"Chỉ có điều, tại sao phóng viên lại biết được chuyện này?" Phó Thần Cương cau mày suy tư.
"Bọn họ không hề biết sao?"
"Rất ít người biết được." Tiện tay anh bế Huân Triết ở trên giường trẻ con lên, đặt con trai ở trên đùi, mặc cho con trai lăn lộn nghịch ngợm ở trên người mình: ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n "Chỉ có điều, cũng không ngoài khả năng nếu có quá nhiều người biết, họ cũng sẽ khó mà giữ kín được miệng."
"Liệu có phải là các chị gái của tôi không?" Cô nói đầy căng thẳng.
"Không phải đâu." Phó Thần Cương vỗ vỗ vai cô: "Nếu như là các cô ấy sẽ không khách khí như thế. Tôi xem ra đối phương dường như cũng chưa từng biết được tình hình của chúng ta đâu. Tôi nghĩ, rất có thể đây là có người cố ý muốn đối nghịch với tôi, nếu không sao không tới tìm tôi trước, mà lại chạy tới đây để thăm dò hư thật."
Một ý nghĩ vụt đến, anh nhíu mi lại."Không phải là..."
"Ai vậy?" Cô khẽ hỏi đầy căng thẳng.
"Tôi đang suy nghĩ, liệu có phải Phó Shena hay không? Nhưng mà việc này rất không có khả năng, bởi vì khoảng cách quá xa. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Huống chi, bây giờ sợ rằng cô ta tránh tôi còn không kịp, sẽ không hồ đồ tới mức mò tới đây đâu." Kể từ năm trước, sau khi anh thắng kiện trên tòa, anh đã thuận tiện sai người hầu đưa cấm lệnh tới cho Phó Shena, nói chỉ cần cô dám bước lên lãnh thổ Đài Loan một bước, nhất định anh sẽ sắp xếp cho cô cái chết đầy đủ!
"Tại sao anh lại phải đối phó với cô ấy như thế? Hai người không phải là anh em sao?"
"Chúng tôi không có quan hệ huyết thống." ♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Anh khom người thả con trai trở lại trên chiếc giường trẻ.
"Cho dù tình cảm không tốt, cũng không nên làm ầm ĩ đến mức quá cứng rắn như vậy chứ!"
Phó Thần Cương nhìn cô chằm chằm, không tin rằng cô lại có biểu cảm không ủng hộ mình như thế. Anh chợt nhận ra thiếu chút nữa anh lại lôi toàn bộ những ân oán tình thù với người nhà họ Phó từ khi anh còn bé ra để thổ lộ với cô.
Anh đưa bàn tay đặt lên gương mặt của cô, che kín hai mắt của cô lại, làm cho Khang Hoa Hiên kêu oa oa loạn lên: "Không phải tôi nghĩ dùng lời nói để lôi kéo anh đâu, bây giờ anh không lừa được tôi nữa rồi."
Kéo bàn tay to của anh xuống, Khang Hoa Hiên phiền muộn nói: "Không phải là tôi muốn dùng lời để lôi kéo anh đâu, chỉ là tôi lo lắng cho anh mà thôi."
"Lo lắng cho tôi?" Phó Thần Cương cười nhẹ, anh là một người đàn ông mạnh mẽ, chưa bao giờ cần người khác lo lắng, huống chi lại là một cô nhóc như vậy, sự lo lắng của cô có thể giúp anh đỡ được bao nhiêu bận rộn?
Vậy mà, lại chỉ vì một câu nói lo lắng của cô, trái tim anh đã ấm lên.
Anh thuận tay kéo cô vào ngực mình: "Cô lo lắng cho tôi sao?"
"Dĩ nhiên rồi!" Không ngờ cánh tay dài của anh vừa duỗi một cái đã quấn mình vào trong vòm ngực cường tráng của anh, Khang Hoa Hiên sợ hết hồn, thử định đẩy anh ra, nhưng lại càng bị anh ôm chặt hơn.
"Em định đi đâu?"
"Tôi..." Cô đỏ lên mặt, gắng sức nhắc nhở mình chớ ngẩng đầu lên với anh khiến bốn mắt giao nhau.
Không đếm xỉa đến cô đang xấu hổ, Phó Thần Cương cứ vây quanh cô vững vàng như thế. Cũng tựa như mấy lần trước, lúc anh đang ôm cô, một lần nữa tự nhiên anh lại nhẹ nhàng kể lại: "Ngày tôi còn là đứa trẻ mẹ tôi đã nhét tôi vào cửa nhà họ Phó rồi bỏ đi."
Khang Hoa Hiên sửng sốt, cô không ngờ sự thật lại như thế này. Cô vẫn cho là Phó Thần Cương tuy là con nuôi của nhà họ Phó, nhưng có lẽ do Phó lão tiên sinh có quan hệ gì đó nên mới có thể thu nhận anh để nuôi dưỡng.
"Ở trong quần áo của tôi có một phong thơ, do mẹ tôi viết, bà ấy nói không nuôi nổi tôi, cho nên đặt tôi ở cửa nhà người giàu có, hi vọng được nhìn thấy bọn họ có thể đối đãi tốt với tôi..."
Giọng nói của anh rất lạnh, lạnh đến mức cô có chút phát run.
"Nhưng, cũng như em đã biết đấy, khi còn bé, địa vị của tôi ở nhà họ Phó còn không bằng người làm công. Cho tới tận bây giờ tôi cũng không hề có yêu cầu xa vời được sống cuộc sống xa hoa phú quý... Cũng không biết có biết bao lần tôi đã từng nằm mơ rằng, có một ngày nào đó khi tỉnh lại, mẹ của tôi sẽ đến đón tôi ra, thế nhưng giấc mơ thì không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Cho nên, tôi chỉ có thể hàng ngày phải chịu đói, bị mắng, bị mọi người cười nhạo không ngừng."
"Mãi đến khi tôi hiểu được giấc mơ của tôi vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành hiện thực, thì tôi đã không còn hy vọng mẹ sẽ tới đón tôi nữa, ngược lại, lúc này tôi lại hận bà ấy. Nếu như không phải tại bà ấy tôi sẽ không phải ở lại chỗ này, ở cái nơi bị người khác bắt nạt, đến ngay một bến cảng để tránh gió cũng không có. Bà ấy là một người phụ nữ vô trách nhiệm, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho bà ấy."
Khang Hoa Hiên cảm thấy lực ôm của cánh tay anh như chặt hơn, anh nói tiếp: "Cho nên cũng như vậy, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy Huân Triết thì tôi đã biết nó là con trai của tôi. Tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cuộc đời của nó có một chút ân hận nào ... cho dù nó không có mẹ đẻ."
"Thần Cương..." Đối với lời nói lạnh cứng của anh Khang Hoa Hiên cảm thấy có một chút sợ hãi.
Nhưng Phó Thần Cương lại nói tiếp: "Không cần lo lắng cho tôi, tôi đã quen rồi" Anh vỗ vỗ vào tay của cô rồi buông cô ra, dùng một ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn cô: "Nói với em nhiều như vậy, chỉ là tôi muốn cho em biết rằng, bất kể mẹ đẻ của Huân Triết là ai, cũng không thay đổi được quyết tâm của tôi đối với em."
Đọc được tình ý nổi lên ở trong ánh mắt của anh, Khang Hoa Hiên vừa mừng vừa sợ. Cô rất muốn tiến lên để ôm lấy anh lần nữa, nhưng nghĩ đến Tưởng Tâm Lôi, cánh tay giơ lên giữa không trung nhất thời dừng lại.
"Anh đã có bạn gái, chúng ta như vậy... không được sao?" Cô không muốn mình thành người thứ ba, nếu như tình hình không cho phép, cô tình nguyện chôn thật sâu tình yêu vào trong lòng, không cho mầm mống yêu đương nảy sinh, như vậy nếu sau này có phải rời đi mới sẽ không phải chịu đau đớn.
"Nếu như tôi nói, hai chúng tôi đã chia tay thì sao?"
"Chia tay ư?" Khang Hoa Hiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn anh, "Tại sao?"
"Hai chúng tôi ở chung một chỗ vốn dĩ không phải là bởi vì yêu nhau, mà chỉ là để tốt cho tất cả mọi người"