*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong ba ngày nằm viện, trên dưới năm mươi bảy vị nhân viên phục vụ công việc điều trị tại bệnh viện chỗ Kỳ Túy ở, hầu như đều biết câu chuyện tình yêu lãng mạn đầy lắt léo của Drunk Kỳ.
Đương nhiên, không phải nhân viên nào cũng có thời gian ngồi nghe Kỳ Túy luyên thuyên. Lúc không có ai nghe, Kỳ Túy liền tìm các bạn bệnh chung phòng để tâm sự, đối phương nghe không hiểu tiếng Trung tiếng Anh cũng không sao, Kỳ Túy tôn trọng tất cả các loại ngôn ngữ, nếu nói có tiếc nuối, đó là về tiếng Nhật Kỳ Túy không rành, nếu không người bạn Piano người Nhật sát vách kia chỉ sợ cũng không tránh khỏi tai nạn này, thậm chí Kỳ Túy còn từng thử học một ít tiếng Nhật, nhưng người ta ở được hai ngày thì xuất viện, không thể đuổi kịp.
“Nếu mà anh ta biết, có khi về tới Nhật sẽ viết bài hát về tôi…” Kỳ Túy tiếc nuối, “Nghệ thuật đến từ cuộc sống…”
Cô y tá mấy ngày qua đã biết luôn cả việc Vu Dương không thích uống nước, không thích đi tiểu, nghe thấy vậy thì lờ tít, theo thường lệ đổi thuốc cho Kỳ Túy. Mà nam hộ công ở cạnh thì lại nghe hoài không chán, thấy vậy ước ao: “Bạn trai cậu thật hạnh phúc, được cậu yêu thương như vậy.”
“Là tôi may mắn…”
Kỳ Túy đau tới hút khí, vết thương trên tay anh không duỗi thẳng được, nhưng vì để tránh cho các sợi gân co dính, từ sau ngày phẫu thuật Kỳ Túy phải bắt đầu làm phục hồi chức năng, anh làm theo hộ sĩ yêu cầu hoạt động cổ tay phải không ngừng, chỉ một lát sau mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.
“Cho anh… Xem ảnh của em ấy.” Kỳ Túy khẽ ngẩng đầu, để tiện cho hộ sĩ lau mồ hôi cho mình, còn mình thì lấy điện thoại mở khóa, mau chóng mở album ảnh rồi đưa cho hộ công xem, “Ảnh em ấy thi đấu.”
Hộ công tiếp nhận điện thoại, kinh ngạc: “Nhỏ thế sao? Thật là đẹp trai…”
“Người Châu Á vóc dáng nhỏ, có điều đúng là tuổi em ấy không lớn… Mới vừa trưởng thành.” Kỳ Túy lý sự, nhịn đau dựa theo lời hộ sĩ yêu cầu dằn vặt vết thương tới lui, “Ss… Anh xem ảnh dưới.”
Hộ công đang xác định có thể xem tiếp không, nhìn ảnh Vu Dương mặt lạnh thi đấu mãi, nghe vậy kéo xuống chút nữa, thấy ảnh kế tiếp là chụp cảnh Vu Dương sinh hoạt.
Cách mấy ngày là team sẽ thả ảnh sinh hoạt hàng ngày của các thành viên trên trang chủ, Vu Dương làm hạt giống ngôi sao tuyển thủ, thường hay bị Hạ Tiểu Húc chụp cảnh sinh hoạt, lúc huấn luyện, lúc ăn cơm, nghỉ ngơi chơi điện thoại không thiếu gì cả, được Kỳ Túy lưu lại hết.
Hộ công khen thật lòng: “Thật là đẹp trai..ngầu…”
“Lúc thi đấu rất ngầu.” Kỳ Túy nhận lại điện thoại, “Lúc ở riêng với tôi tính cách em ấy rất tốt…Như con nhím vậy, nhìn bề ngoài rất khó đến gần, mà thật ra lại rất mềm.”
“Không tưởng tượng nổi.” Hộ công rất hâm mộ nói, “Vậy xem ra tình cảm của các cậu tốt đẹp vô cùng.”
Kỳ Túy cười cười, niệm Vu Dương tới lui, rốt cục chịu đựng qua được thời gian hoạt động buổi sáng, hộ sĩ kiểm tra lại vết thương cho anh, rồi đem bữa trưa và thuốc tới.
Kỳ Túy hỏi khi nào thì anh có thể xuất viện, hộ sĩ nói không biết rõ, chỉ an ủi anh: “Làm phẫu thuật rất thành công, khôi phục cũng rất tốt, nên sẽ có thể xuất viện sớm, có điều mỗi ngày vẫn phải phục hồi chức năng.”
Ở bệnh viện không tiện gọi video cùng Vu Dương, Kỳ Túy muốn mau về khách sạn, nhưng chữa bệnh là điều không thể khinh thường, đành phải nhịn, cũng may gần đây Vu Dương phải tăng cường huấn luyện, bận rộn tới mức không phân rõ ngày sáng đêm tối, từ ngày đó nhắc tới chuyện gọi video xong, thì không nhắc lại chuyện này nữa.
Cuộc thi vòng loại đã thật vất vả mới xuất biên được, vì chuẩn bị cho giải quốc tế, toàn bộ đội 1 đã thống nhất thời gian hàng ngày, đúng mười một giờ bắt đầu huấn luyện, đến ba giờ khuya thì rời máy, giữa đó chỉ có một giờ để nghỉ ngơi, cũng không có thời gian để Solo, chỉ cần là huấn luyện thì sẽ tổ đội.
Hạ Tiểu Húc vốn định đi đầu làm gương, làm theo lịch trình cùng các thành viên, nhưng qua được mấy ngày thì nẫu hết cả người, thổn thức: “Hết chịu nổi, hết chịu nổi, choáng đầu hoa mắt chóng mặt… Tôi nói, thật sự các cậu không có chuyện gì sao? Sao ban ngày tôi không có tới một tí tinh thần gì?”
Bốc Na Na gõ lên bàn phím cành cạch, hờ hững: “Thi đấu điện tử, không có ngủ đông.”
Hạ Tiểu Húc căng thẳng sờ sờ đáy mắt, “Tôi nghi tôi có bọng mắt… Các cậu không bị gì à?”
Dương thần sinh năm 99 ngẩng đầu nhìn Hạ Tiểu Húc, cau mày: “Bọng mắt là cái gì?”
Hạ Tiểu Húc oán độc nhìn đám trẻ tuổi đội 1, lý sự, “Không là cái gì hết… Làm theo tôi nói chưa, tối hãy về ký túc xá tìm hộ chiếu, ngày mai phải đi làm visa, hãy nhớ kỹ đó, đừng để tới ngày mai lại nói không tìm ra được, làm lỡ thời gian.”
Lại Hoa chần chờ giây lát, ngẩng đầu: “Kỳ Túy thì thế nào?”
Vu Dương nghe được hai chữ “Kỳ Túy” thì nghiêng đầu nhìn lại, tháo tai nghe xuống.
“Cậu ta không cần phải về được chứ?” Hạ Tiểu Húc nghĩ một hồi, “Dù có về cũng chẳng sao, không phải cậu ta có thẻ B2 hạn tới mười năm đó sao? Nhập cảnh ngược lại cũng chẳng sao.”
Lại Hoa cúi đầu không lên tiếng, một lát sau nói: “Chừa cho cậu ấy một thẻ chứng minh đi, nhỡ may có tới, thì cho cậu ấy cái thẻ.”
Hạ Tiểu Húc bật cười: “Có cần thiết không? Thêm nhiều phiền phức, tôi…”
“Phải làm.” Sắc mặt Lại Hoa khó coi, “Cậu ta là đi du lịch, đến lúc đó xen lẫn vào trong team, không ra ngô ra khoai, thì ra thể thống gì.”
Hạ Tiểu Húc không nói gì, nhưng tính cách Lại Hoa chính là như vậy, cố chấp không ai nói được.
Thật ra Hạ Tiểu Húc biết rõ Lại Hoa đang xoắn xuýt cái gì.
Đội 1 giành được tư cách vé mời tham gia thi đấu giải thế giới, bên tổ chức chính thức sẽ phát cho mỗi thành viên một thư mời, mà thư này sẽ được đội 1 lấy làm visa nhập cảnh, danh chính ngôn thuận, trên thủ tục sẽ không tồn tại bất cứ vấn đề gì.
Họ được chính thức mời tham dự cuộc thi.
Một tháng, nói chuẩn ra là ba mươi lăm ngày sau tại giải đấu Quốc tế Invitationa, tất nhiên Kỳ Túy sẽ không vắng chỗ, nhưng vì không có phần thư mời này, nên Kỳ Túy chỉ được coi là…fan.
Nhân viên đi theo có mà anh lại không có.
Lại Hoa không nhịn được chuyện như vậy.
Hạ Tiểu Húc không nói được Lại Hoa, đành phải gửi thư cho bên tổ chức, yêu cầu bên tổ chứ sự kiện phát cho Kỳ Túy một thư mời chứng minh huấn luyện viên.
Vu Dương nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, tính toán thời gian…còn ba mươi lăm ngày.
Hơn ba mươi năm ngày nữa, là có thể gặp mặt.
Vu Dương đeo tai nghe lên lại, tiếp tục huấn luyện.
Kỳ Túy phẫu thuật sắp được mười ngày.
Một tuần đầu sau khi làm phẫu thuật, Kỳ Túy mới chỉ gọi video với Vu Dương được một lần, mà cả quá trình còn không lộ ra cánh tay phải của anh.
Mãi đến khi tay phải Kỳ Túy bỏ bớt lớp băng vải, Kỳ Túy mới liên hệ Vu Dương như thường.
Nhưng Vu Dương trong nước đang gia tăng cường độ huấn luyện, mà trong thời gian huấn luyện Lại Hoa không cho bọn họ sử dụng điện thoại, Vu Dương cũng không có thời gian rảnh để Solo, chỉ cần là huấn luyện thì cũng sẽ căng thẳng như lúc thi đấu. Trước đây từng thông micro với Kỳ Túy để nói chuyện vì không cần phải nghĩ nhiều, giờ thời gian Vu Dương có thể liên hệ được với Kỳ Túy, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vu Dương nhớ Kỳ Túy muốn điên lên rồi.
Vào lúc huấn luyện càng lúc càng không thuận hơn.
Hôm qua cùng hẹn team đại gia Bắc Mĩ luyện tập, không có gì xảy ra khi bị diệt sạch, Tân Ba suýt nữa nổ tung, Vu Dương làm đội trưởng, vì để mọi người có thời gian điều chỉnh tâm trạng, mà tự một mình kiểm tra lại các trận đấu trước đó.
Sau khi kiểm tra, tâm lý Vu Dương cũng suýt nữa nổ theo luôn.
Vì không muốn mang tâm lý tiêu cực lây cho người khác, Vu Dương ở trên sân thượng rít mấy điếu thuốc, nghĩ ra một cách hay…
Cậu mặc đồng phục của Kỳ Túy rồi mở Trực tiếp.
Nhìn các fan spam mình và Kỳ Túy trên màn đạn, tâm trạng Vu Dương mau chóng tốt lên.
Đương nhiên, sau đó lại bị Hạ Tiểu Húc mắng là chắc rồi, gần đây Vu Dương cũng dần dần có fan thái thái, mà tháng ngày quanh quẩn trong Mall của team, hôm nay lần đầu tiên doanh số bán hàng của Vu Dương vượt qua Bốc Na Na, nhảy lên vị trí thứ hai trong team.
Sức mua của fans Kỳ Túy quá kinh người, không so được với anh, nhưng có thể vượt qua ngôi sao tuyển thủ Bốc Na Na có nhân khí cao cũng đã không dễ gì rồi, huống chi Vu Dương còn nhỏ, lại qua mấy năm nữa khẳng định fan thái thái sẽ càng ngày càng nhiều. Hạ Tiểu Húc đang suy nghĩ có nên để cho Vu Dương ghi lại một bản video riêng lẻ với fan không, thì Vu Dương bên này không nói tiếng nào nhắc tới Kỳ Túy rồi. (Đoạn này không hiểu cho lắm.)
Hạ Tiểu Húc tức giận, thừa dịp lúc ăn cơm chỉ tiếc mài sắt không thành kim quở trách Vu Dương: “Chỉ sợ các fan thái thái kia không biết cậu đã có chồng rồi đúng không?! Có đúng không?! Không nhìn thấy các fan thái thái cậu đang khóc sao?!!!”
Vu Dương cúi đầu bới cơm, nghe vậy sửa lại một chỗ, “Là bạn trai…”
“Có gì khác nhau?!” Hạ Tiểu Húc bị Vu Dương làm cho tức tới đau đầu, “Tổn thọ mất, tôi đã tạo nghiệt gì mà…Tôi van cầu cậu được không? Hay là cậu không biết Mall của team chúng ta khi bán được hàng sẽ được trích phần trăm riêng? Hàng cậu bán được càng nhiều thì cậu cũng kiếm được càng nhiều, có phải cậu ngốc không hả?!”
Đương nhiên Vu Dương cũng muốn kiếm được nhiều tiền cho Kỳ Túy, cậu không muốn nói rõ, tiếp tục bới cơm ăn.
“Cũng được mà.” Bốc Na Na vỗ vỗ cái bụng no, chậc một tiếng, “Dương thần chúng ta mười mấy tuổi đã có fan thái thái? Thật ra thì, tôi rất muốn cảm nhận một chút khi được đám fan nữ vây quanh gọi cầu được gả…dù chỉ một lần…”
“Youth càng ngày càng có phong phạm đội trưởng, bắt đầu thu hút fan thái thái, bình thường mà.” Lão Khải cảm thán, “Nói ra thì, trong vòng tròn này chúng ta đừng so với thế giới giải trí được chứ? Thi đấu điện tử lấy thực lực để nói chuyện, cho đám chúng ta đây không có nhan sắc kiếm một được sống có được không hả?”
Tân Ba nuốt xuống một miếng cơm, thành thật: “Anh Khải…Cho dù có thực lực, cũng là Dương thần mạnh nhất, không có gì xấu.”
Lão Khải câm nín phun một ngụm máu, thu dọn hộp thức ăn, nhỏ giọng nói: “Vừa gà vừa xấu, là tôi sai… Tôi đi huấn luyện…” (=.=)
“Đợi lát nữa.” Hạ Tiểu Húc thở phào nhẹ nhõm, “Hôm nay kết thúc huấn luyện lúc mười giờ tối, nhớ kỹ, đừng hẹn luyện tập muộn.”
Vu Dương ngước mắt: “Sao vậy?”
“Có hoạt động?” Lại Hoa nghe xong cũng nhìn qua, sắc mặt không tốt, “Không phải đã nói trước với cậu rồi sao? Tháng này từ chối tất cả hoạt động thương nghiệp rồi? Mà cậu…”
“Hoạt động tư nhân, câm miệng.” Mặt Hạ Tiểu Húc không hề cảm xúc, “Kết thúc huấn luyện sớm mấy tiếng, chúc mừng đại thọ ba mươi cho cậu.”
Lại Hoa sửng sốt.
Bốc Na Na vội vàng lấy điện thoại ra tới xem thời gian, sợ hết hồn: “Đúng vậy, Lại đội, hôm nay là sinh nhật cậu!”
Thành viên trong team sinh nhật, như thường lệ đều là đợi đến buổi tối ra ngoài ăn một bữa, bình thường mọi người cũng sẽ chuẩn bị chút quà cáp, mà tại gần đây team cày luyện không ngừng, thay đổi nhanh chóng, lại thêm chuyện thi đấu khách mời, bận bịu tới tối tăm mặt mũi, nên tất cả mọi người chỉ nhớ rõ ngày thi đấu, mà đã quên bây giờ là mùng một hay mười lăm.
Lão Khải lúng túng nói: “Tôi quên rồi, cũng không chuẩn bị cái gì…”
“Biết các cậu đều quên mà.” Hạ Tiểu Húc thở dài, “Nói thế nào cũng phải sinh nhật trọn vẹn, không làm lỡ thời giờ của các cậu đi, nên không ra ngoài, tôi mời khách, tổ chức luôn ở căn cứ, uống chút rượu, đến 12 giờ thì ngủ, cho nghỉ, không cho từ chối, gần đây cũng đủ mệt rồi, nghỉ ngơi một ngày.”
Tất nhiên mọi người đồng ý, Lại Hoa có chút ngượng ngùng: “Chính tôi còn quên, cậu…”
“Không phải nói xin lỗi.” Hạ Tiểu Húc lãnh diễm cao quý liếc Lại Hoa, “Không nhận.”
Lại Hoa nghẹn lời, chỉ có thể xoay chuyển: “Vậy hay là tôi mời khách đi.”
Hạ Tiểu Húc hài lòng, nhìn sang Vu Dương, muốn hủy mấy tiếng huấn luyện, phải cần đội trưởng đồng ý.
Vu Dương gật gật đầu.
Vu Dương cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Kỳ Túy, nói với anh hôm nay sinh nhật Lại Hoa, rồi lại nói có lẽ hôm nay cậu sẽ ngủ sớm, mà chắc là Kỳ Túy đang ngủ, không thấy trả lời.
Buổi tối, sau mười giờ mọi người tắt máy, tụ tập ở trong phòng nghỉ, vừa ăn các loại thức ăn vừa uống rượu.
Tửu lượng Lại Hoa không tốt, uống mấy ly lời cũng nhiều hơn, các chuyện vụn vặt lôi ra nói từng cái một.
“Cái năm Kỳ Túy mới vừa vào team, chê thức ăn khó ăn, chê căn cứ nhỏ, chê không có dì bảo mẫu… Ngay cả quần áo của cậu ta cũng không tự giặt! Đều là tôi giặt thay!”
“Có điều vẫn còn tốt, sau khi Bốc Na Na đến, chính là Bốc Na Na giặt thay…”
Bốc Na Na bi phẫn tuốt xâu[1], “Lúc đó tôi cũng chỉ cỡ bằng Dương thần! Ở nhà cũng là thiếu gia! Đến căn cứ không được thi đấu, cả ngày còn phải giặt quần áo cho các người!”
[1] xâu thịt nướng.
“Luyên thuyên cái gì vậy, không phải là vất hết quần áo vào trong máy giặt đó sao… Lại nói lúc cậu đến chưa được nửa năm thì chuyển căn cứ, còn mời hẳn mấy dì giúp việc…”
“Kỳ Túy khi đó thật sự bận rộn!” Lại Hoa càng nghĩ càng giận, “Cái năm mới vào team, cậu ta ở chung ký túc xá với tôi, vào được một tháng!!! Đúng một tháng!!! Hành lý chất đầy trong phòng, quần áo đếm không hết, giầy đếm không hết… Đều bị mẹ của cậu ta vứt ra, mà ký túc xa không bỏ đi được! Lúc đó cậu ta cũng còn nhỏ mà, đâu ra lắm quần áo như vậy…”
Hạ Tiểu Húc sâu xa nói: “Nghe quản lí lúc đó nói, hắn còn muốn đem đống quần áo và giầy còn tem mác hàng hiệu của Kỳ Túy đi bán… Để dùng vào trợ giúp team.”
“Không phải muốn, mà là bán thật.” Lại Hoa lại uống một hớp rượu, thổn thức, “Có đoạn thời gian rất khó khăn, không có tiền, Kỳ Túy đem hết mấy áo khoác túi xách các loại linh tinh trị giá mấy vạn… treo bán trên mạng có hai, ba ngàn, còn bị người ta nghi là hàng nhái, ầy khỏi nói nữa đi…”
Bốc Na Na đau từ trong ra ngoài: “Tại sao lúc đó tôi không biết các cậu cơ chứ? Nếu tôi mà biết tôi sẽ mua ủng hộ… Túi Hermes nam hai, ba ngàn, đập nồi bán sắt cũng phải mua…”
Lại Hoa sầu não lôi kéo tay Bốc Na Na, hai người mơ mơ màng màng cùng nhau tiếc hận, thời gian Hạ Tiểu Húc vào gần cùng Lão Khải, lúc này cũng nắm tay nhau tố khổ.
Vu Dương ngồi một mình ăn thịt xâu nướng, không nói một lời.
Cậu vào team muộn trễ nhất, cái gì cũng chưa trải qua, mọi người nhớ lại quá khứ đau khổ không liên quan gì tới cậu.
Vu Dương chỉ lẳng lặng ngồi nghe, phàm là có liên quan gì tới Kỳ Túy, cậu đều muốn nghe.
Vu Dương thỉnh thoảng cúi đầu xem điện thoại, Kỳ Túy vẫn chưa trả lời lại.
Vu Dương xoa xoa tay, chụp đầy bàn đồ nướng tiểu long tôm, bia, rồi gửi qua cho Kỳ Túy.
“Tháng ngày sau này rốt cục dễ chịu hơn, thế nhưng nghề này biến động quá lớn, suýt chút nữa không theo kịp…” Lại Hoa vẫn còn đang nói không ngừng nghỉ, “Toàn bộ esports như chuyển hình… Càng ngày càng giống thế giới giải trí, bắt đầu có fan nữ, cậu có tin không? Mười mấy năm trước tôi đi thi đấu, ngay ở trong quán nét, tới một cô gái còn không nhìn thấy!”
“Có fan nữ, nhiều người nổi lên, liền có loại cẩu bức kia… Con mợ nó cậu ta còn ngủ với fan!”
Lại Hoa tức giận vỗ bàn, “Vốn đều ghét bỏ chúng ta, còn dám làm chuyện đê tiện này! Tiểu nha đầu tốt đẹp, bị người ta lừa gạt, ai…”
Hạ Tiểu Húc uống một hớp rượu, “Có fan bị lừa, cũng có fan không biết giữ mình… Tôi nhớ… Năm nào nhỉ? Có fan đổ Kỳ Túy nhỉ?”
Bốc Na Na phì một tiếng bật cười: “Lúc đó đang tranh tài, phía chủ nhà sắp xếp khách sạn không tốt… Mẹ nó chứ khách sạn, con mợ nó là một nhà nghỉ tư nhân, hơn nửa đêm, có một cô gái mê Kỳ Túy mê tới điên rồi, không biết thế nào, chạy vào phòng Kỳ Túy.”
Vu Dương ngước mắt.
Lại Hoa ngầm mỉm cười.
Tân Ba tỉnh táo tinh thần, hưng phấn nói, “Sau đó thì sao sau đó thì sao? Thế nào?”
Lại Hoa cùng Bốc Na Na cười không ngớt, hỏi thế nào cũng không nói, hai người cười tới rút gân, suýt chút nữa làm đổ cả nước.
Vu Dương bực bội uống rượu, nhìn điện thoại… Kỳ Túy vẫn chưa trả lời.
Vu Dương lấy một chai bia XXX, lại gửi tin cho Kỳ Túy.
Youth: Đội trưởng… Anh? Anh làm gì fan sao?
Hạ Tiểu Húc cũng hiếu kì, chán ghét khi hai người bọn họ thừa nước đục thả câu, cho Bốc Na Na một cước: “Nói mau!”
Bốc Na Na cũng uống nhiều rồi, mặt béo đỏ chót, hắn cười nấc cụt, “Kỳ thần… Lúc đó hình như mười chín tuổi? Hay là mới vừa hai mươi? Cũng không có kinh nghiệm… Mẹ nó, hơn nửa đêm, trong phòng đột nhiên nhảy ra một người! Này mà không giật mình.”
“Kỳ Túy đang mơ màng ngủ, lập tức tỉnh táo…” Lại Hoa uống một hớp rượu, bị sặc, ho khan một hồi rồi tiếp tục nói, “Lúc đó cậu ấy không mặc quần áo chạy qua tìm tôi, nói với tôi trong phòng có thêm người, hoài nghi team bên cạnh thừa dịp lúc trời tối làm cậu ta, ha ha ha ha ha ha cười chết mất thôi…”
Tân Ba cười muốn điên rồi: “Mua chuộc gái để nửa đêm đến phế tay cậu ta sao? Ha ha ha ha ha…”
“Đêm đó Kỳ Túy đổi luôn khách sạn.” Bốc Na Na cười đau cả bụng, “Tôi cùng Lại đội suốt đêm tìm cách đuổi cô gái đó về trường học, cô gái đó lúc đi còn hỏi Kỳ Túy đang ở đâu nữa cơ.”
Tân Ba vẫn hơi chậm hiểu, cười nói: “Sao tôi cảm thấy người ta là muốn làm anh ấy nhở?”
Lại Hoa cười đủ rồi, vò vò cái bụng, chậm rãi nói: “Cái gì mà cậu ta không biết? Không nói thẳng ra mà thôi… nếu làm to chuyện, đăng báo, thì sau này cô gái kia sống kiểu gì được…tuổi cũng nhỏ, nhất thời hồ đồ.”
Vu Dương ngẩn ra, nhất thời không rõ trong lòng đang ngổn ngang cái gì.
“Team chúng ta không để ý những cái này, có fan nữ ám chỉ này, gửi tin nhắn riêng này, âm thầm liên hệ này, đều không quan tâm…có cái cũng là Kỳ Túy xui xẻo!” Lại Hoa vẫn buồn cười, “Tôi nghi vòng fan nữ của chúng ta nhiều là bắt đầu từ cậu ta! Chuyện kiểu này cậu ta gặp phải không chỉ một lần! Luôn có người chạy tới, vào phòng nghỉ chặn, vào xe chặn, còn đến tận căn cứ tìm cậu ta… Ba ngày hai đêm bị chặn, mèo đuổi chó cắn…”
Hạ Tiểu Húc tiếc hận: “Tiếc là Kỳ thần các vị không thích nữ sắc…”
“Cũng có nam, xu hướng tính dục của cậu ta có rất nhiều người đều biết.” Lại Hoa cười, “Nhưng ít, cũng có… mà Kỳ Túy lại không để ý tới.”
[1:Giải thích đoạn Lại Hoa nói ngủ với fan, đây là Lại Hoa gato với Kỳ Túy là có fan nữ đòi ngủ cùng thôi chứ không có gì đâu nha, tác giả nhiều khi viết theo kiểu nói chuyện như ngoài đời ấy, đọc câu sau mới hiểu câu trước =.=.
Vu Dương cúi đầu nghịch điện thoại… Kỳ Túy vẫn chưa trả lời cậu.
Lại Hoa lại lấy thêm một bình rượu, bắt đầu cằn nhằn chuyện xấu của Bốc Na Na.
Chắc đã lâu không được thoải mái, mọi chuyện trò chuyện không dừng lại được, trời gần khuya mà còn không muốn nghỉ ngơi, Hạ Tiểu Húc lại gọi thêm vài phần thức ăn ngoài, sai Tân Ba đi lấy rượu, tiếp tục tán gẫu.
Vu Dương không ngăn, cậu lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng nhìn điện thoại.
Một giờ sáng, điện thoại Vu Dương rung lên.
Vu Dương lập tức mở ra…
Drunk: Đi ra.
Trái tim Vu Dương đột nhiên tăng nhanh.
Vu Dương không dám chờ mong cái gì, cậu hít sâu, uống một hớp bia lớn, đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ.
Mọi người đều uống nhiều rồi, không ai hỏi cậu, Vu Dương bước nhanh xuống lầu, đẩy cửa lớn căn cứ ra.
Một vali nằm ngang ở cửa lớn, Kỳ Túy nhíu mày, “Ai bịa chuyện với em? Nói anh ngủ với fan?”
Vu Dương sợ mình vừa nói chuyện thì trái tim sẽ nhảy ra, cố hết sức để bản thân thật là bình tĩnh, lắc đầu.
“Có điều cũng không nói sai hết.” Kỳ Túy đẩy vali ra, “Vẫn muốn ngủ với một fan…”
‘Kỳ Túy’ từ chối cùng ở cùng một phòng với bất kỳ fan nào đang đẩy nhẹ Vu Dương vào tường, một chân khá lưu manh chen vào giữa hai đầu gối Vu Dương tra hỏi: “Họ nói gì về anh?”
Vu Dương hít sâu, nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay Kỳ Túy mới dám tin người nọ là thật, giọng nói hơi run, “Nói… Anh sẽ tránh…”
“Phải xem là đối với người nào.” Kỳ Túy cúi đầu chạm nhẹ bờ môi Vu Dương một cái, “Nếu là em… Đừng nói ai đến cũng không cự tuyệt, dù em có tránh, thì anh vẫn sẽ không bỏ qua…”
Vu Dương đang định nói gì đó, liền bị Kỳ Túy một áp sát hôn sâu ngăn miệng lại.
Tui thề tui bấn đôi chim cu vãi nồi. Chương này có vài chỗ chém nhẹ. =,=
Đọc tiếp chương 73>
Giới thiệu cho mọi người về góc nhìn thượng đế trong PUBG.
Nhân vật vàng là các nhân vật được hiển thị cho khán giả xem vị trí người chơi, nhưng trong game thì giữa hai team sẽ không thấy nhau nếu có vật cản.
Có thể xem các video về PUBG để hiểu rõ hơn.