Edit: Mạn Già La
*
Sô pha, mô hình ngôi nhà, thảm, bàn trà, ghế, những thứ này sẽ là công cụ của tôi.
Tôi cố gắng để đầu mình trống rỗng như một tờ giấy trắng, càng không thèm nghĩ đến, nó càng dễ hiện lên trong đầu.
Bởi vậy, tôi phải cố để mình không suy nghĩ gì, tránh bị nó nhìn ra tuyến đường tôi muốn chạy.
Trên tờ giấy trắng, viết một chữ, vòng!
Tôi sẽ chuẩn bị vòng qua nó!
Sau khi Đặng Tề biến thành dáng vẻ này, dường như còn kém linh hoạt hơn chân con người, lúc đi đường, tất cả dây mây đều lê lết trên mặt đất, lực ma sát lớn như vậy, không chừng chạy không nhanh đâu.
Hơn nữa hình thể của nó bây giờ rất lớn, chỉ cần tôi cố ý chạy theo góc cua khuất, vậy thì hắn sẽ không thể dễ bắt được tôi.
Không nghĩ, không nghĩ, không nghĩ, chạy!
Tôi cố ý lập lại những lời này, bước chân lập tức chạy nhanh đến phía trước.
Vòng, vòng, vòng, tôi cố ý nhằm khoảng cách giữa các sô pha, hoặc vị trí khuất giữa bàn trà, tôi tin chắc chỗ nhỏ hẹp có thể hạn chế được năng lực hành động của quái vật khổng lồ, cho mình càng nhiều cơ hội sống.
Gót chân đột nhiên truyền đến một cảm giác trơn ướt, tôi rùng mình rụt cổ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tôi cố khuyên bản thân, chắc chỉ đạp trúng chỗ có nước thôi, sô pha, bàn trà ngấm nước…… đều, đều có thể hết.
Không, vốn không có khả năng.
Nguồn nước duy nhất trong phòng khách chính là máu của Đặng Tề đã hóa thành quái vật.
Tôi nhăn mày, nhưng vẫn không dám dừng chân, chỉ đành dùng một tư thế buồn cười là vừa chạy về phía trước, vừa quay đầu nhìn gót chân mình.
Vừa nhìn, khiến tôi ngã cái rầm.
Đầu lưỡi Đặng Tề, đang xuyên qua dây mây, bám dính vào gót chân tôi không một kẽ hở.
Thấy tôi cuối cùng cũng thấy nó, thậm chí còn khiêu khích liếm liếm gót chân tôi.
Tôi ngã xuống đất, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt —— trước đó tôi chỉ lo chạy, sợ mình quay đầu lại sẽ vứt bỏ dục vọng cầu sinh, bởi vậy vẫn luôn không hề quay đầu nhìn.
Cho tới bây giờ tôi mới nhận ra, tôi cho rằng tôi có thể thoát khỏi Đặng Tề, suy nghĩ quả là ngây thơ.
Dây mây lớn dần lên như một cây đại thụ, bắt đầu “đâm chòi nảy lộc” trong phòng khách, nó bày đầy thiên la địa võng*, trên tường, trên mặt đất, bò đầy cành cây có lẽ là “cơ thể” của Đặng Tề, mỗi lần quẹt qua đều để lại một vết máu thật sâu, mùi rỉ sắt bắt đầu bốc lên khắp nhà.
* Thiên la địa võng: âm mưu được bày khắp nơi, không thể trốn thoát
Các cơ quan gắn trên dây mây cũng bắt đầu phát triển, trên trần nhà treo hai con mắt của Đặng Tề, chúng nó nhìn chằm chặp tôi, thấy tôi nhìn chúng nó, thậm chí còn tinh nghịch đung đưa thân mình.
Miệng hắn gắn trên vách tường, mở một nụ cười thật tươi với tôi, cũng giống nụ cười trước đây, một độ cong dịu dàng biết bao, nhưng giờ đây lại khiến tôi sởn tóc gáy.
Tôi không khỏi dịch về sau, nhưng lại cảm thấy có một lực cản, cảm giác chạm vào —— tôi căn bản không dám quay đầu lại, tôi biết có thứ gì đang ở sau lưng đẩy tôi.
Tôi vẫn luôn, vẫn luôn ở trong lồng Đặng Tề ——!
Cho dù tôi chạy thế nào thì cũng không có khả năng chạy thoát.
Lòng tôi có một suy đoán lớn mật, cho dù, cho dù tôi chạy được ra ngoài, thì nơi đó cũng vẫn là thiên la địa võng của Đặng Tề.
Mà có lẽ, cái nóng thiêu đốt bên ngoài, chính là nhiệt độ trong cơ thể Đặng Tề!!
Chẳng trách tôi chạy hắn không đuổi, vì hắn dùng thế giới làm lưới nhốt tôi lại —— nên đây vốn không phải thế giới bình thường, đây là thế giới của Đặng Tề!
Mọi suy nghĩ, mọi hành động của tôi, đều thực hiện dưới mí mắt hắn, cho dù là hành động giải cứu tôi tự cho là đúng này, cũng chỉ là thú vui của hắn trong vô số lần luân hồi nhàm chán mà thôi.
Tôi không tin được nhìn mọi thứ trước mắt, thứ tôi không tin không phải là điều ma huyễn này, thật ra, cho dù hiện thực có bao nhiêu khó hiểu, có bao nhiêu điều đáng sợ, hiện giờ tôi, người đã trải qua thế giới ký túc xá đó, đều có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Tôi không tin nổi chính là, bạn trai tôi, à không, đã từng là bạn trai tôi, vậy mà có thể điên khùng đến trình độ này?!
Mặc dù bây giờ nhớ lại như đã cách mấy đời, nhưng hắn trước đây, quả thật là một người bình thường, chỗ hơn người duy nhất chính là quá mức ưu tú, cho nên lúc hắn bày tỏ với tôi, tôi mới sinh ra suy nghĩ “cùng hắn thử xem vậy”.
Đẹp trai lắm tiền, dịu dàng săn sóc, học cao hiểu rộng, hắn quả thực là hình mẫu một người bạn trai chất lượng siêu tốt.
Nhưng hiện giờ…… Tôi lại ngẩng đầu nhìn, hai tròng mắt nó trụi lủi đang gắn trên trần nhà, máu loãng không ngừng chảy xuống tí tách tựa như trong phim kinh dị quay vậy.
Cho dù hai mắt như thế, nhưng vẫn lộ ra tình yêu với tôi.
Sao anh lại biến thành nó, sao lại biến thành như vậy chứ?! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trên người anh vậy?!
Tại sao tôi lại ở trong thế giới của anh?!
Vì sao ở thế giới này chỉ có tôi và anh?!
Thế giới này, và thế giới ký túc xá trước đó tôi trải qua, đến cùng có liên quan không?!
Nếu có liên quan, vậy thì là kiểu liên hệ gì?!
Dường như nghe được tiếng lòng tôi, Đặng Tề không còn giả vờ thế giới này “bình thường” nữa, ngoài cửa sổ, mặt trời đang nhô lên bầu trời, mọi thứ trở nên sáng ngời.
Có lẽ do suy nghĩ quá nhiều vấn đề, tôi dần cảm thấy đầu mình lâng lâng, càng ngày càng không muốn nghĩ gì nữa, cảm giác ngộp thở trong nước từ từ bao trùm trong đầu tôi.
Tôi cảm nhận được những dây mây lạnh lẽo bò lên người tôi, thân mật cọ cọ tôi, tôi cảm thấy mình như nghe được tiếng thở dài thoải mái của chúng nó, một lần, hai…… Aizz, không đếm nổi, không muốn động, mệt mỏi quá đii……
Muốn…… Ngủ quá……
Trên trán đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lần này tôi gượng giữ tỉnh táo.
Tôi cố mở mắt, để tránh chúng nó đột ngột nhắm lại.
Sao lại thế?! Sao tôi lại đột nhiên mệt rã rời?! Hơn nữa còn dưới tình huống khẩn trương cực độ này nữa?!
Chắc chắn có vấn đề!!
Thứ lạnh lẽo vừa rồi…… Tôi tức thì ngẩng đầu, cố dùng động tác khoa trương để mình giữ tỉnh táo.
Đập vào mắt, là một vùng trán của Đặng Tề.
Tôi sợ run.
Một số cơ quan tự nhiên thích hợp tách ra, chẳng hạn như miệng, chẳng hạn như đôi mắt, nhìn thấy chúng nó riêng lẻ tồn tại, mặc dù có hơi kỳ quặc, nhưng cũng không đến mức sợ hãi.
Nhưng trán thì khác, nó luôn gắn liền trên người, mà không phải tồn tại riêng lẻ.
Hơn nữa, ý nghĩa nó đột nhiên xuất hiện vô cùng đáng sợ —— vừa rồi Đặng Tề muốn xóa ký ức của tôi, lúc sắp đến “một vòng” nữa, chính là dùng tư thế thân mật trán cụng trán này với tôi.
Đặng Tề, lại muốn làm một vòng nữa!!!!
Trong cơn hoảng loạn tột độ, tôi không kìm được lộ ra vẻ mặt cười cũng không phải cười mà khóc cũng chẳng phải khóc, tôi cảm thấy nước mắt mình chảy xuống như suối, nếu không phải bị đám dây mây này trói chặt, tôi chắc chắn đã quỳ lạy dập đầu xin tha rồi.
Nhân phẩm là gì chứ, tôi thật sự không thể chấp nhận lại mất hết ký ức lần nữa đâu, vất vả lắm tôi mới hiểu hết mà!!!
“Đặng Tề, Đặng Tề, đừng, đừng mà.” Tôi liều mạng lắc đầu, ánh mắt sợ hãi nhìn cái trán bóng loáng trước mặt, vài giọt nước mắt vì động tác quá mạnh mà rơi xuống trên cánh tay tôi.
Phải rồi, liệu có phải, tình huống như vậy cũng không phải lần đầu tiên không?
Nếu Đặng Tề nói không giữ lời như vậy, thế thì, một ngàn ngày hắn nói trước đó, có thể tin được ư?
Một ngàn ngày, sẽ khiến người ta trở nên điên cuồng như thế sao?
Rốt cuộc tôi, bị nhốt ở chỗ này bao lâu rồi?!!!!.