Edit: Mạn Già La
*
Trong đầu tôi có hai ký ức trọn vẹn.
Và chúng nó giống như hai đường ray xe lửa, chồng lên nhau rồi giao nhau ở điểm cuối.
Ý chí thế giới hiện hữu trong đầu tôi, tha hồ đùa nghịch hai chuyến tàu ký ức của tôi, chờ đợi chúng nó va chạm nhau ở điểm cuối.
Mặc dù tôi không biết điều gì sẽ xảy ra sau vụ va chạm...... Nhưng, chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.
Như bây giờ, Đặng Tề nói tôi điên, nhưng tôi hoàn toàn không biết được, ký ức của mình có thể sai.
Mặc dù bây giờ tôi nhìn thấy hai dòng ký ức, khách quan thì biết rằng ký ức của mình nhất định đã bị ý chí của thế giới sửa đổi, nhưng tôi vẫn không biết phần bị sửa đổi ở đâu.
Với tôi mà nói, mọi ký ức ùa về thật thân quen như thế, tự nhiên như vậy, như thể chúng thực sự thuộc về tôi vậy.
Cảm giác này khiến tôi không kìm được run lên, cảm giác mình hoàn toàn nằm trong tay người khác quen thuộc lại ùa về.
Nó giống như trải nghiệm trong thế giới ký túc xá.
Đặng Tề thở dài, hắn tựa như cảm thấy tuyệt vọng với trạng thái của tôi.
“Em thật sự vẫn chưa ý thức được, bộ phận nào mới là của ý thức thế giới nhét cho em sao?”
Tôi kinh hoàng nhìn Đặng Tề, trong đầu tôi vừa nghĩ đến thế giới ký túc xá, thì Đặng Tề chợt thở dài, lẽ nào…...?
…… Không thể nào?
“…… Đúng vậy,” Đặng Tề như không đành lòng đánh vỡ ảo tưởng của tôi, chậm rãi nói, “Em thật sự cảm thấy, cái gọi là ba học đệ có tồn tại sao?”
23
*
Những lời này giống như một mũi tên sắc bén, lập tức đóng đinh tôi tại chỗ.
Tôi cứ nghĩ Đặng Tề sẽ kể cho tôi nghe một ít chuyện không đau không ngứa, vì ký ức của tôi rất trơn tru, nên trong tiềm thức tôi nghĩ rằng ý thức thế giới sẽ thay đổi có thể là một số chi tiết góc cạnh thôi.
Nhưng tôi không ngờ điều Đặng Tề chỉ ra lại là chuyện quan trọng đến thế.
Tôi không thể tin ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hắn: “Đặng Tề, anh có nói gì sai không…... Em biết, anh chỉ muốn nói trải nghiệm trong thế giới ký túc xá là do em tưởng tượng thôi đúng không?”
Nếu những trải nghiệm kỳ lạ trong thế giới ký túc xá đều là những ký ức giả do thế giới này ép buộc đưa tôi, vậy thì điều này tôi hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Dù sao, sự kỳ lạ của ký túc xá có thể so cao thấp với thế giới này, với cả, đều cho tôi cảm giác bị kiểm soát giống nhau.
Nhưng bây giờ...... Đặng Tề lại trực tiếp nói thẳng rằng ba học đệ của tôi không tồn tại?!
Sao có thể... Tôi có thể nhớ rõ tính cách, diện mạo, giọng nói, thậm chí...... cả dáng vẻ trên giường của bọn họ mà?! Bọn họ hoàn toàn là người sống sờ sờ, cho dù là ý chí thế giới, chả nhẽ nó có thể tạo ra một người không tồn tại trong trí nhớ của tôi à?!
Huống hồ là ba người, chứ không phải một, độ khó đã tăng lên rất nhiều.
Có thể tạo ra bất cứ thứ gì, đều có thể được, nhưng có thể tạo ra được một người sống có cá tính của riêng mình sao?!
Đặng Tề lại phủ nhận tôi, hắn hất hất hàm trước mặt tôi, dùng ngữ khí dịu dàng nhất, lại kiên quyết nói ra điều đáng sợ nhất: “Tiểu Trạch, ba người bọn họ, thật sự, không tồn tại.”
12
Tôi hoàn toàn không thể chấp nhận cách nói này được, không nhịn được đau khổ mà vò đầu bứt tai, nếu, nếu không tồn tại, thì tại sao trước đây Đặng Tề lại......?!
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Tôi chợt bừng tỉnh, Đặng Tề trước đó đã rất kích động khi tôi nhắc đến ba người họ, đó không phải là ghen như tôi hiểu, mà là…... nhận ra rằng tôi lại điên rồi.
Hắn là đang tức giận vì trí nhớ của tôi đã bị ý chí của thế giới bóp méo.
Tất cả điều này có thể truy tìm được, cũng không phải không có dấu vết để tìm.
Đặng Tề vươn dây đằng vuốt lưng tôi như an ủi: “Tiểu Trạch, thật ra lúc ở tọa độ B, tuy anh không mở mắt được nhưng anh có nghe thấy tiếng lòng của em.”
Hắn lại thở dài: “Kỳ thực, ký ức lúc ấy của em đã có chút lộn xộn, nhưng em lại căn bản không phát hiện, không thể không nói, ý chí thế giới tẩy não rất thành công.”
7
Tôi thực sự không thể hiểu nổi, tôi cảm thấy những ký ức đó khi quay trở lại rất thân thiết và quen thuộc như thế, sao lại thành lộn xộn trong miệng hắn vậy?
Đặng Tề nghe tôi nghi ngờ, không trả lời thẳng mà là lại tung ra một vấn đề
“Tiểu Trạch, em còn nhớ rõ mình đến đây thế nào không?”
Tôi vội vàng trả lời hắn: “Đương nhiên em nhớ rõ!”
Sao tôi lại không nhớ được, tôi đương nhiên là……
“Đương nhiên là sau khi rời khỏi thế giới ký túc xá, em mới được anh thả ra khỏi búp bê da người trong căn phòng đó.”
?!
Nhận ra mình vừa nói gì, tôi lập tức bịt miệng lại.
Làm sao tôi có thể nói điều này, dù chỉ một giây trước, đáp án tôi nghĩ ra cũng không phải nó —— nhưng, trước đó tôi muốn nói điều gì nhỉ?
Tròng mắt tôi không ngừng đảo, cố gắng nhớ lại, lại phát hiện ra, ký ức về việc tôi đến thế giới này giống như những gì tôi vừa nói —— trong đầu tôi chỉ còn lại ký ức này.
Có một đoạn ký ức đã bị xóa sạch trong vô thức.
Hai ký ức này đang dần hòa làm một!!
Tôi trở nên kích động, tôi nhận ra mình đang bị ai đó xuống tay, nhưng lại không thể ngăn được bàn tay khổng lồ vô hình kia, toàn thân vô cùng lo lắng.
Tôi biết ý chí thế giới chết tiệt đó lúc này đang ở trong đầu tôi, tôi hận không thể lập tức chẻ đầu mình ra, để nó dừng lại, nhưng tôi không thể làm được.
Lúc này, dây đằng lạnh lẽo của Đặng Tề lại quấn lên, giọng nói hắn nhẹ nhàng đều đều, khiến tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn nói: “Đừng hoảng sợ, chính là trong khoảnh khắc này, mới có thể xóa vĩnh viễn trí nhớ của em.”
“Trí nhớ của em đang bị thay đổi từng chút một, từ trước đến sau, nhưng —— nó còn chưa kịp sửa đổi ký ức của em từ vài giờ trước.”
“Mà mấy phút trước em nhớ lại tất cả ký ức trước kia của em, khi đó ý chí thế giới còn chưa có xen vào ký ức của em, tất cả ký ức của em đều là bộ dáng ban đầu.”
“Bây giờ, Tiểu Trạch, em hãy nhớ lại, trong ký ức mấy phút trước cửa em, em đến đây như thế nào?”
Tôi sực tỉnh, đây thực sự là một cách tốt để xác nhận ký ức của mình, tuy nghe có chút khó, nhưng thật ra thực hiện cũng không khó —— tôi cần nhớ lại ký ức của mình.
Rất dễ dàng, tôi nhìn thấy ký ức của tôi vài phút trước, trong ký ức lúc đó, tôi đã đến đây, là bằng cách nào đó mà cùng Đặng Tề từ ký túc xá xuyên đến đây.
Đối lập với những gì tôi vừa thốt ra, có thể thấy rằng ký ức của tôi đã thực sự bị sửa đổi.
Lần đầu tiên trực quan phát hiện ký ức của mình đang bị cắn nuốt như thế, mà ký ức giả dối mới đang thay thế ký ức cũ, tôi cảm thấy bứt rứt khó chịu, ngón tay cứ cào cào dây đằng của Đặng Tề.
Đặng Tề tiếp tục dẫn dắt suy nghĩ của tôi: “Tiểu Trạch, bây giờ em nhớ lại xem, em thường ăn thịt nướng cùng với ai.”
Tôi buột miệng thốt ra: “Cùng Airy, Tất Phi, Trình Thành.”
Hắn không còn vẻ hào hứng như trước, như không thấy ngạc nhiên với câu trả lời của tôi: “Vậy, bây giờ xem lại ký ức của em từ vài giờ trước đi.”
…… Là sự thật.
Đặng Tề nói đúng là sự thật.
Nhớ lại vài phút trước, thường xuyên đi ăn thịt nướng chính là tôi cùng Đại béo, Tiểu gầy, cùng với Đặng Tề hiếm hoi đi ăn một lần —— nói tới đây, tôi và Đặng Tề ở quán nướng kia hôn nhau, hiện giờ cũng biến mất trong trí nhớ của tôi.
Đặng Tề liền tiếp tục hỏi, tôi cũng thành thành thật thật trả lời hắn.
“Là ai thích chơi bóng rổ?”
“Là Tất Phi.”
“Là ai sẽ pha trà dưỡng sinh?”
“Là Airy.”
“Là ai có bệnh sạch sẽ?”
“Là Trình Thành.”
1
Hắn hít vào một hơi, này tựa như là bộ phận bị sửa đổi hắn không chịu nổi nhất: “Vậy thì, hiện tại nhìn xem ký ức chân chính của em vài phút trước đi, những điều đó, rốt cuộc là đặc điểm của ai?”
Tôi hoàn toàn trợn tròn mắt.
“Là…… anh.”
Tôi cho rằng, ba “bạn cùng phòng” sống sờ sờ, ba đàn em khóa dưới…… hình như đều là những mảnh nhỏ linh hồn bị lột xuống từ trên người Đặng Tề.