc mới vừa xuống xe- Phosphine?
Phosphine là một hợp chất hoá học giữa phốt-pho và hidrô, sinh ra trong quá trình huỷ xác động thực vật, nhất là ở xương. Nó thường xuất hiện ở bãi tha ma trong thời tiết mưa phùn, gió bấc nên gọi là ma trơi.
Anh bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn mái vòm phía trên, ban đêm sáng ngời tựa ánh sáng đến từ thiên đường. Anh biết anh đang ở nơi nào rồi.
Ngôn Tố rời mắt đi: “Trong kế hoạch ban đầu của anh, cô ta vốn phải chết, cần gì khiến cô ta phải chịu hành hạ đến thế?”
Khách không xem kịch nữa, Bert cũng hầu chuyện: “Ồ? Kế hoạch ban đầu của tôi là gì?”
“Anh định cài chứng cứ vu oan ở nhà tôi, không may nhà tôi bị FBI giám thị, không thể nào ra tay. Hiện tại CIA đang theo dõi câu lạc bộ này gắt gao, anh muốn giết tôi, giết tất cả các cô gái trong Holy Gold. Không chỉ vụ án ở Silverland và ảo tưởng tính dục, mà còn định đổ tội danh kẻ đầu têu phía sau câu lạc bộ tình dục lên đầu tôi, khiến tôi hoàn toàn thân bại danh liệt.”
Ngôn Tố hờ hững tiên đoán kết cuộc thêm thảm của mình: “Anh cần thứ chắc chắn hơn định tội cho tôi. Anh đã nói: S,A. anh có đang nghe không? S.A anh có thích thú không? Anh định khiến tôi sám hối giống như những nạn nhân kia.”
Ngón tay Bert gõ nhẹ lan can, ý cười trong mắt lớn dần: “S.A, tôi thích đối thủ như anh.”
“Tôi không thích đối thủ như anh.”
Sườn mặt Ngôn Tố trắng nõn tuấn tú, không hề nhìn Bert. Bert rời khỏi lan can hình cung, dẫn anh đến chỗ vừa đứng. Ngôn Tố nhanh chóng thấy được căn phòng màu trắng và thập tự giá màu đen trong đoạn phim.
Bert đưa tay ra hiệu mời, vẻ mặt Ngôn Tố điềm tĩnh: “Tôi không cần sám hối.”
“Tôi không cho là vậy.” Nụ cười lịch sự của Bert lại dần dần biến mất, câu hỏi kìm nén cả buổi tối, đến cuối cùng cũng phải hỏi ra: “Cô ấy ở đâu?”
“Nơi an toàn.”
“Cõi đời này không có nơi nào an toàn cho cô ấy.” Bert cười khẩy, châm chọc lại khinh miệt: “Tên Owen là bạn của anh à? Quá ngây thơ, hắn ta cho rằng có thể bảo vệ cô ấy, cho rằng có thể giấu cô ấy đi sao? Hiện tại anh cũng vậy. S.A.YAN, bất kể cô ấy thay đổi thân phận, ẩn nấp bao nhiêu lần tôi đều có thể tìm ra cô ấy!”
“Không tìm được.” Anh kiêu ngạo và lạnh lùng quả quyết.
“Thế nào? Bởi vì ngay cả anh cũng không tìm ra cô ấy à?”
“Bert, tôi đã tìm dược cô ấy và đưa cô ấy đến nơi an toàn rồi.” Ngôn Tố nói lưu loát: “Sở dĩ mỗi lần anh đều có thể tìm được cô ấy là vì FBI có tay trong của anh. Tôi đã tìm được cô ấy, vừa rồi giả vờ đến đường Mapie là để bắt nội gián của anh. May là người của anh phục kích tôi. Bert, may là kế hoạch và nghi ngờ của tôi vì vậy đã thành công.”
“Không phải anh mới vừa hỏi tôi yêu cô ấy đến nguyện chết vì cô ấy hay không sao?
Trong đôi mắt màu đen nâu nhạt của anh hiện lên ý cười nhạt: “Dùng một mạng của tôi đổi lấy tự do của cô ấy, không cần chùn bước.”
Bert chăm chú nhìn anh, tròng mắt đen nhánh càng lúc càng tối tăm đột nhiên hiện lên một ánh sang màu tím violet, giống với mắt L.J lúc tức giận. Ngôn Tố bỗng hiểu ra nhưng đã không né tránh kịp/ Bert đánh một cú thạt mạnh vào lồng ngực anh. Ngôn Tố bay vọt đến tường, thân thể như muốn nổ tung, vách tưởng phía sau chấn động kịch liệt.
Đây là sức mạnh thế nào!
Máu tươi tràn ra khỏi khoé môi bỗng nhiên trắng bệch của Ngôn Tố, anh đau đến mức đầu ù đặc, trong nháy mắt chẳng nghe thấy gì nữa.
Mắt Bert như đoá violet nở rộ, cười lạnh: “Đau không? Đây là trả cho mày! Vụ nổ đường Mapie, Arthur vì mày và cô ấy mà bệnh hai tháng.”
Mắt âm u nhìn về phía Amber bên cạnh đã sơm bị doạ đến mức hai chân run rẩy: “Không phải cô ấy muốn gia nhập S.P.A sao? Bây giờ móc chiếc xương sườn mà tôi vừa đánh nát ra đi!”
“S.A.YAN, sám hối đi!”
“Tôi không có bất kỳ chuyện gì cần sám hối.” Ngôn Tố cúi đầu, cổ họng như đang bốc khói, trán và lưng ước đẫm mồ hôi.
Bị trói trên thập tự giá rồi lại đưa xuống. Bản thân mơ hồ nhận thấy hình như đã trôi qua một ngày một đem rồi thì phải? Anh cảm thấy buồn nôn và choáng váng, toàn thân từ trên xuống dưới như đang sốt nhẹ, cổ họng khô khóc như hun khói. Tất cả đang xoay tròn trước mắt không biết mệt mỏi, rõ ràng anh không có chút sức lực nào nhưng có đôi lúc đầu óc tỉnh táo, anh lại nghĩ thân phận của Nell hẳn đã bại lộ rồi.
May mà tổ trưởng Cooper tin anh, phối hợp diễn kịch cùng anh. Trước khi Nell trợ giúp Ngôn Tố trốn ra khỏi Sở Cảnh sát, Cooper và Redd nói với cô ta: “Chúng tôi đã đoán được Ngôn Tố muốn chạy trốn. Vừa hay! Cứ lén lút đặt máy nghe lén và thiết bị theo dõi lên người cậu ta, chờ khi cậu ta tìm được Chân Ái thì đã có chứng cứ phạm tội.” Nell không biết mình bị gài bẫy, dĩ nhiên nhận lời.
Việc lái xe chạy đến trường Maple là Ngôn Tố tạm thời nghĩ ra. Trên xe, lúc nói Chân Ái được giấu ở đường Maple, Ngôn Tố đã tắt thiết bị nghe lén. Nhưng Nell không biết, cho rằng đặc vụ ở đầu bên kia thiết bị nghe được, cho dù cô ta mật báo cho Bert, mọi người cũng sẽ đều trở thành đối tượng tình nghi. Nhưng thả ra thì chỉ có một mình cô ta mà thôi. Hiện tại nhất định cô ta đã bị bắt rồi.
Nghĩ như vậy, anh an tâm hơn chút, mạch suy tư lại rã rời. Thần kinh hưng phán hừng hực khác thường, thính thoảng anh cảm thấy Chân Ái đang hôn anh, lưỡi cô rất mềm đang liếm lỗ tai anh, liến cổ anh, rất râm ran, râm ran đến tận trái tim. Nhưng mở mắt ra, Chân Ái của anh lại thướt tha loé lên rồi biến mất như người đẹp sương khói trong kính Tây Dương1.
1 Kính Tây Dương hay còn gọi là kính chiếu ảnh, là món đồ chơi dân gian. Đặt tranh phong cảnh dưới thấu kính, người xem sẽ thấy hình ảnh phóng đại qua kính.
Ánh mắt dần dần rõ ràng, khuôn mặt Bert lạnh lùng và kính nể: “Cô ấy ở đâu?”
Ngôn Tố thở dốc nặng nề, không trả lời.
Bert thờ ơ nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, châm chọc: “Nhìn thấy ảo tưởng tín dục của anh rồi chứ?”
Mồ hôi Ngôn Tố đầm đìa, vẫn không trả lời.
“Khó chịu lắm phải không? Hừ, cô ấy không phải cô gái anh nên chạm vào, dĩ nhiên…” Bert không khỏi khinh thường: “Cô ấy cũng không phải là cô gái anh có thể bảo vệ. Anh nguyện chết vì cô ấy, vậy thì từ từ chết đi.”
Bert liếc nhìn người bên cạnh, có người bước lên, ống tiêm lạnh lẽo chợt đâm vào huyết mạch Ngôn Tố. Cơ bắp trên cánh tay Ngôn Tố căng cứng, người bị trói trên thập tự giá, hai bàn tay siết chặt không nhúc nhích. Bơm kim tiêm từng chút từng chút đẩy lên đáy, trước sau anh vẫn cúi đầu, mái tóc đen nhánh rủ xuống, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Bert lạnh lùng nhìn, quay người bỏ đi.
Ngôn Tố rơi vào một thế giới rực rỡ, lại nhìn thấy Chân Ái. Lần này cô nghiên đầu, ánh mắt quyến rũ, đẹp đến mức khiến người ta không rời mắt được. Hơi thở anh dồn dập, cổ họng khô khốc. Cuối cùng cô cũng đi đến, thân thể man mát ôm lấy anh, cuốn lấy thân thể anh như rắn, anh và cô quấn quýt với nhau cũng không thể dừng lại cơn khát. Thân thể và lòng dạ như bị vô số con kiến gặm cắn, ngứa ngáy đến mức khiến người ta phát điên nhưng không tìm ra nơi đau nhức.
Xương cốt của anh dường như cũng co rút lại, buồn nôn đến thấu xương. Toàn thân anh túa mồ hôi lạnh, run rẩy đến ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lập cập. Anh đang đấu tranh, chưa được vài giây đã kiệt sức.
Thera có lẽ ở cách đó không xa, thấy người đàn ông luôn tuấn tú kiên cường kia giờ phút này tóc đen ướt đẫm, áo mỏng thấm đẫm mồ hôi dính sát vào người, thân thể không ngừng co giật. Cô ta hơi lo lắng, lẩm bẩm: “Có phải đã tiêm quá liều rồi không? Anh ta không chết đấy chứ?”
Amber hờ hững nhướng mày: “Quần áo anh ta ướt đẫm, trong vóc dáng cũng được đấy chứ.”
Sau khi Ngôn Tố đến đây không lâu, chỉ vài câu nói ngắn ngủi ả đã nhìn ra tình cảm sâu đậm, sự cố chấp, quật cương, ẩn nhẫn và trầm mặc của người đàn ông này dành cho Chân Ái. Mà ả hận Chân Ái đến chết được.
Thera nghe thấy, chú ý đến Ngôn Tố. Người đàn ông trên thập tự giá cánh tay thon dài dang ra, vòng eo rắn chắc thon thả, chân dài thẳng tắp… Mái tóc ướt rượt rủ xuống, ngũ quan tinh xảo, cúi thấp đầu, sống mũi cao thẳng và trắng nõn trở nên nổi bật. Thera tai nóng bừng tim đập loạn khó hiểu.
Amber liếc nhìn cô ta, chợt cười: “Bây giờ anh ta là tù nhân, lát nữa họ tháo anh ta xuống đưa về phòng, cô bỏ ít đồ vào nước của anh ta là được.”
Thera không lên tiếng.
Amber nhún vai: “Tôi còn tưởng cô thích anh ta chứ! Cô không cần thì lát nữa tôi làm, đến lúc đó cô đừng quấy rầy hai bọn tôi nhé.”
Thera lừ mắt nhìn Amber: “Anh ta là của tôi, cô không có tư cách chạm vào.”
-----
( Hai mươi bốn giờ trước, sau khi ba người nhóm Nell kết thúc cuộc thẩm vấn Ngôn Tố)
Trong phòng họp nhỏ, nhóm luật sư sôi nổi thảo luận phương án tự cứu. Ngôn Tố làm như không nghe thấy, ngồi bên cửa sổ sát đất nhìn đường vừa chớm sang thu.
Redd đẩy cửa đi vào, ngồi bên cạnh Ngôn Tố: “Lúc trước cậu đã nghe Susie nhắc đến thuyết pháp “Thiên thần và ác quỷ” mà Nell từng nói với chúng ta, tôi không tin lắm. Nhưng vừa rồi trong quá trình thẩm vấn quả thật Nell có điểm khác thường… Nhưng S.A, cô ấy là đồng nghiệp nhiều năm của tôi. Là cô ấy đưa tôi vào FBI, cô ấy giống như thầy của tôi vậy.”
Ngôn Tố nhìn xe công vụ ngoài cửa sổ, thờ ơ với cảm xúc rối rắm của Redd: “Cô ta có mấy vấn đề. Đầu tiên cô ta hỏi tôi vì sao chốt mở băng chỉ có vân tay của tôi, tôi nói tôi cố gắng tắt băng chuyền, cô ta hỏi ngược lại cậu cứu một người muốn giết cậu à?”
Redd gật đầu: “Tôi có chú ý, lúc đó vẻ mặt của cô ấy vừa nghi ngờ vừa khinh thường. Nhưng đối với bất kỳ ai, đặc vụ chính trực sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Thật ra thì Redd bội phục Ngôn Tố. Ban đầu Ngôn Tố chỉ thấy lạ là tại sao mỗi lần Chân Ái thay đổi thân phận đều bị tìm được, hồi đầu chú ý đến đặc vụ từng tiếp xúc với Chân Ái, bao gồm Nell đích thân trình diện trong vụ án ngân hàng Maple. Nếu không phải vì xác định, Ngôn Tố sẽ hoàn toàn không chấp nhận thẩm vấn, càng không trả lời một loạt câu hỏi riêng tư kia. Nhưng kế hoạch anh dốc hết tâm tư lại có thành quả.
“Thứ hai, sau khi tôi tổng kết những điều tình nghi và chứng cứ của các anh đối với tôi, ba đặc vụ á khẩu không trả lời được. Lopez rất lúng túng, ngay cả Lewis cũng ngượng ngùng, nhưng đặc vụ Nell hợp tác nhiều lần, quan hệ rất tốt với tôi không hề mất tự nhiên, thậm chí ánh mắt cũng không tránh né.”
Redd: “Đúng, đây không phải là phản ứng bình thường của người có tình cảm.”
“Thứ ba, trong chuỗi câu hỏi nói dối cô ta sắp đặt, có hỏi phải chăng kẻ thần bí đặt bom là vì hả giận. Câu hỏi này vô cùng cá nhân và chủ quan. Làm người ra đề mục, từ đầu đến cuối cô ta không hỏi tôi, có phải tôi cho rằng Chân Ái còn sống hay không. Bởi vì cô ta rất chắc chắn, Chân Ái không gặp nguy hiểm. Cuối cùng, lúc cô ta lén trao đổi với tôi, đã an ủi: Đừng lo lắng, Chân Ái sẽ không sao.”
Redd rủ mi, uể oải tiếp lời: “Bất kể là khi nào, cảnh sát đều chỉ có thể nói chúng tôi sẽ cố hết sức, chứ không thể nói chúng tôi cam đam sẽ không sao.”
“Owen đã sớm nghi ngờ Susie của CIA tiết lộ thông tin cơ mật, phía tiếp nhận là Nell của FBI.” Khuôn mặt tuấn tú của Ngôn Tố lành lạnh: “Đoạn ghi âm cuối cùng của cậu ấy nói rất thẳng thắn, nói Chân Ái lúc chơi đập chuột đất phản ứng rất mạnh, CHUỘT ĐẤT là tên thường gọi của nội gián. Cậu ta biết sau khi đặc vụ chết đoạn băng ghi câm trên người sẽ bị phân tích, cho dù Nell có muốn xen vào cản trở cũng không được. Cậu ấy tình nghi Nell nhưng không có chứng cứ, chỉ có thể dùng cách ngốc nhất xếp đặt trận đánh cuối cùng, đánh cược bằng tính mạng, giấu cô ấy đi, để lại tin tức, giao chuyện còn lại cho tôi.”
Redd nhớ đến cái chết thảm của Owen, thương tiếc: “S.A, chúng ta không có chứng cứ. Tất cả chỉ là suy đoán, không thể nào thẩm vấn Nell.”
“Cô ta muốn tìm ra Chân Ái, lại muốn bắt tôi, một khi như vậy tôi có thể làm mồi nhử khiến cô ta mắc câu.”
“Không được, quá nguy hiểm.” Redd lập tức bác bỏ: “Tình hình bây giờ rất bất lợi cho cậu, cậu còn muốn đi tiếp tay cho kẻ xấu! S.A., cậu có thể nào nghĩ đến làm sao giải cứu mình trước không? Kẻ thần bí muốn phá huỷ danh dự của cậu, muốn giết cậu. Kế hoạch của hắn là…”
Ngôn Tố tiếp lời: “Hoặc sớm hoặc muộn, hắn sẽ bắt tôi đến Holy Gold, giết tất cả tù nhân ở nơi đó, kể cả tôi.”
“Vậy cậu càng không thể đi.”
“Gần đây cậu và Smith điều tra Holy Gold, Redd, cậu không muốn cứu hết phụ nữ ở nơi đó ra à?”
“Cho dù phải nằm vùn cũng là cảnh sát đi, không đến lượt cậu.”
Ngôn Tố tựa vào ghế, vẻ mặt bình tĩnh chẳng có lấy một gợn sóng: “Nhưng các cậu không có lựa chọn, chỉ có tôi có thể đi. Bắt nội gián, cứu người, một công đôi việc.”
Redd sửng sốt, giờ phút này anh ta không phân rõ người đàn ông vừa cố chấp vừa trầm lặng này rốt cục là vì chính nghĩa hay vì tình yêu. Redd không t hể định đoạt, giao chuyện này lại cho tổ trưởng Cooper, cuối cùng bàn bạc để Ngôn Tố trang bị đầy đủ rời đi, cảnh sát phối hợp diễn một tuồng kịch truy bắt, đưa Ngôn Tố vào miệng cọp. Kế hoạch được giấy Nell. Trước khi thực hiện kế hoạch, Ngôn Tố đưa ra một yêu cầu.
Bốn giờ chiều, Ngôn Tố ngồi hàng ghế sau chiếc SUV màu đen, nâng laptop, Chân Ái mặc áo trắng trong phim nói với kính hiển vi: “Vi khuẩn Clostridium giống như khuẩn que đại tràng, là một gã béo lùn tịt. Đây là vi khuẩn thứ sáu tôi thích.”
Sai. Cô ấy không thích vi khuẩn Clostridium, mà khuẩn que đại tràng là vi khuẩn thứ năm cô ấy thích. Hôm đó lúc thảo luận ở phòng sách, Chân Ái nói nó béo lùn thật đáng yêu, Ngôn Tố đáp lời theo phản xạ: “Rõ ràng nó béo béo dài dài, giống hảo tiễn, súng ngắn, xe đua, giống bộ phận sinh dục của phái nam. Em cảm thấy nó đáng yêu, nói rõ trong tiền thức của em cảm thấy bộ phận sinh dục của phái nam rất đáng yêu.” Lúc đó Chân Ái đỏ mặt, tức giận đánh anh.
Những thứ này chính là nội dung Ngôn Tố diễn thuyết ở đại học Columbia, năm và sáu là chuyển đổi mật mã khoảng khắc cuối cùng. Thật ra Chân Ái đang ở trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất mà giáo sư Lợi bị trói trong vụ nổi ở trường đại học!
Ngôn Tố, Redd và một đặc vụ mới của CIA dùng một chiếc xe vệ sinh nguỵ trang đi vào mà chẳng ai hay biết. Ngày Chủ nhật, phòng thí nghiệm sạch sẽ trắng tinh không có một bóng người. Mọi người im lặng và thấp thỏm, rón rén kiểm tra toàn bộ, tìm kiếm mỗi một nơi có thể ẩn náu.
Trái tim trấn tĩnh của Ngôn Tố đến thời khắc này đập thình thịch. Anh biết suy đoán của mình không sai. Từ trước đến nay anh tràn đây tự tin, nhưng giờ anh không thể nào ngừng lo lắng nguy cơ mình mắc sai lầm.
Ngón tay Ngôn Tố run run kéo ra một cửa tủ, bỗng cảm nhận được lực cản nhỏ bé, bàn tay của ai đó bắt lấy cửa tủ không để anh mở. Tim anh dừng đập trong tức khắc, khom lưng chậm rãi quỳ xuống, khẽ gọi về phía cửa tủ màu trắng kia: “Ái.”
Sức lực bên kia cửa tủ buông lỏng, anh từ từ mở cửa ra. Nhìn Chân Ái vô cùng lem luốc, còn chưa kịp thấy rõ đã oà khóc lớn nhào vào lòng anh: “S.A, Owen chết rồi, owen đã chết rồi. Là em bắn chết anh ấy, em xin lỗi, em xin lỗi! Em trốn trong một hang động khác, qua khe hở nhìn thấy Bert ép hỏi anh ấy em ở đâu. Anh ấy không nói, trúng nhiều đạn như vậy anh ấy vẫn chưa chết. Bert muốn tim độc tố cho anh ấy, em sợ anh ấy đau, em sợ Owen sẽ đau… Em xin lỗi, em xin lỗi.”
Có níu chặt lấy cổ áo anh, khuôn mặt đẫm nước mắt lành lạnh vùi vào cổ anh: “Em nổi súng rồi chạy liên tục trong rất nhiều hang động, cứ trốn mãi, nghe thấy tiếng xe cảnh sát em cũng không dám đi ra. Vì Owen nói trong hàng ngũ cảnh sát có chuột đất, bảo em chạy theo tuyến đường anh ấy chỉ, không được quay đầu lại. Vì vậy em không tìm anh. Em xin lỗi.”
Cô như thoát ra khỏi cơn ác mộng, khóc đến thương tam tuyệt vọng, như đứa trẻ chịu ấm ức.
“Ái…”
Ngôn Tố kề sát vào thái dương cô, mới gọi một tiếng đã không thốt nên lời. Chỉ vài giờ, toàn bộ nỗi nhớ nhung và sợ hãi điên cuồng đè nén trong lòng đều bất giác tuồn trào. Cô run rẩy thút thít trong ngực anh, bản thân anh cảm nhận được mới dám tin tưởng cô thật sự trở về bên anh rồi. Anh siết chặt bả vai gầy yếu của cô, bàn tay nắm lại, khẽ cắn răng, nước mắt nóng hổi tràn mi.
Một lúc sau, Ngôn Tố cúi đầu tì mặt vào bả vai cô, áo cô chậm rãi thấm khô nước mắt của anh. Anh không ngẩng đầu, ôm lấy cô, ngả trên vai cô, cất giọng khàn đặc và chậm chạp nói ra kế hoạch của anh.
Sau cuộc họp khẩn cấp, CIA quyết định đổi lại đặc vụ và nhân viên quản lý cấp cao hoàn toàn mới cho cô, mời cô đến phòng thí nghiệm của các nhà khoa học trung bộ. Đến lúc đó cố sẽ không còn một mình, có đồng nghiệp còn có bạn bè chung chí hướng. Họ bằng lòng coi cô như nhân tài trù bị, làm một nhà khoa học cùng hội cùng thuyền mà không phải phần tử đối địch bị cô lập và lợi dụng.
Ngôn Tố tránh nói về chuyện anh tạo áp lực với Annie, cũng không nói chuyện thật ra anh muốn bắt nội gián, bảo vệ cô sau này khỏi lo au, chỉ nói phải đợi vụ kiện của anh giải quyết xong sẽ đi tìm cô. Khi đó sẽ nghe theo lựa chọn của cô, cô muốn ở lại CIA hay rời đi anh đều theo cô.
Chân Ái kinh ngạc, sau đó lắng xuống, mắt nhuốm một vẻ bị thương thoáng qua rồi biến mất, nhìn trờ mỉm cười: “Được.”
Lúc này, Ngôn Tố mới ngẩng đầu, lòng bàn tay ấm áp đặt lên gương mặt lạnh băng của cô nhẹ nhàng vuốt ve.
Mắt cô ướt đẫm, nhưng cười: “S.A, em biết anh gạt em. Anh muốn đến Holy Gold đúng không?”
Tim anh thắt lại, im lặng không trả lời.
“Anh có nắm chắc cứu hết những cô gái ở đó ra không?” Cô kiêu ngạo sửa sang lại cổ áo vừa bị cô níu nhăn nhúm của anh: “Anh muốn đi thì cứ đi, em không cản anh.”
Bời vì em yêu anh, nên không muốn ràng buộc anh đi làm bất cứ chuyện gì anh muốn làm.
“Ái…”
“Những điều anh vừa nói thật ra thu xếp cho em đúng không?Lo lăng anh không về được nên đã trao cho em một kết cục tốt nhất, an toàn nhất ư? Nhưng em hy vọng anh trở lại bên cạnh em.” Cô cúi đầy, nhẹ nhàng xoa bàn tay anh, tự an ủi: “FBI sẽ bảo vệ anh, đúng không?”
“Ừ.” Anh dìu cô đứng lên, cúi đầu kề vào trán cô: “Dĩ nhiên anh sẽ trờ về tìm em, chúng ta còn phải kết hôn, còn phải… sinh con.”
“Vậy ư?” Cô vui mừng phối hợp, tiếng nói rất nhỏ, không xấu hổ khẽ nói: “Chờ khi em có con của anh, em nhất định sẽ ngày ngày ôm nó, đi đến đâu cũng không nỡ buông tay.”
Hốc mắt Ngôn Tố thoáng chốc ẩm ướt. Thời gian cấp bách, anh không thể nói quá nhiều với cô, trên đường đi đến bãi đậu xe, thái độ Chân Ái khác thường, nói rất nhiều: “Nhưng nếu sau này anh đi tìm em, họ giấu em đi thì sao?”
Anh biết cô tận lực che giấu nỗi thấp thỏm bất an, nói: “Ái, em không tin IQ của anh sao?” Vẻ tự tin và kiêu căng theo thói quen của anh luôn có sức mạnh trấn an.
“Vậy thì anh nhất định phải tìm được em đấy.” Cô lẩm bẩm, xác định lại lần nữa, khiến mình an tâm. Lại hỏi: “Bây giờ em đi à?”
“Phải đợi vài ngày nữa, có vài thủ tục chưa xong.” Anh nói dối, thật ra họ không nhanh chóng định tội Nell như vậy, còn cần vài ngày sàng lọc lại manh mối xung quanh cô, đảm bản hoàn toàn dẹp hết “chuột đất”, không còn sở hở: “Em ở nhà anh đợi vài ngày, Marie đã được đi bảo vệ rồi, em giả trang thành cô ấy.”
Cô nghe thấy liền vui vẻ: “Vậy gần đây anh sẽ về nhà chứ?”
“Có lẽ không.” Anh nói xong thấy cô thất vọng lại khẽ nói: “Có cơ hội nhỏ, mà anh còn để lại một lá thư trong phòng sách cho em. Trước khi em rời khỏi nhà nhất định phải nhớ xem.”
“Trong quyền truyện cổ tích em thích nhất.”
Dần dần đến tầng hầm đỗ xe, tâm tư Chân Ái trở nên hỗn loạn, không hiểu sao lại sơ sẽ không còn được gặp lại anh nữa, cô còn rất nhiều lời chưa nói với anh. Nhóm đặc vụ CIA mời cô lên xe. Nỗi bi ai và luyến tiếc nơi đáy lòng cô đột nhiên dâng trào như thuỷ triều, cô đi về phía trước một bước liền lui lại, bàn tay nhỏ bé nắm tay lấy góc áo Ngôn Tố, cúi đầu không chịu đi.
Đặc vụ nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng thúc giục cô: “Anh S.A., nếu trở về Sở Cảnh sát quá muộn sẽ bị nghi ngờ.”
Cô buồn bã mím môi, tay càng nắm chặt hơn, vò áo anh nhăn nhúm khăng khăng không thả ra.
“Cho chúng tôi thêm một phút.” Ngôn Tố nắm bả vai cô, dẫn cô ra một chỗ khác cách đó vài mét. Anh khom người nhìn cô, thật ra tâm trạng cũng rất không đành lòng và nặng nề: “Ái…”
“Em còn rất nhiều lời chưa kịp nói với anh, thật hối hận lúc trước nhiều thời gian như vậy không dùng để nói chuyện với anh.”
Cô nghẹn ngào ngắt lời anh, tâm trạng ủ rũ cùng cực. Trong nháy mắt, tất cả lời an ủi của anh đều không thốt nổi thành câu.
Cô nói không mạch lạc, vội vội vàng vàng: “S.A., anh biết không? Anh trai em nói với em, Ireland có một truyền thuyết, nếu bạn gặp được một chàng trai vào ngày 29 tháng 2 năm nhuận thì anh ấy sẽ là tình yêu đích thực của bạn.”
“Anh biết.”
Ngày 29 tháng 2 em bước vào thế giới của anh, từ đó thay đổi cuộc đời anh/
Cô vội vã nói xong lại phiền muộn và ủ rũ khôn tả: “Còn rất nhiều, rất nhiều nhưng bây giờ nói cũng không kịp.”
Cô bỗng ngẩng đầu: “S.A, anh sẽ không chết đúng không?”
Rất chậm chạp, anh gật đầu một cái: “Đúng.”
Cô xác nhận lần nữa: “Chúng ta chỉ xa nhau một khoảng thời gian ngắn, chờ mọi chuyện kết thúc, bất kể có người ngăn cản anh hay không anh đều sẽ tìm được em đúng không?”
“Đúng.”
Anh gật đầu, ánh mắt chẳng hề rời khỏi khuôn mặt cô dù chỉ một giây, thật ra thì anh rất muốn ôm cô chút nữa nhưng không thể. Sợ cô sẽ khóc, sợ cô bốc đồng, sợ cô không chịu đi. Cuối cùng, Ngôn Tố đưa tay vỗ bải vai cô, một cái, hai cái như lúc ban đầu.
Cô cũng rất ngoan, ngại những ánh mắt sáng quắc của người xung quanh nên không nhào vào lòng anh. Cô chỉ lưu luyến nghiêng đầu, gương mặt kề sát mu bàn tay anh, cọ cọ. Giọt lệ tràn đầy hốc mắt.
“S.A, mẹ em luôn nói với em: Đời người chính là không lấy được thứ mình muốn, nhưng mà em chỉ muốn có một thứ, chỉ một thứ thôi. Em chỉ cần anh thôi, làm sao đây?”
Nước mắt long lanh rực rỡ như hạt lưu ly chảy xuống khuôn mặt dịu dàng của cô, rơi lên mu bàn tay anh, ẩm ướt lan tràn. Nhìn từng giọt lệ lóng lánh trong mắt cô, đáy mắt Ngôn Tố tiêu điều, dặn dò: “Nhớ phải kiên cường.”
Chân Ái gật đầu.
“Nhớ phải dũng cảm.”
Chân Ái gật đầu.
“Nhớ phải mỉm cười.”
Chân Ái gật đầu.
“Nhớ phải tự do.”
Chân Ái gật đầu.
“Và hãy nhớ…anh.”