Edit: Mạn Già La
Ngày dường như đã không còn ý nghĩa.
Đây là những gì Đặng Tề đã nghĩ khi lại lần nữa tỉnh dậy từ giấc mơ đầy bóng tối vô biên. Nhưng cơ thể vẫn tự mình hành động, tại khoảng khắc ý thức trở về, cơ thể anh phân tách ra, một cánh tay duỗi đến cuốn lịch anh tự làm, đánh dấu một ngày trên tờ lịch, cánh tay còn lại mở quyển ghi chép của mình ra, ghi chú đây là lần thứ mấy Hạ Trạch luân hồi, đã tiến đến bước nào, và mình kế tiếp phải diễn gì.
Anh cũng không biết chính mình rốt cuộc có ngủ hay không, dù sao ngủ cũng là độc quyền của người sống. Tròng mắt anh rũ xuống, nhìn nhìn cơ thể chia năm xẻ bảy, máu tươi đầm đìa của mình, có lẽ mình đã đánh mất độc quyền này rồi.
Thế giới là giả, câu chuyện mình bịa đặt ra cho Hạ Trạch là giả, tất nhiên lịch cũng là giả.
Đặng Tề cũng không biết hiện tại đã bao nhiêu năm, cũng không biết dòng thời gian ở đây có bình thường hay không, chỉ có thể dựa vào ngày tháng bản thân bước vào, đưa ra một khái niệm thời gian giả dối, tuyên án mỗi ngày.
Hạ Trạch có thể sống trong cùng một ngày qua ngày, nhưng để em ấy “sống”, Đặng Tề cần phải theo quỹ đạo thời gian tiến về phía trước.
Hôm nay là Thất Tịch*.
* Thất Tịch (Hán-Nôm: 七夕) hay còn gọi là Tết Ngâu, Ngày Ông Ngâu Bà Ngâu, theo văn hóa phương Đông, (Châu Á), lễ được tổ chức ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á. Lịch sử ngày này gắn bó với câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản.Đương nhiên, là Thất Tịch giả, là Thất Tịch dựa trên cuốn lịch không biết đúng sai của Đặng Tề suy tính ra.
Ngày tháng chỉ có tác dụng với những con người đang sống trong xã hội, để cho những sinh hoạt vô vị có thêm chút ý nghĩa.
Nhưng cuộc sống của tôi rất có ý nghĩa, Đặng Tề một bên gắn cơ thể lại với nhau, vừa nghĩ, cuộc sống hiện tại của mình có ý nghĩa hơn trước kia nhiều, có thể liên tục hy sinh bản thân mình, tìm cách để Hạ Trạch còn sống ra ngoài, có thể mãi mãi ở cùng em ấy trong một nơi sẽ không bao giờ có ai khác đi vào, có thể để em ấy sau khi chính mình chết đi, vĩnh viễn nhớ kỹ chính mình.
Đặng Tề đã không cần ý nghĩa của ngày tháng, cuộc sống của Đặng Tề đã có được tất cả ý nghĩa rồi.
Nghĩ đến đây, Đặng Tề không khỏi nở nụ cười. Nhưng rất nhanh, tràn ngập trong lòng là sát ý ngập trời.
Sau khi cơ thể gắn lại với nhau, ác ý của ý chí thế giới đã không ẩn giấu được nữa. Nhưng Đặng Kỳ đã rất quen với loại ác ý này, anh vừa lau vết máu trên người mình, vừa mặc quần áo bình thường vào. Anh biết mình tuyệt đối sẽ không giết Hạ Trạch như ý chí thế giới mong đợi, anh rất tin tưởng vào tình yêu của mình. Tình yêu này sẽ chỉ làm tổn thương chính mình, khiến anh khi đấu tranh với sát ý sẽ thống khổ hơn, nhưng sẽ không bao giờ làm tổn thương Hạ Trạch.
1
Đặng Tề chính là có tự tin như thế, giống như anh rất tự tin nhất định mình có thể tìm được biện pháp để Hạ Trạch ra ngoài.
Lau khô vết máu, thay quần áo, Đặng Tề hoạt động cơ thể đã nhập lại một chút, chuẩn bị đi thăm “Hạ Trạch mới từ trong hôn mê tỉnh lại”. Khi xuống lầu, anh suy tư một chút, chạy đến phòng bếp lấy một chiếc bánh kem dâu tây.
Tuy rằng việc bản thân không phải người đã không thể vãn hồi rồi, nhưng Hạ Trạch chắc chắn sẽ là con người, Hạ Trạch chắc chắn có thể trở về thế giới bình thường, sống một cuộc sống bình thường, cho nên, Hạ Trạch nhất định muốn trải qua Thất Tịch.
Lần này khi tỉnh lại, cho em ấy một chiếc bánh kem dâu tây vậy, tuy rằng em ấy vĩnh viễn sẽ không biết đây là bánh kem dâu tây Thất Tịch, giống như em ấy sẽ không bao giờ biết tất cả những gì mình đã làm trong khoảng thời gian này.
Đặng Tề nghĩ, nở nụ cười, mở cửa phòng y tế.
17
╭═══════ღ❦ღ══╮
HOÀN TOÀN TRUYỆN
╰══ღ❦ღ═══════╯