Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 103

Edit: Mạn Già La

*

Với sự giúp đỡ của Mẹ, tôi đã trở lại cơ thể của mình. Mặc dù như thế, nhưng tôi vẫn có thể chạm vào bất cứ thứ gì ở cả hai thế giới —— tôi biết đó là bởi vì bản chất của tôi đã thay đổi, nhưng tôi không dám hỏi.

Tôi rất sợ mình bây giờ không còn tính là con người chân chính nữa, rất có thể tôi bây giờ là “ẩn số” mình đã từng sợ hãi.

Sau khi sở hữu một phần mười sức mạnh của Mẹ, tôi thậm chí có thể cảm nhận được biểu cảm mơ hồ của y, biết được y đại khái đang đứng ở đâu. Giống như bây giờ, tôi có thể cảm nhận được, y đang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Bởi vì lúc này, tôi đang sải bước về phía ba người ABC vẫn đang quỳ trên mặt đất.

Cả ba người bởi vì vi phạm hiệp ước đã lập ra với Mẹ nên bị sức mạnh của Mẹ áp chế chặt chẽ. Trên mặt ba người đều mang vẻ khó chịu, bị cổ sức mạnh đó đè xuống đất, trông như là một con chó săn bị xích lại.

Thấy tôi đến gần, bọn họ nổ lực rướn cái cổ còn có thể cử động của mình lên, cố gắng muốn mở miệng nói điều gì đó, nhưng miệng lại như bị băng keo vô hình dán chặt, chẳng nói được lời nào. Nhưng vẫn cố gắng ngẩng cổ, cố phát ra âm thanh “ưm ưm ưm” với tôi, như thể muốn nói cho tôi điều gì đó.

“Ba người là muốn bảo tôi đừng phí công sao?” Tôi ngồi xổm xuống, ý xấu hỏi.

Bọn họ kêu càng hăng thêm.

“Chẳng lẽ là muốn tôi lấy một đổi một cứu Đặng Tề về?”

Tôi nghĩ nếu không bị sức mạnh của Mẹ trói buộc, bọn họ đã nhảy cẫng lên ngay rồi.

Tôi lại đứng dậy, quyết định không chọc bọn họ nữa.

Tôi nhún vai nói: “Được rồi, không trêu ba người nữa, tôi biết các người muốn nói gì.”

“Ám hiệu của ba người, tôi đã nhận được rồi.”

Ánh mắt ba người bọn họ lập tức tỏa sáng, coi ra, tôi không có hiểu sai ý tứ của bọn họ.

“Cái gì? Thứ gì?” Mẹ ở một bên rốt cuộc không nhịn được hỏi, bộ dáng y giống như tôi khi xem phim lúc trước, đối mặt với căn phòng đầy những câu đố, trong đầu chỉ toàn là dấu chấm hỏi, bất đắc dĩ, nôn nóng dò hỏi.

4

Nhưng lại sẽ không nhận được câu trả lời mình muốn.

“Mẹ, câu chuyện cần phải bất ngờ, không bị mọi người đoán được mới thú vị nha.” Tôi không nhịn được cười, tôi có thể cảm nhận được sau khi bản thân có được sức mạnh lại trở nên không giống bản thân tôi, sự kiêu ngạo tự đại trong cơ thể không ngừng tuôn trào ra, nhưng tôi chẳng thể khống chế được loại cảm xúc này, có lẽ đây là cái giá phải trả cho người bình thường sau khi có được sức mạnh, “Nếu bạn biết chúng tôi đang nói gì, vậy câu chuyện sau đây còn ý nghĩa gì nữa đâu?”

Vừa nói vừa cười, tôi đến bên giá sách, dựa theo những gì tôi nhớ được, gõ ba lần bên trái và di chuyển bên phải một chút, trên tay như nước chảy mây trôi, trong khi Mẹ đang sửng sốt ngạc nhiên, các thao tác điêu luyện thuần thục, cuối cùng lấy xuống ba cuốn sách, lấy một chiếc hộp đen từ bên trong ra.

“Đây…... làm sao có thể…...” Tôi lại nghe thấy Mẹ lẩm bẩm bên tai mình, vậy là cũng chưa từng nhìn thấy chiếc hộp này.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của cả căn phòng đều đang đổ dồn vào mình, dù sao, trong lòng bọn họ, tôi sắp sử dụng chiếc hộp này để thực hiện một màn hồi sinh người chết sống lại khó tin.

Tôi lấy hộp đen ra, mở ra. Ánh sáng trong phòng rất tốt, nhưng tốc độ nhìn vẫn có chênh lệch nhất định. Trước khi Mẹ nhìn thấy thì tôi đã nhìn thấy trước, bên trong tựa như tôi nhớ là có cất một cuốn sách.

2

Ở lúc Mẹ còn chưa kịp hét ầm lên hay đặt câu hỏi quở trách, tôi đã lập tức dùng một phần năm sức lực mở cánh cửa thuộc về cuốn sách này, trong nháy mắt bước vào thế giới trong sách.

*

Tối sầm quen thuộc, cả người cũng như bị không gian nuốt chửng, sau đó ánh sáng lại xuất hiện, cuối cùng tôi xuất hiện trên một con đường lớn.

Cuối cùng, cuối cùng......!!! Tôi không nhịn được ngã khuỵ xuống, mồ hôi đầm đìa lập tức từ trên trán rơi xuống, nhỏ xuống trên đường cái, từng giọt nước nhỏ nở rộ. Tôi thở dốc dồn dập, hít vào từng luồng oxi xung quanh tôi, như thể chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời tự do, từng chút nằm bẹp trên mặt đất.

Tôi gần như ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời xanh thẳm phía trên, bên tai dần dần truyền đến tiếng người quen thuộc, tiếng gió thổi lá xào xạc, tiếng bánh xe lăn trên đường.

Cuối cùng tôi cũng thở ra một hơi kìm nén đã lâu.

Tôi thắng.

Tôi không phải lo lắng về cái chết của chính mình nữa.

Tôi đã thành công tìm được đường sống trong chỗ chết từ tay Mẹ.

Cuối cùng tôi cũng có thể...... thả lỏng.

Tôi có thể cảm nhận được toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi, tốc độ phập phồng của lồng ngực dường như được cài đặt hàng trăm bộ điều chỉnh nhịp tim vậy.

Đúng, trông tôi có vẻ như chẳng làm gì cả, chỉ có nói chuyện và tán gẫu với Mẹ. Nhưng thực ra từng phút từng giây tôi đều đang kiểm soát chặt chẽ suy nghĩ của mình.

Khống chế suy nghĩ của bản thân là chuyện con người cũ căn bản không làm được. Nhưng từ khi linh hồn tôi rời khỏi cơ thể, tôi phát hiện mình có thể thử khống chế suy nghĩ của bản thân —— đương nhiên, suy nghĩ kỹ lại thì thấy đáng sợ, nhưng, lại rất có lợi cho tôi.

Trong tình huống ngay cả sống sót cũng khó, tôi đương nhiên sẽ không ngại sử dụng phương pháp này để bảo toàn mạng sống của mình.

Mẹ khống chế được tôi, nhưng đồng thời, tầm nhìn của y cũng bị cản trở. Nội dung của ngôi thứ nhất trước giờ đều không phải khách quan mà chỉ từ góc độ của “tôi” để quan sát mọi thứ trên thế giới. Hơn nữa, riêng yếu tố bản thân, Mẹ hoàn toàn không thể lấy được thông tin tổng thể mà chỉ có thể lấy được tin tức từ từ góc nhìn của tôi.

Vì vậy, miễn là tôi có khả năng kiểm soát được suy nghĩ của mình, ngay cả trình bày tin tức sai lệch cho độc giả cũng có thể.

Tất nhiên, “sai lệch” không có phải là tôi cưỡng ép biến thật thành giả, mà chỉ là mình trình bày một phần thông tin tôi muốn cho Mẹ xem mà thôi.

Nhưng thật sự quá khó...... khó đến nỗi tôi cần phải nhắc nhở bản thân từng giây từng phút rằng mình không thể nghĩ về những nội dung tôi muốn giấu y, không thể nghĩ rằng mình “không thể nghĩ về những nội dung tôi muốn giấu y”, thậm chí không thể ở trong tiềm thức âm thầm thoáng nhớ những nội dung này.

4

Trông tôi xem phim đến sắp ngủ gật, nhưng trên thực tế nếu không phải có thể linh hồn, thịt trong lòng bàn tay đều sắp bị bấm ra vài vết sâu.

Từng giờ từng phút, mỗi phút mỗi giây, tôi đều đang cẩn thận khống chế suy nghĩ của mình.

Kế hoạch này đã sớm bắt đầu rồi. Trong phút chốc vừa bước vào rạp chiếu phim, tôi đã biết điều gì đang chờ đợi mình phía sau —— câu chuyện kết thúc, vậy thì nhân vật chính cũng chắc chắn không cần thiết.

Cái chết tôi đã đoán trước được, điều tôi cần làm là tránh cái chết của mình, tìm cách kéo dài thời gian, tìm thêm càng nhiều cơ hội sống sót cho mình, Đặng Tề và ABC.

Vì vậy, tôi cần phải khơi dậy hứng thú của Mẹ bằng một câu chuyện mới.

Hình thức tinh diệu* đến mức không thể diễn đạt hết những gì nhân vật chính nghĩ ra bằng câu chữ, chỉ có thể chọn những thứ quan trọng nhất để miêu tả.

* Tinh: rành rọt; diệu: khéo: Tinh vi và khéo léo

Còn tôi, là một nhân vật chính muốn đánh lừa độc giả, chỉ cần lặp đi lặp lại và nhấn mạnh trong lòng nội dung mà độc giả muốn xem, khiến mọi người nghĩ rằng đây là một tình tiết rất quan trọng, do vậy sẽ tốn thêm nhiều bút mực hơn để miêu tả nó, là có thể tránh được những tình tiết được gọi là “cũng không quan trọng”.

Ví dụ như, trên thực tế, ABC không chỉ tạo ra một thế giới rộng lớn hoàn chỉnh.

Chuyện này, dưới sự cố ý khống chế của tôi và ABC, đã thành công thoát khỏi tai mắt của Mẹ.

Tôi dùng hết tất cả những cảm xúc khi xem những phản hồi cường điệu ngây thơ chất phác của ba người ABC, khóc hét lên không thể tin được. Khi nhìn thấy ba người bọn họ xuống tay với Đặng Tề, tôi chỉ cần ở trong lòng hét lên thật tàn nhẫn, không thể chấp nhận được, thống hận, thương tiếc, trên trang sách sẽ xuất hiện những từ này. Nhưng thực tế tôi biết ba người bọn họ cũng không ác độc như vậy, cũng đã làm một số hành động vớt vác lại, nhưng tôi không nghĩ tới sâu hơn mà là lướt qua, bởi vì những nội dung đó không cần xuất hiện trên trang sách.

Bọn họ hận Đặng Tề, nhưng thực tế cũng có lương tâm và điểm mấu chốt của mình. Sau khi quyết định phải giết Đặng Tề, bọn họ đã sao chép một phần thông tin của thế giới cũ, sáng tạo thêm một thế giới cũ nữa, và cũng để nó bắt đầu hoạt động —— chỉ khác là trong thế giới cũ này không có “tôi” thôi —— Đặng Tề đã thay thế tôi, trở thành nhân vật chính trong thế giới đó.

Trong quan niệm của bọn họ, điều này tương đương với đền đáp tội lỗi của bọn họ với Đặng Tề, xoa dịu trái tim tội lỗi của mình, để Đặng Tề ở thế giới song song được sống thật tốt, có thể sống ở thế giới đó như người bình thường. Một mạng đền một mạng, bọn họ cảm thấy mình đã chuộc tội, trả lại mạng sống của Đặng Tề cho hắn. Nhưng thực ra vấn đề lại đến từ đây —— trong lúc vội vàng, vì để tiết kiệm thời gian, bọn họ đã phục chế toàn bộ dữ liệu, và sau đó đưa vào hoạt động.

Nói cách khác, bọn họ căn bản chưa xóa bỏ ý nghĩa sống của Đặng Tề.

Sau khi biết chi tiết này, trong lòng tôi đã lặng lẽ chôn vùi một suy nghĩ. Trong lúc đấu võ mồm với Mẹ, hạt giống này dần dần bén rễ nảy mầm, ngày một cao lớn hơn.

Trong lời nói của Mẹ, tôi đã biết một điều, đó là ở “góc nhìn thượng đế” của tôi, một tuyến vận mệnh trong đó phát triển theo hướng là tôi sẽ chết, và sau khi tôi chết, Đặng Tề cũng không thể sống nổi, anh rất nhanh sẽ tự sát.

Ban đầu, tôi chỉ lớn mật suy đoán, liệu người mất đi ý nghĩa sống sẽ sống được trong hỗn độn hay không, do đó lựa chọn kết thúc bản thân ở độ tuổi mà lẽ ra không nên chết.

Và những lời của Mẹ đã cho tôi một câu trả lời tích cực.

Giống như tôi đoán, ở trong thế giới không có tôi, Đặng Tề không thể sống nổi, hắn sẽ theo tôi cùng nhau đến cõi chết.

Đặng Tề ở thế giới đó, Đặng Tề được phục chế nguyên vẹn, hẳn cũng không ngoại lệ.

Những lời này tuy rất tàn nhẫn máu lạnh, tuy nói ra sẽ khiến lương tâm không yên, nhưng đây chính là ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi lúc đó —— nếu như thế, chẳng phải Đặng Tề của tôi sẽ tự nhiên có thêm một thể xác thứ hai hay sao?!

4

Và bây giờ, tôi phải đến thu lấy cái thể xác đó.
Bình Luận (0)
Comment