Mặt mũi xanh mét chạy vào lớp, tiểu nam sinh còn chưa đặt mông xuống ghế đã suýt ngã nhào
“Làm gì mà trưng ra bộ mặt như mới bị bạo cúc cả trăm lần thế?” Lớp phó văn thể mĩ Trần Bảo Trân mặt không đổi sắc, thản nhiên nói.
“Có cậu mới bị bạo cúc!!!”
“Có chuyện gì? Nói nghe coi?” Trần Bảo Trâm khoanh tay, hai mắt long lanh chờ hóng hớt.
Tiểu nam sinh đáng thương rầu rĩ kể lại những sự kiện trọng đại vừa xảy ra không lâu, trong đó có tỉnh lược mấy chi tiết xấu hổ quá đáng.
“Ra thế!”
“Này… Cậu có thể đừng làm vẻ mặt thỏa mãn cùng chờ mong như thế được không?”
“Có thể không kích thích sao??? Trước giờ chưa một lần đụng mặt, sau chuyến xe định mệnh ấy thì bước vài bước cũng nhìn thấy nhau. Cậu nói, không phải giống như trong tiểu thuyết tới khi vào đội kịch học trưởng đó cũng cùng tham gia chứ?”
“…” Không phải chứ… Một trường có bao nhiêu lớp, một lớp có bao nhiêu người, không trùng hợp tới mức chỉ vài người trong đội kịch cũng có anh ta chứ… Lắc mạnh đầu, Lương Thiếu Bảo tràn đầy khí thế “Tuyệt không thể nào! Mấy tình tiết kiểu đó chỉ có trong tiểu thuyết!!! Tuyệt đối chỉ có trong tiểu thuyết!!!”
Nhưng tiểu thuyết từ đâu mà có? Không phải cũng bắt nguồn từ hiện thực sao? Để chứng minh điều đó, bây giờ, trong CLB kịch, sau giờ học. Học trưởng đẹp trai lai láng đang “vô cùng tình cờ” đứng trước mặt cậu tươi cười xòe tay
“Anh là Triệu Minh, năm ba, sẽ cùng các em hợp tác trong thời gian tới”
Con mẹ nó đúng là gạt người mà! Tại sao có thể trùng hợp tới vậy!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tận sâu đáy lòng lặng lẽ đưa tay gạt nước mắt, tiểu nam sinh nắm lấy bàn tay đang chìa ra cười gượng gạo
“Em là Lương Thiếu Bảo… Năm hai… em vào vai người… con trai…”
“Vậy mong em giúp đỡ, con trai~”
Không phải chứ anh ta vai ba ba sao??? Ô ô ô ông trời ơi, con chỉ lỡ gọi anh ta là ba ba một lần, có cần cho anh ta theo ám con hoài không??? Lần sau con tuyệt đối không dám ngủ trên xe bus, tuyệt đối không dám nói mớ nữa đâu mà~~~
Nói thế nào thì sự cũng đã rồi, lúc này đây thiếu nam đáng thương của chúng ta đang nước mắt lưng tròng ngã ngồi trên sân khấu đọc lời thoại
“Ba ba… Người không cần con nữa chứ gì? Người muốn vứt bỏ con chứ gì? Mẹ không cần con, giờ ba ba cũng không cần con!!!” Không hiểu sao lúc diễn đoạn này, nghĩ bị người kia vứt bỏ liền kiềm không được nước mắt trào ra như mưa.
Học trường vươn tay nâng cằm người kia, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt ngập nước đó khẳng định
“Ta sẽ không vứt bỏ con, ngoan… Ba ba đây rồi…”
Theo kịch bản, tới đoạn này là ngắt cảnh, nhưng tiểu nam sinh đang được đà rơi nước mắt chợt níu áo người kia khóc òa lên
“Nói dối, oa oa oa nói dối! Người chính là muốn vứt bỏ con! Chính là không cần con nữa! Oa oa oa! Nói dối!!!"
Lớp phó văn thể mĩ: …
Đạo diễn: …
Diễn viên quần chúng: …
Học trưởng bất đắc dĩ ôm người kia vào lòng dỗ dành "Không có… Ngoan… ba ba đây rồi, ba ba sẽ không bao giờ vứt bỏ con, bảo bối…"
Hai người các người có cần diễn như thật thế không!!! Trình độ này kịch bản của chúng tôi vẫn còn chưa vươn tới được đâu!!!
Mấy em gái hủ nữ máu mũi thành sông, vô cùng chuyên nghiệp đã kịp chụp ảnh, quay lại toàn bộ khung cảnh vừa rồi. Chỉ chờ tới ngày diễn thật nữa thì trường nay có thêm một couple nữa rồi! Ha ha ha!!!
Lại nói tới hai nhân vật chính, Lương Thiếu Bảo sau khi ngừng khóc, chớp chớp mắt hai cái hồi tưởng lại mọi chuyện xong chỉ muốn đào một cái hố chui xuống luôn cho xong. Đã vậy người kia còn cười cười
"Con trai bảo bối, ba ba đã nói sẽ không vứt bỏ con rồi mà~"
Ba ba!!! Con không tồn tại! Tuyệt đối không tồn tại!!!!!!!!!!! Hảo mất mặt…
[HaiiYangg]