[Awm] Tuyệt Địa Cầu Sinh

Chương 43

Sau khi tag #Drunk giải nghệ#, thì tag #Drunk tỏ tình# lần thứ hai phủ sóng các mặt trận, chưa tới nửa giờ, các nơi đăng tải thông tin về esports đều đăng tin về chuyện Kỳ Túy và Vu Dương.

Hạ Tiểu Húc suýt chút nữa hôn mê bất tỉnh được Lại Hoa dùng nước thái thái tĩnh tâm khẩu phục tưới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại Hạ Tiểu Húc run tay mở weibo ra, trong lòng thì vẫn cố níu kéo một tia hi vọng… Kỳ Túy chỉ nhắc tới ID game Vu Dương, mà không để tên tiếng Trung, mà Youth thì có nhiều nghĩa, có thể giải thích thành thanh xuân, thời còn trẻ của Kỳ Túy…

Hạ Tiểu Húc nhìn chữ @Youth sáng loáng trên weibo Kỳ Túy, suýt chút nữa lại xỉu.

Kỳ Túy không để lại một con đường rút, triệt để cắt đứt kẽ hở để hắn giải thích.

Không chỉ như vậy, Kỳ Túy sau khi đăng weibo xong, còn dùng tài khoản Trực tiếp của mình, vào Trực tiếp của Vu Dương.

Tài khoản này là Douyu cung cấp cho anh, có tính năng hội viên Chí Tôn, khi tiến vào bất kì Trực tiếp nào đều hiện thông báo đặc biệt trên màn hình, Kỳ Túy vừa vào Trực tiếp thì bị quét màn hình.

Kỳ Túy bắt đầu tặng quà cho Vu Dương.

Một lần tặng là một ngàn đồng tiền, Kỳ Túy như không cần tiền vậy, ấn tặng từng lần từng lần.

Toàn bộ Trực tiếp Douyu bị quét màn hình điên cuồng.

Antifan trên màn đạn bị quét sạch không còn một mống.

Đại não Vu Dương bị weibo Kỳ Túy thu hút, nhưng cậu đang Trực tiếp, camera còn đang mở, nên không dám động không dám nói gì. Chỉ lo Kỳ Túy sẽ nói ra sự thật, cậu biết fan nữ Kỳ Túy nhiều cỡ nào, sợ ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của anh, nên chưa bao giờ nhiều chuyện, huống chi hai người còn chưa thành đôi. Vu Dương còn chưa nghĩ tới chuyện mình sẽ công khai quan hệ, nên cậu chẳng thể ngờ được, mới nãy Kỳ Túy còn mang vẻ mặt hờ hững, sao giờ lại đột nhiên công khai.

Lúc mà Kỳ Túy tặng đến lần thứ ba mươi hai thì Vu Dương không chịu được nữa ngẩng đầu lên nói: “Đừng… Đừng tặng nữa.”

“Tại sao không tặng nữa?” Kỳ Túy vẫn không ngừng ấn tặng, mỉm cười, “Đáng ra em nên nói gì đó đi nhở, tỷ như cảm ơn Drunk ca ca đã tặng?”

Vu Dương sốt ruột: “Cảm ơn… Đừng, anh đừng tặng…”

Kỳ Túy ngừng một chút, nói: “Vậy em mở mic đi.”

Vu Dương ngẩn ra, theo bản năng cảm thấy Kỳ Túy là đang đặt bẫy cậu, do do dự dự.

Kỳ Túy cười, lại ấn thêm mười mấy lần.

Vu Dương mau chóng cử động tay, ấn mở mic lên.

Kỳ Túy thỏa mãn, tiếp tục tặng.

Vu Dương vội la lên: “Em mở rồi mà, anh đừng tặng nữa…”

Kỳ Túy cười miễn cưỡng: “Anh mà không tặng, thì đám ngu ngốc kia sao biết hai ta là đùa hay thật?”

Kỳ Túy biết rõ lời này anh nói sẽ bị thu vào mic Vu Dương, truyền vào Trực tiếp.

Màn đạn trong nháy mắt nổ tung.

Vu Dương nhanh chóng tắt mic, lại tắt camera, nhưng trước khi màn hình camera đen đi trước một giây, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng khẩu hình Vu Dương đang nói là: Em biết thôi không được sao?

“Em biết…” Kỳ Túy cười, “Không phải em đã sớm biết sao?”

Kỳ Túy đập tiền tới chín mươi chín lần mới ngừng tay.

Kỳ Túy ngước mắt nhìn Vu Dương: “Anh cũng tỏ tình với em hai lần rồi, tâm ý của anh, em đã biết rồi không phải sao?”

Trong lòng Vu Dương sục sôi, mắt hơi đỏ lên.

“Những cái khác cũng không đáng để ý, anh cũng quen đám người này phun rồi, nên không tức giận, thế nhưng…” Kỳ Túy thả chuột ra, lạnh nhạt nói tiếp, “Bọn họ không thể sỉ nhục hình xăm trên người em.”

“Hình xăm đó được xăm từ lúc nào, em biết, anh cũng biết.”

Vu Dương cắn răng.

Trước một ngày khi xăm, Vu Dương vô ý nghe được chuyện Kỳ Túy sắp sửa giải nghệ rồi còn muốn để vị trí đội trưởng cho cậu.

Trước giờ Vu Dương không nghĩ tới chuyện cậu sẽ làm đội trưởng, cũng không nghĩ tới Kỳ Túy sẽ giải nghệ.

Vu Dương thân ở vị trí “bạn trai cũ” nên rất lúng túng, thậm chí cũng không thể ngay mặt hỏi Kỳ Túy, sao cậu vừa tới, thì anh liền đi.

Kỳ Túy cụp mắt, cười: “Nói cho cùng, vẫn là anh có lỗi với em…”

“Này thì có gì phải xin lỗi…” Vu Dương cụp mắt, “Giải đấu ở Phủ Sơn, em đã thấy đủ.”

“Team… Em cũng sẽ học cách dẫn dắt.”

“Nhưng mà…”

Vu Dương cầm điện thoại lên, nhìn weibo của mình có vô số lần at, có hơi thẹn thùng: “Nhưng mà…những người khác đều thật sự cho rằng anh và em yêu nhau…”

“Ý của em thế nào?” Kỳ Túy thăm dò tới gần hai bước, nắm chặt tay Vu Dương, tỉ mỉ quan sát kỹ sắc mặt của cậu, “Có muốn…thử với anh không?”

Đầu ngón tay Vu Dương có hơi lạnh, cậu bứt rứt nói: “Thuốc bị anh ném rồi, không có thuốc, em sợ em…”

“…” Kỳ Túy vô lực, “Ý anh không phải nói chuyện đó.”

Vu Dương lúng túng ngậm miệng.

“Còn có.” Kỳ Túy cau mày, “Có phải là anh chiều em quá không? Đem lời anh nói tai này ra tai kia? Em còn muốn dùng thuốc?”

Vu Dương lúng túng nói, “Em chỉ muốn thử xem, dùng trong lúc không có ý thức…”

“Nhưng thật đáng tiếc, anh không có hứng thú với gian thi.” Kỳ Túy lạnh lùng nói tiếp, “Anh thích kiểu phóng đãng.”

Gò má Vu Dương bạo hồng.

“Thử tiếp nhận anh xem?” Kỳ Túy nắm chặt cánh tay Vu Dương, dẫn dắt cậu tới gần mình từng chút, phỏng đoán quá khứ của Vu Dương, rồi thấp giọng ám chỉ cậu, “Anh sẽ không hung dữ, cũng sẽ không bắt nạt em, sẽ không để cho em dùng bất kỳ loại thuốc kỳ quái gì, không để cho em không thoải mái…”

Vu Dương bắt đầu thở dốc.

“Chúng ta sẽ tiến tới dần dần.” Kỳ Túy thả tay Vu Dương ra, lùi về sau một bước, cười cười, “Ít ra chúng ta cũng phải chạm tay nhau.”

Vu Dương khống chế hô hấp, cố gắng điều chỉnh tâm trạng, hoảng hốt nói: “Tiến tới dần dần?”

“Ừm, hôm nay là cánh tay, rồi ngày mai có thể sẽ là vai?” Kỳ Túy ngồi ở trên bàn, vặn nước suối ra uống vào bình nước lạnh, thân sĩ hỏi dò, “Có thể tiếp thu loại luyện tập này chứ?”

Vu Dương mím mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Tảng đá lớn trong lòng Kỳ Túy rơi xuống đất.

Kỳ Túy đang muốn nói thêm thì Hạ Tiểu Húc tới.

Vu Dương chật vật trốn về sau máy tính của mình.

Hạ Tiểu Húc vừa uống tĩnh tâm khẩu phục vừa chảy lệ: “Cái con cẩu Kỳ Túy nhà cậu…”

Kỳ Túy đau đầu, vội vã né tránh, Hạ Tiểu Húc phẫn nộ đi theo ra ngoài.

Kỳ Túy đi tìm thầy trị liệu xoa bóp, nhốt Hạ Tiểu Húc luôn ngoài cửa. Vu Dương thì nhốt mình ở phòng huấn luyện, dựa vào ký ức bắp thịt luyện súng, trong đầu đều toàn câu ‘luyện tập’ mà Kỳ Túy mới vừa nói.

Vu Dương có hơi hưng phấn, cậu phát hiện lúc mà vừa nãy Kỳ Túy cầm tay cậu, thì cậu cũng không quá thống khổ.

Cho nên… Thoát mẫn thật sự có thể làm được.

Không có ai càng khát vọng có thể cùng Kỳ Túy tiếp xúc thân mật hơn so với Vu Dương.

Từ nhỏ Vu Dương chưa từng cảm nhận được sự vuốt ve an ủi, Kỳ Túy ôn nhu quá mê người, như là thuốc phiện mê hoặc Vu Dương.

Thậm chí Vu Dương còn muốn mở excel, lên lịch kế hoạch.

Ở dưới lầu, Kỳ Túy còn đang ý dâm ngày nào đó có thể hôn Vu Dương, thì Vu Dương đã lên kế hoạch lái xe đến rìa thành phố luôn rồi.

Vu Dương làm xong bảng, do dự có nên gửi cho Kỳ Túy hay không.

Vu Dương vừa ở sever custom luyện súng vừa nghĩ tới việc này, xoắn xuýt đến hừng đông, cũng biết xấu hổ nên bỏ ý gửi cho Kỳ Túy.

Trời lờ mờ sáng thì, Vu Dương đỏ mắt xóa bỏ bảng, chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi off, Vu Dương mở diễn đàn ra lướt xem vài lần… Đều đang thảo luận chuyện giữa cậu cùng Kỳ Túy.

Chủ yếu là chuyện bạn trai đã bị đóng dấu, vị trí xăm hình bí ẩn trên người Kỳ Tú thành công đánh tan tin đồn ngược đãi, diễn đàn đã hoàn toàn bị fan cp chiếm lĩnh, Vu Dương yên tâm, tắt máy đi ngủ.



Cùng lúc đó, ở phía Bắc trong một khu dân cư lâu đời, có những người dậy sớm bắt đầu một ngày làm việc.

Một người đàn ông mặc áo khoác, bước chân phù phiếm xuống lầu, hắn đi bộ đến sát vách kho hàng quảng trường, giao ban với người khác, làm ban trông coi nhà kho.

Người giao ban với hắn là một thanh niên, ở chung khu nhà với hắn, đều là hàng xóm cùng quê, nên quen biết nhau.

Thanh niên chơi game cả buổi tối, con ngươi đỏ chót, gặp người đến thì chậm rãi xoay người, chào hỏi vài câu.

Người đàn ông đáp lời, vào cửa rồi ngồi xuống ghế, khung xương hắn rất lớn, ép cái ghế kêu vang kèn kẹt.

Người đàn ông ló đầu nhìn màn hình notebook của thanh niên, thuận miệng hỏi: “Cậu chơi gì vậy?”

“PUBG, mà có nói chú cũng không hiểu.”

Vừa đúng sáu giờ, đồ ăn sáng còn chưa ai bày sạp, thanh niên nghĩ mua đồ ăn sáng xong rồi về nhà, lại vừa muốn cọ mạng kho hàng tải xuống mấy bộ phim, nên cũng chưa vội vã rời đi, chỉ thoát game, vào diễn đàn dạo các bài mới đăng.

Người đàn ông không có cái gì để giải trí, ngồi không có việc, nói chuyện với người trẻ cũng không hợp, còn bị chê là vướng bận, buồn bực hỏi: “Chơi cái này có ích lợi gì?”

“Nói rồi, chú không hiểu đâu?” Thanh niên cười cười, “Nếu chơi tốt, một năm có thể kiếm được rất nhiều tiền, hiểu không?”

Người đàn ông khịt mũi coi thường: “Chơi hay thì được gì? Tới quán net trông máy?”

Thanh niên nói chuyện với hắn không hợp gu, cũng không thèm để ý, lại nghĩ tới lúc cha mẹ rảnh rỗi nói chuyện, cười cười, “Trước đây con chú đến quán net trông máy, thì thấy tất cả mọi người đều phải trông máy? Chơi hay lắm… Đây, xem người này đi!”

Thanh niên chọn đại một post, chỉ vào mặt một người rồi nói: “Là hắn! Mới vừa giải nghệ, một năm hắn được club ký hợp đồng tới 30 triệu, đây chỉ là tiền hợp đồng, còn những khác… Hừ hừ.”

Người đàn ông vẫn không tin, khăng khăng cố chấp, “Hắn làm gì mà cho hắn tới 30 triệu? Lộ cái bụng ra, làm tiểu bạch kiểm cho phú bà?”

Thanh niên cười to lên: “Tiểu bạch kiểm? Chú nói cho cháu ai nuôi nổi hắn? Hơn nữa hắn cũng không thích phụ nữ, ha ha ha ha ha…”

Người đàn ông cười thô thiển: “Không đàn ông nào không thích phụ nữ.”

“Quên đi… Nói chú cũng không hiểu, cháu đi mua bánh rán trái cây đây, đừng động tới máy của cháu đấy!” Bữa sáng được bày ra, thiếu niên cầm lấy bóp tiền rồi đi ra ngoài.

Người đàn ông nhìn ảnh người trên notebook, hiếm khi tò mò, không để lời thanh niên dặn vào lòng, chỉ nghĩ người này lợi hại cỡ nào, mà một năm có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Đáng tiếc, cái post này cũng không phải thảo luận về chuyện tiền lương, mỗi một chữ trong diễn đàn người đàn ông có thể xem hiểu, nhưng nếu hợp lại thành một câu, thì hắn hoàn toàn bối rối.

Nam nhân kéo kéo chuột, hứng thú rất ít, nhìn tới lui, cũng không cảm thấy tên mặt trắng nhỏ này trị giá 30 triệu chỗ nào.

Thanh niên mua bữa sáng trở về, thấy người đàn ông đang chạm vào máy tính thì tức giận: “Này! Này! Gì đấy? Đã nói đừng có động vào rồi mà!”

Người đàn ông cũng tức giận: “Thằng nhãi con mày nói tao cái gì?! Động vào tí thì làm sao?!”

Khuôn mặt người đàn ông sưng phù, ấn đường biến thành màu đen, vừa lên cơn nóng thì gò má mau chóng phình lên, nhìn qua có hơi đáng sợ, thanh niên nhớ lại lời mẹ dặn đừng có trêu chọc người này, nên nhịn, không nhiều lời nữa, kéo túi sách thu dọn đồ đạc.

Người đàn ông xì một tiếng, mắng một chuỗi thô tục khó nghe, xoay người đi lấy nước.

Thanh niên rất ghét cái loại lão côn đồ không có bản lãnh gì này, âm thầm chửi bới vài câu, hắn rất muốn đi, nhưng bộ phim đang tải còn một tí nữa mới tải xong hết, đành phải nhẫn nại.

Thanh niên nhìn tiến độ download, ngồi xuống, tiếp tục lướt post.

Người đàn ông muốn đuổi hắn, giương mắt nhìn sang, sửng sốt.

“Đây là ai?!”

Thanh niên phiền muốn chết: “Hôm nay chú sao vậy? Đây là ai, đây là ai nói chú biết không?”

Người đàn ông xông lại, chỉ vào một người trong màn hình nói: “Đây… Nhãi con này sao lại ở đây?”

Thanh niên căm ghét muốn chết, “Nói chú cũng không biết đâu, còn nói nhãi con? Đây là Dương thần! Là đội trưởng đội 1 HOG hiện tại! Mù mới không biết.”

“Người ta còn nhỏ hơn cháu một tuổi, mới đi thi đấu từ Hàn Quốc trở về, tiền thưởng kiếm được đủ thanh toán cho cả ban kho chúng ta.” Thanh niên xem thường nhìn người đàn ông, “Hiếm thấy chú hóng chuyện.”

Người đàn ông lẩm bẩm: “Nhỏ hơn mày một tuổi… năm 99… Không sai rồi…”

“Không hiểu chú nói gì luôn.”

Thanh niên download phim xong, mau chóng tắt máy, đeo túi sách chạy.

Người đàn ông dựa vào bàn làm việc kho hàng, hồi lâu sau đột nhiên nhếch miệng cười.

___________

Phản diện lên sàn =.=”
Bình Luận (0)
Comment