Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ

Chương 46

Lôi Lạc Thiên ôm Trình Lam rời khỏi phòng giam.

Tất cả mọi người điều theo sau.

Lúc nầy Mạc Gia Yến mới hồi phục lại tin thần.

Cô nhìn lên thấy Tề Phú sặc mặt ngượng ngùng.

Nhìn lại tư thế hiện giờ của hai người.

Tay cô ôm chặt thắt lưng của anh, ngực thì ép sát vào lòng ngực rắn chắc của anh, nhìn vào thật ám muội.

Cô lính quýnh đẩy anh ra, đỏ mặt chạy một mạch theo Mạc Gia Thành đi phía trước.

Tề Phú nhìn thấy cử chỉ thẹn thùng dể thương nầy của cô, trong lòng vang lên cảm giác phức tạp, từ trước đến giờ chưa từng có.

Anh lắc đầu không muốn suy nghĩ đó là cảm giác gì.

Bước theo sau bọn họ.

Trên đường đi qua khu mạng lưới thong tin, Tề Phong khó hiểu hỏi Trình Lam.

“Chị Dâu, sao chị lại chọn tên trong phòng giam để tra hỏi, mà không phải hai tên được treo trên không trung?”

Trình Lam nghe Tề Phong hỏi vậy cô nói.

“Sự quan sát của các người còn quá kém.

Nếu muốn hỏi được gì, thì cậu phải hỏi người cầm đầu đội.

Trong một đội khi đi thi hành nhiệm vụ, chỉ có đội trưởng mới biết được thông tin.

Vì để bảo đảm nhiệm vụ tuyệt mật, các thành viên khác chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của đội trưởng, chứ không cần biết thông tin gì hết.”

Tề Phong nói với vẻ hiếu kỳ.

“Ý chị dâu là, cái tên trong phòng giam là đội trưởng?”

“Đúng.”

Một chữ ngắn gọn, mà làm tất cả mọi người điều hiểu hết.

Tề Phong đánh vào trán mình nói.

“Hèn chi, tụi em tra tấn hai tên đó mấy ngầy, đến chỉ còn lại nữa cái mạng mà họ cũng không nói.

Thì ra là họ thật sự không biết.”

Bước vào khu mạng lưới thong tin,

Trong phòng đặt rất nhiều tiết bị công nghệ máy vi tín tối tân nhất.

Trong đây toàn là tin anh về máy vi tín và cao thủ hacker.

Bọn họ liên tục xâm nhập vào máy vi tín của chính phủ, các tập đoàn lớn cùng với các thông tin truyền thông trên toàn thế giới.

Khi thu thập được tin tức gì quan trọng liền báo cáo cho Tề Phú.

Khi nhìn thấy Lôi Lạc Thiên bước vào, họ từng người một đứng dậy khơm người cung kính chào hỏi.

“Lão Đại.”

Lôi Lạc Thiên vẫy tay ra hiệu cho họ tiếp tục với công việc của mình.

Anh bước vào phòng làm việc của mình bên phải.

Phòng được nói liền với khu mạng lưới thong tin.

Hai phòng chỉ ngăn bở bức tường làm bằng thủy tinh.

Trong phòng, anh có thể quan sát được tình hình bên ngoài một cách rõ ràng.

Anh đi tới ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc của mình.

Anh ôm Trình Lam để cô ngồi lên đùi của mình.

Tất cả người còn lại điều ngồi vào ghế sopha màu đen hình chữ U, được đặt trước bàn làm việc của Lôi Lạc Thiên.

Tề Phong bước tới bar rượu rót cho mỏi người một ly rượu vang.

Lôi Lạc Thiên tay phải cầm ly rượu, tay trái nấm lấy bàn tay nhỏ bé của Trình Lam.

Anh thấy sắc mật cô hơi nhợt nhạt.

“Mệt không?”

Anh ân cần hỏi cô.

Cô nhẹ nhàn gật đầu.

Không biết vì sao mấy hôm trước thì không ngon miệng, còn hôm nay lại bị mùi máu tanh làm cho khó chịu.

Anh ôm cô vào lòng, để đầu cô tựa vào ngực anh nghỉ ngơi.

Lôi Lạc Thiên ra hiệu cho Tề Phú lấy USB từ trong két sắt ra,

Tề Phú bước đến kệ sách, ấn một cái lên quyển sách màu đỏ, kệ sách được đẩy sang một bên.

Két sắt hiện ra trước mặt anh.

Dùng vân tay của mình thay mật mã để mở két sắt.

Tề Phú đem USB dút vào một cái Laptop để trước mặt Lôi Lạc Thiên.

Mạc Gia Thành ngồi trên ghế sopha, uống một ngụm rượu để ổn định lại tin thần, toàn bộ sự việc xảy ra ngầy hôm nay, điều vượt qua khỏi thâm kiểm soát của anh.

Anh không ngờ, anh và Lôi Lạc Thiên có thể hoá thù thành bạn.

Cũng không ngờ thế lực của Lôi Lạc Thiên lại mạnh như vậy.

Không chỉ ở trên thương trường mà còn cả ở thới giới ngầm nữa.

Chất cồn ngấm vào cơ thể làm anh bình tỉnh hơn,

Anh chợt nhớ lại điều gì đó rồi lên tiếng.

Trong USB được cài 3 tầng mật mã, mỏi tầng sau được phòng bị khó hơn tầng trước.

Thủ lãnh tổ chức Kim Xà rất cẩn thận, ông đưa mật mã mỏi tầng cho 3 người khác nhau giữ lấy.

Nếu cần mở USB ra, thì ba người sẽ hội hợp lại đưa ra mật mã của mình, nếu người nào có lòng bất chính,

không có hai người kia đồng ý thì cũng mở không ra.

“Vậy cậu giữ mật mã của tầng nào?”

Mạnh Hùng lên tiếng.

“Tôi giữ mật mã của tầng cuối cùng, cũng là tầng khó nhất.”

Tề Phú bấm một cái trên Laptop, màn hình trên laptop được chuyển lên màn hình TV lớn treo trên tường.

Tề Phú chỉ vào màn hình TV nói.

“Mấy tuần nay tôi và nhóm hacker của banh Lôi Ưng, cố hết sức cũng chỉ phá được tầng thứ nhất.

Không cách nào tiến vào tầng thứ nhì được.”

Trình Lam nhìn trên màn hình trước mặt Lôi Lạc Thiên.

Cô nghiêm túc suy nghĩ, không biết họ dù chương trình gì để chống sự xâm nhập.

Khi thấy màn hình chớp chớp, cô chợt nghĩ ra điều gì, liền nhìn Đường Tam.

“Tam Nhi, em có mang theo sợ dây chuyền chị tặng em không?”

Đường Tam sợ lên cổ mình gật đầu.

Đưa cho chị.

Đường Tam tháo sợ dây chuyền xuống đưa đến tay Trình Lam.

Trình Lam cầm mặt dây chuyền hình bông hồng, xoay một cái, chiếc

USB hiện ra.

“Đây là cái gì?”

Tràn Hao hớp một ngụm rượu hỏi.

“Chương trình giải mã do tôi tự viết.”

Vừa nói tay Trình Lam đã đút USB của mình vào máy laptop.

Khi laptop mở ra chương trình thì hai chữ Tử Thần hiện lên.

Trình Lam nhanh tay gỏ lên bàn phím máy laptop.

Tiếng “tịch tịch tịch” vang lên liên tục.

Tới thời kỳ uy hiểm nhất phải dùng tới tóc độ nhanh như chớp, để nhập vào tư liệu,

Trình Lam đã không còn sức nữa, tay bị mỏ vì liên tục gỏ chữ.

Lôi Lạc Thiên nhìn thấy sắc mặt Trình Lam không tốt anh ôm cô đặt ngồi qua một bên.

Tay anh bắt đầu gỏ lên bàn phím.

Tóc độ của anh nhanh hơn Trình Lam cấp đôi.

Tiếng “tịch tịch tịch” không ngừng vang lên,

Không những Trình Lam mà còn có anh em Mạc gia và Đường Tam nhìn màn hình TV rồi quay qua nhìn anh trong sự bất ngờ.

Trình Lam không thể tưởng tượng được tóc độ của anh, cũng không ngờ anh lại giỏi máy vi tín như vậy.

Khi anh vừa thành công phá bỏ được tầng mật mã thứ nhì, trên màn hình hiện lên hai chữ.

Khi Trình Lam nhìn thấy, cô không thể nào tin vào cập mắt của mình.

The devil, hai chữ nầy đã in sau vào đầu cô, cả đời nầy cũng không thể nào quên.

Đây là cái tên, trong thần thoại của thế giới hacker.

Một cao thủ hacker không có chương trình nào có thể làm khó được anh ta.

Cũng là người Trình Lam sùng bái nhất.
Bình Luận (0)
Comment