Bá Chủ Lừa Thê

Chương 7

Lăng Trúc đưa Ly Nhi chầm chậm bước tới phòng khách, chuẩn bị để biểu diễn cho màn hành động thuyết phục mà nàng đã chuẩn bị. Vừa mới bước vào phòng khách, đã thấy Hướng lão gia cùng phu nhân đang ngồi thưởng trà nói chuyện, một bộ dạng nhàn nhã như không tranh đấu gì với nhân gian này hết.

“Chúc Hướng bá phụ, Hướng bá mẫu một ngày tốt lành.” Lăng Trúc ưu nhã để Ly Nhi đỡ bên cạnh hơi hơi cúi người làm lễ trước mặt hai vị tiền bối , một bộ dạng rõ ràng là rất yếu ớt.

“Được , được, Lăng cô nương xin mời ngồi bên này.” Hướng lão gia vui vẻ mời nàng ngồi xuống, “Ngạo Thiên hôm nay có việc phải xuất phủ, có lẽ muộn một chút mới về được.” Cô con dâu này ông thực là càng nhìn lại càng thấy thuận mắt, càng nhìn càng thấy vừa lòng.

“Đúng đấy ! Ngạo Thiên mấy ngày này hơi bận một chút không thể nào đi cùng cháu được, mấy hôm nữa sẽ không thế này nữa rồi.” Hướng phu nhân cũng mãn nguyện mà nhìn Lăng Trúc, tận đáy tim đã nhận định nàng chính là con dâu tương lai rồi.

Nàng chính là vì biết hắn không có ở đây nên mới đến chứ.

“Bá phụ, bá mẫu, kỳ thực là do vãn bối có chuyện muốn thương nghị với hai bác.”

Yếu đuối, yếu đuối, nhớ kỹ là nàng rất yếu đuối, phản ứng không được nhanh quá, ngàn vạn lần cũng đừng để bị lộ đuôi ra, Lăng Trúc trong tim nhắc nhở bản thân liên tục, bởi vì trận chiến ngày hôm nay có quan hệ đến nửa đời sau, không cẩn thận làm sao được chứ .

“Có chuyện gì cứ nói đừng ngại.”

Lăng Trúc nhẹ cắn lấy bờ môi, đáng thương vô cùng nhìn hai vợ chồng nhà Hướng gia, “Vãn bối thân thể rất không tốt, thường xuyên hơi chút lại ốm đau, gia phụ đã từng tìm người xem mệnh cho vãn bối, biết được đời này chỉ có thể sống được hai mươi năm … … ”

Tốt rồi, sắc mặt của hai người họ đã rất không tốt rồi.

“Đúng là đã phụ lòng yêu thương của bá phụ , bá mẫu đối với vãn bối, vãn bối thực lòng cảm thấy rất có lỗi, đời này vãn bối không có duyên được gả cho nam tử nào trên đời này, đối với Hướng công tử cũng chỉ biết nói lời xin lỗi mà thôi… … Hướng công tử nhân phẩm phi thường, tài năng vượt trội, nhât định có thể vì Hướng gia mà lấy một thục nữ danh môn, thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, cùng thương yêu tôn trọng lẫn nhau, ân ân ái ái bên nhau mãi mãi. Vãn bối phúc ngắn duyên mỏng, chỉ có thể báo đáp bằng lời chúc phúc, thật mong được Hướng bá phụ cùng Hướng bá mẫu thành toàn.”

Những lời nói như thốt ra từ đáy lòng này, hai người họ nhất định rất dễ nghe lọt vào tai, cứ nhìn bộ dáng hiện giờ của họ là đủ biết được nàng cách thành công không còn xa nữa rồi.

Nàng che miệng khẽ ho, vào vai một chú mèo bệnh thành công vô cùng, làm cho hai vị trưởng bối không tin cũng không được, do cũng không thể mạo hiểm mà để cho con trai yêu quý của họ cưới về một thê tử thân thể đầy bệnh thế này!

Liếc mắt một cái với Ly Nhi ở bên cạnh, nàng ta lập tức hiểu ý mà mở miệng nói : “Tiểu thư, nô tỳ đỡ người về phòng nghỉ nhé ! Để nô tỳ lại sắc thêm ít thuốc cho người uống, tiểu thư hình như lại ốm rồi, đừng cố gắng quá, để lão gia cùng phu nhân mà biết được thì nô tỳ lại bị trách phạt mất thôi.” Giọng nói của nàng ta không to, nhưng vừa hay đủ để cho hai vị lão nhân Hướng gia đều có thể nghe thấy rõ ràng.

“Ta không sao.” Lăng Trúc liếc Ly Nhi rồi để lộ ra một nụ cười cay đắng, bộ dạng yếu ớt vô cùng nhưng lại cũng mang theo cả vẻ đáng thương nữa, làm hai người đang nhìn nàng kia đều thấy thật quá thương tâm.

“Lăng cô nương, cháu đi nghỉ ngơi đi ! Đừng để mệt quá mà sinh bệnh.” Hướng phu nhân nhanh chóng lựa lời khuyên giải nàng.

“Để bá phụ cho người đi mời đại phu đến giúp cháu xem xem, cháu đi nằm trước đi đã. Ly Nhi, dìu tiểu thư nhà ngươi về phòng nghỉ đi.” Hướng lão gia nghiêm khắc nhìn Ly Nhi mà ra lệnh.

“Đa tạ sự quan tâm của bá phụ cùng bá mẫu, vãn bối không sao cả, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, thực xin lỗi, đã để hai bác phải lo lắng rồi.” Nếu thật sự có đại phu đến xem bệnh thì lộ hết mất.

“Đúng vậy ! Chúng ta lúc đi có mang theo ít thuốc, đợi một lát nữa nô tỳ để tiểu thư uống một chút là được rồi, không cần phải làm phiền đến đại phu đâu ạ.” Ly Nhi cũng vội vã hùa theo, chủ tớ hai người kẻ hát kẻ phụ họa ăn ý vô cùng.

“Vậy sao … …vậy thì cháu mau đi nghỉ ngơi đi !” Hướng phu nhân thúc giục chủ tớ họ, còn lệnh cho Ly Nhi mau chóng đỡ nàng đi về phòng.

“Vãn bối xin cáo từ, không làm phiền bá phụ cùng bá mẫu nữa.” Lăng Trúc nghiêng người làm lễ, rồi để cho Ly Nhi đỡ nàng rời đi, lúc rời đi nàng còn nghe thấy tiếng hai người họ thở dài nữa, thiết nghĩ lời nói của nàng đã gây nên chấn động mạnh tới hai người họ rồi , thế này thì con trai họ sợ là sẽ lại phải đơn thân một thời gian nữa thôi.

+++ +++ +++ +++ +++

“Cha, người tìm con có chuyện gì vậy ?” Hướng Ngạo Thiên đang ở trong thư phòng đọc lại các tài khoản, nhìn thấy cha hắn sắc mặt u sầu bước vào, hắn đại khái đã biết được là vì sao, chẳng lẽ nàng ấy đã bắt đầu hành động rồi ? Mới có ngày thứ hai thôi mà !

Hướng lão gia than một tiếng, ngồi xuống ở chiếc ghế bên cạnh, nhận lấy chén trà trên tay con trai rồi nhấp một ngụm.

“Con rất thích Lăng cô nương sao ?”

“Cha không phải cũng rất muốn Lăng cô nương làm con dâu của người sao.” Câu này của hắn không phải là câu hỏi, mà là hắn khẳng định cha mẹ đúng như trong dự đoán của hắn, đều cực kỳ vừa ý với Lăng Trúc.

“Vừa ý thì đúng là vừa ý, nhưng nàng ấy cũng không thể nào trở thành con dâu Hướng gia của chúng ta được.” Hướng lão gia lại thất vọng mà thở dài một tiếng, con trai của ông chẳng dễ dàng gì mới chịu thành hôn, kết quả lại thành ra thế này, thực đúng là tạo hóa trêu ngươi a !

“Cha có ý gì vậy ?” Nhìn thấy bộ dáng thương tiếc của cha, hắn khẳng định Lăng Trúc đã nói gì đó, hoặc là làm gì đó rồi.

Hướng lão gia đem chuyện lúc chiều nói ra một lượt, cũng thực sự không muốn từ bỏ nhưng lại chẳng còn cách nào.

Tiểu nghiệt tử, lại dám dùng đến chiêu này ! Hướng Ngạo Thiên thầm mắng một tiếng.

“Con có đồng ý từ bỏ Lăng cô nương không ? Trên thế gian này có biết bao nữ tử, dựa vào điều kiện của con thì nhất định có thể tìm được một cô nương còn tốt hơn cả Lăng cô nương kia nữa, vì cha mẹ, con cũng đừng kéo dài hơn với cô nương ấy nữa, Lăng cô nương cũng không nguyện nhìn thấy con vì nàng ấy mà hi sinh chút nào. ” Hướng lão gia khuyên giải con trai, ông đã nhìn thấy được, nếu để con trai mình một hai năm sau lại phải đau lòng, chi bằng tất cả đừng có bắt đầu từ bây giờ.

“Cha thực sự tin sao ? ” Hướng Ngạo Thiên ẩn ý hỏi, hắn sớm đã nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề mà Lăng Trúc gây ra rồi.

Thấy con trai mình chẳng hề khó chịu, lại còn hỏi ông như thế, Hướng lão gia không thể không nghi ngờ : “Lẽ nào là Lăng cô nương đang lừa gạt ta ? ”

Nhưng không thể nào ! Con trai ông ưu tú đến vậy, biết bao nhiêu thiên kim danh môn đều muốn được gả vào nhà ông, Lăng Trúc không có lý gì lại không muốn chứ ?

“Trúc Nhi có lẽ sẽ không lừa gạt cha, con là nói đến lời phán của thày tướng số kia, lời nói của thuật sĩ giang hồ thì có mấy phần đáng tin được ? Đến đại phu còn có lúc chuẩn nhầm bệnh, thì lời của thầy tướng số có sai lầm cũng không phải là điều không thể. ”

Lăng Trúc lúc này nếu biết được chỉ hai ba câu nói đơn giản của hắn lại có thể hoàn toàn phá hủy kế sách nàng suy nghĩ suốt nửa ngày, không biết sẽ tức giận thế nào đây ?

Hướng lão gia nghe vậy trầm tư vuốt vuốt râu, “Con nói cũng không phải là không có lý.” Nếu để tuột mất lần này, không biết phải đến bao giờ, ông mới có cháu bế nữa ? ~

Lăng Trúc trong lòng ôm chú mèo nhỏ Hướng Ngạo Thiên tặng, ngẩng đầu lên nhìn cái cây to trước mắt, rất muốn để cho nó trèo lên trên đó, nhưng nàng hiện giờ lại đang là thục nữ, một thục nữ nhu thuận ngoan ngoãn. Vào lúc mà màn kịch của nàng còn chưa diễn xong, thì chỉ có thể nhẫn nhịn xuống vậy. Vốn dĩ muốn làm được đại sự, thì nhất định phải nhẫn được những điều mà người bình thường không thể nhẫn được, bỏ qua một vài việc, thì kết quả lúc thành công mới ngọt ngào hơn.

Giờ trước mắt đã nhìn thấy quả đã sắp thành hình, nàng làm sao có thể dễ dàng hái xuống chứ ?

Không nhẫn nại sẽ làm hỏng kế hoạch lớn, nàng nhất định sẽ phải nhẫn nhịn thêm mấy ngày nữa, tin là qua mấy ngày nữa thôi là nàng sẽ có thể tự rời xa nơi này, chuẩn bị cho sự nghiệp vĩ đại của nàng.

Lăng Trúc ngồi xuống dưới cây, đem chú mèo nhỏ trong lòng thả xuống bãi cỏ, rồi bản thân lại ngồi ngây ra đó.

Không biết nương của nàng hiện giờ ra sao ? Húc Nhi có học hành tốt không ? Họ có nhớ nàng không ? Cha nuôi và mẹ nuôi cũng không biết lúc này đang làm gì ? Nàng thực muốn quay về, quay về Lăng gia nhìn lại những người thân mà nàng luôn nhung nhớ trong tim đó… …

Nàng cảm thấy dường như đang có thứ gì đó đè nặng lên trên trái tim mình vậy, một giọt lệ cũng thuận theo đó mà rơi xuống má nàng. Một bàn tay to ấm áp vươn tới nhẹ giúp nàng lau đi giọt lệ như châu đó, làm ánh mắt nàng chầm chậm thu về rồi rơi xuống nam nhân bên cạnh mình, trong tim nhất thời chưa hồi thần lại được, vì thế nên cứ ngây ngốc ra nhìn hắn.

“Tại sao lại khóc ?” Hướng Ngạo Thiên ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt đau lòng chăm chú nhìn vào nàng.

Nàng khóc rồi sao ? “Ta đâu có khóc.” Lăng Trúc quay đầu đi, không công nhận tí nào.

“Nhớ nhà sao ?” Nàng dù không nói nhưng hắn chỉ cần nhìn qua là thấy được trong tim nàng đang nghĩ gì.

Nàng chu chu môi ra, không phủ nhận mà cũng không công nhận.

“Đừng buồn thế, đâu có phải vĩnh viễn không trở về được đâu.” Chỉ mấy ngày đường thôi mà, nàng đâu cần phải có bộ dạng này chứ ! Hơn nữa tối ngày hôm trước nàng vừa mới đển đây, dù có nhớ nhà đến thế nào thì cũng không cần thiết phải đến mức này chứ.

“Ta muốn về nhà ta, nhà của ta họ Lăng.” Lúc đầu đi từ Lăng gia đến Mạnh gia nàng đã phải bỏ ra đến một tháng thời gian, cứ nghĩ tới việc đi về lại phải mất đến một tháng, nàng không đừng được mà mềm nhũn cả chân, lẽ nào không có cách nhanh hơn sao ?

Mà nếu như nàng không vừa đi vừa chơi, thì ít nhất cũng có thể giảm được thời gian mười ngày đi đường ấy chứ ! Có điều dù thế thì vẫn rất lâu, hơn nữa bắt nàng chỉ được đi mà không được chơi, nàng thực sẽ bí bách mà chết mất.

“Đừng lo lắng, sau này ta sẽ cùng nàng trở về.”

Lời nói của hắn lại làm cho tim nàng có chút dư vị ngọt ngào khó nắm bắt được, nhưng … … ” Nhà ta xa lắm.”

. Nếu như là trước đây thì lời hắn nói này có lẽ nàng còn tin được, có điều hiện giờ hắn bận như vậy, làm sao có thể có thời gian mà đi cùng nàng lâu đến vậy chứ ?

“Không sao cả, sớm muộn gì cũng đi đến nơi thôi không phải sao ?” Hắn nhẹ nhàng véo má nàng , bàn tay lập tức bị nàng gạt đi.

“Ngươi không phải là rất bận sao ?”

“Ta còn có một đệ đệ không phải sao ?”

Hắn không nói còn đỡ, lời này nói ra, làm gương mặt Lăng Trúc lập tức kinh ngạc vô cùng.

“Giao cho đệ đệ của ngươi chẳng bằng đem sự nghiệp của gia đình ngươi tặng cho người khác cho rồi.”

Không phải là nàng không coi trọng Hướng Dữ Thiên, mà là hắn cũng không có bất cứ điểm nào đáng để nàng coi trọng cả.

Nàng đây là đang lo lắng cho hắn sao ?

“Giao cho Dữ Thiên đúng là nguy hiểm, vậy thì giao cho cha ta là được chứ gì ! Lão nhân gia đó dù gì cũng là ông chủ trước đây, sẽ không để cho sự nghiệp của Hướng gia bị hủy hoại hoàn toàn thế được.”

“Đúng là bất hiếu, lại có thể nhẫn tâm đem công việc của mình giao hết cho cha mẹ già. ” Nàng cố ý dùng ánh mắt trách móc mà nhìn hắn.

“Đôi lúc cũng phải cho ta nghỉ phép chứ !”. Nàng thật không thể biết được hắn đã khổ cực biết bao, nếu phải bận hơn nữa thì hắn sẽ chết mất, mà tân nương cũng chạy mất thôi.

“Vậy sao ngươi còn cùng ta đi về làm gì ? Tự ngươi không đi nghỉ ngơi du ngoạn sao ?” Hơn nữa hắn sẽ dùng thân phận gì để đi với nàng chứ ?

“Nàng nói như vậy là không đúng rồi, vi phu phải cùng nàng về để ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu, không phải sao ?”

“Đừng nói ghê thế, ta không thể gả cho ngươi được, ngươi từ bỏ đi !” Đúng là đồ đáng chết, hóa ra hắn lại có ý đồ này, muốn thông qua nàng hay sao ? Cửa cũng không có đâu !

“Cha mẹ ta vẫn chưa đồng ý với nàng không đúng sao ?” Hắn thầm nghĩ cơ hội của nàng sắp mất rồi, kế hoạch cũng sắp tan tành rồi, đến lúc đó để xem nàng còn có thể giả vờ tiếp được hay không ?

“Nhưng bọn họ cùng đâu có phản đối ý kiến của ta, ta sắp thành công rồi.” Chiêu này hoàn mỹ vậy, hắn còn lâu mới phá được.

“Song họ cũng đâu có đồng ý ?” Hắn cố ý đi ngược lại ý nàng.

“Cũng gần rồi.”

“Gần rồi chính là vẫn chưa có gì cả, tất cả đều có cơ hội để xoay chuyển.”

“Ngươi đúng là không thấy Hoàng Hà thì không từ bỏ.” ( Như câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ vậy ) Lăng Trúc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với hắn, tay lại càng chẳng hề khách khí mà nhéo cánh tay hắn.

“Như nhau thôi, nàng cũng cố chấp lắm.” May mà hắn một thân toàn cơ bắp nên nàng không nhéo lên được, nếu không để nàng dùng lực mà nhéo thế này, hắn không rơi mất miếng thịt thì cũng bị thâm tím đến mấy ngày mất.

“Ta là sự cố chấp thiện lương.” Chết tiệt ! Sao mà cứng thế không biết ? Trên người hắn là miếng sắt chắc ?

“Xem ra về điểm này thì chúng ta lại vô cùng hợp đấy, đều kiên định không chịu lùi trước việc đã quyết tí nào, thật là thu hút người khác nhỉ .”

Không báo thù hắn được, nàng lại sắp tức giận cho xem.

“Ai giống ngươi ? Ngươi là đồ cứng đầu cứng cổ.” Nàng giơ cao tay lên, dùng lực mà kéo mặt hắn ra to như cái bánh, thủ đoạn báo thù của nàng giờ chỉ còn cách này, nếu biết được điểm yếu của hắn thì tốt biết bao.

Nữ nhân này thật đúng là ghê gớm, hắn kéo tay nàng xuống, xoa bóp hai bên má, nếu người bị nàng làm thế này là nữ nhân, e là đã bị hủy hoại dung nhan mất rồi.

“Cố chấp cũng được, cứng đầu cũng không sao, nàng đều sẽ phải gả cho nam nhân họ Hướng .” Mà như hắn dự tính thì muộn nhất là trước cuối năm nay nàng sẽ trở thành Hướng phu nhân rồi.

“Nếu đã thực như thế, vậy thì ta sẽ gả cho Hướng Dữ Thiên.” Nàng có cách để trị tên phong lưu đa tình đó, chứ còn về phần Hướng Ngạo Thiên, thì nàng đừng bị hắn trị đã là tốt lắm rồi.

“Hắn không thể nào cưới nàng được.” Muốn công kích hắn, đám lửa này của nàng vẫn chưa thể đủ.

“Tại sao ? Ta thấy hắn hình như cũng có hứng thú với ta, cứ luôn là bộ dáng si mê một cách ngu ngốc mà.”

Lăng Trúc ghét bỏ mà lắc lắc đầu, cứ nghĩ tới Hướng Dữ Thiên, nàng lại chỉ muốn cho hắn một đấm.

“Nàng không thể nào gả cho hắn được, chẳng có ai lại nói phu quân tương lai của mình là có bộ dáng si mê ngu ngốc cả.”

“Ai nói thế, ta còn nghe thấy thứ lợi hại hơn nữa có, đó là thê tử gọi phu quân của mình là ‘quỷ đáng chết’ , đây lẽ nào không nghiêm trọng hơn ?” So với người khác, thì lời nàng nói chẳng có gì ghê gớm cả, còn nhẹ nhàng chán.

“Cái đó không giống nhau, quỷ đáng chết là cách gọi của thê tử với phu quân mình, còn cách nói của nàng rõ ràng là có ý mắng người ta, khác nhau hoàn toàn.” Nàng lại nghe thấy câu này ở đâu thế ? Thật đúng là chẳng văn nhã tí nào.

“Cho dù ý thì không giống nhau, hay ta không gả cho Hướng Dữ Thiên, nhưng hắn sẽ đồng ý lây ta thôi.” Cái tên hoa hoa công tử đó nhất định sẽ phải lấy đến một đám nữ nhân về nhà để đấy, nên chắc cũng chẳng phiền lòng nếu thêm một người là nàng đâu.

“Với tính cách này của nàng, nếu hắn biết được, nhất định sẽ trốn cho xa, không dám đến gần nửa bước đâu.” Kẻ làm ca ca như hắn không hề nói dối, tính cách đệ đệ hắn thế nào hắn còn không rõ sao.

“Ta đáng sợ đến thế sao ?” Nàng không giận mà còn cười, đột nhiên rất muốn được trừng trị Hướng Dữ Thiên, tin là ca ca của hắn cũng không phản đối chuyện này.

“Tính cách này của nàng cũng chỉ có mình ta chấp nhận.”

“Nếu ta giúp Hướng gia ngươi thanh lý môn hộ ( dọn dẹp nhà cửa đó ) ngươi có phản đối không?” Lăng Trúc kỳ vọng mà hỏi, đôi mắt có thần vô cùng, thiết nghĩ sẽ lại là một trận long trời lở đất nữa đây.

“Nếu như cái đám rác đó là Hướng Dữ Thiên, thì làm phiền nàng rồi.” Hắn đương nhiên không phản đối, tên tiểu tử kia dám có gan đùa cợt cả thê tử tương lai của hắn, thì cứ để hắn phải có gan mà gánh chịu hậu quả đi.

Xem ra những ngày tiếp theo đây sẽ không còn vô vị nữa rồi.

+++ +++ +++ +++ +++

Lúc này, Hướng Dữ Thiên đang trêu hoa nghẹo nguyệt ở trên đường đột nhiên rùng mình một cái.

“Hướng công tử làm sao thế ?” Nữ tử bên cạnh ôn nhu hỏi.

“Không sao, chúng ta vừa nói đến đâu ý nhỉ ?” Rõ ràng là đang lúc trời quang mây tạnh ánh nắng chan hòa sao tự nhiên lại rùng mình thế này ? Có lẽ là hắn quá mẫn cảm chăng ?

Hướng Dữ Thiên lại để lộ ra chiêu nụ cười quyến rũ, tiếp tục câu dẫn người ta.

“Chúc mừng a ! Cô nương, tướng mạo này của cô thật đúng là cực kỳ tốt, một đời được hưởng phúc hậu, nhận được sủng ái, việc gì cũng gặp xung hóa cát, bỉ cực thái lai ( vận đen qua thì cơn may lại tới ), mệnh thọ không chín mươi thì cũng đến tám mươi mấy ~ ~ ~ ~ “

Thầy tướng số vui vẻ nói không ngừng, song lại bị Lăng Trúc ngang ngạnh cắt lời.

“Làm một bà lão không chết được thì có gì là hay ?” Chết tiệt thật ! Bọn họ lại còn tìm đến một thầy tướng số để xem lại số mệnh của nàng một lần nữa, đúng là họ không hề muốn buông tay a ! Thật muốn mắng chửi quá đi thôi.

“Lần này thì nàng hết cớ rồi chứ ! ” Hướng Ngạo Thiên cười cười nhẹ nhéo gương mặt đang tức đến thở phì phò của nàng, chẳng hề ngại ngùng gì mà không ăn đậu hũ của nàng ngay trước mắt biết bao nhiêu người.

“Lăng cô nương, thầy tướng Lý trước giờ chưa từng xem sai bao giờ, cô nhất định là sẽ làm con dâu nhà chúng ta rồi.” Hướng lão gia cười lớn, nghĩ may mà con trai lão thông minh, bảo lão đi tìm một thầy tướng số đến xem lại, thế này thì ngày lão được bế cháu sẽ không còn xa nữa rồi.

Hướng lão gia cùng phu nhân vui vẻ ra tiễn thầy tướng, vừa quay lại đến phòng khách đã nhìn thấy gương mặt tức giận của Lăng Trúc.

“Ngạo Thiên, còn lại làm gì Lăng cô nương thế ?” Đến hỏi cũng không hỏi một tiếng, hai vị lão nhân đã lập tức đem mọi tội trạng đặt lên đầu con trai mình. Dưới ấn tượng của hai người họ, thì Lăng Trúc luôn là một thiên kim tiểu thư yết ớt, tuyệt đối không thể là tự nàng gây ra chuyện được.

Hướng Ngạo Thiên cười với cha mẹ một cái, cúi đầu xuống bên tai nàng nhỏ giọng nói : “Cho dù có làm gì nàng đi nữa, thì cũng phải tìm nơi không có ai chứ, nàng nói xem có đúng hay không hả ? Nương tử .” Hắn cố ý dùng cách này gọi nàng, dường như lại đang rất vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng lúc này vậy.

Lăng Trúc tức giận trừng mắt với hắn, hình tượng thục nữ yếu đuối lúc này đã hoàn toàn bị vứt sang một bên, nàng uất hận mà sử dụng tuyệt chiêu duy nhất của mình, đem gương mặt hắn kéo ra thành hình cái bánh.

Hướng lão gia cùng phu nhân đứng bên cạnh kinh ngạc mà nhìn hai người họ, lại nghĩ con trai ông bà từ lúc nào lại biến thành kẻ dễ làm người khác chán ghét đến vậy, đến Lăng Trúc luôn ngoan ngoãn giờ cũng đang phải động tay dạy dỗ hắn chứ ? Mà hành động tiếp theo của Lăng Trúc lại càng làm cho họ kinh ngạc không thôi, nhất thời trong đầu dừng toàn bộ suy nghĩ, ngây ra không biết nên làm thế nào.

“Là ngươi đúng không ? Sao ngươi cứ phải thích đối nghịch với ta như thế ? Lại cứ phải kéo đuôi ta ra thì mới chịu được sao ? Hả ? ”

Hướng Ngạo Thiên dùng lực kéo tay nàng ra, trong bụng thầm mắng tiểu nghiệt tử này công lực lại tăng thêm một bậc, giờ mặt hắn nhất định là sưng đỏ lên rồi.

“Ta đâu có muốn kéo đuôi nàng ra đâu , ta chỉ là muốn để nàng nghe thêm ý kiến của người khác nữa, mà thần tướng Lý không phải bói ra rất tốt hay sao ? Đem mệnh của nàng kéo dài ra đến mấy lần còn gì .”

Nàng chẳng thèm quan tâm sẽ sống được bao lâu, nàng chỉ cần sống vui vẻ là được rồi. Cái tên họ Hướng này lại còn cố ý phá vỡ niềm vui cuộc sống của nàng, thì làm sao mà không tức cho được ?

“Ngươi là đồ tiểu nhân nói lời không biết giữ lời, ngươi đã đồng ý không can dự vào.”

“Ta làm sao có thể cứ thế trơ mắt ra nhìn cha mẹ mình vì chuyện nhỏ này mà đau lòng chứ ? Như thế không phải là rất bất hiếu sao ?” Xem ra bản tính của nàng đã bị lộ ra rồi. Nhưng phải nói thật là, nhìn thấy nàng trước mặt gia đình hắn làm bộ làm tịch như thế, thực sự từ sâu trong tim hắn chẳng thích chút nào.

“Ngươi là đồ ngụy quân tử vô tình.” Lăng Trúc nghiến răng trừng với hắn, tất cả những nỗ lực cùng cố gắng nhẫn nại của nàng giờ đã thành mây khói hết cả, đều là do hắn hại !

“Đừng véo mặt ta nữa.” Đôi tay nàng vừa bò lên là hắn biết ngay nàng muốn làm gì, vì thứ mà nàng có thể làm cũng chỉ có thế này mà thôi.

“Chuyện gì cũng phải xem nhẹ xem nặng, đối với việc làm cho cha mẹ ta cùng đau lòng, thì không bằng để một mình nàng phiền não là được rồi.” Hắn rõ ràng không có chút lương tâm nào nói, đối với ánh mắt phẫn nộ của nàng lúc này lại chẳng hề kiêng nể tí nào cả.

“Như thế này thì ngươi đã vui lòng rồi chưa hả !”

Bàn tay của hắn nhẹ miết lên gương mặt nhỏ xinh của nàng, “Sao có thể như thế được ? Hi vọng của ta là nàng luôn được vô ưu vô phiền, sống vui vẻ hạnh phúc.”

“Lừa người, ta đang rất không vui đây.” Lăng Trúc mở ngay miệng cắn lấy ngón tay của hắn, chỉ hận không thể cắn đứt ngón tay của hắn xuống luôn cho rồi. Đáng tiếc là nàng cũng không có lá gan đó, chỉ có thể dùng lực để cắn hắn mà thôi.

“Đúng là nữ nhân đáng sợ, nhưng ta lại thích !” Hướng Ngạo Thiên nhíu chặt hai đầu lông mày lại, nói : “Mở miệng ra.” Nàng chẳng lẽ thực muốn cắn cho ngón tay hắn đứt làm hai sao ?

“Cứu tôi với !” Nàng lại sử dụng tuyệt chiêu, xem xem hắn có dám đụng đến nàng nữa không nào.

“Nếu nàng không bỏ ra ta sẽ hôn nàng ngay đấy.”

“Đúng là tiểu nhân bỉ ổi, lại còn uy hiếp ta.” Dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn buông tha cho bàn tay của hắn. Da mặt nàng có dày đến thế đâu, mà lại có thể không chút do dự làm việc như thế chứ , nàng vẫn muốn được làm người nữa !

“Sao nàng lại nói là uy hiếp ? Ta đây là đang nghĩ cho tương lai của nàng cơ mà, nàng đừng có phụ tấm chân tình của ta như vậy. ” Điều hắn nói này cũng có thể nói là đang tự cầu xin cho bản thân, nếu không thực sự bị nàng cắn đứt làm hai thì phải thế nào bây giờ ? ”

“Nói hay thật ? Cái gì mà tương lai của ta ? Tương lai của ta có quan hệ gì với ngón tay của ngươi ?” Hắn lại muốn lừa nàng nữa chắc ?

“Đương nhiên là có quan hệ rồi, làm cho phu quân của mình thiếu mất một ngón tay, nàng không cảm thấy rất mất mặt sao ?”

“Ngươi đang nói linh tinh cái gì thế ? Ta nói là sẽ gả cho ngươi bao giờ ? Ngươi từ bỏ đi ! Hướng đại thiếu gia .” Nếu không phải là vì gia giáo trên người nàng được truyền quá thành công, thì lúc này nàng thật muốn mắng chửi hắn, mắng chửi đến khi hắn không ngẩng mặt lên được nữa thì thôi.

“Được, nàng không gả cho ta, thì ta lấy nàng là được rồi chứ gì ?” Vốn dĩ mới nghe nàng cứ ngỡ là hắn đã đổi ý, trong tim không thể không mừng thầm, song lại cũng có cả cảm giác thất vọng nữa, nhưng câu nói cuối cùng của hắn đã thổi bùng lên ngọn lửa trong nàng.

“Ngươi rõ ràng là đang đùa cợt ta !” Về điểm này thì nàng có thể cực kỳ — chắc chắn — và rõ ràng xác định được. Cái tên nam nhân đáng ghét này !

“Vi phu làm sao có thể nỡ chơi đùa nàng đây ?” Hắn thâm tình nhìn nàng, dùng ánh mắt cùng vẻ ngoài có mê lực nhất của mình để thu hút nàng.

Đáng tiếc là đang lúc tức giận, bộ dáng này của hắn trong mắt nàng rõ ràng là đang cười giễu.

“Ngươi đừng có vi phu, vi phu nữa có được không ? Một bộ dạng mặt trắng ( kiểu giai bao >”

Những lời nói ngây thơ mang theo sự tức giận của nàng làm Hướng Ngạo Thiên cười ầm lên, “Ta giống đồ mặt trắng lắm sao ?” Hắn tự nhận mình anh tuấn lãnh dật, do học võ nên làn da cũng không hề trắng trẻo, thì sao lại gọi hắn là đồ mặt trắng chứ ?

“Ngươi có tai không thế ?” Hắn không biết đến câu ‘lời hay thì không nói đến lần thứ hai ‘ sao ?

Thật đúng là cái miệng sắc sảo, “Đúng là không có, nhưng ta dù chỉ một chút cũng không trắng tí nào.”

“Bôi bột lên là trắng rồi.” Nàng uất hận nghiến răng nghiến lợi trừng hắn, hận không cách nào cắt hắn ra thành nghìn vạn mảnh để phát tiết !

Đây rốt cuộc là lý do gì thế ? “Nếu đúng như nàng nói, thì ai cũng có cơ hội được làm ‘kẻ mặt trắng ‘ rồi !” Nàng chỉ giải thích ý nghĩa như vậy, hắn đương nhiên phải phối hợp đến cùng, mới không phụ những lời nói này của nàng.

“Nếu công tử muốn làm ‘ mặt trắng ‘ thì tiểu nữ có thể giúp đỡ đấy.” Nàng sẽ giúp hắn trắng từ trên đỉnh đầu xuống dưới, để hắn được ‘ trắng ‘ một cách toàn diện.

“Đa tạ, tại hạ rất vừa ý với bộ dạng hiện giờ của mình, thực chưa muốn thay đổi.” Hắn làm sao mà không nhìn ra được suy nghĩ của nàng chứ. Nếu thực làm theo ý nàng, nhất định sẽ làm cho chính mình mệt mỏi.

Hắn ! Thực không dám !

Hướng lão gia cùng phu nhân nhìn hai người mà trong đầu giăng lên một màn sương mờ, nhưng sự thay đổi của Lăng Trúc thì bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng.

“Lăng cô nương, tài ăn nói thật không tệ.” Hướng phu nhân kinh ngạc nhìn nàng, lại còn rất hoài nghi là mình đã nghe nhầm, nghe sai rồi cơ !

“Xem ra bệnh tình của Lăng cô nương đã khỏi hoàn toàn rồi, đúng không ? Ngạo Thiên.” Hướng lão gia cũng nhìn ra được chút đầu mối, có mấy việc trong lòng đã hiểu rõ hết cả.

“Đúng vậy ! Xem ra chúng ta đã có thể chuẩn bị cho hôn lễ được rồi.” Hắn lúc này thực muốn được ôm lấy nàng, muốn được nhìn thấy bộ dạng lúc thẹn thùng của nàng, mà lần duy nhất nàng thẹn thùng trước mắt hắn chính là lúc còn ở biệt viện, lần mà hắn tặng nàng chú mèo nhỏ đó, nhưng hắn cũng đã phải trả giá ngay lúc đó, bằng một phát dẫm của nàng vào chân.

“Hey ! Ta nói không gả là không gả ! Các người làm gì được ta chứ ?” Mọi người đã hiểu hết được bản tính đáng ghét của nàng, thì sao nàng lại phải giả vờ ngoan ngoãn nữa ? Nàng quyết định sẽ làm cho người trong Hướng phủ thất điên bát đảo, làm họ không chịu được nữa thì thôi ! ~
Bình Luận (0)
Comment