Edit: Mạn Già La
*
Những chuyện sau này quả thực phát triển như trong trí nhớ của tôi.
Bọn họ không có thời gian quay lại hỏi C cho rõ, cũng không có thời gian để trách móc C người phụ trách nhiệm vụ này, chỉ còn cách tiến lên và nghĩ giải pháp cho tình hình cấp bách hiện giờ.
Thời gian gấp gáp, cộng với sự tức giận về cách miêu tả cốt truyện trong sách, những yếu tố này hòa quyện vào nhau, hòa thành một dòng nước nóng, dội thẳng lên đỉnh đầu ba người.
Tôi có thể cảm nhận được lý trí của bọn họ bốc hơi ngay lập tức.
Thật ra cũng không phải không hiểu được tâm trạng của bọn họ...... từ góc độ của tôi, tôi và Đặng Tề bị nhốt trong căn biệt thự quái dị này, lại còn bị nhiệt độ cao bên ngoài làm cho cơ thể bị thương, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, mình là lợn thịt được người ngoài hành tinh nuôi dưỡng. Nhưng đối với bọn họ, mọi thứ lại hoàn toàn khác.
Đối với bọn họ, là bọn họ đã cố gắng nghĩ mọi chuyện, liều mạng, quên đi nỗi sợ hãi, đưa tôi đến một nơi an toàn, còn mình thì đi đối đầu với Mẹ thần bí. Nhưng khi quay về, lại phát hiện ra người đó không chỉ còn sống mà còn rất tốt, thậm chí còn phát triển quan hệ tình cảm với một người đàn ông khác.
Nghĩ như vậy, sự tức giận này có vẻ có thể thông cảm.
Sự tức giận cuốn phăng tâm trí của bọn họ, khiến bọn họ lập ra một loạt kế hoạch chống lại Đặng Tề trong một thời gian ngắn. Bọn họ muốn viết ra tình tiết Đặng Tề chết bất đắc kỳ tử* trong biệt thự, nhưng đã dừng lại ngay lập tức —— bọn họ cần phải ác hơn, phương pháp có thể tra tấn tinh thần của Đặng Tề, để hóa giải hận thù của bọn họ —— chẳng hạn như bị người mình yêu tự tay giết chết mình.
4
* Bất đắc kỳ tử: Cái chết đột ngột, không vì nguyên nhân tự nhiên.Thế là bộ quy tắc đó ra đời.
Bọn họ quả thực chẳng cần phải lo lắng về sự an toàn của tôi, thiết lập của Đặng Tề là được bọn họ từng từ từng chữ viết trên giấy thiết lập, cho dù tình tiết có thay đổi thì thiết lập cũng không thay đổi một chút nào. Dựa theo thiết lập, Đặng Tề sẽ không có thể thực sự làm tổn thương đến tính mạng của tôi, vì vậy, thời điểm quy tắc này được đưa ra, Đặng Tề trăm phần trăm sẽ đi đến con đường chết vì sự sống còn của tôi.
Điểm ngoan độc của kế hoạch này là tôi cũng không biết trong mình có một thiết lập như vậy. Vậy nên khi tôi nhìn thấy quy tắc này, cũng không biết rằng thực ra chỉ có một kết cục, vẫn cứ luôn ôm tâm lý may mắn, ảo tưởng mình có thể lợi dụng kẽ hở của quy tắc này mà giải cứu thành công Đặng Tề và chính mình.
Nhưng Đặng Tề dưới sự dẫn dắt của bọn họ đã mở đúng cánh cửa và biết tại sao mình lại như vậy. Và dù anh biết hết mọi chuyện là sắp đặt nhưng cũng không thể phản kháng vận mệnh của mình.
Đặng Tề biết, nhưng tôi hoàn toàn mù tịt. Những thông tin sơ sài như vậy đã mang đến rất nhiều rắc rối và đau khổ cho tôi và cả Đặng Tề —— nhưng chỉ có thể nói bọn họ không ngờ rằng, với tư cách là một nhân vật, Đặng Tề đã đem khả năng của bản thân anh phát huy đến mức cao nhất, thậm chí để tôi may mắn biết hết tất cả.
Chỉ là……
Tôi vẫn không hiểu trong đầu mình suy nghĩ cái gì, là một con người bình thường, cho dù có thể nhìn vấn đề từ góc độ của người khác và hiểu được nỗi đau của họ, nhưng khi đứng trước những lựa chọn, chắc chắn chỉ có thể đứng ở vị trí của mình.
Nhưng lúc này, tôi lại bày tỏ suy nghĩ thương hại mọi người.
Tôi cảm thấy Đặng Tề rất bi thảm, nhưng đây cũng không ngăn cản tôi cảm thấy rất buồn cho số phận của ba người ABC.
Dẫu biết mình là một nhân vật, mỗi lời nói và việc làm của mình đều được ghi vào sách, nhưng tôi vẫn cảm thấy...... mình có thứ như số mệnh này.
Vận mệnh đã định, dường như có thứ gì đó đã đi chệch hướng và không thể khống chế được.
Cho dù là tác giả, cũng sẽ bị nó nghiền áp.
3
*
Sau khi giải thích mọi chuyện, phim lại tối đen. Khi chiếu lại, tôi biết rất rõ rằng, hẳn là lúc Đặng Tề đã chết.
Vào lúc này, tôi hẳn đã trở về thế giới mà mình đã sinh ra kia. Rồi trong năm tiếp theo, tôi sống một cuộc sống yên bình và suôn sẻ, nhưng cuộc sống yên bình đó đột ngột kết thúc vào ngày bọn họ lại đến ký túc xá của tôi.
Một năm trống này, trên người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi không thể nào biết được.
Khi bộ phim mở màn lại, xuất hiện trên màn hình vẫn là ba người tôi quen thuộc. Lần này bọn họ rất khác so với những gì tôi nhìn thấy ở cảnh trước, bọn họ ăn mặc chỉnh tề, tay chân hoàn chỉnh, thậm chí khuôn mặt cũng mang biểu tình tôi rất quen thuộc.
Tôi có thể thấy A dễ thương và kiêu ngạo, nhìn thấy B tùy tiện và mạnh mẽ, còn C dịu dàng như nước và mặt mang ý cười.
Chuyện gì đã xảy ra để...… trong khoảng thời gian tôi không xem phim, bọn họ đột nhiên phát triển thành dáng vẻ mà tôi biết?!
“Các ngươi có chắc là muốn như vậy không? Các ngươi thực sự cảm thấy thoải mái sao? Thực sự cảm thấy đúng không?”
Ba người đều không có mở miệng, giọng nói này là trực tiếp từ trên không truyền đến.
Vả lại, sao giọng nói này…… lại quen như thế.
Tôi cảm thấy có chút không ổn.
“Các ngươi đem linh hồn non nớt tu luyện trong ba con búp bê kia dung nhập vào cơ thể của chính mình, quả thực đã giải quyết được vấn đề các ngươi không thể tiến vào thế giới nhân loại cũ, hiện tại miễn cưỡng có thể vượt qua, nhưng......” Giọng nói đó là ngả ngớn, mang theo một ý dẫn dắt, “Nhưng các ngươi có biết hậu quả là gì không? Linh hồn ở lâu trong thân thể, bị các ngươi dưỡng thành, liền không thể lấy ra nữa, đến lúc đó ——”
“Đến lúc đó, các ngươi vừa có bản thể của con người mới, và có linh hồn của con người cũ, sẽ tính là thứ gì đây?”
…… Chờ đã.
Lượng thông tin trong mấy câu nói đó quá lớn, cộng với giọng nói quen thuộc khiến tôi dần dần phản ứng lại, dường như có một cơn lũ lớn đang liên tục gột rửa cái đầu cằn cỗi của tôi.
Tôi phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi giữ những ngón tay đã bắt đầu cử động loạn xạ của mình xuống, bắt đầu đếm kỹ.
Đầu tiên là mốc thời gian hiện tại của bộ phim này. Mốc thời gian đã rất rõ ràng, ba người không khác biệt mấy như trong ấn tượng của tôi, hẳn là khoảng một năm sau khi tôi tiến vào thế giới thực.
Thứ hai, chính là trạng thái hiện tại của bọn họ. Nhìn bằng mắt thường tình trạng của bọn họ rất tốt, trên người không có vết thương nào, trên mặt cũng không có biểu tình gì tiêu cực, hiển nhiên đã làm hòa với Mẹ. Theo những gì giọng nói kia nói, lúc ấy bọn họ xây dựng thế giới ngôi nhà búp bê, vô tình* tu dưỡng ra ba linh hồn. Và bây giờ, bọn họ đưa linh hồn được tu luyện trong ba con búp bê vào cơ thể của chính mình, vì để tiến vào thế giới con người cũ —— do đó, không gian cũng không có cao thấp như vừa nói, thân thế tôi không vào được thế giới của bọn họ, biến thành linh hồn mỗi miễn cưỡng đi vào được, và bọn họ không có linh hồn cũng không thể đến được thế giới của tôi, đoạt lấy ba linh hồn mới miễn thông qua.
* Vô tâm tài liễu - 无心插柳柳成阴: Là khi bạn vô tình làm điều gì đó và bạn nhận được kết quả tốt…… Cho nên, ba người họ mà tôi thấy hiện tại, theo một nghĩa nào đó, quả thực là ba người họ mà tôi đã thấy trong ngôi nhà búp bê.
Linh hồn là giống nhau.
Tôi hơi choáng váng một lúc.
Cuối cùng, cũng chính là chuyện đáng sợ nhất —— giọng nói này, tôi rất quen thuộc, trước khi tiến vào rạp phim tôi đã giao tiếp với giọng nói này.
Là độc giả.
Không, có lẽ y là ai đã vô cùng sáng tỏ.
Là Mẹ, người Mẹ tự xưng là độc giả, cũng thực sự là độc giả duy nhất của câu chuyện này.
1
Cùng một giọng nói, cùng một sự khiêu khích, cùng một sự dẫn dắt. Giọng nói này đã dùng những ý xấu lên tôi, và một lần nữa lại dùng nó với ba người này. Y kiên nhẫn, giả vờ vô tình tiết lộ rất nhiều thông tin, từ đó dụ dỗ tôi vào rạp chiếu phim, và bây giờ, cũng đang dụ bọn họ vào thế giới con người cũ.
…… Tôi dường như lập tức hiểu được rất nhiều điều.
Tức là...... mọi thứ, bao gồm cả việc y đột ngột thay đổi ý định và muốn phá hủy thế giới cũ, đều có lẽ chỉ là vỏ bọc —— tất cả ngoài dự đoán của mọi người, những chuyện kỳ lạ đều là tình tiết do Mẹ sắp đặt, câu chuyện mà y muốn xem không bao giờ chỉ có trong sách, mà diễn viên cũng không chỉ có tôi và Đặng Tề, ABC cũng có trên sân khấu.
Câu chuyện này, từ lúc ba người ABC nhận được mệnh lệnh của Mẹ, cũng đã bắt đầu.
Đáng tiếc là ba người trong phim vẫn chưa biết được.
“Chúng tôi sẽ không hối hận,” A nheo mắt lại, tùy ý liếc nhìn căn phòng trống hai lần, dường như hắn cũng không nhìn thấy dáng vẻ của Mẹ, “Nếu yêu cầu của người là đọc truyện, vậy thì chúng tôi sẽ tiếp tục câu chuyện, nhưng, người không được quên những gì đã hứa với chúng tôi.”
Sau khi có linh hồn, lời nói của A đã trưởng thành hơn rất nhiều, hoàn toàn không giống như đứa trẻ dễ tức giận trước đây.
Ngay sau đó là tiếng “phụt” cười từ phía đối diện.
“Một khi đã vậy, các ngươi cũng đừng quên những gì đã hứa với ta.” Nói đến đây, Mẹ dường như lại trở thành một độc giả thực sự, giống như khi trò chuyện với tôi, dồn hết tâm trí cho câu chuyện này, “Truyện của tôi đã bị các cậu phá hỏng, cho nên...... các cậu phải trả lại cho tôi một câu chuyện mới, phải hay mới được.”
“Chúng tôi đương nhiên biết,” B cũng không chịu thua kém, hướng đối diện cứng rắn nói, “Không chỉ như vậy, lần này chúng tôi còn sẽ khống chế tính bảo mật câu chuyện.”
“Sẽ không bao giờ...… để cậu ấy phát hiện ra thế giới này không đúng.” C cúi đầu, siết chặt tay thành quyền.