Archimedes Thân Yêu

Chương 46

Type: Mều

“Ơ, xin lỗi.” Bert vội vàng buông ra, định xoa bóp cho cô.

Lần này Chân Ái không nhịn được, né tránh lui về phía sau một bước. Tay Bert bắt hụt không khí, khuôn mặt dịu dàng thản nhiên đanh lại. Anh ta chậm rãi bỏ tay xuống, không nói gì khác, cũng không hỏi cô tìm đến đây bằng cách nào, ôn hòa nói: “Trưa nay ăn gì nhỉ?”

Trước kia Thera chỉ nghe nói hai vị boss đối xử với cô C rất tốt. Amber vẫn cho rằng Bert căm thù và thích ngược đãi tất cả phụ nữ trên đời. Hiện giờ vừa thấy liền biết rõ là khắp cả thế giới Bert chỉ coi Chân Ái là đồng loại. Nỗi hận của Amber đối với Chân Ái đã sớm vượt xa mối thù giết anh trai. Trước kia có anh trai yêu chiều, ả coi thế giới này là trò chơi, hiện tại mới biết ả và anh trai đều là quân cờ. Người chân chính có tư cách chơi cả thế giới là Chân Ái được độc sủng này.

Trong lòng Thera không thoải mái, cảm thấy không đáng thay Ngôn Tố. Anh ấy sắp chết mà cô ta lại bình chân như vại thưởng thức bữa trưa.

Mấy chục món ăn thịnh soạn bày ra trước mặt, Chân Ái và Bert ngồi hai đầu bàn dài. Người hầu lịch sự lễ phép, bưng đĩa thức ăn tới lui. Hình như Chân Ái ăn khá ngon miệng, mỗi món đều ăn một chút. Bert lại không vội vã, chậm rãi nhìn dáng vẻ nhã nhặn lặng yên của cô, như trở về trước đây vậy. Anh ta bỗng cười: “C, bữa tối nay sẽ được ăn ở nhà rồi.”

Giọng nói không khỏi hoài niệm. Nửa ngày đủ để vượt qua Đại Tây Dương.

Chân Ái hờ hững “ừ” một tiếng, chú tâm ăn canh. Hình như tâm trạng Bert không tệ, trong đôi mắt sâu thẳm sáng lấp lánh, chợt thăm dò: “Anh đã móc một chiếc xương sườn của S.A.”

Chân Ái rũ mắt nhìn xương trong bát canh, nhẹ nhàng khuấy thìa, nói: “Đáng đời anh ta.”

Nghe vậy, Bert khẽ cười, ánh mắt vẫn nghiền ngẫm, lắc lư đồ trong tay: “Yên tâm, không ở trong bát của em, ở đây này.”

Chân Ái ngước mắt, Bert ngắm nghía một chiếc xương sườn trắng hếu trong tay, còn có vài mạch máu khô héo. Ngón tay cô nắm lấy mép bàn, nhưng mặt không hề hứng thú cúi đầu tiếp tục ăn canh xương. Mỗi một ngụm đều muốn nôn, nhưng giọng điệu lại thờ ơ: “Cherry kia là sao?”

Bert ghét bỏ ném khúc xương sườn lên bàn: “Em không ở đây, anh cần người bầu bạn. Nhưng ả khiến anh không hài lòng.” Giọng nói như trách cô, “Little C, đều là lỗi của em.”

Giọng điệu thảnh thơi ôn hòa, hơi lười nhác khiến người bên cạnh chưa bao giờ chứng kiến đều sởn tóc gáy.

Khóe môi Chân Ái khẽ nhếch, khinh thường nói: “Đừng chế nhạo bản sao của tôi nữa, cũng đừng đổ sống chết của mấy cô ấy lên đầu tôi. B, nếu tôi không muốn quay về bên anh, anh giết hết người trên thế giới cũng vô dụng.”

Thera bên cạnh thấy cô cười khó lường, sống lưng lạnh run. Tại sao người Ngôn Tố thích lại như ma quỷ đến từ nơi sâu nhất của địa ngục vậy.

Nhưng Bert thích nụ cười của cô, cũng cười: “Giết hắn ta thì sao?”

“Trước kia có ích, hiện tại vô ích rồi.” Cô có vẻ thản nhiên: “Anh ta giết Chace, còn đùa giỡn tôi. Cho dù anh dỡ sạch hai mươi tư chiếc xương sườn của anh ta, tất cả đều do anh ta đáng đời.”

Bert khẽ nhoẻn môi bâng quơ, không tin tưởng lắm cũng không đưa ra bình luận.

Chân Ái thờ ơ: “Máy bay đến chưa, lúc nào trở về?”

“Chờ kế hoạch hoàn thành.”

“À.” Chân Ái chậm rãi suy nghĩ, ánh mắt vừa chuyển, bưng lên ly rượu đỏ: “Không cần ăn mừng một chút à?”

Trước mặt Bert chỉ có một cốc nước. Anh ta và L.J. giống nhau, từng uống thuốc năng lực động vật, thường ngày lịch sự thanh nhã, nhưng khi thật sự ra tay có thể giết chết người trong một cú đánh. Cô từng thấy Bert “gỡ” người như tháo súng, hai ba cú đã biến thành mảnh vụn. Tuy anh ta đã hứa với cô không giết người nữa. Nhưng hôm nay, anh ta sẽ bị bức ép nóng nảy. Phương pháp giải trừ tác dụng thuốc ngắn nhất là rượu.

Làm sao Bert không đoán ra tâm tư của cô, tròng mắt đen nhánh ẩn vàng hiện vẻ tìm tòi cân nhắc: “Buổi trưa không uống rượu. Tối nay về đến nhà, em muốn anh uống bao nhiêu anh cũng tuân lệnh.”

Một từ tuân lệnh khiến Thera và Amber nghi ngừ lỗ tai mình có vấn đề, lại cảm thấy sờn cả gai ốc.

“Dĩ nhiên buổi tối vẫn phải uống, nhưng hiện giờ tâm trạng tôi không vui, muốn anh uống với tôi.”

Cô vênh váo, nghiêng đầu tựa vào mu bàn tay trắng nõn, gương mặt kề sát ly rượu rực rỡ, ánh mắt trong veo lại tĩnh lặng nhìn Bert chăm chú. Lướt qua chén đĩa và ánh nến óng ánh khắp bàn, xinh đẹp khôn tả.

Bert nheo mắt, không nói lời nào, ánh mắt rất sâu không biết đang nghĩ gì, cuối cùng khẽ mỉm cười “C, đợi tối…”

Chân Ái kéo ghế ra, bưng ly rượu đi đến, ánh mắt Bert dõi theo cô, dần dần gần hơn. Cô quay người lại, ngồi lên chân Bert, kề sát tai Bert, giọng nói đượm chất dụ dỗ: “Sao hả? Tôi sắp trở về với anh, đây không phải là chuyện đáng ăn mừng à?”

Bert vẫn khôn khéo: “Anh muốn chuẩn bị ăn mừng long trọng hơn.”

Tuy nói như vậy nhưng cánh tay Bert không kiềm chế được đặt lên vòng eo mềm mại của cô, không cầm lòng nổi kéo lại, ôm chặt thân thể mảnh mai của cô vào lòng. Như thể đọ sức vậy. Rượu vang đỏ hơi sóng sánh, nhịp thở của Bert rối loạn, thở ra một hơi thật dài.

“Little C, em biểt anh yêu em; nhưng giờ phút này anh không tin tưởng em.”

Chân Ái nhún vai, mỉm cười ngậm lấy một ngụm rượu, đôi môi mỏng kề đến. Đôi mắt đen láy nhìn Bert đầy khiêu khích, hơi thỏ nhẹ nhàng phả lên mặt anh ta. Mắt Bert như tối đi, yên lặng hồi lâu, trong ánh mắt kinh ngạc của người khác, anh vô cùng thuần phục lại ngoan ngoãn từ từ mở miệng.

Chân Ái nghiêng đầu đưa ly tới, nhưng lại đột ngột bị Bert giữ chặt đầu, mút lấy thật mạnh. Cô hơi giãy giụa, rượu vang đỏ bị Bert hút không rớt ra ngoài lấy một giọt. Cô cực kỳ tức giận, hung tợn cắn anh một cái, bực bội đẩy ra, bật dậy khỏi lòng Bert. Bert đau vô cùng nhưng vẻ mặt cười đắc ý, trông rất vui vẻ. Cô hận không thể cầm roi quất chết anh ta. Bert đảo mắt, cố ý ra sức lau đi vết máu ngoài miệng, ánh mắt không khỏi khiêu khích.

Chân Ái thấy Bert nhìn nơi khác, vừa quay đầu liền kinh hoàng mất hồn vía. Không biết từ lúc nào, Ngôn Tố đã xuất hiện tại một đầu khác của phòng ăn. Hóa ra rút đi bình phong sau chỗ ngồi của cô, bên kia là nơi anh bị tra tấn.

Chỉ mới liếc nhìn thôi, Chân Ái đã đau đến mức cào xé ruột can. Ngân Tố trên thập tự giá dáng vẻ gầy còm chẳng ra hình người. Trong trí nhớ của cô anh cực kỳ thích sạch sẽ vậy mà giờ lại dơ bẩn, nhếch nhác đến thế. Mái tóc đen dài ướt đẫm dính bết vào gương mặt hao gầy, một bên mặt có vài sẹo mờ do roi để lại. Anh gầy quá, áo sơ mi rộng thùng thinh, rách rưới do dụng cụ tra tấn.

Cô không dám nghĩ giống với lớp quần áo tả tơi, thân thể anh bên dưới sẽ thê thảm đến thế nào. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn không hề mang tư thái nhếch nhác, lộn xộn nhưng không lôi thôi, sa sút nhưng không đáng thương, vẫn là anh của quá khứ, vô cùng trầm mặc, vô cùng cao ngạo.

Đầu Ngôn Tố dựa vào thập tự giá phía sau, dường như bản thân anh không thể chống đỡ, ánh mắt hơi buông xuống, dừng tại khuôn mặt cô.

Tim Chân Ái bất chợt đau như bị ai đập vỡ nát. Cô biết rất rõ anh đang nghĩ gì. Anh không hề giận cô vì vừa rồi thân mật với Bert, anh cũng biết cô sẽ không tin tưởng những lời sám hối kia, cô sẽ không hiểu lầm anh. Anh đau lòng cho cô, đau lòng cô giả trang, đau lòng cô không nên mạo hiểm mà đến.

Đoạn phim sám hối nhận tội kia, hai câu cuối cùng thật ra là thư tình gửi đến cô. Vừa vặn trộn lẫn với chìa khóa mật mã anh thiết kế để lại cho Redd. Cô vừa xem đã hiểu, liền đoán ra vị trí của anh. Trước nay anh chưa từng hối hận, những ngày điên cuồng lại mụ mị kia đè nén nỗi nhớ nhung quá sâu sắc, mà từng bước cận kề cái chết lại càng khiến anh nhớ cô, nhớ đến phát điên mới để lại lời yêu thương kia.

Anh và cô nhìn thẳng nhau như vậy, dồng dạng vô cảm, đồng dạng đau thấu lòng. Chân Ái siết chặt ly thủy tinh, lưng cứng đờ không nhúc nhích. Cô cảm thấy mình phải đối mặt với sự tranh đấu và đày dọa tinh thần trước nay chưa từng có. Cô cật lực kiềm chế, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới đều đang thét gào, chỉ muốn lao đến ôm anh cùng chết. Mặc kệ hết tất cả, cùng nhau chết đi!

Nhưng cô bỏ được bản thân lại không bỏ được anh.

Bert đứng dậy áp sát vào lưng Chân Ái, cúi người kề đến bên tai cô, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngôn Tố: “Little C của chúng ta thích đàn ông mạnh mẽ, nhưng hiện giờ thân thể hắn ta suy yếu, tinh thần sụp đổ rồi. C, em nói hắn ta còn xứng với em không?”

“Dĩ nhiên không xứng.”

Cô hờ hững đặt ly xuống, quay người rời khỏi đại sảnh. Ánh mắt Ngôn Tố yên tĩnh lại trầm lặng, vẫn dõi theo cô đến tận khi biến mất.

Chân Ái nhanh chóng đi vào hành lang. Amber đuổi theo đưa cho cô một chiếc máy ghi âm: “Ngài B nói có người để lại lời nhắn cho cô.”

Chân Ái cầm lấy, thấy Amber còn nhìn trộm mình nên chạy về phía trước vài bước. Lần nữa rẽ qua một khúc cua, cô dừng lại, lòng bàn tay không ngăn được run rẩy.

Hôm nay Bert phải rời khỏi câu lạc bộ, trước đó Bert sẽ giết tất cả nữ tù nhân. Bert cho rằng Ngôn Tố đã bị hủy hoại, giết những người này là bước vu oan cuối cùng. Cho nên, nhũng cô gái này chết đi, ngược lại Ngôn Tố liền an toàn. Biến số duy nhất là FBI và đội đặc vụ sẽ đến bất cứ lúc nào. Một khi Bert phát hiện thật ra Ngôn Tố truyền tin tức ra ngoài thì Ngôn Tố sẽ tiêu đời. Vì thế...

Chân Ái nắm chặt bàn tay, hạ quyết định nhẫn tâm, cô phải thúc giục Bert lập tức giết năm mươi sáu cô gái kia và rời đi, nhất định phải hành động trước khi FBI đến.

“Cô không sao chứ?” Thera đi đến, trong lời quan tâm giả dối mang theo sự thăm dò.

Chân Ái quay mặt qua chỗ khác, không nhìn cô ta, cũng không phản ứng.

Tính tình người này thật đúng là... Thera thật sự không mốn nói chuyện với Chân Ái, nhưng nhẫn nhịn, vẫn hỏi: “Cô C, cô cảm thấy anh ấy có chết không?”

Chân Ái cả người cảnh giác, lạnh lùng: “Không biết.”

Thera gặp phải khó khăn, quay người định đi, mới cất bước liền lui lại, chợt chậm rãi hỏi Chân Ái: “Tôi rất tò mò, được Ngôn Tố yêu có cảm giác gì?”

Lòng Chân Ai rung động, hốc mắt bỗng đỏ au. Cô quay lưng lại với Thera, tiếng nói rất khẽ: “Rất hạnh phúc...”

Hạnh phúc đến mức thà hủy diệt cả thế giới cũng không muốn buông anh ra. Cho nên mạng người nơi này đều tính lên đầu cô, xuống địa ngục cũng để mình cô đi thôi.

Thera còn định hỏi thì Bert đã đến. Chân Ái quay đầu, thay đổi vẻ mặt hờ hững: “Lúc nào có thể rời đi? Tôi chẳng muốn ở đây một phút nào nữa.”

“Sau này anh sẽ không trở lại nơi này nữa, người đều phải xử lý hết.” Bert nói.

“Vậy anh nhanh một chút. Tôi không muốn chờ thêm.” Cô có chút không dằn được: “Bây giờ lập tức giết năm mươi sáu cô gái kia đi.”

Bert cười nhạt, bỗng khom người kề sát vào cô: “Little C, đừng giả bộ. Anh biết rõ suy nghĩ trong lòng em.. “

“Ngài A.” K dưa điện thoại di động đến, chỉ có điện thoại của A mới dám cắt ngang Bert.

Bert ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm gương mặt hơi trắng lại cố gượng của Chân Ái đầy thâm ý, cầm lấy điện thoại đi sang bên cạnh: “A?”

“Lập tức đưa cô ấy trở về.” Tiếng Arthur rất lạnh nhạt. Bert khẽ nói: “Hắn ta thì sao?”

Đầu bên kia Arthur im lặng một hồi: “Anh lo cô ấy sẽ trở mặt.”

“OK, để hắn ta sống... Em xử lý chuyện bên này xong sẽ mang cô ấy về ngay…”

“B, anh nói, hiện tại! Lập tức!” Arthur ra lệnh, thoáng im lặng: “B, em bị S.A đùa giỡn rồi.”

Gần như cùng lúc đó, K vội vã ngắt lời: “Ngài B, đội đặc vụ S.W.A.T đã bao vây chân núi.”

Bert sửng sốt, ngay sau đó cười thản nhiên, lắc đầu, xoa ấn đường: “Hà, ừ, S.A.YAN, hà.”

Bert bật cười, đôi mắt lóe lên ánh sáng hung tợn, một lần nữa cầm điện thoại lên: “A, em muốn nhìn C vứt bỏ hắn ta, hoặc đích thân giết hắn ta.”

Arthur hiểu ý của Bert, lạnh lùng ngăn cản: “Tạm thời không thể để cô ấy nghe đoạn ghi âm kia, anh không muốn lúc anh không ở bên cạnh cô ấy, tâm trạng cô ấy mất khống chế.”

Bert cười khẩy.

“B, anh muốn em lập tức đưa cô ấy trở về, còn lại đều bỏ đi.”

“Được.”

Bert nghiến răng nghiến lợi nín nhịn, trong nháy mắt lại thấy Chân Ái đeo tay nghe, ánh mắt dại ra, sắc mặt tráng bệch. Bert chưa từng thấy vẻ mặt cô trống rỗng như thế, bỗng nhiên hoảng hốt.

“A, cô ấy đã nghe rồi.”

Chân Ái yên lặng, yên lặng. Bên tai chỉ có giọng nói quen thuộc, Ngôn Tố và Annie.

“Chace để lại cho Ái bảy chiếc iPod, trông rất trọn vẹn nhưng thật ra thì thiêu chiếc màu bạc. Nếu là người của tổ chức, chúng ghét Chace sẽ mang đi toàn bộ. Chỉ có CIA mới mang đi vật có ích duy nhất với các người. Mật mã không khó, các người đã sớm giải được nhưng lừa cô ấy cho nên mới gạch bỏ mười ba số phân loại sách kia. Giấu đầu hở đuôi.”

“Ồ, tại sao chúng tôi phải lấy đi iPod màu bạc của cô Chân Ái chứ?”

“Uy hiếp cô ấy.”

“Uy hiếp? Chúng tôi chưa từng làm.”

“Các người luôn làm, luôn dùng đạo đức, lương tri và cái gọi là chuộc tội uy hiếp cô ấy.” Người đàn ông luôn ung dung lại nói bằng giọng phẫn nộ đầy ẩn nhẫn mà xa lạ: “Tại sao các người giấu file ghi âm Chace để lại cho cô ấy? Tại sao Chace hao tổn tâm tư thiết kế đưa file ghi âm vào trong mật mã? Trừ phi là bí mật lớn. Ví dụ như ba mẹ Chân Ái chẳng hề như các người đã nói. Họ đã sớm không phải là nhà khoa học gian ác nhất. Ví dụ như ba mẹ cô ấy cũng không phải bị giết vì vi phạm điều cấm của tổ chức mà là vì muốn rời đi, muốn mang Chân Ái ra ngoài. Lại ví như ba mẹ cô ấy đã sớm muốn thoát khỏi tổ chức, thậm chí có thể vừa bắt đầu đã làm giao dịch liên lạc với các người, muốn giao cơ mật trong tay cho các người, dùng cái này để đạt thế đối kháng cân bằng với S.P.A.. Nhưng chưa kịp đã chết rồi. Mà Chân Ái rất tiêu cực, các người lo lắng sau khi cô ấy biết chân tướng, không còn gánh nặng tâm lý thì sẽ không tiếp tục phục vụ các người nữa. Là các người đang lừa cô ấy.”

“Không. Đời cha cô ta thật sự là một trong những người sáng lập ra tổ chức ác độc S.P.A, họ thật sự đã nghiên cứu ra vô số chất độc và công cụ giết người đầy tội lỗi. Có điều...”

“Có điều sau khi họ nghiên cứu ra thuốc thì bào chế được thuốc giải tương ứng. Các người muốn có những kỹ thuật này, họ cũng từng định hợp tác với các người, nhưng thời cơ tốt nhất qua đi, họ chết thảm. Hiện giờ con gái của họ rơi vào tay các người, để giữ cô ấy lại, các người cố hết sức đổi trắng thay đen. Nói chuyện ác độc thật sự trước đây của họ, lại chẳng hề nói ra ý nghĩ và hành động hướng thiện của họ sau này.”

“Cái gọi là ý nghĩ và hành động hướng thiện sau này chỉ là một ý định. Họ ra đi ngoài ý muốn, nếu không chết có lẽ giữa chừng sẽ thay đổi chủ ý, tiếp tục bán mạng vì S.P.A. thì sao? Rất khó tin tưởng, vì bản thân họ là kẻ ác mà.”

“Nhưng Chân Ái hoàn toàn không có nhiệm vụ bào chế thuốc giải.”

“Vậy cậu nói cho cô ta biết sự thật đi.”

“Bảo cô ta rời khỏi chúng tôi, không phục vụ cho chúng tôi nữa. OK, tôi chẳng sao cả, để thuốc nổ sinh vật nguy hiểm giống như bom nguyên từ này tồn tại trong tay S.P.A., không có tổ chức, không có chính phủ có thể đối đầu với chúng. Để tổ chức khủng bố sử dụng những thứ đỏ giết người quy mô lớn đi. Dù sao kẻ chết đều là dân chúng khốn khổ của những quốc gia nghèo khó. Chẳng hề liên quan gì đến tôi.”

“…”

Chân ÁI yên lặng như tờ. Anh chưa từng nói cô hay.

Nằm trên vách đá bán đảo, đây là nhà thờ duy nhất tại khu vực lân cận vùng ngoại ô. Chiều Chủ nhật dân cu xung quanh lục tục đến đây cầu nguyện. FBI và đội đặc vụ chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, lúc đến gần nhà thờ, tiếng chuông ngân vang, dàn đồng ca trầm bổng. Cảnh sát địa phương nhanh chóng tìm được người quản lý nhà thờ nói rõ mục đích. Người quản lý và mục sư kinh ngạc hết sức, vội vàng sơ tán đám người, tất cả vội vã nhưng trật tự di tản khỏi nhà thờ.

Gió biển gào thét ập lên từ vách đá. Máy bay trực thăng vào vị trí, đặc vụ và đội viên đội mũ bảo hiểm, vũ trang đầy đủ nghiêm chỉnh chấp hành cương vị, thận trọng chờ dân chúng rút khỏi nhà thờ. Họ không biết dưới nền đất tòa nhà cổ xưa này đã sớm là một biển lửa.

Để phá hủy câu lạc bộ ẩn giấu dưới nhà thờ, Bert đã đặc biệt lắp đặt một đường ống xăng. Đàn em được Bert ra lệnh, mang xăng đến tưới cả hành lang hình vòng cung. Nhưng Chân Ái đột ngột xuất hiện, không đợi chúng tưới xăng từng căn phòng, cô đã trực tiếp mở miệng ống dẫn, chất lỏng trong suốt chảy ào ạt theo từng bậc thang như dòng nước lũ, không khí thoáng chốc đã nồng nặc mùi xăng. Chân Ái mặt vô cảm, cùng bước xuống hành lang theo dòng xăng chảy xối xả, các cô gái trọng lồng giam tránh né kêu thét.

Ngôn Tố và Bert đang đứng ở cuối hành lang. Hai tay Ngôn Tố dang ra, đầu cúi gục xuống, thân thể tàn tạ treo trên thập tự giá. Cái chết sắp đến chỉ sợ đã không còn cảm thấy đau đớn nữa. Ngay cả Bert nhìn thấy bộ dạng gầy trơ xương của anh cũng mất đi hứng thú tra tấn.

K nhỏ giọng kính cẩn: “FBI đã bao vây mặt đất.”

Bert đến nghe cũng không thèm nghe, chẳng hề sốt ruột, ánh mắt nhìn Ngôn Tố đầy thâm ý: “S.A., anh quả nhiên khá lắm.”

Bert ngồi xổm xuống, trải một tấm bản đồ trên mặt đất, lấy ra một chiếc compa. Anh ta thuật lại nội dung trong bài sám hối của Ngôn Tố: “Lấy được lệnh khám xét nhưng vẫn không phát hiện ra căn cứ tra tấn bí mật tại nhà tôi, trung tâm tội ác của tôi.”

Chân compa đặt lên bản đồ vùng núi, lâu đài của Ngôn Tố. Bert đưa ngón tay của bàn tay kia mở ra chân còn lại: “Cuộc đời bất phàm của tôi từ đây bắt đầu, Chace, cảm ơn!”

Chân compa chuyển đến đường ven biển, nơi Chace tự sát năm đó.

“Mười hai giờ giết chết mười hai người, các người có thần phục biên độ này không? Các người có thể đảo ngược thời gian không?”

Hai ngón tay Bert nắm đầu compa, nhẹ nhàng xoay theo chiều ngược kim đồng hồ, một trăm bốn mươi bốn độ.

“Khoảnh khắc cuối cùng cộng thêm sinh mạng năm mươi sáu cô gái.”

Compa lại đi đến độ năm mươi sáu. Cây kim chỉ đến đường ven biển gần New York, rơi trên ngôi nhà thờ chỗ họ. “Anh nói khi còn bé thấy nữ tu sĩ và mục sư.”

“S.A, anh rất sáng tạo.” Bert vẽ vòng vòng trên bản đồ, “Là tôi sơ sót, các người không ở Silverland đến mười hai giờ, hơn nữa chỉ chết có năm người. Tôi nghĩ lúc anh sám hối đã hồ đồ, không ngờ anh rất tỉnh táo.”

Bert cầm lấy compa: “Đây là thư tình anh gửi cho cô ấy à? Rất cảm động, thật đấy. Xem ra sở thích trao đổi về mặt tinh thần của anh với cô ấy rất thú vị. Cho nên dù tôi giết anh cũng chẳng có ích lợi gì.”

Bert thở dài một hơi: “Tiếc là, người yêu hiện tại của anh...”

K đột nhiên ngắt lời, tiếng nói rất gấp rút: “Cô C phóng hỏa rồi.”

Bert kinh ngạc trong phút chốc, bỗng cười đắc ý. Ngôn Tố cúi thấp đầu không trả lời. Nhiệt độ dưới lòng đất bất giác tăng cao, anh hít thở khó khăn.

Bert vứt compa đứng dậy: “Susie từng đánh cắp một đoạn ghi âm, là cuộc đối thoại của anh và một nhân viên CIA khác nói về iPod màu bạc Chace để lại, nhớ không?”

Ngôn Tố suy yếu đến mức không còn sức lực, nghe như thế sóng mắt thoáng gợn, nhưng trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.

“S.A., cho dù là tôi cũng thất vọng về anh.” Bert nhẹ nhàng lắc đầu: “Đối với anh mà nói, cô ấy là một vật phụ thuộc có thể vứt bỏ ư?”

Ngôn Tố ngước mắt nhìn Bert.

“Ừ, anh định nói không phải.” Bert trả lời thay anh, “Nhưng trong thế giới của anh, đứng trước chính nghĩa của anh, cô ấy tuyệt đối là một thứ có thể hi sinh.”

Bert cười kỳ quặc. Mùi xăng xốc lên tận mũi bay đến từ xa, càng lúc càng nồng, anh ta quay đầu nhìn lại, trên bức tường hành lang màu trắng loáng thoáng ánh lửa đỏ. Mấy lồng giam gần đó, các cô gái kêu gào đi mở vòi nước, nhưng không có gì cả.

“Little C của tôi trở lại rồi.” Tâm trạng Bert rất tốt, đảo mắt liếe nhìn Ngôn Tố: “Lúc nghe nói FBI định đến bao vây Holy Gold, tôi lập tức hiểu ra đoạn phim sám hối của anh. Lúc đó thật hận không thể lột da anh ra. Nhưng bất ngờ Cheryl nghe được đoạn ghi âm kia, bấy giờ cô ấy còn hận anh hơn cả tôi, trái lại tôi không quan tâm sống chết của anh nữa.”

Người đàn ông trên thập tự giá vẫn không trả lời, im lặng như đã mất đi tiếng nói.

Bert cho hai tay vào túi, hơi khom người xuống, nghiêng đầu nhìn xoáy vào đỉnh đầu của Ngôn Tố: “Để anh sống, cho dù FBI rửa sạch tội oan giúp anh thì năm mươi sáu người hôm nay vẫn sẽ bị thiêu sống. Anh đã định trước không thể cứu được họ. Tôi giữ anh ở đây để anh nhìn tận mắt, nghe tận tai cái gì gọi là địa ngục. Quý ngài Ngôn Tố quý phái cao thượng, hôm nay sẽ trở thành cơn ác mộng cả đời anh đấy nhỉ?”

Bert khiêu khích nhìn đôi mắt tĩnh lặng của Ngôn Tố: “Ở nơi đây, S.A. anh sẽ mãi mãi mất đi cô gái tên Chân Ái, tình yêu đích thực của anh. Hà, quý ngài Ngôn Tố chính trực lương thiện, lương tâm của anh sẽ bị giày vò chứ? Anh đã làm tổn thương niềm tin của cô ấy dành cho anh, anh biến cô ấy từ thiên thần trở thành ác quỷ. Phần đời triền miên bên giường bệnh còn lại, liệu anh có hối hận vì đã cùng với một đám CIA dùng những thứ ra vẻ chính nghĩa đạo mạo lừa gạt cô ấy, phụ lòng cô ấy hay không?”

“Đương nhiên anh ta sẽ không hối hận.” Giọng nói lạnh lùng của Chân Ái vang lên phía sau: “Không có tôi, anh ta cũng có thể sống rất tốt.”

Bert quay đầu lại, kinh hoàng mất hết hồn vía. Chất lỏng trong suốt đuổi theo bước chân cô chảy vào, ánh lửa hành lang hình cung phía sau cô cháy sáng, như một con mãnh thú đầu đỏ lòm kêu gào lao đến. Ánh lửa đột nhiên biến thành quả cầu lửa gào thét.

“Cẩn thận.”

Bert lao qua như cơn gió kéo cô khỏi dòng xăng, ngọn lửa nhanh chóng chảy theo con sông trong suốt, tạt mạnh không khí, bốc cao ngang bằng người. Bert che chở cô, mái tóc lỉa chỉa trên trán bị ngọn lửa bốc cao hun sém, suýt nữa lướt qua hai gò má của anh ta.

Mặt anh ta nóng lên, nổi giận: “Ai tưới xăng đến đây?”

“Tôi, sao hả?”

Tâm trạng cô vô cùng tồi tệ, vừa khiêu khích vừa bá đạo nhìn Bert chăm chằm, hất phăng tay anh ta ra, tự mình đứng không vững suýt ngã vào biển lửa. Bert vội vàng bước đến kéo cô. Bert chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt bất chấp mọi thứ của cô như giờ phút này, giống như mang theo hận thù muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.

Bert bỗng luống cuống, nhớ đến Arthur nói “mất khống chế”, anh ta chẳng quan tâm đến gì khác nữa: “C, chúng ta trở về. Hiện tại! Lập tức!”

“Tôi còn có việc chưa làm xong.”

Vé mặt Chân Ái u ám, gạt tay anh ta ra lần nữa. Ngọn lửa hừng hực không ngừng lan theo dòng xăng chạy khắp đại sảnh. Bàn, rèm, thảm, toàn bộ đều bị thiêu cháy. Thoáng chốc không khí sôi trào, luồng khí nóng hừng hực đến mức khiến người ta không mở nổi mắt. Bước chân cô lảo đảo đi về phía Ngôn Tố.

Ngôn Tố bị không khí ngộp thở xung quanh bủa vây, nghe thấy giọng nói của cô liền cật lực ngấng đầu lên. Trong hơi nóng màu đỏ lượn lờ, cô gái anh nhung nhớ đi đến trong ánh lửa ngợp trời và tiếng thét thê thảm của phụ nữ. Cô xa lạ và lạnh lẽo, đôi mắt đen nhánh chẳng có lấy một tia cảm xúc.

Chân Ái không nói một lời đứng trước mặt anh. Nhìn vào ánh mắt chật vật nhưng dịu dàng của anh, mặt cô trống rỗng, một hồi lâu cô nhẹ nhàng đến gần, chậm rãi ôm lấy vòng eo gầy gò của anh như tượng gỗ, từng chút từng chút dựa vào lòng anh.

Cô hờ hững nhìn chằm chằm hư không, nước mắt liền ngân ngấn: “S.A. à!”

Chỉ một tiếng, khuôn mặt trắng nhợt của Ngôn Tố liền hiện lên nỗi đau không thể tả thành lời. Tay cô vòng qua phía sau anh, đáy mắt cô quạnh, ngón tay bấm thật mạnh vào vết thương của anh: “Anh đau không?”

Anh đau đến mức toàn thân run lên, mày cau lại thật chặt, ánh lửa màu đỏ chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của anh.

“Ái...” Anh khàn giọng kêu lên một tiếng.

Chân Ái tựa vào lòng anh, nghiêng đầu cọ vào chòm râu trông sa sút lại gai người trên cằm anh: “Nhột thật, ha ha.”

Đôi mắt đen láy của cô long lanh rực rỡ, phản chiếu ánh lửa đỏ ngợp trời giống như ma cà rồng: “Anh có biết tôi yêu anh biết bao, tin anh biết bao không?”

Ngôn Tố cố gắng cúi đầu, kề sát vào gương mặt lành lạnh của cô, mỗi một nơi trên thân thể đều khao khát muốn ôm cô, nhưng cánh tay không có sức giãy khỏi dây thừng trên thập tự giá.

Một tay cô ôm eo anh, tay kia đặt lên lồng ngực của anh, ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái, hai cái, “Làm tổn thương tôi như vậy, anh có đau lòng không?”

Ngôn Tố vốn bị mất nước nghiêm trọng, bị nhiệt độ cực cao hun đốt vẫn không chảy một giọt mồ hôi. Cô chọc vào ngực anh như vậy, đột nhiên anh đau đến mức cay mắt, tầm mắt trở nên nhòe nhoẹt: “Ái, không phải…”

“Anh biết không? Anh là toàn bộ thế giới của tôi.” Cô không nghe anh nói, một mực lẩm bẩm: “Thế giới của tôi chỉ có mỗi mình anh, chỉ có anh là màu sắc. Tại sao anh tốt như vậy? Trên đời nhiều người đến thế chỉ có anh hiểu tôi; trên đời nhiều nơi như vậy chỉ có anh là ánh sáng. S.A. anh là cả... cả thế giới của tôi đấy.”

Cô yếu ớt hít sâu vào một hơi, tiếng nói đang run rẩy: “Cho nên nếu anh vứt bỏ tôi, nếu anh không ở bên thì tôi chẳng có gì nữa, chẳng có gì nữa hết.”

Ngọn lửa nhảy múa, hơi nóng chưng lên mỗi một tấc da thịt. Ngôn Tố ngấn lệ, giọng khản đặc: “Ái, không phải đâu. Em đừng nói như vậy, em biết không phải vậy mà.”

“Phải.” Cô nhẫn tâm tóm lấy bộ ngực loang lổ vết máu, cố chấp lắc đầu: “Anh không như vậy. Không có tôi, anh cũng có thể sống rất tốt. Cuộc sống của anh và thế giới vẫn thanh khiết và xuất sắc. Mà tôi thì âm u chết chóc, đen tối muôn vàn. Lúc ở bên tôi, anh đang nghĩ gì, có phải đang nghĩ ồ cô bé này thật đáng thương, Chân Ái thật đáng thương, tôi có nên đi cứu vớt cô ta không? Anh nghĩ như thế sao?”

“Ái, không phải, em không như vậy.” Anh vất vả lên tiếng, muốn nói nhiều hơn nhưng bị cơn đau hành hạ đến mức khàn giọng.

Cô vẫn không nghe, ngoan cố mở to mắt, nước mắt long lanh rơi xuống, nhanh chóng bốc hơi: “Anh trở thành người cứu rỗi tôi, hiện tại vì cứu người khác mà vứt bỏ tôi. Anh thật tốt, biết tôi là con của quỷ dữ nên trợ giúp CIA- chính-nghĩa giam cầm tôi, cứu vớt toàn bộ thế giới. Sao anh có thể tốt như vậy chứ?”

Cô lại nghiêng đầu, vùi vào trái tim anh, nước mắt cuồn cuộn chảy vào ngực anh: “Tôi cho rằng được anh yêu rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. Chỉ cần có thể được anh yêu, tôi bằng lòng hủy diệt tất cả. Nhưng anh thà vì tất cả mà hủy diệt tôi. Anh hiểu rõ tôi như vậy nên biết chuyện anh trai và cả mẹ tôi là gánh nặng khổng lồ và nặng nề cỡ nào với tôi. Anh biết rõ là người khác đã lừa tôi, lại cùng bọn họ đặt những gánh nặng này lên người tôi. Ngôn Tố à, làm sao anh có thể…”

Cô khóc nức nở không chê giấu nổi, nghẹn ngào không nói nên lời. Mặt Ngôn Tố thoáng qua nỗi đau thấu tâm can, dần dần lắng đọng, vào khoảnh khắc nào đó trở nên chết lặng.

Cô ngừng thút thít, nguội lạnh trở lại: “Anh biết rõ tâm trạng của tôi hơn ai hết... Cho nên, anh cũng đáng hận hơn ai hết.”

Cô buông anh ra, lui về sau một bưóc. Khuôn mặt nhỏ bé mờ mịt vô cảm đã bị nhiệt độ ngọn lửa hun đến đỏ bừng, giàn giụa nước mắt.

Lửa càng cháy càng lớn, tiếng phụ nữ kêu gào thảm thiết ngút trời. Trần nhà đại sảnh đột nhiên rung chuyển, bụi đất rơi xuống, tòa nhà này sắp sụp đổ rồi.

Bert đã sớm mặc kệ, thấy Chân Ái trút giận xong lập tức đi đến kéo cô. K cũng vội vã tiến đến: “Đội đặc vụ và người của chúng ta đang sống mái trên đó, đường ống sắp đến cực hạn rồi. Ngài mau chóng rút lui đi!”

Chân Ái cố chấp bất động, chỉ nhìn xoáy vào Ngôn Tố, nhìn chăm chằm không hề chớp mắt, như muốn khắc anh vào xương cốt.

Ngôn Tố dự cảm được cô muốn làm gì, đáy mắt hiện lên nỗi sợ hãi như lửa đỏ vùng vẫy. Thập tự giá lắc lư, dây thừng cột chặt, anh tiêu hao tất cả sức lực nhưng chẳng mảy may nhúc nhích. Anh luống cuống, vô cùng bi ai, hốc mắt đỏ hoe chăm chú nhìn cô, cảnh cáo từng câu từng chữ, vô cùng bi thương và bất lực: “Ái, anh biết em muốn làm gì. Em đừng như vậy. Xin em đừng! Nếu em dám làm, suốt đời này của anh cũng sẽ không tha thứ cho em...”

Thời khắc đó, Chân Ái đột nhiên vùng khỏi tay Bert, nhào đến như bươm bướm, ôm chặt lấy cổ anh, đôi môi tràn đầy nước mắt chặn lại lời anh chưa nói hết.

Đại sảnh chấn động kịch liệt, ánh lửa ngút trời. Không khí hừng hực gột rửa mang theo tro tàn cháy rụi và bụi đất trần nhà bao quanh hai người. Trong nhiệt độ đốt cháy da thịt con người, hai thân thể nóng hổi dính sát vào nhau. Hơi thở cô nóng bỏng rối loạn, bá đạo ra sức cạy môi lưỡi anh, tận lực cắn mút, hít lấy mùi hương trên người anh, giống như đời này cũng không thể nào hôn nữa.

Ngôn Tố yếu ớt nhưng vô cùng chân thành, trên mặt đã đẫm nước mắt. Muốn nói gì đó nhưng lại điên cuồng hôn cô theo bản năng, mang theo dục vọng trước nay chưa từng có. Không thể ôm nhưng anh như muốn nuốt hết toàn bộ hơi thở quen thuộc của cô. Đôi môi khô khốc và nứt nẻ của anh nhanh chóng bị cô thấm ướt, kịch liệt như vậy mà lại như đời này không còn thân mật nữa. Làm thế nào cũng không thể giải khát, làm thế nào cũng không lấp đầy.

Ngôn Tố dùng sức lực còn sót lại mút lấy môi cô, sức mạnh toàn thân và điểm tựa tập trung vào đôi môi, nhưng cuối cùng vẫn bị cô đẩy mạnh, buông anh ra. Trong biển lứa nóng cháy, tim của anh đột ngột lạnh ngắt.

Đôi môi Chân Ái đo đỏ, gương mặt ửng hồng, mắt đỏ hoe, “Ngôn Tố, đây là goodbye kiss tôi dành cho anh.”

Cô không nói một lời, đơn giản lại thô bạo cởi hết dây trói trên người anh. Ngôn Tố vừa được thả ra liền muốn ôm cô, lại bị cô đẩy thật mạnh. Thân thể anh quá yếu ớt không cách nào gượng nổi, đột ngột va vào thập tự giá theo đó trượt xuống đất, ngồi tựa lưng vào gỗ đào, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Không khí nóng hổi lượn lờ, mái tóc đen và váy trắng của cô tung bay trong ngọn lửa, đôi mắt tối như mực cũng nhuộm màu đỏ: “Nếu năm mươi sáu người anh muốn cứu bị tôi thiêu cháy, tôi sẽ trở thành quỷ dữ xứng danh.”

Cô khẽ cười, như quyết sống mái.

“Lần này tốt rồi, anh là con của ánh sáng, nhưng tôi mãi mãi không được cứu rỗi. Chúng ta một người lên thiên đàng, một kẻ xuống địa ngục không bao giờ có thể ở bên nhau nữa. Ngôn Tố, anh hãy sống cho tốt, thù hận tôi cả đời đi.”

Cô nói xong quay người nhìn Bert: “Có thể đi rồi.”

Vừa định cất bước, không biết sức lực đến từ nơi nào, Ngôn Tố chợt đứng lên nhào đến sau lưng cô, ôm chặt lấy cô, hơi thở tuyệt vọng quanh quẩn bên tai cô: “Ái, đừng...”

“Anh im mồm!” Vẻ mặt cô lạnh lùng lại cứng rắn, dốc sức tách tay anh ra.

Người đàn ông rõ ràng bị tra tấn đến mức chẳng ra hình người thế nhưng lúc này như biến thành dây thép, dùng lực ý chí đáng sợ gắt gao chống đỡ, chết cũng không buông tay.

Cuối cùng Ngôn Tố suy yếu, ngã xuống đất, co cuộn lại, ho khan kịch liệt không cách nào khống chế. Trong không khí nóng rực, khuôn mặt anh trắng bệch. Chân Ái quay người rời đi.

“Ái...” Phía sau, Ngôn Tố gian nan gọi cô: “Ái...”

Từng tiếng từng tiếng, ban đầu trầm thấp vùng vẫy, dần dần khàn khàn nát lòng, mỗi một tiếng đều đau đớn thấu tâm can: “Ái!”

Làm sao anh không biết nỗi lòng của cô, vừa rồi tất cả đều là ngụy trang, là cô ngụy trang trước mặt Bert. Chỉ khi cô hận anh, anh mới an toàn. Anh không cần an toàn như vậy. Nhưng Chân Ái của anh vô cảm không quay đầu lại.

Ngôn Tố ngã trên mặt đất, dốc hết toàn bộ sức lực, cổ họng thốt ra một âm tiết đau khổ và mơ hồ: “Cô ấy muốn tự sát!”

Bên cạnh đại sảnh có vài cánh cổng vòm, trong đó có một cái bị bao phủ khói lửa dày đặc, là nơi nhốt những cô gái đáng thương kia. K đang lần mò trước một cánh cổng, xé một lớp giấy dán tưòng trên vách, rõ ràng xuất hiện một cánh cứa màu đen và máy mật mã. Bert buông bàn tay vẫn nắm lấy Chân Ái, vừa định đưa mật mã vào thì khóe mắt lại cảm thấy có gì không đúng.

Tim Bert chùng xuống, quay người kéo cô lại. Nhưng tốc độ cô cực nhanh, trong nháy mắt đã chạy vào lồng giam cuối hành lang vòng cung. Nơi đó địa thế thấp nhất, xăng rò rỉ sớm tràn qua chân hàng rào, chậm rãi chảy vào trong. Cô lạnh mặt kéo song sắt.

“Đừng!”

Bert nhào đến như điên, ngọn lửa dưới đất xông đến thiêu đốt anh ta cũng chẳng màng, nhưng trong nháy mắt động đến hàng rào, một ổ khóa màu vàng đã chặn đứng song sắt lại. Chìa khóa đang nằm gọn gàng trên ngón tay Chân Ái. Bert đưa cánh tay qua hàng rào chụp lấy. Chân Ái nhanh chóng lui về sau một bước.

Đầu ngón tay Bert lướt qua chìa khóa nhỏ màu vàng kia, mảnh kim loại mang theo nhiệt độ đám cháy lại khiến tim anh ta lạnh đi từng độ.

“C, đưa chìa khóa cho anh.”

Chân Ái lẳng lặng nhìn Bert không đáp lại. Bert giận đến mức suýt nổi điên, hai tay bắt lấy song sắt màu trắng, đẩy thật mạnh. Lan can lung lay cực nhẹ, sừng sững bất động, không hề bị Bert dễ dàng đẩy ngã như bình thường. Tim Bert chấn động, bỗng nhớ đến cảnh tượng Chân Ái đút anh ta uống rượu. Năng lực siêu phàm của anh ta bị ức chế, giờ phút này sức mạnh chỉ bằng người bình thường, Bert cũng không thể dùng súng trong khoảng cách gần, một đốm lửa nhỏ thôi cũng sẽ dạy lên ngọn lửa lớn. Thảo nào cô tự động đi tưới xăng, hóa ra đã sớm không muốn sống rồi.

Hành lang xoắn ốc biến thành biến lửa, bởi vì hàng rào sắt có đế, lồng giam hai bên ngược lại không thấm bao nhiêu xăng, toàn bộ xăng đều chậm rãi chảy đến căn phòng cuối cùng này. May mà đám đàn em kịp thời dập lửa, đào đất đá ngăn cản. Các cô gái bị giam trong nhà giam nhìn ánh lửa bên ngoài gào thét thê lương, nhưng Chân Ái thân ớ trong nơi nguy hiêm nhất lại yên lặng.

Bert hoàn toàn không ngờ cô lại làm vậy, trong lúc nhất thời hận đến mức ngực như bị khoét, chợt lắc mạnh song sắt: “Đưa chìa khóa cho anh.”

Chân Ái lẳng lặng khẽ cười: “B, không phải anh rất thích nghe tiếng thét của tôi sao? Đợi đến khi lửa thiêu đến người tôi, tôi sẽ hét thảm cho anh nghe, tặng anh món quà cuối cùng.”

“Không!”

Bert hung tợn ngắt lời cô, không dám nghĩ đến cảnh tượng cô bị lửa thiêu. Trong đời này, đây là lần đầu tiên anh ta hoảng sợ, tim không ngăn được mà run rẩy, cố gắng kiềm chế, mỉm cười với cô.

“C, em ngoan nào, nghe lời được không? Em đi ra ngoài, có gì không vui chúng ta ra ngoài hãy nói.” Bert nói cực chậm cực trầm, thành khẩn đến mức hận không thể móc tim ra cho cô xem: “Em không vui cứ đến đánh anh, mắng anh, em trút giận như khi còn bé vậy. Em đi ra ngoài, đi ra ngoài rồi hãy nói!”

Chân Ái im lặng, trống rỗng mờ mịt. Bert bị ánh mắt cô nhìn đến lạnh buốt. Ánh lửa nhuộm gương mặt cô ửng đỏ, nhưng Bert chỉ thấy một cảm xúc yếu ớt: Không còn hy vọng.

Mùi xăng nồng nặc hun Chân Ái choáng váng đầu óc, luồng gió nóng vòng quanh váy cô, thân thể cô mảnh mai lung lay khẽ khàng. Bert kinh hồn bạt vía, đưa tay bắt lấy nhưng vẫn bắt hụt: “Em đứng vững, đừng ngã xuống.”

Mặt đất đầy xăng, Bert sợ cô dính vào. Chân Ái hờ hững không lên tiếng. Cô đã sớm lường được, cô không đi Bertcũng sẽ không rời. Bert không chịu đi thì sẽ bị bắt.

Trên trần truyền đến tiếng nổ vang do đạn dược bắn phá. Không gian dưới đất rung chuyển kịch liệt, bụi đất vụn gỗ đổ xuống ào ạt, làm bẩn tóc, áo mọi người. Lửa càng cháy càng lớn, K không cần Bert ra lệnh đã sớm phân luồng chặn xăng, lại sắp xếp người kề sát song sắt dùng giẻ hút xăng trong lồng giam ra. Cát đá không đủ, K bảo người đào tường, dùng đất đá đắp thành pháo đài nhỏ.

Mọi ngươi vội vàng bận bịu, K đến nhắc nhở Bert: “Thưa ngài, phải nhanh chóng cứu cô C ra ngoài. Nhiệt độ không khí đã quá điểm bắt cháy, chỉ cần một tia lứa, chỗ cô ấy sẽ lập tức biến thành quả cầu lửa. Với lại FBI nhảy xuống, còn không đi sẽ...”

Gã không dám nói từ bị bắt này. Bert làm như không nghe thấy, ánh lửa ngợp trời phía sau hun người anh đầm đìa mồ hôi, làn da bị khí nóng làm bỏng đến đỏ bừng. Bert luôn luôn sạch sẽ, đời này chưa từng dơ bẩn như hiện tại. Đầu tóc ướt nhẹp bết vào mặt, Bert cũng không đế ý, tay không đánh mạnh vào song sắt từng cú một, vừa đá vừa đạp, chỉ chốc lát sau bàn tay, cánh tay, đầu gối đều loang lổ máu. Anh không biết đau, chẳng ngừng lại dù chỉ một khắc, tiếng nói rất khẽ, rất tuyệt vọng: “C, em đi ra ngoài! Anh đồng ý với em hết, em đi ra ngoài đi!”

Chân Ái không lên tiếng, mờ mịt nhìn Bert. Cuối cùng chậm rãi ngồi xổm xuống. Bert kinh ngạc một giây, trợn to mắt không thể tin, kinh hoàng và sợ hãi: “Không, không, không... Không! Không! Không!”

Cô thờ ơ ngồi xuống vũng xăng. Tim của Bert như bị vạn móng vuốt cào lấy, vừa sửng sốt vừa đau đớn, cào xé ruột gian, nắm tóc nhìn trời, mờ mịt quay một vòng. Đột nhiên anh ta quay người đá một cú thật mạnh vào song sắt, không còn điềm tĩnh thong dong như ngày thường. Anh ta hoàn toàn bị cô bức điên, gào to: “CHERYL LANCELOT!”

Bert hung tợn nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen nhánh là sự điên cuồng và thù hận bất chấp mọi thứ. Trong nháy mắt K cũng không dám đến thúc giục. Nhưng ở một nơi khác trong biển lửa, cuối hành lang xoắn ốc truyền đến tiếng súng kịch liệt. FBI đã xâm nhập cổng địa ngục câu lạc bộ. Tuy có biển lửa và người bị hại chờ đợi giải cứu, nhưng FBI sẽ nhanh chóng đến đây.

Tình hình nguy cấp mà Bert đột nhiên bộc phát cơn thịnh nộ gọi tên Chân Ái khiến tất cả mọi người đều không dám tiến lên. Có lẽ ai cũng hiểu, lần này Bert chắc chắn phải mang Chân Ái đi. Chỉ có Chân Ái vẫn không hề sợ Bert, hờ hững nói: “B, tôi nhốt bản thân vì muốn chết. Thật ra cũng vì muốn gây trở ngại cho anh. Anh không chịu đi, như vậy FBI và CIA có thể bắt anh. Anh rất xấu, rất hư, rất tồi tệ. Anh xấu xa như vậy đáng bị giam giữ, bị trừng phạt.”

Nghe thấy lời cay nghiệt như thế, khóe môi Bert khẽ cong, cười lạnh: “Anh biết.”

Cô ngơ ngác. Bert hỏi: “Tại sao phải nói ra?”

Cô quay đầu đi, rất cô đơn: “Thật kỳ lạ, đến nước này rồi tôi lại không muốn thấy anh chết. Tôi biết, anh thà chết chứ không đầu hàng. Cho nên anh đi đi, không đi nữa sẽ bị bắt bỏ tù thật đấy.”

Chỉ hơi ấm mỏng manh như thế lại khiến Bert đỏ hoe mắt: “Em vẫn lo lắng cho sống chết của anh à?” Bert cười khổ nói xong, hơi nước trong mắt liền bốc hơi, “Em cho rằng anh sẽ vứt bỏ em để em bị chết cháy ư?”
Bình Luận (0)
Comment