Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 50

Học gọi thần hộ mệnh không dễ dàng nhưng là đi Hogsmeade lại rất tiện, Harry là học đồ của Snape nên có thể cùng đạo sư đi, mà Prince là con của Snape nên tự nhiên là không trở ngại gì.

Bởi vì trời còn rất lạnh nên ba người không lựa chọn đi bộ mà là dùng bằng mã, từ khi Buckbeak làm Harry bị thương, con vật thần kỳ này rất đau lòng nên cũng không tỏ vẻ bất mãn với “Chở phù thủy bay một vòng”, mà bạn nó cũng rất yêu thích tiểu vương tử nhưng Harry không chịu để Prince một mình cưỡi một bằng mã, cuối cùng một nhà ba người chỉ có thể cùng ngồi lên lưng Buckbeak.

“Oa nha, thật thích!” Tiểu vương tử leo lên lưng Buckbeak thì bắt đầu hô to, cậu rất vui, mấy ngày nay một mực vội vàng xem cha đối phó ngốc ba như thế nào, cậu không có thời gian chơi, thật sự là sắp hỏng rồi, hơn nữa…… hình như Albus càng thêm thần bí, không được tốt lắm a!

“Đừng lộn xộn!” Harry vội vàng ôm chặt tiểu vương tử,“Ngồi vững, không cần nắm lông của nó, Buckbeak sẽ không thoải mái, đặt chân ở sau hai bên cánh của nó, đúng, như vậy là được rồi……” Cẩn thận chỉ đạo Prince ngồi vững, Harry thử thử “Chỗ ngồi” của mình — sau lưng là Snape, không tồi!

“Chuẩn bị tốt thì đi a!” Hagrid kêu to, cười giống như một con gấu chiếm được bình mật,“Buckbeak, nhờ cưng!”

Buckbeak dùng một tiếng rít đáp lại.

Đối với chuyện cưỡi một con vật đến Hogsmeade, thực tế Snape cũng không thích cũng không chờ mong, nhưng là anh có thể hơi chút phóng túng tiểu sư tử của mình, hơn nữa…… tiểu vương tử cũng rất vui, không tồi, là một phù thủy trưởng thành, ngẫu nhiên cũng không bận tâm…… nhu cầu của tiểu cự quái không thành thục. Đương nhiên, anh cần thừa nhận, loại phi hành này thoải mái hơn cưỡi chổi một chút.

Rất nhanh Buckbeak đã đến Hogsmeade nhưng nó không tính toán lập tức hạ cánh mà nó quanh quẩn trên không trung hai vòng làm cho ba người trên lưng mình đều nhìn rõ ràng tình cảnh trên mặt đất rồi mới chầm chậm hạ xuống, đôi cánh xinh đẹp thu lại.

Snape nhảy xuống lưng Buckbeak rồi xảo diệu bỏ thêm cho mình trôi nổi chú — hiển nhiên Buckbeak không có thói quen thành tọa kỵ nên cũng không nửa quỳ xuống cho thích ứng thân cao của phù thủy – rồi anh mới kéo lông trên cổ Buckbeak cho nó cúi đầu xuống, như vậy Harry rất dễ dàng trực tiếp nhảy vào ngực anh, mà tiểu vương tử được một bùa trôi nổi xinh đẹp treo lên rồi bay vào trong ngực hai ba ba.

“Rất thú vị!” Prince rất thích cảm giác bay mà không cần chổi,“Nếu có thể tự bay thì rất vui, vui hơn cưỡi chổi rất nhiều!”

“Có lẽ sẽ có phát minh như vậy.” Harry cũng duy trì ý tưởng này vì cậu cũng muốn bay không cần chổi,“Nhất định rất tuyệt!”

Nhìn hai cậu bé nhiệt liệt thảo luận, Snape cũng không mở miệng chen ngang vào, đối với độc dược đại sư, kỳ thật muốn mình bay cũng không phải việc khó gì, chỉ là cần làm một loại độc dược có thể làm người ở trong thời gian nhất định có thể trôi nổi là được, trên lý luận không khác biệt trôi nổi chú là bao nhiêu nhưng Snape cho rằng người uống độc dược để bay, ngoại trừ phát ra hormone thì sẽ không có tác dụng khác nên anh cũng không thích làm như vậy, nhưng là…… Có lẽ người tuổi trẻ thích hợp dùng để chơi đùa cũng không tính là phát ra hormone?

Bởi vì tiểu vương tử đã lấy được rất nhiều trò đùa dai — cha cậu tịch thu từ chỗ ba, sau đó thành đạo cụ cậu dùng để bắt lấy Albus và Gellert — cho nên cửa hàng đùa dai cũng không thành địa điểm đầu tiên bọn họ chọn lựa, vì con, công tước mật trở thành trạm thứ nhất của bọn họ.

Snape không có cảm giác gì với kẹo, đương nhiên vì Dumbledore không hạn chế đẩy mạnh tiêu thụ, ở trình độ nhất định anh có chút mâu thuẫn trong nội tâm với thứ này — cái này là sự tình tất cả mọi người biết đến. Cho nên giáo sư độc dược mang theo áp suất thấp đi vào công tước mật, nhân viên cửa hàng từng học Snape — một tiểu hoan Hufflepuff sợ tới mức lạnh run suýt nữa khóc lên!

“S…… Snape giáo…… sư!” Nhân viên cửa hàng vẻ mặt cầu xin nghênh đón,“Hoan…… Hoan nghênh quang…… Quang lâm! Ngài…… Ngài…… Ngài……”

“Em muốn kẹo dây xỉa răng vị bạc hà!” Loại kẹo này rất tốt cho răng, hơn nữa rất ngon miệng, Harry nghĩ, cậu có thể đưa chúng cho Cori,“Còn…… chocolate ếch, kẹo cao su thổi tuyệt nhất (những cái kẹo này làm cho căn phòng đầy ắp những bong bóng màu xanh hoa chuông không chịu nổ nhiều ngày). Prince muốn những viên kẹo nổ bụp bụp không?”

“Con muốn……” Tiểu vương tử khát vọng nhìn vị cha tối như mực của mình.

“Như vậy, 20 Galeons, con có thể mua 20 Galeons kẹo.” Đương nhiên, một Slytherin hợp cách sẽ biết dùng 20 Galeons kẹo đổi được 200 Galeons kẹo từ trong tay lão ong mật như thế nào — Snape không lo lắng, chúa tể hắc ám nước Đức là kẻ có tiền.

“Chỉ có 20 Galeons kẹo……” Prince quay đầu mắt to ướt sũng nhìn ngốc ba ba của mình.

“Nha, tiểu vương tử, thật sự chỉ có 20 Galeons kẹo.” Harry kéo cậu đi vào bên trong,“Chúng ta có thể mua cái khác, có lẽ con sẽ thích cái này –‘Nhúc nhích vui vẻ trong miệng’? Dùng độc dược sao? Có lẽ nhiều vài cái sickles Severus không chú ý …… Nhưng không thể ăn nhiều.”

“Được rồi, con chọn vài loại ngon…… Còn cần một ít gián đôi, có lẽ Albus sẽ thích chúng nó…… Như vậy chanh tuyết của Albus chính là của con rồi!”

A, đó là một chủ ý tốt! Harry cười mắt cong cong, mà Snape đi theo phía sau bọn họ cũng thu liễm khí áp màu đen trên người gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Merlin a! Một hình ảnh đáng sợ a! Nhân viên cửa hàng yên lặng cầu nguyện, có lẽ là tận thế sắp đến…… Nhìn giáo sư Snape ôn hòa đáng yêu thế nào a, không giống như là con dơi tối như mực Hogwarts a! Nhân viên cửa hàng run rẩy cầm kẹo hai cậu bé mắt xanh chọn đi theo bên cạnh, sợ Snape một ánh mắt xà vương chết hết chiếu lên trên người mình — cho dù đã tốt nghiệp nhưng là tâm lý bị đè nén oán hận từng bị nghiền ép còn là rất khó tiêu trừ hết.

Nhưng giáo sư độc dược cũng không đi quản Hufflepuff này, anh chuyên chú nhìn xem tiểu vương tử chọn lựa các loại kẹo, khi tính tiền làm cho nhân viên cửa hàng lại bao thêm một phần giống như đúc — đương nhiên, trừ bỏ những con gián mua cho Albus Dumbledore.

Trả tiền xong, Prince thần bí kéo Harry ghé vào lỗ tai cậu lặng lẽ:“Bao kia, là cho ba!”

“A?” Harry sững sờ rồi biết Prince chỉ bao kẹo kia — Snape không thích kẹo, cũng sẽ không mua kẹo cho người nào, ngoại trừ tiểu vương tử…… Harry cũng không cho rằng bao kia là đưa cho Albus…… Cho nên thật là cho mình? Ba ba nhỏ mắt xanh lập tức mở to mắt nhìn, mặt bắt đầu nóng lên:“Sao Snape có thể đem ba trở thành trẻ con nha, ba đã là người lớn!”

Tiếng nói của hai người cũng không lớn nhưng vẫn bị nhân viên cửa hàng nghe được, cậu ta lập tức cảm giác mình như là tiếp đãi nhầm người — người rất giống giáo sư Snape không phải giáo sư Snape đúng không? Khẳng định là vậy? Sao cậu có thể cảm thấy…… giáo sư Snape ôn nhu?

Trong ánh mắt cổ quái của nhân viên cửa hàng, Snape mang theo hai cậu bé của mình đi, chiến đấu ở chiến trường là cửa hàng trang phục phong nhã.

Đối với trang phục, Snape chưa từng có yêu cầu đặc biệt gì, đồng thời anh cũng không nguyện ý Harry mặc lấp lánh ánh vàng đi ra ngoài làm cho người ta hâm mộ, nên cửa hàng này thích hợp nhất, thời trang trẻ em cũng sẽ không quá hoa mỹ — đương nhiên, đối với ánh mắt chọn lựa trang phục của bạc kim quý tộc…… Snape chưa bao giờ cảm thấy đó là xa hoa, ngoại trừ bảo thạch, thưởng thức kia…… Hừ, không khác khổng tước nhà bọn họ nuôi là mấy!

“Vẫn là đơn giản đi!” Độc dược đại sư dùng xà vương chết hết nhìn chằm chằm chủ tiệm trang phục phong nhã, trên trán ông rơi xuống một giọt mồ hôi,“Harry còn là một học sinh, không cần…… quần áo xa hoa như vậy!”

“Nha, như vậy…… giáo sư Snape, vị này a?” Ông chủ chỉ chỉ Prince,“Cậu bé này cần quần áo gì?”

“Y phục của Prince……” Đối mặt con, Snape cảm thấy con mình nên mặc quần áo xinh đẹp nhất giống như một vương tử chân chính hấp dẫn tất cả tầm mắt,“Prince mới chín tuổi, ông cảm thấy một cậu bé chín tuổi mặc cái gì có vẻ…… Thích hợp?”

Đây là khác biệt đãi ngộ!

Tiểu vương tử mặc áo choàng màu xanh, ống tay áo là đường viền tạo thành một vòng hoa hồng màu vàng nhạt, chỗ cổ áo là nếp lụa cuốn, vạt cũng có những bông hoa hồng xinh đẹp — mà áo choàng của Harry giống như đúc nhưng là màu đen, những hoa văn loạn thất bát tao a cánh hoa a nếp uốn a tất cả đều không có, rất đơn giản, chỉ có vài bảo thạch màu đen làm thành nút để làm đẹp, nếu như không nhìn kỹ còn không phát hiện được! Được rồi, cái giống như đúc thật sự là…… Khác quá lớn, nhưng là Prince lại kiên trì cho rằng giống như đúc làm cho tâm tình của Harry rất tốt!

“Bộ y phục này thật sự rất phù hợp?” Cứu thế chủ kéo kéo áo choàng, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng mặc thứ như vậy, cậu sợ làm nó hỏng — lúc này Harry cũng biết vì sao Draco cũng không quan tâm quần áo, quần áo không chỉ làm bằng thứ lụa tốt nhất, còn có bột kim cương càng thêm làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối!

Snape thỏa mãn gật đầu, chính là như vậy, an phận một chút nhưng nhìn ra được tỉ mỉ đối đãi…… Anh sờ đầu Harry, sợi tóc mềm mại làm lòng bàn tay anh có chút ngứa nhưng rất thoải mái.

“Nha, Albus nhất định sẽ thích cái này!” Tiểu vương tử như phát hiện đại lục mới cầm một cái mũ,“Xem hoa văn a! Thật sự là rất đáng yêu!”

Xác thực đó là một cái mũ đáng yêu, hoa văn Harry rất quen thuộc…… Hoa văn!

“Có lẽ nên mua về cho giáo sư Dumbledore?” Harry cầm cái mũ,“Đây là chuột Minnie, em biết.”

“Đúng vậy, kỳ thật Micky và Minnie là một đôi!” Prince rất chắc chắc,“Có lẽ sẽ có Micky? Có thể đưa cho Gellert!”

Nha! Chủ ý tuyệt diệu!

Khi bọn họ lật tung cả cửa tiệm cũng không thấy mũ Micky, thất vọng cũng là nhất định nhưng Snape giải quyết vấn đề này — tuy thuật biến hình của anh không phải rất tốt nhưng đối với phù thủy còn sống ở Muggle, biến ra một cái mũ có một con chuột cũng không phải việc khó.

“Làm giống cái mũ này như đúc, đưa đến phòng hiệu trưởng Hogwarts.” Snape thanh toán tiền, anh không muốn làm cho Dumbledore biết mình tham dự loại…… trò đùa dai này, được rồi, cũng không có thể gọi là trò đùa dai, nó chỉ là một trừng phạt nho nhỏ — lão ong mật chết tiệt, nhất định ông ta lại vụng trộm làm cái gì cổ quái!

Bởi vì gần nhất không đi đến chỗ Dumbledore, Snape tương đương mê hoặc, vì sao gần nhất ánh mắt rất nhiều người nhìn mình đều rất kỳ quái, hơn nữa…… Còn có người dám can đảm tìm anh hỏi một ít vấn đề về độc dược! Tuyệt đối là chủ ý của lão ong mật.

Đương nhiên Severus Snape, độc dược đại sư trẻ tuổi nhất, giáo sư độc dược vĩ đại của Hogwarts tuyệt đối không thể nghĩ đến là con dơi âm u đầy dầu và tối như mực nào đó bị loại độc dược thần bí tên là “Tình yêu” ảnh hưởng, khí thế âm trầm của mình bắt đầu giảm đi, tự nhiên cũng sẽ có những tiểu động vật không bị dọa — có lẽ, khi anh phát giác, áp suất thấp mới có thể trở về, bất quá khi Snape không phát hiện, Dumbledore đáng thương phải gánh tội.

Bởi vì có Prince đi theo nên Snape không dẫn bọn họ đi chỗ bán những thứ kỳ quái nhưng cửa hàng độc dược là phải đi, mà ở cửa hàng độc dược, Harry thành bối cảnh nhưng cậu vẫn được đến nhất định chú ý — Snape luôn cầm tay cậu, nghe nói, đây là vì sợ lộn xộn.

“Chết đói a!” Một buổi sáng, tiểu vương tử vỗ bụng nhỏ bất mãn, còn chưa đi ra cửa hàng độc dược cậu liền đặt mông ngồi xuống đất,“Con muốn ăn kem!”

“Kem không thể ăn như cơm.” Harry luồn hai tay qua nách ôm lấy Prince — động tác này rất lao lực vì thân cao của bọn họ không khác nhau lắm, khí lực của Harry cũng không quá lớn nhưng cũng may những ngày này cậu được Snape huấn luyện nên biết được nếu chéo tay thì dùng ít sức hơn trực tiếp kéo lên.

“Nhưng con đói bụng a!” Tiểu vương tử chẹp một tiếng, đôi mắt to đầy nước,“Con muốn uống súp nấm nóng!”

“Còn có bánh bao thơm ngào ngạt cùng thịt bò.” Harry cười cười, một tay đưa cho Snape.
Bình Luận (0)
Comment