Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ

Chương 17

Thang máy ngừng lại ở tầng 98, tầng 98 là tầng giành riêng cho chủ tịch.

Trong phòng làm việc của Lôi Lạc Thiên được xuyên qua một Giang phòng khác dùng làm phòng nghĩ của anh.

Lúc trước công việc bận rộn anh thường xuyên qua đêm tại công ty, trong phòng có một cái giường lớn, nhà thắm và tủ quần áo rất tiện nghi.

Trong các tập đoàn lớn thường là vậy một là để tiện lúc máy vị chủ tịch bận rộn khổi phải về nhà nghỉ ngơi, hai là để tiện cho những người trăng hoa khổi phải phí thời giang đi chổ khác để giải quyết nhu cầu xin lý.

Bên phải cuối hành lang là phòng hội nghị thật lớn chứa được khoãng 100 người.

Bước ra thang máy là bàn làm việc của eva, cô thư ký của Lôi Lạc Thiên.

Vừa thấy Tề Phú và Trình Lam bước ra khỏi thang máy eva đứng lên sau bàn làm việc của mình mỉm cười, lịch sự chào một tiếng rồi nói.

“Tề giám đốc Chủ Tịch xin mời 2 vị.”

Eva vừa nói vừa nhìn Trình Lam. Trong lòng thầm nghỉ Chủ Tịch thật có mắt nhìn người,cô gái này có vẻ đẹp kiều diểm và trên khuôn mặt lộ ra vẻ tự tin, cao ngạo mà có vài phần lạnh lùng.

Tề phú gõ cửa phồng làm việc của chủ tịch.

“Vào đi.”

Giọng nói lạnh lùng của Lôi Lạc Thiên vang lên.

Mở cửa bước vào phồng làm việc Trình Lam theo bản năng quan sát chung quanh.

Can phòng rất rộng bên phải là một Bar rượu kế bên là một bộ sopha màu đen, chính giữa phòng là bàn làm việc lớn bằng gỗ.

Trên bàn đặc mấy sấp văn kiện và 1 mấy vi tín nối liền với hai màn hình.

1 màn hình là để theo dõi thị trường cổ phiếu còn cái còn lại thì Lôi Lạc Thiên dùng làm việc.

Trình Lam quang sát người con gái đứng trước bàn làm việc của anh.

Cô nhìn cao qúy kiều diểm,

có khuôn mặt trái soan mũi thẳng cập mắt to khi cười có 2 lúm đồng tiền.

Cô nhìn Trình Lam rồi nói.

“Đây chắc là Chị Dâu nhỏ em là Kiều Nhi lớn tuổi hơn chị, nhưng mà vì anh Thiên nên em phải kiêu chị bằng chị.”

Cô vừa nói vừa cười gian xảo liếc mắt nhìn Lôi Lạc Thiên.

Kiều Nhi năm nây 25 tuổi là thiên kim tiểu thư của Thị trưởng thành phố S, Kiều nhất phàm, ông là bạn thân với cha Lôi Lạc Thiên.

Cô là luật sư riêng của Lôi Lạc Thiên. Lôi Lạc Thiên là bạn từ nhỏ cũng là đàn anh của cô.

Cô và anh cùng học chung ngành luật tại đại học cambridge ở Anh, sau khi tốt nghiệp Lôi Lạc Thiên quay về nước để tiếp nhận sản nghiệp của gia tọc, còn cô ở lại Anh để phát triển sự nghiệp làm đại luật sư của mình. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi Không ai không biết đến danh tiếng của nữ đại luật sư chau á đẹp nhất mà khi làm việc cô rất bình tỉnh, tự tin mà đọc đoán, bất chấp tất cả để thắng kiện.

Lúc danh tiến và sự nghiệp của cô ở đỉnh cao nhất không ai biết sao cô lại quyết định quay về nước để làm luật sư đại diện cho tập đoàn Lôi Thị.

Lôi Lạc Thiên đưa tay ra ngoắt Trình Lam ý bảo cô qua bên cạnh anh.

Trình Lam nhìn kiều nhi rồi bước đến bên anh vừa đi vừa nói.

“Gọi em Trình Lam là được rồi.

Chưa có kết hôn, Cái gì mà chị dâu nhỏ chứ. Thật khó nghe Ai mà thèm. “

Vừa nói vừa trưng ra bộ mặt bực mình.

Lôi Lạc Thiên cười ha ha rồi nấm lấy tay cô dùng sức kéo một cái để cô ngồi lên đùi minh. Yêu thương xoa đầu cô.

“Thì ra chị dâu muốn có danh phận anh thật không biết tâm lý của phụ nữ chút nào.”

Kiều nhi vừa nói vừa cười nháy mắt với Lôi Lạc Thiên.

“Kiều Nhi em làm thủ tục kết hôn cho anh với Lam Lam ngây bay giờ đi.

Ây Ây ai nói gã cho anh mà làm thủ tục kết hôn.”

Trình Lam vừa ngại vừa quýnh lên nói.

“Sớm muộn gì cũng phải kết hôn sao không làm thủ tục sớm để anh yên tâm, được không em?”

Lôi Lạc Thiên nói với giọng dịu dàng dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô.

Mỏi khi anh dùng ánh mắt như vậy nhìn Trình Lam cô không thể nào chống cự được.

“Sao cũng được....”

Trong lòng Trình Lam thầm nghỉ sao mình lại thất bại như vậy.

Tề Phú đứng một bên muốn cười mà không dám.

Không ngờ lão đại cũng có lúc làm nũng như vậy.

“Được! vậy em ra ngoài trước khi nào làm xong, em sẽ đem qua cho hai người ký tên.”

Vừa nói xong Kiều nhi đã ôm một sấp vân kiện đi ra ngoài.

“Em có mệt không? Sao không ở nhà chờ anh mà chạy đến đây.”

Cô dựa đầu vào ngực anh nhỏ giọng nói.

“Ở nhà chán quá, vả lại em.....cũng hơi nhớ anh.”

Lời nói càn lúc càn nhỏ.

Lôi Lạc Thiên cười híp mắt, anh biết cô đang sấu hổ nên không chọc cô nữa mà thay vào đó là một nụ hôn thật ngọt ngào và thâm tình.
Bình Luận (0)
Comment