Edit: Mạn Già La
*
Chờ đợi mòn mỏi trước màn hình chiếu phim lâu như thế, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy khoảnh khắc mình được tạo ra, trong lòng không khỏi cảm thấy phấn khích và vui vẻ —— bởi vì tôi biết, mỗi cảnh quay tiếp theo đều liên quan mật thiết đến tôi.
Mà bọn họ trên màn hình hiển nhiên cũng có loại cảm xúc làm tôi không dám tin được này.
Bọn họ lộ rõ vẻ phấn khích, đồng thời chính bọn họ cũng không dám tin trong cơ thể mình lại bùng phát một cảm xúc lớn như vậy.
“Tim tôi sao lại đập nhanh như vậy?” Khuôn mặt dịu dàng kia của C nhăn lại, trên mặt thậm chí còn hiện lên vài vệt đỏ khả nghi, “Đáng lẽ nó không nên đập như vậy, có phải là tôi có vấn đề gì rồi không?”
Người em trai trên danh nghĩa ngước mắt nhìn hai người anh trai của mình, nhưng nhận ra bọn họ cũng có những khác biệt nhỏ giống mình.
B vội vã lao tới, y là người đầu tiên chạy đến chỗ “tôi”, ngồi xổm xuống, bắt đầu hào hứng vòng quanh tôi giống như một con chó lớn to khỏe, từ lông mày đến gót chân, y chăm chú nhìn từng tất một, sau đó nhướn mày ngẩng đầu lên.
“Là cậu ấy! Là cậu ấy!”
A vốn là anh cả, giả vờ bình tĩnh, một mực ở phía sau B không bước tới. Nghe thấy lời này, đôi mắt đẹp của hắn khẽ động, giống như một con mèo nhỏ lập tức lao tới trước mặt tôi.
Tôi vẫn luôn biết những “con người mới” này nhanh như thế nào, nhưng từ khi sinh ra đến giờ, bọn họ cứ vẫn không có nhiều sức sống, những cảm xúc thỉnh thoảng trải qua chỉ là một chút nhỏ nhặt.
Nhưng bây giờ, giống như đập sông xả lũ, đột nhiên tràn ra ngoài.
…… Nói thật, cảnh này trông hơi kỳ lạ.
Tôi nhìn thấy ba người họ ngồi xung quanh “tôi” trần truồng, với sự tò mò, yêu thích và mới mẻ, bọn họ không ngừng đưa tay vuốt ve mọi thứ trên người “tôi”. Động tác của bọn họ quả thực không chút dục vọng, giống như một con vật nhỏ vừa ra khỏi hang, cứ tò mò nhìn xung quanh, vuốt ve từng bộ phận trên cơ thể tôi, từng chi tiết như thể khám phá mọi thứ trên đời —— những chi tiết này rõ ràng là do bọn họ sáng tác ra, nhưng lúc này bọn họ lại như không biết những điều này là giả thiết, dùng tay lướt qua từng chi tiết.
Nếu không phải thực sự biết bọn họ chỉ là “trẻ con”, tôi chắc chắn sẽ có chút thành kiến nhìn bọn họ.
1
Cảnh tượng này thực sự...... rất kỳ lạ, một mặt tôi hoàn toàn có thể đồng cảm với “tôi” trong phim, thậm chí muốn lao vào gạt móng vuốt của bọn họ đi; mặt khác, tôi biết cơ thể của chính mình trên thực tế cũng không ở trong phim, thứ xuất hiện trong phim chỉ là “tôi” không có ý thức trước đây, nhìn như thế này, thật ra có một ít cảm giác NTR* khác.
* NTR - Netorare (寝取られ): một thể loại truyện có xuất xứ từ Nhật Bản. Cốt truyện thường xoay quanh một nhân vật nữ bị chiếm đoạt (tự nguyện hoặc ép buộc) bởi nhân vật phụ, qua đó gây giày vò, đau đớn và tổn thương cho nhân vật nam chính. Điều này gây cảm giác cực kỳ khó chịu cho độc giả.Hiểu nôm na là ngoại tình, “cắm sừng” người còn lại.B vốn muốn trực tiếp bế “tôi” lên, dùng tư thế liên tục ném những thi thể kia vào phòng tối mà y thường cùng làm với C.
Nhưng y nhanh chóng bị A chặn lại.
“Đây là nhân vật chính, cậu ấy là...... cậu ấy là trân quý độc nhất vô nhị, một khi làm hỏng sẽ không có cái thứ hai.” A cố gắng tìm từ ngữ, cố gắng tìm một cái hợp lý biện hộ cho hành vi của mình, nhưng trên thực tế bản thân tôi đều rất rõ ràng, cơ thể này cũng không quý giá như hắn nói.
Nếu thực sự bị hỏng, bọn họ chỉ cần dựa trên số liệu trước đó trích ra một bản sao mới trên giấy thiết lập, thế là xong.
A đã học được trân trọng.
Trước đây, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng ba người họ chỉ coi những cơ thể đó như những vật chứa vô hồn, nhưng bây giờ, đối mặt với cơ thể trần trụi trên mặt đất này, thế mà bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ trân trọng.
Khuôn mặt của tôi có thực sự quan trọng như vậy không?
Tôi thấy ba người họ tranh giành trước mặt tôi, C đề nghị để y nhẹ nhàng ôm tôi, y có thể đối xử dịu dàng nhất với tôi, nhưng nhanh chóng bị hai người kia từ chối.
“Cậu ấy là nhân vật chính chúng ta cùng nhau sáng tạo ra, thuộc về chúng ta, sao có thể một mình ngươi ôm chứ?”
Ba người bọn họ bắt đầu tranh cãi một lúc về cơ thể của tôi, rồi sau đó dùng một tư thế rất buồn cười nâng “tôi” lên. Ba người mỗi người chiếm một góc, B bên vai trái, C bên vai phải, A thì đứng bên chân tôi. Mỗi người bọn họ mỗi người một tay nhấc “tôi” không có cảm giác thẩm mỹ lên.
2
…… Lòng tôi thực sự có chút còn sợ hãi, thành thật mà nói, nếu bọn họ không có ý thức cơ bản rằng “người cũ có thể chết nếu mất tứ chi”, bằng không có thể đã phân tôi ra ngay rồi.
Cho dù là biện pháp khá công bằng, B cùng C kỳ thật cũng không hài lòng lắm. Mỗi người đều có một tay, mà A lại có thể đồng thời có hai chân, điều này làm cho bọn họ cảm thấy không hài lòng, thế nên trên mặt cũng bắt đầu giăng đầy mây đen.
Điều này rất thần kỳ, bởi vì con người cũ chúng ta đều là làm quen tìm hiểu rồi mới yêu, từ nhỏ đến lớn đều được thấm nhuần giáo dục về “tình yêu”, định nghĩa của yêu là thế nào, biểu hiện của yêu là thế nào, thế nào là sản sinh ra tình yêu. Khi hạt giống tình yêu đâm chồi nảy lộc trong tim chúng ta, thì chúng ta mới biết, là “yêu” đến gõ cửa.
Nhưng bọn họ bây giờ, ở trạng thái hoàn toàn không được người khác giáo dục này...... sinh ra tình yêu ngây thơ mờ mịt —— điều này rất buồn cười. Ở tình huống không hề có chút kiến thức nào về “tình yêu”, bọn họ đột nhiên biết được thứ này, thậm chí còn bắt đầu ghen tuông trước mà không có bất kỳ nhận thức nào về “tình yêu”, điều này chẳng khác nào nhét một khẩu súng có sát thương cực lớn vào tay trẻ nhỏ.
Tình yêu và cơ thể, ý thức của bọn họ thực ra không khớp nhau, mà bọn họ cũng có thể tự cảm nhận được điều đó, cho nên không ngừng đấu tranh vì những bất thường xuất hiện trên người mình.
“Sao tôi lại thế này?” “Mặt tôi nóng quá.” “Tại sao tim tôi đập nhanh đến thế?”
Tôi trợn trắng mắt, liên tục nghe bọn họ nói loại lời nói mà ở trong mắt con người là tôi là rất hài hước.
Hành vi của bọn họ quả thực rất “hài hước”, tôi liếc nhìn vài lần, thậm chí bị chọc cười —— những hành động này thật chẳng khác gì chuyện cười.
Bọn họ chợt hiểu thế nào là trân trọng, vậy nên không muốn đặt cơ thể tôi xuống đất hay lên bàn, nhưng trong phòng lại không có chỗ nào khác để đặt người, nên đành phải khiêng “tôi” như thế này suốt. Bọn họ ngây ngốc, chỉ biết làm theo trực giác, muốn tiếp xúc da kề da nhiều hơn với tôi, không chịu biến ra một bộ quần áo, cứ luôn để cơ thể “tôi” trần trụi ở đó.
Vì vậy, tôi đã nhìn bọn họ bế “tôi” trần truồng khoảng vài ngày.
8
Điều này cũng không ngoa, cơ thể con người mới rõ ràng không cảm thấy mệt mỏi, bọn họ đang giằng co, nhưng không muốn làm tôi bị dơ, vì vậy cứ luôn nâng lên một cách buồn cười như vậy, trông giống như ba tên ngốc ấy. Cục diện xấu hổ này cho đến khi A chợt mở miệng mới bị phá vỡ.
“Hay là chúng ta...... tạo một căn phòng cho cậu ấy, cho nhân vật chính, thế nào?”
*
Những lời này như sấm sét, nổ ầm trong lòng tôi.
Tôi thầm nghĩ xem bộ phim này thực sự rất đáng, mọi khúc mắc trong lòng tôi đều lần lượt được giải đáp.
Đặng Tề đã từng nói “có lẽ cả đời tôi đã bị người ta xem hết rồi”, là bởi vì chúng ta đang ở trong một cuốn sách; và mối quan hệ gà ấp trứng trứng sinh gà là “phòng của tôi” cùng “phòng của tôi trong thế giới biệt thự” đã từng làm tôi hoang mang không thôi, cuối cùng cũng có một lỗ hỏng.
…… Đúng là căn phòng kỳ lạ đó có trước, sau đó mới có phòng của tôi.
Cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, mặc dù tôi đã sớm biết rằng những lựa chọn trong cuộc sống của tôi có lẽ chỉ là của người khác tùy ý chọn bừa, nhưng vẫn cảm thấy chấn động vì chuyện này.
Tôi đã từng thực sự nghĩ rằng căn phòng của tôi thực sự cũng chỉ là, phòng của tôi.
Bọn họ nói là làm ngay, rất hiển nhiên, tạo ra một không gian mới cũng giống như tạo ra một thế giới nhỏ mới, độ khó cao hơn nhiều so với tạo ra con người —— vậy vừa thấy, “ý chí thế giới” lúc đó tùy ý tiêu diệt một con người, nhưng lý do sẽ không bao giờ động đến thế giới, đang ở trong tầm tay.
Tiêu diệt một con người, bọn họ chẳng qua là ở bàn làm việc làm thêm giờ, nhưng để xóa sổ cả một thế giới, bọn họ sẽ phải giống như bây giờ...... vùi đầu làm việc.
Chỉ cần một căn “phòng của tôi” đã khiến bọn họ tăng ca hồi lâu. Điều này cũng liên quan đến sự ngây thơ buồn cười của bọn họ —— bọn họ không chịu đặt cơ thể trần truồng của “tôi” xuống đất hoặc trên bàn, cũng không chịu mặc cho tôi một bộ quần áo mà người bình thường nên mặc. Bọn họ thay phiên nhau, khi một người ôm “tôi”, hai người còn lại đi làm việc, cứ như vậy, hiệu quả công việc giảm đi rất nhiều —— dù sao thì khi hai người đó làm việc, cũng thường phải ngẩng đầu lên để chắc chắn rằng cơ thể của tôi vẫn còn ở đây.
Bọn họ còn khoa trương nói rằng đây là đang “xác nhận cơ thể nhân vật chính không có vấn đề gì”, thuộc phạm vi công việc. Nhưng thực ra trong không gian yên bình này, tôi nghĩ cơ thể của tôi có vấn đề chỉ có một nguyên nhân —— đó chính là bị bọn họ chơi hư.
…… Nhưng tại sao, tôi cũng bị bọn họ ẳm đến bắt đầu lạnh.
Tôi ma ma răng, cảm thấy mình bị lạnh rồi.
Việc sản xuất phòng kéo dài rất lâu, lâu đến mức tôi đã chết lặng với người làm phim này, đôi khi tua nhanh rất đúng chỗ, đôi khi chỉ từ chối tăng tốc cho tôi, thậm chí tôi còn tự hỏi liệu hắn có phải cố tình để cảnh tượng xấu hổ này kéo dài trước mặt tôi hay không —— tôi chỉ có thể nhìn cơ thể trần truồng của mình luân phiên trong tay ba người cho đến khi căn phòng được tạo ra.
Khoảnh khắc bọn họ mở cửa ra, tôi mới hiểu ra tại sao bọn họ lại mất quá nhiều thời gian sáng tạo như thế —— tất cả chỉ vì “sáng tạo” là phải có logic.
Tất nhiên, một căn phòng không thể nằm song song với một căn phòng khác được, cho nên bọn họ đã tạo ra tầng thứ hai trong trí nhớ của tôi một cách rất “hợp logic”.
Đương nhiên, hiện tại cũng chỉ có một tầng, và tầng này cũng chỉ có hai gian phòng này.
Vừa xem, tôi vừa ngẫm nghĩ, cảm thấy mình đã dần dần chạm đến bờ vực của rất nhiều sự thật —— ví dụ như, tại sao vào thời điểm đó “thế giới ký túc xá” lại đơn giản như vậy —— có lẽ, đó là ở thời điểm bọn họ không có tinh lực cùng thời gian nỗ lực chế tạo ra một ngụy thế giới đi.
Suy nghĩ có trật tự của tôi dừng lại ngay khi bọn họ mở cửa.
Hiện tại, căn phòng của tôi vẫn im lìm, không ánh sáng, chỉ có vài món đồ nội thất quen thuộc —— nhưng điều đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, cuối cùng ba người bọn họ cũng có thể đặt “tôi” lên giường, thậm chí còn tử tế đắp chăn cho “tôi”.
Vừa định thở phào, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng, rõ ràng rất dễ nghe, nhưng lúc này lại giống như một cái rìu khổng lồ xé rách màng nhĩ tôi.
“Chúng ta, hãy làm những chuyện chúng ta đã làm với cậu ấy đi!”
13
Đây, đây, đây có phải là luyến đồng* không!!! Tôi hốt hoảng nghĩ.
* Luyến đồng: Theo cách nói thông thường, thuật ngữ luyến đồng hay thường được dùng để chỉ nội dung khiêu dâm trẻ em pédopornographie và nói chung là lạm dụng tình dục trẻ em bất kể độ tuổi của các nạn nhân vị thành niên.