Edit: Mạn Già La
*
Lòng tôi như bị quăng vào hầm băng, lạnh lẽo khôn cùng.
Không phải giọng của ai trong ba người họ, mà là Đặng Tề.
Là giọng Đặng Tề!!
Mọi hy vọng trước đó của tôi, nháy mắt hóa thành trò cười.
Lòng tôi mang hy vọng và khát khao một đồng bạn!
Kết quả, bóng đen trước mắt này hóa ra là Đặng Tề!
Hắn từ từ bước ra khỏi bóng tối, gương mặt xuất hiện trước mặt tôi, là Đặng Tề không sai.
“Vì sao em không nghĩ đến anh chứ?” Hắn tựa như không nhìn thấy sự tuyệt vọng của tôi, tự mình nói tiếp, “Em có nhớ không? Người đầu tiên biết em thích ăn bánh kem dâu tây, là anh.”
Tôi nhận thấy có chút không ổn, trông ánh mắt Đặng Tề quá điên cuồng, hắn chẳng hề giống một người bình thường chút nào, mà giống như…… mất hết lý trí.
“Anh không có lý trí?” Hắn cười, “Người ở mãi cái chỗ này, có thể còn lý trí sao?”
Tôi sợ ngây người, bất giác che miệng mình lại.
Chẳng lẽ vừa rồi, tôi nói những gì mình suy nghĩ trong lòng ra sao?!
“Em không hề nói ra nha,” hắn đột nhiên đến gần tôi, đôi mắt nhìn chằm chằm tôi, “Là anh nghe thấy ở đây này.”
Hắn chỉ chỉ trái tim mình.
Tôi…… hình như hiểu rõ rồi.
Hắn có thể đọc tâm?
“Đúng vậy, anh có thể,” hắn nở nụ cười, tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp căn phòng im lặng, khiến tôi nghe mà nổi da gà, “Cho nên, em hẳn có thể hiểu tại sao anh lại như vậy nhỉ?”
“Kể từ ngày đó em tỉnh dậy, anh vẫn luôn, vẫn luôn nghe được em gọi ba tên nhãi ranh đó, anh nghe thấy tên bọn nó ngày ngày đêm đêm.”
Tôi thấy không ổn, đang muốn bỏ chạy thì bất ngờ bị hắn bóp mặt.
Lực tay hắn mạnh đến thái quá, gần như khiến tôi không thể động đậy.
Đặng Tề, Đặng Tề mạnh như vậy sao?!
“Đúng vậy,” hắn nhìn chằm chằm vào mắt tôi, gần như muốn vào con ngươi tôi, “Chỉ có lúc này em mới gọi tên anh trong lòng, sợ hãi, hoài nghi, và tất cả các cảm xúc tiêu cực.”
“Nhưng em lại chưa bao giờ gọi anh bằng giọng điệu yêu thương như thế, suốt một ngàn hai trăm ngày, một ngày cũng không có.” Hắn nói nói, bỗng hai giọt nước mắt rơi từ khóe mắt hắn.
Vẻ mặt hắn không thay đổi, nước mắt đột ngột rơi xuống như thế, khiến hắn trông càng không giống một con người bình thường.
“Một ngàn hai trăm ngày?!” Tôi hoảng hốt la lên.
Sao lại có một ngàn hai trăm ngày được?! Tôi ở đây chỉ có hai ngày thôi mà, cho dù cộng thêm một trăm ngày tôi ở “Ký túc xá”, cùng lắm là một trăm lẻ hai ngày thôi, tính kiểu gì cũng đâu ra một ngàn hai trăm ngày!
Một ngàn hai trăm! Con số này quá lớn rồi!
Tựa như nghe được nội tâm kinh ngạc của tôi, Đặng Tề lại lần nữa nở nụ cười.
Hắn dời tay đang giam giữ tôi xuống, thân mật điểm điểm mũi tôi.
“Em cho rằng, đây là lần đầu em đến nơi này?”
Đồng tử tôi nháy mắt co lại.
Chờ đã, chờ đã!!! Đầu tôi nhanh chóng vận chuyển, hắn nói đây không phải lần đầu tôi đến nơi này, vậy, phải chăng những thứ gọi là nhật ký đó, chính là tôi trước kia viết……
“Đúng vậy.” Đặng Tề cười càng ngày càng hăng, hắn đã không còn là hắn mà tôi từng biết.
Hắn nhìn chằm chằm mặt tôi, dường như đang tận hưởng mọi thay đổi cảm xúc của tôi, tôi hoảng sợ, tôi chợt bừng tỉnh.
“Hơn nữa, đây không phải vòng thứ nhất đâu.” Đặng Tề cười rất vui vẻ, “Vòng thứ nhất, anh và em chơi, mỗi ngày đều để em giữ ký ức trở lại ngày đầu tiên, mà anh lại không có ký ức.”
Hắn nghiêng đầu, làm ra vẻ vô tội: “Đáng tiếc là, sau hoảng sợ lúc đầu, em đã lấy lại bình tĩnh, mỗi ngày dò hỏi anh, muốn chạy khỏi nơi này, đi tìm ba tên tiện nhân đó.”
“Cho nên, anh chỉ có thể ấn chốt mở, làm lại vòng nữa,” mắt hắn mang ý cười, “Đợt thứ hai, anh chỉ dẫn em giết chết anh, mỗi lần giết chết anh, đều sẽ đưa em trở lại trước một ngày đó.”
“Anh cho rằng như vậy thì sẽ khiến em hiểu anh quý giá cỡ nào, không thể mất anh,” hắn đột nhiên bày ra vẻ đau buồn, “Nhưng em thà rằng trở lại ngày đầu tiên, thà rằng mất hết công sức trước đó, cũng muốn giết chết anh.”
“Vòng thứ ba……”
“Dừng lại đi.” Tôi mặt không cảm xúc bảo hắn ngừng.
Tôi đã hiểu, tuy rằng tôi không có ký ức, nhưng Đặng Tề trước mặt này, có được ký ức hoàn chỉnh về một ngàn hai trăm ngày này, rất có thể, tất cả lựa chọn của tôi, hắn đều gặp qua.
Tất cả “tôi”, đều không chọn hắn.
Rất rõ ràng, dáng vẻ bình thường trước đó chẳng qua chỉ giả vờ thôi, còn trạng thái tinh thần không ổn định hiện giờ này, mới là dáng vẻ thật sự của hắn.
Và, một điểm rất quan trọng.
“Kết thúc một vòng”, thủ pháp này, quá giống “ấn xuống chốt mở” mà tôi gặp phải trong ký túc xá.
Hoặc là nói, chẳng lẽ thứ gọi là ký túc xá kia, chính là “một vòng” trong kế hoạch của hắn sao?!
Còn nữa, quan trọng nhất là.
Một vòng hiện giờ này, rốt cuộc hắn đang chơi cùng tôi như thế nào?!.