Trận chung kết hỗn loạn
Trận đấu luôn là Harry mang Prince xem, đương nhiên là có cha đỡ đầu của cậu và Remus hộ tống, mà bình thường Snape chỉ ở trong lều đọc sách hoặc là làm độc dược, đôi khi cũng có thể đi theo nhìn một hai cuộc tranh tài nhưng đối với độc dược đại sư thì hiển nhiên đó là việc lãng phí thời gian. Nhưng Harry đã sớm quen cho nên cũng không thấy mất hứng, về phần Sirius? Ha, một Snape sẽ không quan tâm ý tưởng của một con chó Gryffindor to!
Trận chung kết, Snape thu dọn mọi thứ, bỏ thêm cho mình hai cái xem nhẹ chú mới mang Harry và Prince đi xem trận đấu, anh cũng không muốn biết là đội Bulgaria thắng hay đội Ireland thắng, không có có một chút liên quan gì đến anh.
Snape không để ý sân Quidditch xảy ra chuyện gì, anh im lặng ngồi cạnh Harry, mắt khinh bỉ và trào phúng đảo qua Black cùng người sói– về phần biểu diễn của veela và quỷ lùn trong sân, nói thật, chỉ có đứa ngốc mới có thể bị bọn họ mê hoặc, mà đứa con út của nhà Weasley bị hoa mắt bởi những Galleons giả, không ngừng hô to — thật đúng là dọa người. Khi Veela xuất hiện anh chú ý tới tiểu sư tử Gryffindor bên cạnh mình cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là đỏ mặt cúi đầu, rất tốt, mà tiểu vương tử…… Trực tiếp bịt kín mắt không nhìn biểu diễn mị hoặc người — quả thật…… Thật tốt.
Chỉ vậy thôi cũng làm cho Snape cảm thấy những người cưỡi chổi bay loạn trước mắt cũng không quá khó chịu, đương nhiên, đôi chó săn bên cạnh Harry thì khó có thể chịu được.
Sirius duy trì đội Bulgaria cho nên ngay cả quần áo mình cũng biến thành ba loại màu của đội bóng Bulgaria, trên đầu còn có mũ cỏ 3 lá — nhìn rất thú vị, lại không biết mệt vứt lên trên đầu Remus một ít cỏ 3 lá mà Remus đành phải không ngừng vơ xuống.
Rất ngu xuẩn, Snape hừ lạnh một tiếng rồi lại thay Harry chặn một người muốn nắm tay cậu — Merlin biết rõ sao lại có nhiều tên ngu xuẩn tồn tại như vậy!
Trận đấu chính thức bắt đầu, tiếng hoan hô náo nhiệt làm cho Snape không kiên nhẫn nhưng là Harry thành thật, một tay cầm tay anh, tay kia vẫy hai lá cờ của hai đội, không có trò hề giống những cự quái cùng tộc kia làm anh hài lòng – lúc trước Harry mỗi lần ở trận đấu Quidditch đều là lên sân khấu, người xem không quan trọng, chỉ có Golden Snitch mới thứ cậu yêu nhất, mà khi quan sát Quidditch…… xem các loại kỹ xảo của Tầm thủ mới là mục đích của Harry, về phần hoan hô…… Nếu như chung quanh không có nhiểu người nhiệt tình như vậy, Harry cũng sẽ không nhiệt tình như vậy — a, ngoại trừ Sirius.
Harry cũng thấy Sirius quá nhiệt tình, ngay cả Fred và George cũng không như Sirius, mà Remus ở bên cạnh rất thành thục — đương nhiên, cần bỏ qua một bó to cỏ 3 lá trên đầu Remus bị Sirius cố gắng vứt lên.
Bay, đối với một phù thủy cũng không chiếm cứ bao nhiêu tinh lực của bọn họ nhưng với đội Quidditch, chổi cũng không khác đũa phép là bao. Trên trận hai đội bóng bay rất đặc sắc, có lẽ cũng không xinh đẹp nhưng làm người xem kích động, thỉnh thoảng sẽ có người đứng lên hét và té xỉu.
Chỉnh thể đội Bulgaria cũng không bằng đội Ireland nhưng Tầm thủ của bọn họ rất giỏi, Harry cũng vẫn Tầm thủ nên cậu rất chú ý động tác của hai Tầm thủ — Victor Krum của đội Bulgaria dùng một động tác giả nhanh chóng hạ thấp độ cao, tầm thủ phía sau cũng không rút lui mà thẳng tắp lao đến nhưng Krum nhanh chóng né hướng bên cạnh mà Golden Snitch đang ở bên cạnh!
Rất đặc sắc!
Harry không thể không tán thưởng, tuy cậu bay cũng rất tốt nhưng tuyệt đối sẽ không điên cuồng như vậy.
Vèo hạ xuống, hai tầm thủ bay qua trước mặt Harry giống như sao băng.
“Bay thật đẹp!” Harry tán thưởng.
“Đương nhiên, chổi cũng chiếm không ít phần.” Prince nghiên cứu không giống Harry,“Chổi của bọn họ không mua được trong cửa hàng, Nimbus 2001 cũng không có tốc độ nhanh như vậy, nhưng khống chế thiếu một ít, cần ma lực và thân thể phối hợp.”
“A, tương lai con nhất định có thể làm cầu thủ tốt nhất.” Harry rất tin tưởng sức phán đoán của con mình nhưng là cậu vô cùng tự tin, không ngờ những lời này trên thực tế là tương lai cậu nói cho Prince, mà tiểu vương tử chỉ thuật lại một lần mà thôi.
Đương nhiên tiểu vương tử thuật lại đưa tới vài người lớn bên cạnh đồng ý, thaamk chí bộ trưởng bộ thể dục Bagman cũng ngả mũ thăm hỏi Prince — quá choáng váng, Prince lén cười trong lòng.
Quá trình coi như không tệ, ít nhất Harry cảm thấy lần này tới rất có ích nhưng kết quả trận đấu cũng không thú vị — đội Ireland tổng điểm chiến thắng nhưng đội Bulgaria bắt được Golden Snitch! Thật sự là quá…… Làm cho người ta không nói được lời nào…… Bagman dùng đũa phép chỉ vào cổ của mình phóng đại giọng nói bắt đầu tuyên bố kết quả trận đấu, pháo hoa nổ tung làm cả sân thi đấu rực rỡ.
“Hiện tại, tôi tuyên bố –” Giọng Bagman phóng đại lên mấy lần nhưng hình như như vậy cũng không thể hoàn toàn ngăn lại tiếng huyên náo trong sân, có người hoan hô, thét lên, tiếng pháo hoa từng đợt ,“ –”
“A –” Một tiếng thét lên rồi sau đó chính là một tiếng nổ mạnh, ngay sau đó chỉ có những tiếng hét, tiếng nổ mạnh một cái rồi một cái, còn có chú ngữ bay loạn!
Phiền toái chết tiệt!
Snape một tay giữ chặt Harry, tay kia ôm lấy Prince — loại tình huống này thật sự là quá ít thấy, ít nhất đã vài chục năm không xuất hiện. Những tiếng thét lên như muốn đâm thủng màng nhĩ của anh, lúc này Harry cũng nắm chặt cánh tay của Snape mà Prince chỉ có thể ôm anh bảo vệ chính mình.
“Làm sao vậy?!” Tầm mắt của Sirius hoàn toàn bị sương mù che – tiếng nổ cứ liên tiếp vang lên, vô số tro bụi và sương mù xuất hiện, có lẽ còn có cái gì đó khác nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ có thể lập tức đi!“Đi bên này — bên này!” Sirius đi tìm Harry trong đám người bối rối,“Kreacher, tìm Harry — nhanh đi tìm Harry!”
“Có chuyện gì vậy?!” Đương nhiên Harry sẽ không chạy loạn trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, hoặc nên nói là cậu không có cách nào chạy loạn — Prince ở bên cạnh, Severus nắm chặt cậu, cậu không nhìn thấy các bạn của mình, sương mù che tầm mắt của cậu làm cậu rất lo lắng nhưng cũng rất hưng phấn,“Là cái gì?!” Trong tay đã cầm thật chặt đũa phép, cậu tùy thời chuẩn bị cho nguy hiểm không biết một cái “Expelliarmus” Hoặc là “Difindo”.
Snape đã tăng thêm “Protego” cho ba người, thậm chí còn thêm cả chú ngữ bắn ngược — đúng a, chỉ cần không phải Avada, một lượt ác chú bắn ngược cũng sẽ không có hiệu quả nên có, đánh tới ai lại có liên quan gì đến anh? Anh chỉ phải bảo vệ người nhà của mình mà thôi.
Harry không biết Snape làm cái gì, tâm tư của cậu đều bị hỗn loạn hấp dẫn — không, không thể nói là hấp dẫn, phải nói là bị quấy loạn. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cái gì gọi là hỗn loạn chân chính.
“Thi cốt hiện ra!”
“Đáng chết!” Chú ngữ Snape biết rõ,“ Stupefy! Colloportus! Expelliarmus! Avis! Leg-Locker Curse (Lời nguyền trói chân)!” Liên tiếp vài chú ngữ giống như ma lực không cần tiền bay thẳng đến chỗ vừa phóng ra dấu hiệu đen.
Đi theo Snape học một năm Harry cũng lập tức phản ứng được, cậu cũng bắt đầu không ngừng đặt chú giam cầm chung quanh cái chỗ vừa rồi, đồng thời lại để tung một ít chú ngữ đùa dai ra, như vậy một khi người này chạy thoát trên người cũng sẽ có ấn ký.
Harry cũng không chú ý trên đỉnh đầu của mình có cái gì — đó là dấu hiệu khủng bố phù thủy Anh rất lâu, một cái đầu lâu lớn, trong miệng còn phun ra nuốt vào một con rắn!
Hỗn loạn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, hiển nhiên người đối phương cũng không nhiều mà cái dấu hiệu màu đen khủng bố cũng chỉ làm mọi người kinh sợ một lát, ngay sau đó có rất nhiều thần sáng xuất hiện khống chế.
“Vừa rồi chính là trong chỗ này!” Một giọng nói nghiêm túc và lãnh khốc vang lên, sau đó là liên tiếp “Stupefy”, một thân thể phù thủy tầm 50 tuổi cứng đờ đi tới.
“Là Crouch!” Prince nhỏ giọng nói, cậu hơi kém bị một Stupefy đánh trúng, cũng may cha cậu dùng hai Protego,“Một người đáng ghét!”
“Vừa rồi là ai?” Crouch cứng ngắc đi tới rồi nhìn chằm chằm vào Snape cười, ngoài cười nhưng trong không cười,“A, đúng a, đúng a, tôi nhìn thấy ai? Snape — tử thần thực tử, đúng vậy, chính là mày! Nhất định là mày gọi ra dấu hiệu đen!” Lão cầm đũa phép chỉ vào Snape,“Mau tới! Bắt tử thần thực tử này!”
“Ngu xuẩn.” Snape cũng không lo lắng việc Crouch lên án, một mặt anh ôm Prince vào trong ngực, tay kia cũng ôm Harry.
“Ngài Crouch, trong chúng tôi không có ai gọi ra dấu hiệu đen!” Harry kéo tay Snape ra,“Vừa rồi bên kia có người nói môt chú ngữ kỳ quái, cháu cho rằng mấy người nên đi nhìn xem!” Harry chỉ chỉ nơi vẫn đang đầy khói bụi.
“Không cần cố gắng nói dối, cậu bé.” Mắt Crouch mở thật to, rất đáng sợ,“Tôi muốn mang các người đi — xem ra, ha ha…… ha, rất tốt!”
“Không! Barty, anh không thể!” Một nữ phù thủy chạy tới,“Hai cậu bé và một giáo sư — anh điên rồi!”
“Bọn họ là tử thần thực tử!” Crouch hô to.
“Ngài Crouch, đây là lên án — ông không có chứng cứ gì!” Tiểu vương tử nổi giận, cậu còn chưa 11 tuổi, cái gì tử thần thực tử, khi cậu sinh ra những người đó sớm đã bị tiêu diệt sạch sẽ! Chẳng có chút quan hệ gì với cậu cả!“Cháu muốn khống cáo ông vu oan!”
“Xem a, đây là một tử thần thực tử!” Crouch hưng phấn, đũa phép chỉ vào Prince thét lên.
“Expelliarmus!” Harry đánh bay đũa phép của lão,“Tôi không cho phép ông làm như vậy! Prince chỉ là một cậu bé — 10 tuổi! Dùng đũa phép chỉ vào một đứa bé, ông……”
“Phạm tội.” Snape lập tức tiếp lời,“ Phù thủy chưa đủ tuổi đến trường bị phù thủy trưởng thành uy hiếp, cách làm của phù thủy trưởng thành thuộc về hành vi phạm tội.” Snape lạnh lùng nói, đũa phép quét sạch chướng ngại trước mắt — rất tốt, có người tìm cái thứ phóng ra dấu hiệu đen, Crouch bệnh tâm thần, hiển nhiên đã sớm điên rồi,“Tôi sẽ dùng trí nhớ của tôi làm bằng chứng, Barty Crouch, tôi sẽ lên án ông.”
Trước mắt tình thế rất bất lợi với Crouch, đương nhiên lão biết rõ cho nên lão chỉ nhặt về đũa phép của mình, nhưng với ba người ở trước mắt này, lão vẫn mang mười phần cảnh giác — chỉ cần Snape động đậy, lão sẽ đi lên bắt.“Ha, ta biết! Thằng nhóc kia — rõ ràng ở bên ngoài sử dụng pháp thuật! Mày chưa trưởng thành!” Lão đột nhiên vui vẻ rồi lớn tiếng thét lên,“Mau lại đây — bắt lấy thằng nhóc đó! Bắt lấy!”
Ngay khi lão vui vẻ thì lại nhìn thấy có người kéo một người bị ngất và một gia tinh té xỉu đi tới — người kia cùng gia tinh rất kỳ quái, trong tay gia tinh còn cầm một cái đũa phép đen sì!
“Merlin a!” Nữ phu thủy mới ngăn cản Crouch hét lêm,“Là Barty Crouch con!” Bà hoảng sợ nhìn ông Barty Crouch,“Merlin a…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
“Là Winky!” Prince chỉ vào khăn của gia tinh lớn tiếng nói,“ Barty Crouch kia là tử thần thực tử! Winky là gia tinh của nhà ông Crouch!” Không sai, trên khăn còn thêu chữ Crouch!
Vừa ăn cướp vừa la làng!
Thần sáng vừa muốn hướng Harry động thủ lập tức khống chế lão Crouch, đương nhiên, cũng làm Winky và Barty Crouch tỉnh.
“A…… Chủ nhân…… Chủ nhân! Winky không thấy tiểu chủ nhân……” Giọt nước mắt lớn rơi xuống, nó rất thương tâm,“Winky không phải gia tinh tốt!”
“Không liên quan đến Winky!” Prince biết con gia tinh này — trong tương lai, cậu giãy tay Snape chạy tới ôm nó, tuy gia tinh không đẹp mắt nhưng rất ôn nhu và yêu trẻ con nên nó rất hưởng thụ tiểu vương tử an ủi nhưng lại không thể không trừng phạt chính mình, bởi vậy nước mắt rơi càng nhiều, còn không ngừng dùng đũa phép trong tay đâm vào đầu mình.