Bước xuống tới trước cửa của Cửu Trùng lâu, Tiết Đông Lăng dẫn đầu một đám người của Tử Phong tông thi lễ với hắn:
- Đại nhân!
Lạc Long gật đầu với bọn họ. Mấy người Nhân Trung Long cũng đã có mặt hết ở đây, tính cả hai người Tử Y Lưu Ly và Lang Nha vương đã đợi sẵn ở dưới thì đội ngũ có mười chín người. Nhân Trung Long bước đến, nở một nụ cười chế giễu nói:
- Lạc đại nhân à, ngươi làm cho mọi người đợi lâu như vậy, tới cả lâu chủ như ta cũng không có khí phách như vậy nha.
Mấy người Tiết Đông Lăng lại thấy lạnh gáy, đổi lại là bọn họ thì có cho mười lá gan cũng không dám nói với Lạc Long như vậy.
- Hừ, người làm lâu chủ như ngươi cũng thật là nhỏ nhen, ta chỉ tới muộn một chút thôi mà.
Nhân Trung Long cũng không phải có ý muốn chất vấn hắn, lập tức để cho đội ngũ khởi hành đi tới đại bản doanh của Bắc Uy thương hội. Là một trong bốn thế lực mạnh nhất của Chiến Uy thành thì tất nhiên trụ sở của thương hội sẽ nằm ở khu vực trung tâm thành, nơi sầm uất nhất trong thành. Cửu Trùng lâu nằm ở khu vực ngoại vi của Chiến Uy thành, khoảng cách với khu vực trung tâm cũng phải tới bốn năm trăm dặm, quả thực là nghe thôi đã thấy đau cả đầu. Đoàn người của Cửu Trùng lâu đa phần đều là võ giả khí hải cảnh trở lên nhưng nếu muốn phi hành một mạch đi khoảng cách xa như vậy thì e là ở đây hầu như chẳng có ai làm được, vì vậy nên cả đám chỉ có thể thuê xe chuyên dụng. Lần này số lượng người đi cũng khá nhiều nên bọn họ thuê một cỗ xe ngựa cỡ lớn, có thể cho mấy chục người ngồi thoải mái ở bên trong. Yêu thú được sử dụng vẫn là đạp vân câu nhưng là loại yêu thú tông cấp, một giờ có thể đi được tối đa hai ba trăm dặm, nếu tính cả việc phải kéo xe đằng sau thì ước chừng cũng chỉ mất gần hai canh giờ là tới nơi. Tới khi đoàn người của Cửu Trùng lâu tới được đại bản doanh của Bắc Uy thương hội thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, phả xuống cái nắng chói chang mà người đi trên đường lại không thấy bóng. Mấy người Lạc Long vừa mới xuống khỏi xe ngựa thì đã có một đội ngũ võ giả gồm sáu lão nhân tới trước nghênh đón. Một lão già chừng sáu mươi dẫn đầu mấy người cùng nhau hành lễ với đoàn người của Lạc Long:
- Cung nghênh thượng khách từ Cửu Trùng lâu tới tệ xá, hội trưởng của Bắc Uy thương hội cùng các vị đại nhân khác đang đợi các vị ở bên trong, xin mời các vị vào.
Lão già này không thả ra tu vi uy áp của bản thân nhưng vẫn để lộ khí tức nửa bước hóa cương cảnh, cốt là để thể hiện Bắc Uy thương hội coi trọng người của Cửu Trùng lâu tới mức nào. Xung quanh tổng hội của Bắc Uy thương hội lúc này cũng tụ tập rất nhiều võ giả từ khắp nơi trong Chiến Uy thành tới, thấy một màn này thì không ít người bàn ra tán vào.
- Đám người này là ai vậy? Lại khiến cho trưởng lão tối cao của Bắc Uy thương hội tự mình nghênh tiếp từ tận bên ngoài, cho dù là người đứng đầu tam đại thế lực bá chủ còn lại cũng chỉ được tiếp đón như vậy mà thôi.
- Ngươi không biết sao? Những người này là người của Cửu Trùng lâu đó.
Hai võ giả không ngừng thì thầm to nhỏ với nhau, giống với cảnh tượng ở khắp mọi nơi trên đường phố.
- Chính là Cửu Trùng lâu mới nổi dạo gần đây sao? Bọn hắn lấy đâu ra tư cách được hưởng lễ đón cao cấp như vậy?
- Suỵt, ngươi be bé cái mồm lại thôi, coi chừng dẫn tới họa sát thân. Có thấy nam tử anh tuấn mặc lam bào kia không? Hắn gọi là Lạc Long, là một trận pháp sư đã dùng trận pháp đuổi đánh hai vị môn chủ của Tây Thừa môn khiến bọn họ chạy trối chết đấy. Mới ngày hôm qua sứ giả của ba nhà còn lại còn cho người tới Cửu Trùng lâu phủ đầu, mặc dù quá trình cụ thể không ai biết nhưng chỉ biết từ khi bọn hắn ra về thì ba nhà kia cũng thay đổi thái độ hoàn toàn với Cửu Trùng lâu, có xu thế đặt thế lực này ngang hàng với mình.
- Lợi hại vậy sao?
Lạc Long có thể nghe rõ từng lời bàn tán của đám người xung quanh, có lời nói ngưỡng mộ nhưng cũng có những lời ganh ghét chế nhạo. Hắn chẳng tỏ ra có chút bận tâm nào, vẫn cùng những người khác bước vào trong Bắc Uy thương hội. Tổng hội của Bắc Uy thương hội là một khu vực kiến trúc rộng tới mấy trăm ngàn mét vuông, gồm rất nhiều công trình nguy nga tráng lệ, cũng là một nơi làm giao thương. Thường ngày thì nơi này lúc nào cũng chật ních người ra người vào làm đủ các loại giao dịch nhưng riêng hôm nay thì mọi hoạt động buôn bán đã bị đình chỉ, ngoài những người được mời ra thì không còn ai ở trong khu vực rộng lớn này nữa. Đám người của Cửu Trùng lâu được dẫn tới một đại sảnh khổng lồ rộng tới hàng ngàn mét vuông, có thể làm nơi nghị sự cho cả ngàn người. Bên trong lúc này cũng có không ít người, theo lời của trưởng lão Bắc Uy thương hội thì các thế lực từ nhị lưu trở lên đều được mời tới. Các thế lực nhị lưu chỉ được dẫn theo ba người, thế lực nhất lưu thì là năm người, thế lực có cường giả nửa bước hóa cương cảnh tọa trấn thì được mang theo mười người còn bốn thế lực bá chủ thì không giới hạn.
- Khi Bắc Uy thương hội tới mời Cửu Trùng lâu tham gia nghị sự lại không có đề cập việc này, chứng tỏ bọn hắn cũng đặt chúng ta lên ngang hàng đó chứ!
Nhân Trung Long nghe vị trưởng lão kia giải thích thì đắc ý nói, ai dè Lạc Long lại không thương tiếc mà dội cho hắn một gáo nước lạnh.
- Hoặc cũng có thể bọn hắn muốn thấy chúng ta xấu mặt đây! Ngươi nhìn ba nhà kia mà xem, đều chỉ dẫn hai mươi người đi theo, nếu chúng ta đưa nhiều người theo một chút thì chẳng phải sẽ biến thành một đám nhà quê sao?
Nhân Trung Long nhìn kỹ ba thế lực bá chủ không phải chủ nhà thì thấy quả đúng là vậy, trong lòng cũng có cái nhìn khác với Bắc Uy thương hội này. Vị trưởng lão kia nghe Lạc Long nói vậy thì cũng cảm thấy căng thẳng vô cùng, thật không ngờ hắn lại có tư duy nhanh nhạy như vậy.
- Dẫn chúng ta vào tọa vị của mình đi! Bản tọa nhắc trước cho ngươi biết, mặc kệ là các ngươi có chuyện gì quan trọng, nếu như không nể mặt mũi của Cửu Trùng lâu thì đừng trách chúng ta trở mặt ngay tại đây!
Lời này của Lạc Long lại càng khiến cho vị trưởng lão kia thất kinh. Lão ta còn đang định dẫn đám người của Cửu Trùng lâu ngồi vào vị trí dành cho các thế lực nhất lưu, bây giờ hắn đã nói như vậy thì lão nào dám dở trò chứ?
- Ha ha, Lạc công tử nói đùa rồi! Tọa vị của Cửu Trùng lâu đương nhiên là ở gần chủ vị nhất rồi, mời chư vị qua bên này.
Nói rồi lão dẫn mấy người Lạc Long qua một khu vực còn trống dành cho thế lực bá chủ, không biết cố tình hay vô ý mà vị trí này lại bên cạnh tọa vị của võ giả Tây Thừa môn. Đoàn người của Cửu Trùng lâu vừa mới tiến lại gần tới vị trí của mình thì người của Tây Thừa môn đã đứng phắt dậy hết, người nào người nấy chĩa đao kiếm về phía này khiến cho bầu không khí bỗng chốc trở nên ngưng túc hơn rất nhiều. Đúng ra thì Tây Thừa môn và Cửu Trùng lâu chẳng có chút dây mơ rễ má nào, càng không cần nói tới thù hận, thế nhưng chỉ vì chuyện ân oán của Huyết Tán vương mà kéo theo biết bao nhiêu hệ lụy. Hai vị đại trưởng lão bị bắt làm tù binh, hai vị môn chủ tới cũng ôm trọng thương chạy về, như vậy đã đủ kết thành thâm cừu đại hận rồi, chẳng trách sao mà vừa thấy đám người của Cửu Trùng lâu là võ giả của Tây Thừa môn liền giương cung bạt kiếm.
- Chuyện gì đây? Tây Thừa môn các ngươi có thái độ gì vậy, muốn gây chiến với Cửu Trùng lâu ta sao?
Nhân Trung Long thân là lâu chủ cũng không thể yếu thế, mặc dù tu vi chỉ mới đột phá tới khí hải cảnh nhị trọng nhưng khí tràng của hắn lại cực kỳ cường đại, một lời nói có thể ép lui gần hết cao thủ của Tây Thừa môn. Nhìn hắn còn trẻ như vậy mà có thể dùng khí thế đàn một đám lão nhân của Tây Thừa môn là đủ để khiến cho đám người kia cảm thấy mất mặt. Đột nhiên một nam tử trẻ tuổi bên phía Tây Thừa môn bước lên trước lớn tiếng quát, khí tức tam hải cảnh đối chọi gay gắt với Nhân Trung Long:
- Cửu Trùng lâu các người uy phong lắm sao? Còn không thu lại lời nói của mình thì đừng trách bản công tử để ngươi phải hối hận.
Nhân Trung Long nhướng mày hỏi:
- Ngươi là kẻ nào?
Nam tử trẻ tuổi kia rất kiêu ngạo đáp:
- Bản công tử chính là thiếu môn chủ của Tây Thừa môn, Liễu …
- Im miệng!
Tiếng quát của Lạc Long lập tức khiến nam tử trẻ tuổi kia lui lại mấy bước rồi ngã dúi dụi ra đằng sau.
- Một tên tiểu tử còn hơi sữa lấy tư cách gì mà lớn tiếng ở đây? Ngươi nghĩ rằng có phụ mẫu là cao thủ hóa cương cảnh thì lợi hại lắm sao?
Nam tử trẻ tuổi kia rất muốn đáp là phải. Có phụ mẫu là cao thủ hóa cương cảnh sao lại không lợi hại đây? Ngày thường hắn có thể tung hoành ngang dọc khắp Chiến Uy thành này không cần cố kỵ điều gì, đây chính là chỗ tốt của việc có cha mẹ là cao thủ hóa cương cảnh đấy. Chỉ là trước mặt Lạc Long thì thân phận này của hắn dường như không đủ dùng rồi.
- Hừ, khôn hồn thì ngậm miệng lại cho lão tử, đừng để ta phải ra tay giáo huấn ngươi.
Bên phía Tây Thừa môn có hai lão nhân vẫn ngồi trên ghế từ đầu tới giờ, chính là hai vị môn chủ của bọn họ, Tây Bình hoàng và Tây Độc hoàng. Tây Độc hoàng là một lão già tuổi quá trung niên, một thân lục y vừa nhìn đã biết là võ giả giỏi dùng độc. Lão ta lúc này không nhịn nổi nữa mà đứng lên, hai mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Lạc Long, giọng điệu trầm thấp nói:
- Ngươi là Lạc Long đúng không? Nhi tử của lão phu từ khi nào lại tới phiên ngươi dạy vậy?