Edit: Trường Uyên
*
Những ký ức này khôi phục, có thể nói đã lật đổ hoàn toàn những gì Đặng Tề đã nói. Hắn đúng là một kẻ hay nói dối mà —— chẳng qua, lời nói dối của hắn không phải là một thanh kiếm sắc bén, mà là bông vải dịu dàng, nó bao bọc tôi bên trong, muốn dùng phương thức vụng về như thế bảo vệ tôi.
1
Nhưng tôi nghĩ mình sẽ chết ngạt trong đống bông đó.
Lúc nhớ lại những ký ức này, tôi cũng không cảm thấy khó chịu gì, ngay cả sốc cũng không. Khi ký ức của mình quay trở lại, tôi chỉ cảm thấy những phần còn thiếu trong đầu mình cuối cùng đã được lấp đầy. Chúng nó tự nhiên quay trở lại vị trí vốn có của mình, không có gì tuyệt vời hơn là cảm giác này. Chỉ tiếc là chúng nó về quá nhanh quá dữ dội, đến bây giờ tôi mới sắp xếp được chúng nó.
Đây thực sự là những ký ức thuộc về tôi. Tôi nhắm mắt lại, chúng tuôn ra rất tự nhiên, giống như hình ảnh, nhưng không được đầy đủ lắm.
Thật ra, trong trí nhớ của tôi, là tôi và Đặng Tề cùng đến thế giới này.
Đó là một ngày nắng đẹp êm dịu, chim nhỏ hót líu lo trên cành, ông mặt trời đang mỉm cười với mọi người, tóm lại, dù nghĩ thế nào thì đó cũng là một ngày rất bình thường —— nhưng hôm đó, tôi vốn suýt nữa là làm ra một chuyện không bình thường lắm.
1
Tôi mém xíu nữa là chia tay với Đặng Tề.
Mối quan hệ của tôi và hắn vốn bắt nguồn từ trò đùa vui của tôi trong một bữa tiệc của ký túc xá.
Chúng tôi là bạn cùng phòng từ năm nhất đại học, quan hệ bình thường, vẫn chưa trở thành bạn chí cốt cùng nhau tâm sự giành ghế ngồi uống rượu uống đến quên trời quên đất. Sinh hoạt của chúng tôi rất bình lặng tôn trọng nhau như khách, tôi biết hắn có bệnh sạch sẽ, nên không dám quấy rầy hắn, thậm chí vì vết xe đổ của bạn cùng phòng khác (làm đổ trà sữa lên quần áo hắn!), không dám đến gần hắn quá.
Tôi là một người rất sợ phiền phức, người có bệnh sạch sẽ đối với tôi là một phiền phức lớn, loại phiền phức này ở trước mặt, tôi đương nhiên là đi đường vòng.
Cộng thêm một chút suy nghĩ u tối: Đặng Tề người này quá được chào đón, xuất thân cùng ngoại hình xuất chúng của hắn đủ khiến tôi phải ghen tị một hồi, hơn nữa với thể chất siêu cấp được hoan nghênh này, thật sự khó mà khiến tôi không sinh ra tâm lý ghen tị.
2
Mọi thứ bắt đầu thay đổi tại một bữa tiệc liên hoan ở ký túc xá.
Có lẽ là chúng tôi đang tổ chức mừng ngày lễ nào đó, hoặc là vì mừng ai đó giành được học bổng, tóm lại là chúng tôi tìm được cơ hội lôi hết người trong ký túc xá đến một quán thịt nướng ven đường ăn liên hoan.
Tuy nói là cả ký túc xá, nhưng tôi chỉ định dẫn Đại béo và Tiểu gầy đi cùng, cũng không định gọi Đặng Tề —— đùa gì thế, quán thịt nướng ven đường, người có bệnh sạch sẽ có thể đi ăn sao?
Nhưng lúc vừa ra cửa thì chúng tôi đụng phải Đặng Tề.
Có lẽ hắn vừa mới chơi bóng rổ về, thứ duy nhất có thể khẳng định điều này là đồng phục hắn đang mặc —— người này khi chơi bóng rổ cũng không đổ mồ hôi đầm đìa như những người đàn ông khác, sau khi hắn chơi xong, ngoại trừ hơi thở có chút gấp gáp ra thì cũng không có gì khác cả.
Khuôn mặt Đặng Tề là dịu dàng, ngũ quan của hắn cũng không thâm thúy, khóe mắt cong thành một độ cung nhu hòa, vậy nên càng phù hợp với thẩm mỹ của người Châu Á. Mái tóc và đôi mắt đen tuyền kết hợp với nhau cũng không có vẻ lạnh nhạt, ngược lại càng giống một đêm đen đẹp nhu hòa đang chờ đợi mọi người khám phá.
Đương nhiên, đã có không biết bao nhiêu người “chết” trong cái đêm đẹp đó.
Tôi khẽ mỉm cười với hắn, định lướt qua hắn cùng hai bạn cùng phòng khác ra ngoài ăn cơm.
Không ngờ lần này tôi lại bị hắn chặn lại.
Hắn rất cao (ờm, cho nên, không phải tôi lùn, chỉ là hắn rất cao thôi, hiểu hén?), vì vậy khi cánh tay hắn cản đường, vừa hay chắn trước ngực tôi, mang theo một mùi hương sạch sẽ thanh thoát chiếm lấy thị giác cùng khứu giác —— điều này thật quá mạo phạm.
Tôi vô thức lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách với hắn. Hormone của một người đàn ông cường tráng anh tuấn hơn tôi chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, lại cảm thấy khóe mắt ôn nhu của hắn có chút khác lạ —— hôm nay trông hắn hơi khác. Khóe miệng mím chặt, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi đã làm sai chuyện gì đó vậy.
Tôi nuốt nước bọt định nói gì đó, lại nghe thấy Đặng Tề đi ngang qua cạnh tôi bỏ lại một câu.
“Tôi cũng đi, các cậu chờ tôi thay quần áo chút.”
Tôi, Đại béo, Tiểu gầy, cả ba đều trố mắt ngạc nhiên —— Đặng Tề đi ăn thịt nướng ở quán ven đường, chuyện lạ trên đời á má ơi!
*
Bốn chúng tôi ngồi quây quần trên chiếc ghế nhựa nhỏ bên đường, ruồi bu vo ve bên thùng rác gần đó.
Tôi cắn một miếng thịt, không nhịn được “ừng ực” nốc cạn nửa chai bia. Tửu lượng của tôi không tốt, thực ra tôi đã say chuếnh choáng, nhưng cố tình tôi chính là một người bình thường không tự chủ được —— cũng không phải tất cả mọi người trên đời đều có thứ gọi là tự chủ này!
Tôi đã say mèm, hoàn toàn mất đi sự dè dặt thường ngày, bắt đầu giống như mấy ông chú trung niên lôi kéo Đại béo và Tiểu gầy nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ con mèo trong trường học cho đến quốc gia đại sự, ngay cả gần đây chú chó nhà hàng xóm đẻ được mấy đứa, đều có thể mang ra tán gẫu được.
1
Còn Đặng Tề thì vẫn luôn im lặng, chống cằm, nhìn tôi bằng đôi mắt đen như mực kia.
Tôi bị nhìn chằm chằm đến muốn xù lông, nên cố tìm chuyện để nói, đến khi thực sự trong đầu không còn gì để nói nữa, thì chợt nhớ ra một chuyện mà bình thường tôi sẽ không bao giờ muốn nói với họ —— dĩ nhiên, bây giờ đang say nên tôi không nghĩ được nhiều như vậy.
Khuôn mặt tôi đỏ bừng vì say, hớn hở cười ngây ngô, nói với Đại béo và Tiểu gầy: “Các cậu có tin được không, hôm qua có người tỏ tình với tôi đó?”
Vừa dứt lời, thì tôi nghe thấy Đặng Tề ở đối diện chợt truyền đến một trận vang lớn, hắn đánh rơi mâm inox xuống đất.
Đại béo: “Vãi đạn, thật sự có đứa mắt mù?”
Tiểu gầy: “Trường chúng ta có người mù hả ta?”
1
Tôi đảo mắt nhìn hai người này, không để ý đến lời mỉa mai của bọn họ, nói tiếp: “Không phải nữ, mà là nam.”
“Loảng xoảng ——” cái mâm Đặng Tề vừa nhặt lên lại rơi xuống đất.
Đại béo: “A? Này…… được lắm bạn hiền!”
Tiểu gầy: “A ha ha ha, trâu bò!”
Hiển nhiên, hai người họ cũng đã say khướt, chỉ đáp lại lời tôi nói theo bản năng, còn tôi thì càng làm lố, thậm chí còn nói cả tên ra.
“Chính là người, người trong đội bóng rổ với Đặng Tề ấy, tên gì ấy nhỉ,” Tôi xoa xoa thái dương đau nhức, cuối cùng cũng nhớ ra, “Là người tên là… Cung Đương.”
Sau đó tôi cười nói: “Các cậu có biết cậu ấy tỏ tình tôi thế nào không? Cậu ta chống tường nói với tôi ‘chỉ cần em theo tôi, từ nay về sau có thể gọi anh là lão Cung* trước mặt mọi người’.”
8
* Lão cung - 老宫, bính âm là lǎogōng, mình nghĩ là kiểu đồng âm với lão công - 老公 (chồng) í.Tôi hớp ngụm bia: “Sến súa chết được!”
Tôi đặt cốc bia xuống, mới nhận ra Đại béo và Tiểu gầy chưa hề đáp lại tôi, hai đứa chỉ ngơ ngác nhìn Đặng Tề đột nhiên đứng dậy. Dáng người Đặng Tề cao gầy, đứng trong quán nướng tồi tàn nhưng thực sự có hương vị hạc trong bầy gà (ý tôi là, đàn thịt gà).
Đương nhiên, nếu hắn không tiến về phía tôi thì càng tốt.
Tôi hốt hoảng xoay chuyển cái đầu đã trì trệ, lúc này mới biết mình đã nói xấu đồng đội bóng rổ của hắn trước mặt Đặng Tề. Nhưng rượu vào làm lòng người dũng cảm hơn, giờ tôi chẳng sợ hắn chút nào, lại còn cắn thêm mấy miệng thịt gà, nhai trong miệng, mơ màng nhắc lại chuyện cũ của Đặng Tề.
Lúc này không biết mình có bao nhiêu to gan lớn mật, tôi nói: “Ha ha! Các cậu có biết không, bệnh sạch sẽ của Đặng Tề thật sự rất nặng luôn, lần trước tôi tắm rửa, nhờ hắn giúp tôi lấy quần lót thôi mà hắn cũng ngượng ngùng xoắn xít không chịu bước vào, ngay cả quần lót của tôi cũng chỉ nhéo một góc!”
5
Mặt Đặng Tề lại đen một phần, hắn đứng bên chỗ tôi ngồi, từ trên cao nhìn xuống nhìn tôi. Đại béo Tiểu gầy đều run lẩy bẩy, không dám hó hé. Chỉ có đám ruồi bọ bay xoay quanh tiếp tục dùng âm thanh vo ve quấy rầy mọi người.
Tôi tiếp tục nhai miếng thịt gà trong miệng, rất không lịch sự vừa nhai vừa nói chuyện: “Nếu không phải biết hắn là người ưa sạch sẽ, tôi sẽ nghi ngờ hắn có tình ý với tôi đó!”
1
Lời nói đã đến nước này, tôi dứt khoát bắt chước bộ dạng sến sẩm của đồng đội hắn, ngẩng đầu cười với hắn, coppy lại câu thoại kinh điển kia: “Đặng Tề, chỉ cần anh đi theo tôi, từ nay về sau có thể gọi tôi là lão công* trước mặt mọi người, ok không?”
* Tui tính để thế cho hợp phần trên, nhưng nếu bạn thấy không hợp thì cmt nha.Tôi thề, những lời lúc ấy tôi thật sự chỉ nói chơi chơi thôi, vừa nói xong còn muốn cười ha ha nữa, nhưng tôi không ngờ phản ứng của Đặng Tề thế mà là cúi người xuống hôn tôi.
6
Nụ hôn đó rất sâu, Đặng Tề lúc hôn môi như biến thành một bạo quân không hơn không kém. Tôi gần như không còn suy nghĩ được gì, chỉ còn cảm nhận được động tác của hắn, nhịp thở và với việc hắn bắt tôi phải đáp lại. Hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau, ái muội quấn quýt nhau, xoay quanh bay lên.
2
Tôi vẫn luôn cho rằng hắn là dịu dàng, hoặc là, đối với chúng tôi, là lạnh nhạt, nhưng tôi không ngờ tới, khi người này động tình sẽ thay đổi lớn như vậy.
Tôi nghe thấy hắn nói: “Được.”
Đôi mắt hắn đen nhánh vô cùng, giống như một màn đêm đen dài vô tận.
Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nụ hôn đầu tiên của tôi cư nhiên là vị thịt gà và bia, thật là sầu.
2
*
Cứ như vậy, mối quen hệ giữa chúng tôi bắt đầu thế đấy, lúc đầu tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng sau đó dần phát hiện ra, cái gọi là quan hệ này dường như chẳng thay đổi gì cả —— chúng tôi vẫn ai làm việc nấy, trừ những dịp lễ lớn hắn sẽ tặng tôi một số món quà đối với sinh viên là rất khoa trương ra, thì giống như chúng tôi không hề thay đổi từ bạn cùng phòng thành người yêu.
Vậy là tốt rồi, tôi cực kỳ yên tâm. Cùng đàn ông hôn môi lúc say đã là cực hạn của tôi rồi, tôi sợ có một ngày nào đó Đặng Tề rủ tôi lên giường, lúc đó tôi thật sự không biết nên đáp lại như thế nào mới ổn.
Sự việc thay đổi xảy ra vào một hôm nọ, vào lúc tôi và hắn cùng đi học. Thầy hình như có việc đó nên gọi Đặng Tề ra khỏi lớp. Tôi chờ đợi chán quá, điện thoại cũng chơi hết pin, rảnh rỗi lật cặp sách của Đặng Tề, muốn xem cậu học trò đầu bảng này có mang theo sách gì để tôi giết thời gian không.
Lật qua tìm lại cũng không thấy, tôi lại phát hiện một quyển nhật ký có khóa mật khẩu —— ở thời đại này thật sự rất hiếm thấy, đại đa số mọi người đều dùng điện thoại trực tiếp viết nhật ký, người thật sự viết sổ nhật ký thật sự là số ít.
Vì tò mò, tôi thử vài mật khẩu, tôi biết vậy là sai, nhưng dù sao thì tôi cũng không định mở nó ra thật —— lòng tôi nghĩ, sao tôi có thể thử đúng mật khẩu được chứ? Tổ hợp bốn số nhiều thế kia mà.
Sinh nhật Đặng Tề, 1234, 9999, 8888, đều không đúng, tôi ngáp một cái, trong dự kiến.
Lại đợi một lúc nhưng Đặng Tề vẫn chưa quay lại, xem ra hôm nay giáo sư khó tính thật, tôi đành cầm cuốn sổ mật khẩu lên lần nữa rồi thản nhiên nhập ngày sinh của mình vào.
“Rắc ——” khóa mở.
Ôi má! Tôi giật mình ném cuốn nhật ký xuống bàn, tôi thật không ngờ hắn lại đặt ngày sinh của tôi làm mật khẩu, nói thật, trông hắn cũng không có vẻ gì là cực kỳ thích tôi, cứ như là ngày đó chỉ là hắn say rượu nên nóng đầu đồng ý, những món quà ngày lễ sau này chẳng qua cũng là theo nghi thức của các cặp đôi đang giai đoạn nồng cháy thôi.
Cuốn nhật ký đập lên bàn, vừa lúc bung mở. Tôi kêu lên một tiếng, vội vàng tiến tới định đóng nó lại —— tôi không định xâm phạm quyền riêng tư của Đặng Tề, nhưng khi vừa nhìn thấy cuốn nhật ký, cả người tôi hoá đá tại chỗ.
Trong nhật ký viết đầy tên của Cung Đương bằng bút đỏ, dùng bút đỏ liên tục đồ lại, mạnh đến mức gần như đâm thủng tờ giấy, bên cạnh còn viết mấy chữ “Giết” rất lớn.
3
Tôi ngơ ngác chớp chớp mắt, Đặng Tề đó, Đặng Tề dịu dàng đó, vậy mà âm thầm…… từ từ?!
Tôi chợt nhớ ra, mấy ngày trước trên đường đến sân vận động chẳng phải Cung Đương gặp tai nạn giao thông sao?!
7
Cũng may không nghiêm trọng lắm, chỉ là tạm thời bị trật chân nên phải băng bó vài ngày, bỏ lỡ một vài trận đấu quan trọng thôi.
Lúc đó tôi còn đem chuyện này ra đùa giỡn với Đại béo và Tiểu gầy trong ký túc xá nữa, Đặng Tề...... cũng ở ngay cạnh đó.
Hắn nghe chúng tôi nói đến chuyện đó, chỉ cười nhẹ, chứ không tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng tôi.
…… Không đời nào.
Tôi tự an ủi mình trong lòng, sao có thể chứ, chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.
Nhưng tôi không thể không lật cuốn nhật ký này —— nếu không, lòng tôi sẽ luôn nghi ngờ rằng Đặng Tề là một “hung phạm giết người” sẽ làm hại các học sinh khác.
Trời đang dần tối, mùa thu đang đến gần, sau khi đêm xuống tiết trời trở nên lạnh hơn, giống như tôi bây giờ vậy, mỗi lần lật một trang, trái tim tôi trở nên lạnh một phần.
Tôi thấy, tôi và Đặng Tề trở thành bạn cùng phòng cũng không phải trùng hợp, mà hắn đã hối lộ người lẽ ra là bạn cùng phòng của tôi lúc đó; tôi đọc được kế hoạch tinh vi khiến Cung Đương gặp tai nạn của hắn, thậm chí sau khi thất bại, còn tiếc hận viết trong nhật ký rằng “Dám tỏ tình với Tiểu Trạch, giữ lại được cái mạng là may đấy”; tôi thấy, lần đó, hắn cầm quần lót của tôi không chịu vào nhà tắm, cũng không phải ngượng ngùng xoắn xít gì, mà là…… đang đứng ở cửa dùng quần lót của tôi tự sướng.
9
……
Tôi ngốc tại tại chỗ, phảng phất như thành một bức tượng điêu khắc, nhất thời không biết nên nói gì, biến thái? Cứu mạng? Đi tìm chết?
Đặng Tề trong cuốn nhật ký này đã đảo lộn hoàn toàn ấn tượng của tôi về hắn, tôi vẫn luôn cho rằng người này là một người ôn hòa nhã nhặn, từ chối lời tỏ tình của người khác cũng rất dịu dàng ôn hòa, tôi không ngờ sau lưng hắn lại là ——
Lời trong lòng tôi ngưng bặt khi thấy đầu Đặng Tề lấp ló ngoài cửa.
Tôi cúi đầu, nhìn cuốn nhật ký của hắn đang nằm trong tay tôi, hiện tại giả ngu cũng không còn kịp rồi.
Tôi cất cuốn nhật ký đi, quay người, chạy.
*
Không phải tôi không dám đối mặt với hiện thực, nhưng thực sự cảm thấy xấu hổ lắm. Trong hoàn cảnh này, cho dù tôi có đối mặt với Đặng Tề, tôi có thể nói gì đây?
Xin chào biến thái? Chúng ta chia tay đi?
7
Tôi lắc lắc đầu, thật lòng mà nói, nếu hắn thật sự biến thái như thế, tôi nghi một khi tôi nói chia tay, hắn sẽ chẻ đầu tôi ra ngay.
Tôi hiện tại đang trốn trong ký túc xá, còn Đặng Tề thì đang ở cửa lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo —— đương nhiên, “lời ngon tiếng ngọt” này dần dần thay đổi.
Ban đầu, hắn chỉ dịu dàng khuyên tôi.
“Tiểu Trạch, mở cửa đi, có phải em nhìn thấy nhật ký rồi không? Anh có thể giải thích.”
“Tiểu Trạch, mở cửa đi, được không?”
“Tiểu Trạch, cái gì cũng có thể giả, chỉ có trái tim yêu em của anh này, là không phải giả.”
Tôi rùng mình, tôi nhớ đến trang cuối cùng trong cuốn nhật ký của hắn, đầy những câu “Thật sao?!” “Giả?!”, quả thực tựa như một kẻ điên nói mớ vậy.
“Tiểu Trạch!!! Tiểu Trạch!!!!!”
Thấy tôi phớt lờ, giọng hắn dần trở nên kích động hơn, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói mất kiểm soát của hắn, sau đó là tiếng tông cửa liên tục.
Tôi nhún vai, Đặng Tề có lợi hại đến đâu cũng là người bằng xương bằng thịt, làm sao mà mở được cửa... wtf?!!!
Cửa ký túc xá đột ngột mở ra, tôi thấy Đặng Tề tay cầm kìm đứng ở cửa, nở một nụ cười cà lơ phất phơ với tôi —— đây là nụ cười mất khống chế nhất mà tôi từng thấy ở hắn.
Hắn từng bước đi về phía tôi, tôi đang cuống cuồng vận tải não, nghĩ cách, lại đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, khi mở mắt ra lần nữa thì tôi đã ở trong một căn biệt thự xa lạ rồi.
Cùng với Đặng Tề nữa.