Lúc nói xong những lời nầy,Trình Lam có thể cảm giác được Thân thể của Lôi Lạc Thiên cứng đờ.
Trong lòng cô chua xót, phải trải qua những đâu khổ gì mới có thể thay đổi anh trở nên một người lạnh lùng bá đạo như vậy.
Lôi Lạc Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, một màng đêm mờ mịt chỉ còn lại nỗi đâu cùng thù hận.
Trình Lam mệt mỏi thiếp đi trên ngực anh.
Lôi Lạc Khánh cùng Việt Vũ vội vã trở về biệt thự.
Bước vào cửa lớn, một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, ngồi trên chiếc xe lăn ở phòng khách.
khuôn mặt cường nghị, oai phong, cùng với khí thế bức người.
Trên tay ông cầm một cây gậy gỗ chạm hình con rồng.
Dù đôi chân không thể cử động, nhưng cũng không giảm đi khí thế của ông.
“Ba, Ba về khi nào sao không cho con biết?”
“Đừng nói nhiều lời, kế hoạch tiếng hành như thế nào?”
Giọng nói uy nghiêm của ông làm Lôi Lạc Khánh do dự một chút mới trả lời.
“Con tra được Lôi Thị muốn mua miếng đất ở phía Tây thành phố, nên hôm nay con đã dành được nó.
Kế tiếp con sẽ làm cho các công ty hợp tác với Lôi Thị lần lược cùng nhau hủy bỏ hợp đồng.”
“Tốt, ta chờ xem đến lúc Lôi thị sụp đổ lão già kia sẽ đến cầu xin ta như thế nào.”
Ha ha ha.
Tiếng cười hung ác của Lôi Lạc Bằng vang lên.
Lôi Lạc Khánh trong lòng đang băng khuâng. Trình Lam bay giờ là bạn gái của Lôi Lạc Thiên, anh không muốn làm tổn thương đến cô.
Nếu không gặp được cô 10 năm trước, không biết anh có thể kiên cường vượt qua khỏi những ngầy tháng đen tối đó không.
Lúc Ba anh hại Ba Mẹ Lôi Lạc Thiên chết, không lau sau Lôi Lạc Thiên đã đến tìm Ba anh trả thù.
Lúc đó Lôi Lạc Thiên mới khỏang chừng 15- 16 tuổi, tuổi trẻ bồng bột, anh đi đến biệt thự của Lôi Lạc Bằng một mình. Khi đó chỉ có một mình Lôi Lạc Bằng ở nhà. Lôi Lạc Thiên trên tay cầm một cây mã tấu, đi thẳng lên lầu, khi thấy Lôi Lạc Bằng đang ngồi ở ban công trong phòng đưa lưng về phía cửa, anh không do dự song tới chém một nhát sau lưng ông ta.
Khi ông phản ứng kiệp thì đã bị trúng một nhát.
Ông hoảng hốt theo bản năng lùi về phía sau, Lôi Lạc Thiên mất đi lý trí đè người ông lên lang cang,
Trong miệng không ngừng lập đi lập lại một câu.
“Tại sao,
Tại sao Ông lại làm như vậy?
Tại sao Ông lại làm như vậy?”
Mỏi câu anh nói ra điều dùng giọng điệu giận dữ điên cuồng gào thét.
Hai người dằng co, Lôi Lạc Bằng lỡ chân rơi từ lầu 2 xuống, lưng đập mạnh vào tản đá phía dưới nên nữa thân người bị liệt.
Lôi Lạc Khánh hay tin lập tức trở về nhà nhưng đã muộn. Khi đến nhà anh thấy Ba mình đang nằm dưới mặt đất còn Lôi Lạc Thiên đứng cách ông vài bước, vẫn cầm chặt cây mã tấu trong tay.
Lôi Lạc Khánh hoảng sở, khi nhìn thấy sắc mặt của Lôi Lạc Thiên vào lúc đó,
Lôi Lạc Thiên giống như quỉ satan từ địa ngục đến. Con ngươi không còn ánh sáng, chỉ có những tia máu đỏ cùng ngọn lửa thù hận thiêu cháy hết tâm hồn anh ta.
Đến tận bây giờ, Mỏi khi nhớ đến, sắc mặt Lôi Lạc Thiên vào lúc đó, Lôi Lạc Khánh không rét mà rung.
Sau khi chuyện đó xẩy ra, Ông nội biết được, đuổi Lôi Lạc Bằng ra khỏi Lôi Gia.
Lôi Lạc Khánh vì chữ hiếu đành theo Lôi Lạc Bằng qua Mỹ trị liệu.
Trong khoảng thời gian đó vì trị bệnh cho Ba mà dùng hết tiền, tin thần anh sa sút, còn phải châm sóc Ba vì không chiệu nổi sự đã kích mình bị tàn phế, thường xuyên chưởi rủa và đánh đập anh.
Anh thất vộng với cái thế giới đen tối nầy, một con đường không có ánh sáng.
Nhưng một hôm anh lại gặp Trình Lam, cô nhỏ hơn anh 9 tuổi, lúc đó cô chỉ là một cô bé 10 tuổi.
Lúc anh không có người thân cùng bạn bè thì một cô bé thường xuyên xuất hiện cổ vũ anh, làm bạn với anh.
Chỉ vì câu nói của cô, làm anh phấn đấu trở lại, tìm được ánh sáng trong cuộc đời.
“Trong cuộc sống của chúng ta, ai nấy điều vấp phải trăm ngàn trắc trở.
Ai nấy điều nghĩ cảnh ngộ của mình là bi ai nhất, là đâu khổ nhất.
Nhưng trên thực tế, có biết bao nhiêu người còn thống khổ hơn, chí ít anh còn có Ba, còn có người bạn này là em.”
Sau ngày đó anh kiếm được việc làm ổn định và bất đầu gầy dựng sự nghiệp của bản thân mình.
Trình Lam côi Lôi Lạc Khánh như một người anh trai, nhưng tình cảm của anh đối với cô vô cùng sâu sắc.
Ngoài mẹ anh ra cô là người anh yêu thương nhất.