Edit: Mạn Già La
*
“Tin tưởng chính mình?”
Tôi tự lẩm bẩm.
Chẳng lẽ…… đây là một câu thần chú?
Dù sao cũng không có những người khác, tôi giơ tay lên, giả bộ như mình đang làm phép, hô lên: “Tin tưởng chính mình!”
Vô dụng, chẳng có gì xảy ra.
“Tin tưởng chính bản thân mình!”
Vô dụng.
“Tin tưởng chính bạn!”
Vô dụng nốt.
Không khí tĩnh lặng như thể đang cười nhạo tôi là một tên ngốc.
Tôi ngượng ngùng tằng hắng một tiếng, hạ tay xuống.
Tôi cảm thấy mình hẳn không phải quỷ.
Nào có con quỷ nào nhược trí như vậy đâu.
Nếu không phải thần chú, vậy những lời này chẳng lẽ chỉ là ý nghĩa gần giống?
Tin tưởng chính bản thân mình, trong hoàn cảnh nào thì tôi cần nhấn mạnh nó nhỉ, chắc là trong trạng thái tôi đang “không tin chính mình”, mới cần lặp lại.
Cho nên, hiện tại, chẳng lẽ có thứ gì đó quấy nhiễu nội tâm tôi?
Nhưng hiện giờ có quá nhiều thứ quấy nhiễu tôi: Chân tướng thật sự của thế giới này, thân phận thật sự của tôi, thân phận thật của Đặng Tề…… Thậm chí là sự thật về cầu thang.
Chúng nó đều đang khiến nội tâm tôi rối bời.
Bảo tôi tin vào chính mình…… Nhưng tôi phải làm như thế nào?
Bây giờ tôi đang ở trong một thế giới mà tôi không biết nó như thế nào, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện kỳ lạ nào nữa, quan trọng nhất là, tôi thậm chí không biết mình là gì.
Trong tình huống này, sao tôi có thể tin tưởng bản thân mình đây?
Mỗi một bước tôi đi, đều có khả năng bị lực lượng thần bí lừa vào nhầm đường, tin tưởng chính mình, không phải tương đương nhường trận địa cho người khác sao?
Nhưng mà, bảo tôi tin tưởng chính mình chứ không phải người khác, không phải lực lượng thần bí gì đó, mà chính là bản thân “tôi”.
Tôi hít sâu một hơi, nếu, thật sự theo như lời cậu ta nói, tôi phải tin tưởng chính mình, vậy thì chuyện tôi muốn làm nhất bây giờ, thật ra chính là chuyện không lý trí nhất kia ——
Đi tìm Đặng Tề, nói hết chuyện rành rành bên ngoài.
*
Ánh trăng ngoài phòng rốt cuộc có hay không, tôi không rõ, tôi cảm thấy chắc là không có, nếu có ánh trăng, cho dù bị mây đen che khuất ánh sáng thì cũng không đến mức tối tăm như thế.
Ban đêm ở đây, là thật sự đen nhánh đến mức giơ tay không thấy năm ngón.
Tôi đứng đực ở cửa khoảng mười phút, mới bắt đầu chậm rãi bước về phía trước.
“Ở cửa mười phút rồi hẵn đi”, đây cũng là kinh nghiệm trong nhật ký.
Cho nên, “tôi” trước đó bảo tôi tin tưởng chính mình, lời này cũng xác thật không giả.
Những gì viết trong nhật ký, đều là “tôi” trước đó để lại, không biết đã vượt bao hiểm nguy để lưu lại kinh nghiệm cho tôi.
Kỳ thật, ngay lúc bước ra khỏi cửa đó, tôi cũng có loại tự giác “anh dũng hy sinh” này.
Nếu lúc này tôi vẫn cứ không thể làm rõ chân tướng, vậy thì tôi cũng sẽ hóa thành một phần kinh nghiệm trong sổ nhật ký này, để lại cho “tôi” tiếp theo sử dụng.
Tôi là đang dẫm lên thi thể bước đi a.
Tôi bước lên cầu thang, quả nhiên, tổng cộng là 45 bậc, nhật ký ghi lại chỉ có 44 bậc và 43 bậc, nhưng chưa từng ghi có 45 bậc.
Tôi mở điện thoại ra ghi chép lại.
Nếu tôi thất bại, vậy ít nhất thông qua lần này, “tôi” tiếp theo có thể hiểu rõ hơn, thế giới này vốn không ổn định.
Nó không phải là một thế giới bình thường như thế giới mà tôi từng sống.
Đi đến lầu hai, đi qua đầu tiên, là căn “phòng của tôi” kia.
Tôi ở cửa do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định không đi vào.
Ánh sáng giả dối ngắn ngủi, có thể sẽ phá hủy sự tỉnh táo của một người đã chìm trong bóng tối quá lâu.
Tôi sợ sau khi tôi đi vào cũng sẽ giống như “tôi” trước đó, sẽ mất lý trí ngay lập tức, rồi ngốc nghếch chạy đến phòng của Đặng Tề kế bên, trách mắng hắn không thương tiếc.
Cảm ơn kinh nghiệm cậu đã cho…… Nghĩ vậy, tôi hạ quyết tâm, lướt qua cánh cửa này.
Chỉ cần tôi có thể ra ngoài, là tôi có thể trở lại căn phòng thật sự của mình rồi!
Hà tất vì thứ nhất thời này, dùng một thứ giả dối lừa gạt lòng mình!
Cánh cửa cuối mới là chỗ của Đặng Tề, mà giữa hai cửa này còn có cánh cửa thứ ba.
Lúc này tôi mới nhận ra, thì ra trên lầu còn có một phòng chưa hề được khám phá.
Điều này hoàn toàn không khoa học! Đây…… Sao có thể xuất hiện loại tình huống này!!!
Ghi chép trong nhật ký kéo dài mấy trăm ngày, phạm vi điều tra bao quát toàn bộ căn nhà, cho dù là phòng lớn, hay là từng góc nhỏ đều không bị bỏ sót mà.
Nhưng hiện giờ, tôi lại kinh ngạc phát hiện, có một phòng mà “tôi” trước đó hoàn toàn không hề để lại bất kỳ manh mối nào hết.
Điều này vô cùng kỳ quái, bởi vì trong nhật ký từng có ghi lại “trên lầu có ba phòng”, vậy chứng minh rằng phòng này vẫn luôn tồn tại.
Cho nên…… có một khả năng duy nhất không thể để lại bất kỳ ghi chú gì, chính là —— tất cả “tôi”, sau khi bước vào căn phòng này sẽ trực tiếp biến thành “tôi” kế tiếp, không hề có thời gian để lại bất kỳ ghi chú nào.
Tôi nuốt nước bọt một cái, nhật ký thiếu một ghi chú quan trọng, điều này khiến lòng tin của tôi giảm mạnh.
Vốn tưởng rằng mình đã đủ hiểu về căn nhà này, hiểu đến mức có thể trực tiếp đi tìm Đặng Tề nói chuyện sòng phẳng với hắn, nhưng sự thật lại vả vào mặt tôi.
Tôi, hẳn không phải “tôi” cuối cùng được cho là đã đi nói chuyện với Đặng Tề.
Tôi chợt nhận ra, manh mối còn thiếu này, có lẽ phải do chính bản thân tôi lấp vào rồi.
Hiểu người đi trước trả giá cho mình thì rất dễ, nhưng bắt mình cũng phải trả giá giống những người đi trước, lại là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cho dù hiện tại tôi biết, trên lý thuyết, “tôi” sau này cũng vẫn là bản thân tôi, chúng tôi có cơ thể giống nhau, linh hồn giống nhau, nhưng suy nghĩ và tất cả những hành động hôm nay sẽ bị quên sạch, chỉ có một quyển nhật ký nho nhỏ làm người chứng kiến, tôi liền cảm thấy lòng lạnh lẽo không thôi.
Cứ như, có người đang ép mình chịu chết vậy.
Tôi càng hiểu hơn về trọng lượng của sổ nhật ký này, sự do dự hiện giờ của tôi, mấy trăm, mấy ngàn “tôi” trong sổ nhật ký này, chưa chắc cũng không như thế, đúng là bọn họ biến mất, nên mới cho tôi đi đến được chỗ này, ý thức được căn phòng này vẫn còn là ẩn số.
Mà bây giờ, suy xét từ phương diện đại cục, tôi hẳn nên tự nguyện biến mất, sau đó, truyền lại tất cả manh mối, tất cả cơ hội cho “tôi” tiếp theo.
Muốn thừa nhận mình cũng không phải đứa con được trời chọn, mà là một đứa bị hy sinh thật sự là một chuyện rất khó.
Lúc tôi mới vừa hiểu ra chuyện gì đã xảy ra ở đây, rất ca ngợi sự hy sinh của “tôi” trước đây.
Nhưng hiện tại, khi tôi ý thức được chính tôi cũng là một người nhất định phải hy sinh kia, trong lòng tôi lại không cảm động chút nào.
Định mệnh đã định, tôi hiện tại này, là sắp trở thành bánh răng vận mệnh.
Tôi ngồi xổm xuống, dựa lưng vào tường, dùng tay che đôi mắt, lặng lẽ khóc.
Tôi có thể làm gì đây? Một trăm ngày ở trong ký túc xá, tôi vẫn luôn chỉ có một suy nghĩ —— chạy đi, sống sót.
Nhưng hiện giờ, sổ nhật ký này, những việc thật này, đều đang nói cho tôi, muốn chạy đi, muốn sống sót, thì bạn phải hy sinh bản thân trước.
Tôi đoán, mỗi một “tôi” đều trải qua đoạn vui sướng này, cho rằng mình có thể đạp lên trên vai “tôi” trước đó, tìm được Đặng Tề nói chuyện rõ ràng, nhưng lúc đang đi đến chỗ nào đó, chợt phát hiện, hóa ra mình cũng không phải đứa con trời chọn, mà chỉ là một pháo hôi trên đường chạy trốn.
Nhưng mà…… Mỗi một “tôi”, cuối cùng đều lựa chọn trở thành hòn đá kê chân, không phải sao?
Tôi còn rất hiểu về tôi.
Tôi lau khô nước mắt rồi đứng lên.
Tôi vẫn sợ hãi, là một người chưa thực sự trải qua cái chết, tôi vẫn sợ hãi cảm giác bản thân hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.
Nhưng mà, nhưng mà, tôi không phải vì ai khác, tôi là vì chính bản thân mình.
Chỉ có tôi hiện tại hy sinh, tôi tương lai mới có khả năng chạy trốn.
Tôi hít sâu một hơi, ghi lại một mục mới vào nhật ký, ngay sau đó, đẩy cánh cửa trước mặt ra..