Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 40

Hogsmeade

Rất nhanh, thời gian giống như là ngồi trên Nimbus 2000, thoáng cái đã đến thứ bảy trước Noel, đây là ngày đến Hogsmeade, tất cả học sinh năm thứ ba Hogwarts đều hưng phấn hỏng rồi – đây là lần đầu tiên bọn họ đạt được rời trường học, lại có thể quan sát một ngôi làng toàn phù thủy đối với một đám choai choai là hấp dẫn rất lớn.

Harry cũng mặc áo len mới của Snape, mặc áo choàng dày cùng Ron và bạn ngồi trên xe đến Hogsmeade — kỳ thật Hogsmeade cũng không xa, cũng ở trong phạm vi thuộc về Hogwarts, những người cư trú đều là phù thủy cho nên mới cho các học sinh tới mà không cần lo lắng gặp nguy hiểm.

Snape mất áo len của mình nhưng trước Giáng Sinh lại nhận được một cái áo len màu đen, Harry nhận ra đó là Cori đen, phía trên có vân nghiêng xoắn thành một chữ “s” mà Cori thích, điều này làm cho Harry cảm thấy mình thiếu Snape cho nên cậu tính toán du ngoạn ở Hogsmeade mua gì đó mang về — chính là, ai biết Snape cần gì a? Độc dược?

Vừa mới thắng Slytherin trong trận đấu Quidditch nên Harry cảm giác mình nhất định phải đưa cho Snape một thứ gì đó Snape thích, chắc chắn sẽ bị lạnh nhạt – ngay cả tiểu vương tử, Snape hình như tại cố ý ngăn cách bọn họ.

Merlin biết rõ, Snape chính là một nam nhân keo kiệt!

“Hắc, Harry, xem xem!” Ron quay đầu lại nhìn tòa thành trắng xóa, cậu ngẩng đầu lên tràn đầy kính sợ.

“Là Hogwarts……” Harry cũng xoay người si mê nhìn tòa thành được tuyết nhuộm thành màu thánh khiết, phù thủy truyền thừa ngàn năm, ở tòa lâu đài cổ đó, từ nay về sau, con của cậu cũng nhận truyền thừa ở đó…… Sau đó là cháu của cậu…… Harry đột nhiên muốn khóc, trước đây cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ được nhiều thứ như vậy, mà bây giờ, dù cảm thấy không phải hoàn mỹ nhưng vẫn làm cậu sa vào…… cảm giác này, gọi là hạnh phúc.

Đi vào Hogsmeade, Harry chui vào cửa hàng giỡn, bên trong rất nhiều thứ thú vị, cậu mua vài cái pháo hoa, cũng không phải trò đùa dai kỳ quái gì, buổi tối đốt rồi ném lên sẽ nở ra rất nhiều bông hoa xinh đẹp — Prince sẽ thích cái này làm trang sức cho Noel, Harry nghĩ, lại chọn lấy một hộp cờ phù thủy.

“Hắc, xem cái này!” Ron cầm một cái sandwich tự động cắn người — đương nhiên đó là giả, nếu như người cầm tưởng nó là sandwich chân chính nó sẽ cắn mũi của người đó!

“Quá nguy hiểm, Prince sẽ không thích.” Harry nhìn thoáng qua rồi nhìn chỗ khác.

“Nha, người anh em, cũng không phải là mua cho con dơi nhỏ kia a?!”

“Ron, cậu bé ấy tên là Prince!” Không đợi Harry nổi giận, Hermione đã đánh Ron,“Không được phép nói như vậy!”

“Nha, Mione, đó không phải ghét!” Ron ủy khuất buông cái sandwich cắn mũi, “Thiệt là, hai người, đều bị tên kia mua……”

Harry nghe Ron nói thì cười cười, cất cờ phù thủy quân đã được đóng gói vào trong túi rồi đi đến cửa hàng công tước mật — những cái kẹo ngon miệng kia đều thích hợp tiêu khiển, có rất nhiều loại ngọt nhưng không phải đường, không cần lo lắng răng sâu và béo phì, Harry mua một ít, còn mua vài cái bút đường.

Đi hai cửa hàng cũng đã dùng một buổi sáng, ba người nhìn đường đi, lựa chọn quán ba cái chổi nổi danh, có lẽ bên trong sẽ có cái gì đó mới? Hermione và Harry sinh hoạt ở thế giới Muggle cho nên còn rất yêu loại quán từ thế kỷ 19 này, nhất là Hermione, cảm thấy có phong tình nông thôn, giống như là xuất ngoại.

Đi vào tửu Hermione gọi ba cốc bia bơ, Harry lại gọi một ít đồ ăn, sắp đến Noel nên trong quán cung cấp một ít món quà nhỏ, Ron rất yêu những cái bánh bích quy nhỏ miễn phí này, gần như một mình cậu ăn sạch phần của ba người mà phần cơm trưa lại gần như không đụng vào.

“Coi chừng răng của cậu!” Hermione cất kẹo bạc hà mới mua vào túi,“Harry, buổi chiều cậu làm cái gì?”

“Buổi chiều mình có chút việc……” Vì chọn mua quà cho Snape nên Harry lập tức biểu hiện không được tự nhiên ,“Mình muốn đi mua quà cho giáo sư Dumbledore, không phải kẹo…… Ách…… Giáo sư thích tất lông, bất quá mình không muốn tặng cái đo.”

“Đúng vậy, tất lông, Harry, mình nghĩ cậu sẽ lựa chọn tốt.” Hermione thận trọng gật đầu,“Hơn nữa, cậu cũng nên tặng quà cho giáo sư. Mình sẽ không đi cùng cậu, cậu cũng biết, quà a, tốt nhất là bí mật.”

“Bí mật?” Ron khó hiểu.

“Nha, cậu nên tiếp tục uống bia bơ của cậu đi.” Hermione liếc Ron,“Nghe, Harry, đó là một cái ‘Kính quan sát’, mình lấy từ chỗ Fred và Geogre, để nó vào món quà của cậu, mình hy vọng giáo sư Dumbledore sẽ thích quà của cậu.”

“Ách…… Hermione, cái này…… Không tốt lắm đâu?” Harry mở to mắt nhìn, loại hành vi này…… Quá…… Ách…… Được rồi, cậu cũng muốn biết biểu tình của Dumbledore khi mở quà của mình — kỳ thật, cậu đã sớm chuẩn bị tốt quà tặng hiệu trưởng.

“Nghe, buổi chiều mình muốn đến cửa hàng sách, Harry, Ron, hai người tách ra đi hay là cùng nhau chơi cũng được, nhưng nhất định không được về quá muộn.” Giống như một người mẹ, Hermione tổng kết,“Ron, mình hy vọng cậu còn nhớ rõ luận văn lịch sử pháp thuật.”

“Nha — trời ạ!” Thứ hai cần giao luận văn, hiện tại Ron một chữ cũng chưa động,“Mione, cậu phải giúp mình!”

“Nếu như cậu cứ như vậy, cánh cửa thần sáng sẽ không rộng mở với cậu.” Hermione trừng Ron rồi xoay người đi, lưu lại Ron một mực kêu rên, Merlin phù hộ Ron.

“Kỳ thật…… Ron, hiện tại cậu cần tra thêm tư liệu, làm bộ, đợi đến ngày mai tìm Mione nói một câu, cô ấy hẳn là sẽ cho cậu mượn bài tập ……” Harry do dự nói ra phương pháp giải quyết, Ron sáng mắt ôm cậu kêu to, Gryffindor tóc đỏ chạy về Hogwarts…… Rất tốt, hiện tại chỉ còn lại chính mình! Harry đảo mắt đi ra quán ba cái chổi, ở một góc không người mặc áo choàng tàng hình.

Trên mặt tuyết lập tức xuất hiện những dấu chân.

Dấu chân kéo dài đến cửa của một cửa hàng trang phục phong nhã, Harry đẩy cửa đi vào. Bởi vì tiệm trang phục phong nhã cũng không phải người nào cũng mua được cho nên không phải có rất nhiều người, nhưng là quần áo trong này đều rất đắt, nhìn là biết.

Harry cẩn cẩn dực dực đi vào bên trong.

“Hey Mộng Mơ, cái này được không!” Một giọng nói quen thuộc hấp dẫn Harry, câu lập tức tìm phòng chui vào, khi đi ra cậu gấp áo choàng tàng hình cất đi, bất quá trên mặt không hồng, thoạt nhìn thời gian đi vào cũng không quá ngắn .

“Nha, Harry!” Remus gọi, Harry ngẩng đầu mỉm cười, hơi kinh ngạc nói, “Vừa rồi chúng ta sao không phát hiện con?”

“Đương nhiên là — cái kia!” Sirius ở một bên nháy mắt giống như anh cùng Harry có bí mật nhỏ nào đó,“Harry, Remus mặc cái này hợp không?”

Remus không phải rất tuấn tú nhưng ôn hòa, trường bào lam nhạt càng tăng lên vẻ không màng danh lợi. Harry nhẹ gật đầu, cười híp mắt giơ ngón tay cái lên.

“Xem, Harry cũng đồng ý a!” Sirius tự mãn cười, áo choàng trên người anh có hoa văn màu đỏ lửa kiêu ngạo phối hợp màu đen, rất đẹp,“Mộng Mơ, không cần phải từ chối, của tôi chính là của cậu, của cậu…… Cũng là của tôi, ha ha ha, được rồi, cậu xem cậu giúp mình bao nhiêu……” Đại cẩu blahblah nói không ngừng, Remus phiền, cuối cùng nhận áo choàng — nha, rất kỳ quái, Harry ở một bên một câu cũng không nói, bất quá…… Harry cảm thấy như vậy rất tốt, không cần lên tiếng cậu cũng có thể cảm nhận được không khí đặc thù giữa hai người.

Khi Sirius mua đồ lấy lòng Remus, Harry lúc này mới theo chân bọn họ bắt đầu hành trình đi dạo.

Kỳ thật cũng không trách Harry sẽ chuyên môn rút thời gian đến cùng đi dạo với Sirius – cậu đầu nhập vào quá nhiều tinh lực cùng cảm tình lên Prince, cũng đầu nhập vào quá nhiều lực chú ý lên Snape cho nên xuất phát từ đền bù tổn thất tâm lý, khi thu được thư của Sirius, cậu lập tức đồng ý.

“Harry muốn mua gì?” Sirius trực tiếp cầm tay Harry dắt tới một cửa hàng có đủ các loại đồ dùng pháp thuật, Sirius tính toán mua một đôi song mặt kính liên lạc với Harry, về cái khác, chỉ cần Harry vừa ý, anh cũng sẽ mua về cho Harry.

“Ách…… Sirius,” Harry nghiêm túc nhìn,“Thân thể của chú…… Ừm…… khôi phục rất nhanh.”

“Đúng a, độc dược của Severus rất tốt.” Remus cười tủm tỉm nói, tay tự nhiên khoác lên vai Sirius,“Đúng vậy, Chân Nhồi Bông, chuẩn bị quà cho Severus……” Remus nói xong liền bắt đầu nhìn những món đồ bầy trong cửa hàng, hoàn toàn không chú ý tới Sirius bi phẫn.

“Chính là……s…… giáo sư Snape sẽ thích quà giáng sinh gì a?” Harry cũng vùi đầu đi vào hàng ngũ chọn lựa quà giáng sinh, vì vậy, Sirius chỉ có thể đi cùng.

Chọn được nửa ngày, Remus chọn trúng một bộ bình đựng độc dược, to bé đều có, hộp có không gian mở rộng, khoảng chừng hơn 60 bình.

“Harry, con tặng cho hắn ta cái này!” Sirius đột nhiên kêu lên, đũa phép chỉ vào một cái túi trong góc cười giống như tên trộm .

“Cái kia…… Là cái gì?”

“Đừng hỏi là cái gì, chú cam đoan hắn ta sẽ thích !” Sirius vỗ vỗ ngực, cầm lấy cái túi muốn đi thanh toán.

Trực giác làm cho Harry không thể tin tưởng Sirius — cái này nhất định là trò đùa dai, nhưng là lý trí lại nói cho cậu biết mình phải tin tưởng Sirius vì Sirius là bạn học của Snape…… Không biết nên làm sao, Harry nhìn Remus.

“Harry, tin tưởng Sirius, cậu ấy không phải một đứa bé.” Remus gật gật đầu, xem ra thứ trong túi Remus cũng biết là cái gì — điều này làm cho Harry yên tâm hơn, dù sao có thể tín nhiệm Remus hơn Sirius nhiều lắm, không phải sao?

Bất quá Harry đáng thương, cậu chẳng lẽ không biết…… Ách…… Nam nhân trưởng thành sẽ có đặc thù ăn ý sao?

Hoàn toàn không biết loại ăn ý này Harry Potter mở túi ra nhìn nhìn, bên trong là một quyển sách, không có gì không đúng, mà Sirius còn mua một quyển đưa cho cậu — hẳn là sẽ không sao! Harry yên tâm, cất món quà này vào túi.

Lại đi dạo trong chốc lát, Harry được hai người đưa về Hogwarts. Khi cậu đi vào tòa lâu đài, hai người cầm tay nhau đi lều hét cảm thụ “thời gian còn trẻ”, hoàn toàn không biết món quà bọn họ chọn họ Harry sẽ gây ra bao nhiêu bạo động.

Qua hai ngày nữa chính là Giáng sinh, Harry đã bắt đầu đóng gói quà, từ khi có cha đỡ đầu cậu cũng biết kim khố của mình chỉ là kim khố của mình mà không phải kim khố Potter gia cho nên cũng không để ý cẩn thận dùng tiền giống trước nhưng vẫn rất tiết kiệm, ít nhất thể hiện trên người cậu như vậy, bất quá ở nhưng phương diện khác, cậu hào phóng hơn rất nhiều — lấy ra mấy cuộn len màu xanh nhạt loại tốt nhất, Harry thần bí trở về phòng ngủ. Đúng a, ai có thể nghĩ đến cậu sẽ đi mua len ở tiệm trang phục phong nhã?!

Bất quá, đêm đó Snape thấy Harry cầm que đan to và dài, phản ứng đầu tiên của anh chính là – Bế quan bí thuật!
Bình Luận (0)
Comment