Bá Chủ Đích Nhu Tình

Chương 33

Tình cảm mãnh liệt trôi qua, hai người ngã ra giường thi nhau thở hổn hển, Thước Mộng lăn vào lòng Úy Minh Tuyệt, hít lấy mùi hương của anh, mùi hương nhàn nhạt nhưng không cách nào bỏ qua. Vòng ngực ấm áp này luôn làm cho mình cảm thấy được bảo vệ, bây giờ lại một lần nữa rộng mở với mình rồi. Thước Mộng nhắm hai mắt, mặc dù thân thể có chút uể oải nhưng trong lòng thì thật ấm áp.

Bình tĩnh một hồi, Úy Minh Tuyệt đứng dậy bế Thước Mộng vào phòng tắm, muốn giúp y rửa sạch một chút, tay vừa mới chạm vào hậu đình Thước Mộng đã bị kéo lại.

– Tuyệt, đừng, đừng làm vậy…

– Ngoan, không lấy ra dễ bị đau bụng lắm.

Úy Minh Tuyệt nhẹ hôn lên trán Thước Mộng.

– Với lại, trước kia chẳng phải toàn anh làm cho em? Còn mắc cỡ gì nữa!

Vừa nói lại vừa đưa tay ra.

Thước Mộng kéo tay Úy Minh Tuyệt không chịu buông ra. Không sai, trước kia quả thật Úy Minh Tuyệt tự tay giúp mình rửa sạch, nhưng mỗi lần đều giống như kẻ say không cần rượu, trên danh nghĩa là giúp mình rửa nhưng thực tế lại khiêu khích mình rồi làm thêm vài bận. Nếu như là bình thường thì có làm cũng chẳng sao, nhưng mà bây giờ cơ thể Úy Minh Tuyệt vẫn còn suy nhược, Thước Mộng chẳng thể để anh thỏa nguyệt rồi.

– Em, em, lần này tự em làm là được rồi, anh đi ra ngoài trước đi…

Thước Mộng đỏ mặt đẩy Úy Minh Tuyệt ra ngoài, Úy Minh Tuyệt cũng không cự tuyệt, chỉ cười rồi ra ngoài theo ý Thước Mộng.

Đợi sau khi hai người đều tắm rửa sạch sẽ, Úy Minh Tuyệt liền ôm Thước Mộng từ phía sau, thầm thì bên tai y.

– Mộng, đưa anh về gặp cha mẹ đi… chính thức ra mắt người lớn.

Thước Mộng nghe thấy Úy Minh Tuyệt nói, thân thể tự nhiên cứng đờ:

– Như vậy… Được không? Bọn họ sẽ ngăn cản chúng ta.

Thước Mộng xoay người, ôm chặt lấy Úy Minh Tuyệt, y không cách nào chịu đựng được thống khổ nếu phải rời xa Úy Minh Tuyệt thêm lần nữa.

– Ngốc nghếch!

Úy Minh Tuyệt vỗ về lên lưng Thước Mộng, trấn an y,

– Mặc kệ bọn họ có ngăn cản hay không, đều không thể đem chúng ta tách ra lần nữa. Mộng, em không hi vọng chúng ta có thể được người nhà em chúc phúc sao? Chúng ta đi thử xem sao, dùng tình yêu của mình cảm động họ, được không?

Thước Mộng ngẩng đầu, tham lam hút lấy tất cả ý nghĩ yêu thương trên mặt Úy Minh Tuyệt vào trong đáy mắt, nước mắt cảm động tràn đầy, gật gật đầu,

– Được, chúng ta trở về!



Đứng trước cổng biệt thự của Mộ Dung Xuyên, Thước Mộng cả người trở nên khẩn trương căng thẳng.

– Bỏ đi, hay là chúng ta về thôi!

Nói xong, liền nhấc chân muốn bỏ chạy, lại bị Úy Minh Tuyệt kéo lại.

– Em đã đáp ứng với anh như thế nào? Đến đây xin cha mẹ tha thứ cùng chúc phúc mà.

Úy Minh Tuyệt giả vờ tức giận.

– Nhưng mà, nhưng mà… Em sợ lắm, sợ phải nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của mẹ, rất sợ bọn họ lại tách mình ra lần nữa… Tuyệt, về nhà thôi, cho dù không được chúc phúc cũng không sao, chỉ cần có thể được bên anh là quá đủ rồi!

Úy Minh Tuyệt cầm lấy hai tay Thước Mộng đưa lên môi hôn, cười nhìn Thước Mộng không được tự nhiên:

– Nhưng mà anh hi vọng có thể được bọn họ chúc phúc mà, anh hi vọng bọn họ mỗi lần nghĩ đến anh đều cảm giác được giao em cho anh là đúng, có thể yên tâm chứ không phải nghĩ đến anh là nghiến răng nghiến lợi, xem anh như là đầu sỏ bắt cóc em… Mộng, mình vào đi!

Nói xong liền ấn chuông cửa.

Bởi vì là đột nhiên đến, Mộ Dung Xuyên cũng không có ở nhà, chỉ có một mình Mĩ Hà. Bà thấy Thước Mộng cúi đầu áy náy đứng bên cạnh Úy Minh Tuyệt, hai người tay trong tay liền biết ngay Úy Minh Tuyệt chính là người Thước Mộng yêu, mà bây giờ hai người đột nhiên đến thăm, hẳn là tới cầu xin bọn họ tha thứ và chúc phúc rồi!

– Bác gái, con nghĩ bác chắc cũng biết quan hệ của con với Thước Mộng rồi! Hôm nay đến đây, hi vọng bác có thể hiểu cho bọn con…

Úy Minh Tuyệt vừa nói vừa nhìn Thước Mộng, sự yêu thương không ngừng tràn ra trong ánh mắt.

– Con thật sự rất yêu Thước Mộng, hi vọng bác có thể đồng ý.

Mĩ Hà ngồi không nói gì, yêu thương trong mắt Úy Minh Tuyệt bà cũng nhìn thấy, đó đều là chân tình, bà cũng đã qua thời tuổi trẻ, đã từng yêu, hiểu rằng ánh mắt ấy chẳng thể nào giả vờ. Bà cũng biết rằng con mình yêu người đàn ông đầy tuấn lãng này, vì người đó mà đứa trẻ luôn nhu thuận kia có thể chống đối lại cha mình, rời nhà đi. Tình cảm của bọn họ đã rất sâu rồi, sâu đến mức cha mẹ cũng không có cách nào ngăn trở.

– Mẹ, con… con xin lỗi mẹ…

Thước Mộng tưởng rằng Mĩ Hà đang giận mình, vội vàng nói nhanh, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn mẹ mình dù chỉ một cái, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm xuống mũi chân.

– Minh Tuyệt, cậu sẽ đối xử tốt với Thước Mộng chứ?

Hồi lâu, Mĩ Hà rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện

Thước Mộng vội vàng ngẩng đầu, mẹ nói những lời này, tựa hồ rất có ý tha thứ rồi, chẳng lẽ chuyến đi hôm nay sẽ có kết quả không tồi rồi.

– Đúng vậy, bác gái! Cả đời này, con chỉ cần có Thước Mộng là đủ!

Úy Minh Tuyệt cũng kích động nhìn Mĩ Hà, tay nắm lấy tay Thước Mộng càng thêm chặt chẽ không rời.

– Vậy cậu cần phải đối xử tốt với nó… Minh Tuyệt, tôi đem đứa con tôi thương nhất giao cho cậu, cậu không được phụ lòng tôi!

Mĩ Hà đi lên trước, lần lượt nắm lấy tay Úy Minh Tuyệt cùng Thước Mộng, bà nhìn hai người đang căng thẳng trước mặt, vươn một tay xoa xoa mặt Thước mộng,

– Tiểu Mộng ngoan của mẹ, mẹ chỉ hi vọng con được vui vẻ, nếu như con thật sự yêu Minh Tuyệt, như vậy nhất định phải vĩnh viễn hạnh phúc, biết chưa?

– Mẹ…

Thước Mộng kích động nhào vào lòng mẹ khóc nức nở như trẻ con, thật không ngờ, mẹ có thể tha thứ cho mình, mà mình bỏ nhà đi nhiều ngày như vậy, một cuộc điện thoại báo tin bình an cho bà còn không có mà bà một câu trách cứ cũng không nói, lại còn từ ái chúc phúc cho mình và Úy Minh Tuyệt, ngẫm lại mình đúng là đứa con bất hiếu mà.

– Ngoan nào, ngoan nào! Lớn rồi mà còn khóc như vậy, khóc xấu rồi cẩn thận Minh Tuyệt sẽ không thương con nữa bây giờ!

Mĩ Hà ôm lấy Thước Mộng ghẹo con.

– Sẽ không đâu, chỉ cần là Thước Mộng, khóc xấu tới đâu con cũng thích!

Úy Minh Tuyệt đứng một bên cảm kích nhìn Mĩ Hà, đột nhiên nghĩ tới điều gì, đôi chân mày đột nhiên chau lại,

– Nhưng mà, chú Mộ Dung…

Nghe được Úy Minh Tuyệt nhắc tới cha mình, Thước Mộng cũng ngưng khóc, lau lau khóe mắt nhìn Mĩ Hà cầu cứu. Mĩ Hà từ ái nhìn hai người.

– Yên tâm, cứ để cho mẹ… Thật ra mấy ngày Tiểu Mộng rời đi, Mộ Dung cũng rất hối hận, mẹ nghĩ, nếu như cha biết Minh Tuyệt thật tâm yêu Tiểu Mộng, nhất định cũng sẽ đồng ý cho các con thôi!

Nghe mẹ nói xong, Thước Mộng cùng Úy Minh Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, hai người thâm tình nhìn nhau, tương lai tốt đẹp đang vẫy tay chào đón họ rồi!

Bình Luận (0)
Comment