Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở Về

Chương 45

Khi Lâm Dĩ Mạt đến đảo Ly Cảnh, cô đã được tiếp đón một cách long trọng và tôn trọng nhất, nhưng ba ruột lại không xuất hiện. Sau khi hỏi thăm vài người, đáp án mà Lâm Dĩ Mạt nhận được là Lâm Tự Thu đang luận đạo cùng với một người bạn cũ.

Tuyệt ha.

Bỏ lại đứa con gái 2 tuổi, chơi trò mất tích rồi chạy đi luận đạo với bạn cũ, người bạn này còn quan trọng hơn con gái nhiều đúng không?!

Lâm Dĩ Mạt càng nghĩ càng giận, vỗ tay xuống bàn, lạnh lùng nói: “Con phải đi về!”

Cô biết Lâm Tự Thu nghe được.

Thị nữ đến hầu hạ Lâm Dĩ Mạt cho rằng cô đang nói với mình, vội vã đáp: “Điện hạ muốn đi đâu vậy?”

Lâm Dĩ Mạt không thích trút giận lên người không liên quan, đồng thời cũng không quen được hầu hạ, bèn nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Thị nữ lui ra.

Một lát sau, Lâm Tự Thu cuối cùng cũng xuất hiện.

“Cục cưng giận hả?” Hắn cẩn thận tiến đến trước mặt con gái, vẻ mặt lấy lòng.

Lâm Dĩ Mạt không nói gì.

Lâm Tự Thu giả vờ bất ngờ reo lên: “Cục cưng đột phá Nguyên Anh rồi ư? Giỏi quá, con muốn được thưởng gì nào?”

“…” Lâm Dĩ Mạt cười mỉm: “Ba không tiếp bạn cũ nữa sao?”

Chịu nói chuyện là tốt rồi.

Lâm Tự Thu nhanh chóng lắc đầu: “Bạn cũ sao mà quan trọng bằng cục cưng được, ở trong lòng ba ba, cục cưng vĩnh viễn là số một.”

Hắn biết rõ con gái yêu tức giận cái gì, lập tức giải thích nguyên nhân vì sao mình lại đột nhiên “biến mất”.

Thì ra lúc ấy sứ giả của Tiên giới xuất hiện, dẫn độ Lâm Tự Thu đến tiên giới. Hắn đã đột phá gông cùm xiềng xích, nên “phi thăng”. Lâm Tự Thu bị sứ giả mạnh mẽ đưa tới Tiên giới, con gái rượu nhà hắn còn ở “Hạ giới” kìa, phi thăng cái gì chứ!

Lâm Tự Thu từ chối phi thăng, tức khắc xuất hiện vài vị tiên nhân, nói hắn không biết tốt xấu, hắn là người phi thăng duy nhất được sứ giả Tiên giới tự mình tiếp đón và hướng dẫn, vô cùng vinh dự, vậy mà lại từ chối phi thăng, đòi trở về Hạ giới?

Lâm Tự Thu nghĩ đến bé cưng còn đang đợi mình, sao mà chịu ngồi yên được? Chuyện đã từng xảy ra, hắn tuyệt đối không để cho nó lặp lại.

Vì quá lười mặc cả với đám tiên nhân này nên Lâm Tự Thu động thủ luôn.

Quá trình như thế nào thì hắn không nói rõ, chỉ nói với Lâm Dĩ Mạt rằng bản thân đã quay về thành công. Lúc về, Quy Trần đã mang theo Tiểu Dĩ Mạt bước vào phạm vi của Bạo Hải Tinh Vực, dọc trên đường đi chăm sóc Tiểu Dĩ Mạt rất tốt, quả thật là xoát đầy độ hảo cảm của Lâm Tự Thu luôn.

Hắn có ý định mài giũa Quy Trần, bởi vậy không xuất hiện ngay, tiện tay chiếm lĩnh đảo Ly Cảnh. Chủ nhân hòn đảo – Đông Phương Thuật là một con Kim Sí Điểu, Lâm Dĩ Mạt đã từng bị con chim này đuổi giết năm lần bảy lượt, có thể nói là đối thủ một mất một còn. Hiện giờ Lâm Tự Thu có thể dễ dàng đánh chết Đông Phương Thuật, tuy nhiên, hắn chỉ thu phục nó; thế nên đảo Ly Cảnh thuận lý thành chương biến thành của hắn.

Lúc Quy Trần chữa thương cho Lâm Dĩ Mạt, Lâm Tự Thu định hiện thân, phát hiện năng lượng trong cơ thể con gái đang nhanh chóng dung hợp, nghĩa là bé cưng sắp khôi phục, nếu hắn ra tay hỗ trợ sẽ biến thành làm ơn mắc oán.

Lâm Tự Thu liền âm thầm quan sát, đến khi Lâm Dĩ Mạt hoàn toàn khôi phục thì lập tức kêu Đông Phương Thuật mang một đám người đến đón cô.

Thể diện đương nhiên phải có.

Hắn muốn nói cho toàn bộ Bạo Hải Tinh Vực biết, con gái cưng của hắn là công chúa duy nhất của nơi này, nhìn thấy thì biết phải làm gì rồi đó.

Còn chuyện vì sao không tự mình đến thì…

Thật đúng là có liên quan đến một người bạn cũ.

“Bạn cũ” tên là Bích Ba Lão Tổ, một nữ tu Đại Thừa kỳ, tên hơi “già” vậy thôi chứ thực tế là một vị mỹ nhân quyến rũ mê hồn. Hệ thống xôn xao chụp vài đoạn ngắn về Lâm Tự Thu và Bích Ba Lão Tổ trong tiểu thuyết.

… Đây là tuyến tình cảm mịt mờ của Lâm Tự Thu.

Tiểu thuyết từng miêu tả, Bích Ba Lão Tổ đuổi giết Lâm Tự Thu, kết quả, cả hai không cẩn thận bị nhốt nơi nào đó, phải hợp tác mới đi ra ngoài được. Sau khi thoát ra, nàng từ bỏ đuổi giết hắn, còn dũng cảm bày tỏ tình yêu, làm Lâm Tự Thu sợ đến mức chạy trốn đi ngay trong đêm.

Nhiều năm sau, Lâm Tự Thu nghe nói Bích Ba Lão Tổ bị tông môn trách cứ vì tự ý từ bỏ giết hắn, sống cực kỳ khổ cực, vì thế cố ý đến giải cứu.

Vị mỹ nhân kia hỏi hắn có đồng ý kết đạo lữ với mình không, sau khi bị Lâm Tự Thu từ chối, cũng dứt khoát từ chối sự trợ giúp của hắn và thề rằng sẽ không gặp Lâm Tự Thu nữa.

Đấy là nội dung trong tiểu thuyết.

Nhưng mà Lâm Tự Thu đi vào bí cảnh của tiên nhân, từ đó quay về Trái Đất, lại bị người ta cho rằng hắn đã chết trong bí cảnh. Trăm năm trôi qua, Bích Ba Lão Tổ liên tiếp tiến vào bí cảnh, người ngoài nghĩ là săn tìm bảo vật, trên thực tế chỉ có nàng mới biết rõ lý do.

Lâm Tự Thu xuất hiện lần nữa, trở thành chủ nhân mới của đảo Ly Cảnh. Nghe được tin này, Bích Ba Lão Tổ lập tức “giết” lên đảo.



Đương nhiên, hắn không thể nói chi tiết chuyện đó với con gái rồi ~

Lâm Tự Thu chỉ “vô cùng đáng thương” mà tỏ vẻ: Nhiều năm không thấy bạn cũ, nếu đối phương muốn luận bàn, hắn đâu thể từ chối được, thế nên mới tới chậm, cầu xin bé cưng tha thứ.

Ai mà ngờ được Lâm Dĩ Mạt có hack chứ, hệ thống lật hết cả gốc gác cuộc đời của cha cô luôn.

Ngọn lửa nhiều chuyện trong Lâm Dĩ Mạt bùng lên, còn chưa kịp đề nghị đi gặp Bích Ba Lão Tổ thì người ta đã xuất hiện ở cửa rồi.

Trên người mỹ nhân khoác một bộ váy đỏ đầy mát mẻ, da trắng như tuyết, đôi mắt ẩn tình. Nàng xuất hiện, mang đến một làn gió thơm ngát, không khí cũng trở nên ái muội hơn.

“Thu ca, không giới thiệu bảo bối nhỏ của huynh với ta sao?” Giọng nói mềm mại không xương, như thể lông chim nhẹ nhàng lướt qua đầu quả tim, khiến cho tay Lâm Dĩ Mạt nổi da gà.

Sau đó, lực chú ý của cô đã bị tiếng “Thu ca” của đối phương thu hút.

Lâm Tự Thu chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt ôn nhuận ấm áp, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhẹ, thần thái sáng láng, Lâm Dĩ Mạt nhìn hắn, lại nhìn mỹ nhân ở cửa, cảm giác như nhìn thấy một bức tranh cổ xưa đầy nghệ thuật.

Nhưng khi ba ba mở miệng lại nói: “Sao ngươi còn chưa đi?”

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Chỉ nói thôi chưa đủ, một tay vung lên, cánh cửa loảng xoảng mà đóng lại, Lâm Dĩ Mạt còn mơ hồ nghe được tiếng mắng của Bích Ba Lão Tổ: “… Suýt nữa đập vào mũi của lão nương rồi!”

“Cục cưng…” Lâm Tự Thu quay đầu lại liền thấy con gái nhìn mình đầy kỳ lạ, mặt già đỏ lên, nhanh chóng nói: “Ba với dì đó không có quan hệ gì đâu, đừng nghĩ nhiều nha.”

Lâm Dĩ Mạt: “Ba cảm thấy con sẽ tin hả?”

Lâm Tự Thu: “…”

“Ba ba yên tâm đi, con sẽ không phản đối việc ba tìm mẹ kế.”

“Ba ba không có…”

“Dù sao ba cũng già vậy rồi, cứ không lấy vợ sẽ biến thành lão quang côn* đó.”

*Lão quang côn: ý chỉ người đàn ông ế lâu năm

Lâm Dữ Thu nghẹn họng không trả lời được.

Lâm Dĩ Mạt nghĩ đến đống “nam sủng” mà cha già chuẩn bị, đôi mắt nhíu lại, suy tính trong lòng ―― ba ba nghĩ cho mình nhiều như vậy, mình cũng phải hiếu thuận lại mới được.

“Dì Nhàn, ba ba đang ở đình Ngàn Tâm, sao người không đến đó?”

Dưới sự yêu cầu của Lâm Dĩ Mạt, Bích Ba Lão Tổ đã ở lại đảo Ly Cảnh. Tuy nàng được gọi là Bích Ba Lão Tổ, nhưng tên thật là Mộc Tâm Nhàn, Lâm Dĩ Mạt tự chủ trương xưng hô đối phương là dì Nhàn ―― Mộc Tâm Nhàn đầu tiên hơi giật mình, chợt khống chế biểu cảm trên mặt, lập tức chuyển từ trạng thái gợi cảm quyến rũ thành hình tượng chị gái hiền lành dịu dàng.

Ngay cả váy đỏ mát mẻ bắt mắt cũng không mặc, cho dù là quần áo, trang điểm hay là hành vi cử chỉ đều giống một trưởng bối.

Từ những thay đổi trên, Lâm Dĩ Mạt liền biết Mộc Tâm Nhàn thật sự thích cha mình.

Nhưng cô phát hiện rằng, ba ba tránh nàng như tránh rắn rết.

“Không đi, cha ngươi cũng không muốn thấy ta.” Mộc Tâm Nhàn đùa nghịch trúc xanh, nhàn nhã nói.

Khi ở chung với Lâm Dĩ Mạt lâu hơn, nàng dần dần phóng thích bản tính, không còn “nghiêm túc” như vậy nữa.

Lâm Dĩ Mạt còn muốn nói gì đó, nhưng Mộc Tâm Nhàn cười hỏi ngược lại cô: “Quy Trần phải đi rồi, không cùng tên đó ra ngoài chơi hả?”

“… Ta đi theo làm gì.”

Mộc Tâm Nhàn vén tóc mai ra sau tai: “Quy Trần là thiên tài hiếm có, được cha ngươi chỉ đạo, trong khoảng thời gian ngắn đã đến Hóa Thần hậu kỳ. Cha ngươi nói thành tựu của tên đó trong tương lai có lẽ sẽ không thấp hơn hắn, song tu với người như vậy, đối với ngươi mà nói thì trăm lợi không hại nha.”

Nàng chớp mắt trìu mến.

Lâm Dĩ Mạt đầu đầy hắc tuyến, nói: “Ta còn nhỏ.”

Mộc Tâm Nhàn cười phá lên, vươn ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào giữa mày Lâm Dĩ Mạt: “Tiểu nha đầu không biết tình thú, năm ta bằng tuổi ngươi đã gặp cha ngươi, nhận lệnh của tông môn mà đuổi giết hắn, kết quả chúng ta bị nhốt trong kết giới, giống như phàm nhân, sau đó…”

Lâm Dĩ Mạt nghe đến nhập thần, không khỏi thúc giục: “Sau đó?”

“Cha ngươi vẽ rất nhiều bức tranh về ngươi lúc còn nhỏ, nói chỉ muốn tìm được cách về nhà, áy náy vì bỏ mặc ngươi mà biến mất… Lúc ấy ta nghĩ người nam nhân này hoàn toàn khác so với những người nam nhân ta đã gặp, cũng không biết điểm nào của hắn hấp dẫn ta, khiến ta nhất thời xúc động, liền nói: dù sao cũng bị nhốt ở chỗ này, không thì ta sinh cho ngươi một đứa?”

Mộc Tâm Nhàn nói tới đây liền dừng, nhìn thẳng vào mắt Lâm Dĩ Mạt: “Mạt nhi, đôi mắt của ngươi nói với ta rằng ngươi quan tâm Quy Trần, ít nhất ngươi đã từng rung động với tên đó.”

Chỉ là đứa nhỏ này bẩm sinh mù mờ trong chuyện tình cảm, ngay cả bản thân còn không nhận ra, có lẽ liên quan đến thời thơ ấu.

“Ra ngoài với Quy Trần đi, Linh Nguyên đại lục rộng lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi cam tâm sống mãi trên cái đảo này, hoặc là trở lại quê nhà ở Trái Đất nhỏ bé kia, sống cuộc sống bình thường sao?”

“Dòng chảy thời gian ở đây và Trái Đất khác nhau. Ngươi có thể lang bạt ở chỗ này, thỉnh thoảng về Trái Đất, có cha ngươi thì Linh Nguyên đại lục với ngươi mà nói sẽ chỉ tràn ngập mới mẻ, không quá nguy hiểm.”



Buổi tối, Lâm Dĩ Mạt mất ngủ.

Trong đầu không ngừng hồi tưởng những lời Mộc Tâm Nhàn nói.

Cô rung động với Quy Trần?

Sao mình lại không cảm nhận được?

Đó chắc chắn là ảo giác do bản thu nhỏ của mình gây ra!

Hệ thống thình lình lên tiếng: “Ký chủ, hiện tại cô có thể sử dụng bao lì xì hầu hạ ~”

Lâm Dĩ Mạt cảnh giác: “Tại sao bây giờ lại dùng được?”

Hệ thống từng nói, khi nào được sử dụng [ bao lì xì hầu hạ ] nó sẽ nhắc nhở, bây giờ hệ thống nói có thể, cộng thêm tên của bao lì xì nữa, làm cô không thể không nghĩ nhiều.

Hệ thống: “Ký chủ dùng xong sẽ biết thôi.”

Được rồi.

Nói không tò mò thì là giả. Lâm Dĩ Mạt cũng muốn nhìn xem bao lì xì hầu hạ là cái gì.

Cô click mở [ bao lì xì hầu hạ ] trong đầu, 3 bóng người đột ngột xuất hiện, họ đứng cạnh nhau, lần lượt là Quý Bách Xuyên, Giang Tự, Quy Trần. Bên cạnh mỗi người nổi lên mấy dòng giới thiệu:

【 Quý Bách Xuyên: Cao 1m83, nặng 78kg, 26 tuổi, quản lý Quý thị, tài sản cá nhân 1 tỷ, không có bạn gái. Số lần bạn rung động với đối tượng là 23 lần. 】―― Lựa chọn “ngủ” với đối tượng?

【 Giang Tự: Cao 1m82, nặng 72kg, 23 tuổi, ngôi sao đang lên của ngành y, không có bạn gái. Số lần bạn rung động với đối tượng là 18. 】―― Lựa chọn “ngủ” với đối tượng?

【 Quy Trần: Cao 1m88, tu sĩ không rõ cân nặng, 82 tuổi ( tu sĩ trẻ tuổi), thiên tài ngàn năm có một, không có đạo lữ. Số lần bạn rung động với đối tượng là 52 ( trong đó có 50 lần ở trạng thái nhỏ tuổi). 】―― Lựa chọn “ngủ” với đối tượng?

Phía dưới cùng còn có một hàng chữ màu đỏ in đậm: 【 lựa chọn cả ba ( thời gian trải nghiệm: 1 giờ) 】

Lâm Dĩ Mạt: “………………………………”

Tay cô run lên, không cẩn thận nhấn vào dòng chữ cuối cùng.

!

Trời xanh chứng giám, cô thật sự không muốn nhấn nó!

Sau đó, một luồng ánh sáng trắng hiện lên, Lâm Dĩ Mạt nhắm mắt lại, chờ ánh sáng biến mất cô mới mở mắt ra.

“…”

Cái đệch.

Mép giường có thêm 3 người đàn ông đang nhắm mắt.

“Thị tẩm?” Quý Bách Xuyên nhẹ giọng lẩm bẩm, hơi nghiêng tai, dường như muốn nghe gì đó.

“XX một giờ, đối tượng XX… Lâm Dĩ Mạt?” Giang Tự nhắm mắt lại, âm thanh rõ ràng truyền đến tai Lâm Dĩ Mạt, khóe miệng cô điên cuồng run rẩy.

Ánh mắt Lâm Dĩ Mạt chuyển sang Quy Trần, đối phương không có phản ứng, nhưng toàn thân phát ra khí lạnh.

“Ký chủ yên tâm, họ đều là hình ảnh mô phỏng từ người thật, cô nghĩ là ‘phân thân’ cũng được, Quý Bách Xuyên và Giang Tự chân chính đang ngủ, tí nữa có xảy ra chuyện gì thì cả hai sẽ chỉ cho rằng bản thân đang nằm mơ. Quy Trần cũng thế.”

“Trong vòng 1 tiếng ký chủ có thể làm bất cứ chuyện gì với họ, xin mời hưởng thụ, cơ hội khó cầu nhaaa ~~~”

Hệ thống dặn dò xong, quang vinh mà log out.

Khi 3 người đàn ông chậm rãi mở to mắt nhìn về phía mình, Lâm Dĩ Mạt lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là ― như bị kim chích, như nghẹn ở cổ họng, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Cô “trả hàng” được không!
Bình Luận (0)
Comment