Muốn ngao chế kẹo đường phải luyện được một bộ ngón tay sắt, một đôi thiết thủ.
Ngón tay muốn bắt kẹo thì phải cảm nhận được nhiệt độ và xúc cảm của nước đường khi còn ở trong nồi, và trong nháy mắt khi nước đường ngưng kết, thậm chí vị đạo còn sót lại của đường sau khi hòa tan nơi đầu lưỡi, chất đường từ lúc được ngao tốt trong nồi cho đến khi được đổ ra và không ngừng cô dính xuống dưới, tất cả đều phải dùng đến phần da thịt nơi ngón tay và bàn tay để cảm nhận.
“Khi mới bắt đầu ta cũng thường xuyên bị phỏng, lâu ngày thì thành quen.” Đại sư nhìn ánh mắt trong suốt của Hạ Tranh, nói, “Cậu còn có thể ở chỗ này bao lâu?”
Hạ Tranh tính tính thời gian, thời hạn trở về là vào sáu ngày sau: “Còn có sáu ngày.”
“Nếu như Tiểu Tranh muốn lưu lại thêm vài ngày, có thể một lần nữa xin giấy phép, trước khi học kỳ mới bắt đầu thì trở về. Bất quá trước hết cần phải xin nghỉ tác nghiệp đã.” Hiên Cảnh nói.
Hạ Tranh nhìn về phía đại sư: “Nếu trở về trước khi học kỳ mới bắt đầu, thì còn có thể ở đây tới bốn mươi ngày.”
“Bốn mươi ngày cũng đủ để cậu thành thục các loại kỹ năng rồi.” Đại sư gật đầu, “Kế tiếp chính là dựa vào ngộ tính của cậu cùng với chăm chỉ luyện tập.”
Ngao kẹo kỳ thực rất đơn giản, mấu chốt là phải nắm vững quy trình chế biến.
Khi ấy hắn học tập ngao kẹo chỉ dùng không tới mười ngày thì đã hoàn toàn hiểu rõ từng bước chế biến, nhưng để làm ra kẹo đường đủ khiến hắn hài lòng, cũng phải mất tới nửa năm.
Mà qua nhiều năm như vậy, mỗi lần hắn ngao chế kẹo đường lại có cảm nhận bất đồng, cứ cách một đoạn thời gian, liền cảm thấy kẹo lần trước mình làm ra cũng chỉ thường thôi. Cái thứ trù nghệ này, chính là mỗi giờ mỗi khắc đều tiến bộ.
Đối với trù sư mà nói, rất nhiều kỹ năng đều là kỹ năng chung. Tỷ như khống chế hỏa hậu khi ngao kẹo, cũng tương tự với việc khống chế hỏa hậu khi nấu nướng những món ăn khác.
Cho nên, trù sư đối với cái gọi là “linh cảm” yêu cầu rất cao, chính vì vậy, người có thể làm ra kẹo đường ngon hơn so với máy móc sản xuất, ít nhất cũng phải sở hữu trình độ chuẩn ngũ tinh.
Mà trù sư trên ngũ tinh, lại không nhất định có thiên phú trên phương diện chế kẹo.
Đại sư lúc này suy nghĩ rất quảng đạt. Thực lực và tiềm lực của Hạ Tranh trên phương diện nấu nướng, đều rất không sai, niên kỷ cũng đủ non trẻ, nếu như cậu muốn học, khả năng lĩnh hội được là rất cao.
Nếu không học được, thì từ quá trình chế kẹo, cũng có thể cảm ngộ ra rất nhiều điều.
Đã làm tới đại sư, hầu như đều có một loại tâm lí muốn dẫn dắn hậu bối.
Đại sư rất sảng khoái bày tỏ muốn chỉ điểm cho Hạ Tranh, Hạ Tranh tự nhiên cũng vô cùng cao hứng mà lưu lại.
An toàn ở nơi này của đại sư là hoàn toàn có thể bảo đảm, hắn biểu thị Hạ Tranh có thể an tâm mà dừng chân.
Đồng thời, vì Hạ Tranh còn là vị thành niên, Hiên Cảnh cũng có thể ở lại bồi cậu.
Để bày tỏ ý tôn trọng đối với đại sư, Hiên Cảnh sau khi đem chuyện này nói cho những người khác, liền kêu mọi người trở về căn cứ trước, bao gồm cả Hạ Ngọc.
Hạ Ngọc ban đầu còn muốn chính mình ở lại với Hạ Tranh, nhưng Hiên Cảnh lại nói, hắn thật vất vả mới thỉnh cầu được đại sư lưu lại một mình hắn, nếu lâm thời thay người thì đại sư có khả năng sẽ không cao hứng.
Đại sư mất hứng = có thể sẽ không chỉ đạo Tiểu Tranh nữa = Tiểu Tranh mất hứng, trong đầu Hạ Ngọc viết ra một cái đẳng thức như thế, sau đó liền đem Hạ Tranh giao phó cho Hiên Cảnh, chính mình lắc lư trở về báo tin mừng cho Hạ Khâm.
Tiểu Tranh nhà ta được đại sư nhìn trúng, đang đích thân chỉ điểm a.
Không nói đến Hạ Khâm thấy Hạ Ngọc trở về mà không có Hạ Tranh thì tuy kinh hách nhưng vẫn kinh hỉ (không hề), Hạ Tranh lúc này đang vô cùng cao hứng lưu lại nơi ở của đại sư.
Đại sư tên Côn-Chris, tuy đã hơn 140 tuổi, nhưng tuổi thọ của nhân loại ở thế giới này rất dài, tướng mạo khi đến ba bốn mươi tuổi sẽ giữ nguyên, cho đến thời kỳ lão niên mới có thay đổi. Chris bảo dưỡng không sai, thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ.
Chris lúc này tìm được một tiểu bằng hữu có khả năng lưu lại truyền thừa của hắn, dĩ nhiên sẽ không dùng tới xưởng kẹo được xây dựng bằng tường trong suốt nữa.
Chế tác kẹo hoa hòe trước mặt người khác đối với hắn cũng không là gì, nhưng hắn lo lắng tiểu bằng hữu sẽ bị phân tâm. Hơn nữa ký giả khẳng định cũng đã nghe phong thanh mà tìm tới rồi, hắn đối với tiết tháo của đám ký giả này không ôm bất kỳ mong đợi gì.
Cho dù Nạp Cát Nạp Lỗ Tinh vì là một tinh cầu bảo tồn nguyên liệu nấu ăn hoang dã nên không bị khai phá, nhưng luôn có một vài địa phương không có động thực vật sinh trưởng, nhân loại vẫn có thể định cư. Nơi đây có thành trấn nhỏ, Chris ở chỗ này cũng sở hữu một tiểu trang viên, là được chính phủ Liên minh cho phép.
Hạ Tranh và Hiên Cảnh liền theo Chris tiến nhập trang viên.
Có tiểu trang viên, biểu thị việc cung cấp hai gian khách phòng sạch sẽ ngăn nắp là tuyệt đối không thành vấn đề.
Hiên Cảnh lại có chút mất mát.
Hắn còn tưởng rằng có thể ở cùng một gian phòng với Hạ Tranh – đương nhiên, Hạ Tranh vẫn là vị thành niên, hắn cũng chẳng phải cầm thú, sẽ không nghĩ tới những chuyện không hài hòa. Nhưng ngủ chung và nằm chuyện trò đêm khuya gì gì đó, chính là phương thức tăng tiến tình cảm, trao đổi chút bí mật nho nhỏ a.
Bở lỡ quả thật đáng tiếc.
Hạ Tranh chỉ chuyên tâm lãnh giáo Chris đại sư, hoàn toàn không chú ý tới tâm tình thất lạc của Hiên Cảnh.
Hạ Tranh vì theo Chris học tập trù nghệ, từ sáng sớm đã bắt đầu, hai người luôn bận rộn trong nhà bếp – không chỉ là ngao kẹo, Chris còn lấy ra nhiều bí quyết chế biến điểm tâm ngọt khác cho Hạ Tranh học tập.
Chris chính là một vị đại sư vĩ đại chuyên về đồ ngọt, các món điểm tâm ngọt là phương diện mà hắn am hiểu nhất. Đương nhiên, Chris chế biến đồ ăn khác cũng không tệ, nhưng nếu là để cho hậu bối lãnh giáo, tự nhiên phải bày ra sở trường của mình.
Hạ Tranh ngoại trừ học tập, tất nhiên cũng sẽ tự mình thực hành, đồng thời còn chế biến những món điểm tâm Trung Hoa sở trường của mình để xin Chris chỉ điểm. Những thứ điểm tâm này cuối cùng tất nhiên là vào bụng Hạ Tranh.
Cũng vì hai người đem hết toàn lực ra chế biến nên điểm tâm tự nhiên sẽ sở hữu quang mang, mà những món ăn phát ra ánh sáng này Hiên Cảnh dĩ nhiên không có phần.
Cả món kẹo hoa hòe ban đầu nữa, hắn cũng không có phần.
Phụ trách một ngày ba bữa cho hắn là trù sư trong trang viên, tuy thức ăn không thể phát quang, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.
Cơm nước xong, Hiên Cảnh sẽ ở trong trang viên rèn luyện thân thể, hoặc là lên giả lập luyện tập các kỹ xảo điều khiển cơ giáp.
Hắn tuy là lưu lại, nhưng tựa hồ cũng chẳng có cơ hội giao lưu tình cảm với Hạ Tranh.
Đặc biệt rầu rĩ a.
Mà bên kia, Hạ Tranh trôi qua thực vui vẻ.
Cậu và Chris ở chung vô cùng hòa hợp, vị đại sư Tây minh này quyết định đem địa vị Hạ Tranh từ cậu bé thăng lên thành cậu bạn nhỏ, xưng hô của Hạ Tranh cũng từ Chris đại sư biến thành Côn.
Hạ Tranh biết tập tục của người Đông minh và Tây minh bất đồng, đối với kiểu xưng hô này cũng không có gì bắt bẻ.
Hiên Cảnh thấy Hạ Tranh và Chris chung đụng ngày càng tốt, hai người biểu tình vui vẻ, hữu hảo mờ ám, khiến cho hắn thấy rất không thoải mái trong lòng.
Hiên Cảnh nhíu mày. Hắn đây là đang ghen tị? Đây chính là ghen tị? Hóa ra ghen chính là cảm giác này a.
Thực khó chịu.
*****
… Người với người trở nên thân thuộc, giữa song phương cũng không nhất định chỉ nói tới trù nghệ.
Hạ Tranh đang bưng một chén bánh trôi nho nhỏ, nước dùng là nước cốt hoa hòe ngọt, viên bánh trôi lớn nhỏ bằng ngón út với nhân bên trong là trái cây tươi và mứt quả, một chén trôi nước ngọt ngào mà không ngán, chỉ cần ngửi hương khí của hoa hòe thôi cũng đã thấy say sưa.
6134293_944395
Đồ ăn ngon, ăn hoài cũng sẽ không thấy chán, huống chi còn kiểu cách công phu như vậy.
Chris lúc này, đang nghe Hạ Tranh nói về sinh hoạt thường ngày của cậu, cũng bắt đầu truyền thụ cho Hạ Tranh kinh nghiệm của mình.
Kinh nghiệm này cũng không phải là trên phương diện trù nghệ, mà là kinh nghiệm sống.
Chris cảm thấy tính cách Hạ Tranh quá mềm yếu.
Trù sư như hắn vậy, sẽ không tùy tiện nấu nướng.
Tựa như một thợ may hàng đầu, cũng sẽ không ôm đồm tất cả các đơn hàng may vá lớn nhỏ trong tiệm.
Trên thực tế, trù sư càng lợi hại, càng ít làm cơm.
Hạ Tranh cũng đã nhận ra, cùng một trù sư mà chế biến những món ăn bất đồng, trình độ mỹ vị (sự tỏa sáng) cũng sẽ bất đồng, nếu như là đồ ăn thông thường, trên cơ bản cũng không phát quang.
Nhân loại thọ lâu như vậy, ngày tháng cộng lại có rất nhiều, mỗi ngày chỉ dành thời gian chế biến những món ăn phổ thông cũng sẽ không giúp mình tăng tiến trù nghệ, vậy còn có thời gian rảnh để thử nghiệm linh cảm sao?
Thật lâu trước kia, khi trù sư đạt tới một trình độ nhất định, liền không còn cách nào đề thăng thực lực bản thân nữa.
Bởi vì bọn họ còn phải lo cơm áo gạo tiền.
Rất nhiều đại trù đều giữ chức vụ trong các nhà hàng và tửu điếm, cho dù đại trù chỉ chế biến vài món ăn chính, nhưng thực khách lại ngày qua ngày năm qua năm lui tới. Đám trù sư chỉ cần có chút chuyên môn, hầu hết thời gian sẽ chỉ làm đi làm lại một món ăn.
Rất nhiều thực khách cảm thán, món này mười mấy năm trước lúc mới ăn còn cảm thấy kinh diễm a, hiện tại ăn lại, thấy cũng bình thường thôi. Nhà hàng này càng mở càng thụt lùi a.
Trù sư nghe thấy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười.
Thực sự là do chất lượng của nguyên liệu nấu ăn kém đi, do tay nghề của trù sư kém đi sao? Một nhà hàng được truyền thừa từ xưa tới nay sẽ không ở trên nguyên liệu nấu ăn giở trò để rồi tự đập vỡ bảng hiệu của mình, trù sư ngày qua ngày chế biến cùng một món ăn cũng không có khả năng tay nghề trở nên ngày càng kém.
Chẳng qua, là thực khách đã chán ăn mà thôi.
Tựa như kẹo đường hoa hòe, tuy mỗi ngày nhấm nháp một khối, đều cảm thấy rất ngon. Nhưng càng ăn về sau, cũng không còn cảm giác kinh diễm như trước nữa.
Kẹo hoa hòe tốt xấu gì cũng chỉ là đồ ăn vặt, thi thoảng nếm thử một lần, cho nên đại đa số thời điểm vẫn có thể bảo trì hương vị tương đối mới mẻ. Nhưng cơm nước thì lại không giống.
Vì sao chuỗi nhà hàng bán đồ ăn băng chuyền của Đông minh sẽ khiến cho đa số thực khách muốn tiếp tục lui tới và thưởng thức? (*) Bởi vì một đĩa chỉ có từng ấy, thực khách có thể ăn no nê nhiều chủng loại đồ ăn, nhưng mỗi một chủng loại đồ ăn cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi.
1509_sushi_15
Bản QT dịch không rõ nghĩa lắm nên mình đoán là dạng từa tựa như sushi băng chuyền này ~
Tương tự như có rất nhiều người yêu thích sashimi cá hồi, một hơi hai, ba lát cảm thấy thực mỹ vị, nhưng mà một hơi hai, ba đĩa… Muốn ói a.
mon-goi-ca-hoi
Các trù sư không muốn thay đổi sao? Muốn chứ. Nhưng bọn họ còn phải kiếm ăn, thực khách chọn đúng món chiêu bài, bọn họ vẫn phải làm.
Tuy thời điểm nhàn hạ cũng muốn nghĩ ra món ăn mới, nhưng đại bộ phận thời gian, đều không đủ tinh lực.
Có rất nhiều trù sư sau khi trở về nhà, ngay cả cơm nước cũng không nấu.
Thế giới phát triển cho đến hiện tại, địa vị của trù sư đã được đề cao rất lớn, ngũ tinh trù sư trở lên thậm chí còn là lực lượng nòng cốt – bọn họ có thể đảm bảo cho sự khôi phục và đề thăng tinh thần lực của chiến sĩ cơ giáp. Hiển nhiên các trù sư đều phải ưu tiên tinh tiến trù nghệ bản thân.
Càng là trù sư đẳng cấp cao, thời điểm nấu đi nấu lại những thức ăn phổ thông, khả năng trù nghệ chiếm được đề thăng càng thấp.
Bọn họ cần phải chắp cánh cho linh cảm thăng hoa.
Bọn họ cần rất nhiều thí nghiệm điên cuồng làm bùn đất màu mỡ, để từ đó đào tạo nên một đóa hoa mỹ vị diễm lệ.
Thi thoảng thả lỏng tâm tình, chế biến vài món ăn thông thường chiêu đãi thân bằng hảo hữu cũng không có gì đáng trách, nhưng đại đa số thời gian, tinh lực của trù sư, không nên lãng phí ở những thao tác đơn giản mà máy móc ấy.
Hạ Tranh lại còn muốn học tập cơ giáp.
Chris cảm thấy chủ ý này rất tốt. Bản thân hắn cũng không sở hữu tinh thần lực, nhưng hắn có hợp tác, hắn hợp tác với người có thể điều khiển cơ giáp chở hắn đi săn bắt nguyên liệu nấu ăn, thỏa mãn nhu cầu của hắn đối với việc tìm kiếm nguyên liệu có hiệu quả mang tính hạn định.
Đồng thời, phiêu lưu mạo hiểm lại là thiên tính của con người, cũng là lạc thú, có khi còn có thể phát hiện ra nguyên liệu nấu ăn và gia vị mới, cung cấp linh cảm cho món ăn mới của hắn.
Nhưng vì bản thân không thể thao túng cơ giáp, có đôi khi vẫn cảm thấy thực phiền toái.
Muốn tới địa phương nào đó còn phải chú ý đến thời gian biểu của hợp tác, dù sao hắn và hợp tác cũng là hai cá thể độc lập, ai cũng có chuyện riêng của mình.
Nếu như bản thân có thể lái cơ giáp, chẳng phải là muốn đi lúc nào thì đi sao.
Và còn nhiều tiện lợi khác nữa.
Nhưng vẫn là câu nói kia, thời gian và tinh lực có hạn.
Cho dù Chris không thể điều khiển cơ giáp, hắn cũng biết, muốn lái cơ giáp, cũng cần phải đầu tư tinh lực và thời gian.
Như vậy thời gian cho Hạ Tranh nghiên cứu trù nghệ lại càng thiếu thốn.
Mỗi một lần xuống bếp, cậu đều phải cam đoan có thu hoạch. Cho dù chỉ là rèn luyện một chút sở học trụ cột.
Nhưng nếu chỉ đơn giản là nấu cơm nướng bánh, cũng không thể đem lại cho cậu những điều ấy.
“Cậu là đứa trẻ tốt bụng, coi trọng người nhà, coi trọng cả những người khác, không quen nói lời cự tuyệt. Cậu cho rằng làm cơm cho thân nhân là điều đương nhiên, tận khả năng cung cấp ba bữa một ngày cho những người bảo hộ mình cũng là đương nhiên. Kỳ thực không phải vậy.” Chris nói, “Cả ngày chỉ nấu nướng mấy món ăn phổ thông, liệu có bằng một món ăn được chế biến tỉ mỉ? Nếu như chỉ là mỹ vị thông thường, bọn họ ăn ở đâu mà chẳng được. Thứ cậu có thể cho bọn họ thưởng thức, không phải nên là mỹ vị đặc biệt chỉ thuộc về đại sư hay sao?”
“Đối với vệ sĩ, cậu lại càng nên phiên phiến thôi. Một món ăn của cậu, cũng đủ khiến cho càng nhiều cơ giáp sư lợi hại hơn chủ động chạy tới bảo hộ. Tuy không có giao dịch rõ ràng, nhưng một ngày ba bữa trên cơ bản bọn họ sẽ tự giải quyết, còn cậu thì mỗi bữa, chỉ cần cung cấp một món ăn, như vậy là đủ rồi.”
“Cậu dùng trù nghệ báo đáp sự bảo hộ của bọn họ, cũng không có nghĩa mỗi ngày phải uy bọn họ ăn no.”
“Cũng do cậu hiện tại còn chưa trắc thí trình độ trù sư. Nếu cậu thu được chứng nhận ngũ tinh, cho dù cậu không có ý kiến với việc nấu nướng mỗi ngày, bản thân bọn họ cũng nên cự tuyệt.” Chris nhíu mày, “Nếu không phải bọn họ còn biết chủ động săn bắt nguyên liệu nấu ăn quý trọng tới bồi thường cho cậu… Ta còn hoài nghi phẩm đức của bọn họ đây.”
Hạ Tranh há hốc miệng. Nghiêm trọng vậy sao?
“Đây là quy định bất thành văn của chúng ta, mọi người đều làm như thế.” Chris tiếp tục tận tình giáo dục cậu bạn nhỏ tính cách nhu nhuyễn của hắn, “Cậu nên cao ngạo thêm chút nữa. Thực lực và địa vị của cậu, bắt buộc cậu phải có chút ngạo khí nhất định. Cái này cùng bản tính của cậu không quan hệ, mà là tôn nghiêm của chức nghiệp.”
“Cậu suy nghĩ chút đi, nếu trù sư ngang hàng với cậu, thậm chí không bằng, biết thái độ của cậu không mang theo tia ngạo khí nào, trong lòng sẽ nghĩ gì?”
“Hơn nữa, đại bộ phận trù sư chúng ta đều chỉ là những con người bình thường, nếu chúng ta không có ngạo khí, chúng ta vẫn sẽ là đại sư được người người tìm tới cầu cạnh mỹ thực sao? Không, chúng ta sẽ biến thành đám lợn được nuôi nhốt trong chuồng.”
Vì sao mỹ thực đại sư lại được tôn kính? Bởi vì nếu bọn họ không cam tâm tình nguyện nấu nướng, mỹ thực sẽ không có khả năng phát sáng.
Đối với những người khác mà nói, đây là một bí ẩn khó giải.
Đối với bản thân mỹ thực đại sư mà nói, đây chính là ngạo khí và tôn nghiêm.
Địa vị ngày hôm nay của mỹ thực đại sư, là do bọn họ trả giá đại giới dùng tài nghệ bản thân để đổi lấy.
Một kẻ có sức mạnh, sẽ cam nguyện cúi cái đầu cao quý trước một người thấp kém không có thực lực?
Trước khi khom lưng cúi mình, bọn họ nhất định sẽ thử tất cả những biện pháp khác.
Ví dụ như nhốt những người có thể chế biến ra mỹ thực có ảnh hưởng lên tinh thần lực lại, bắt làm nô lệ của mình.
Nếu điều này không thể thực hiện, bọn họ liền tìm kiếm tiểu hài tử có thiên phú, tự bồi dưỡng thành trù sư chuyên dụng, để trên gốc gác của chúng sẽ luôn là tôi tớ của mình.
Tuy nhiên, làm như vậy cũng không thể bồi dưỡng ra mỹ thực đại sư, chỉ có thể là trù sư thông thường mà thôi.
Bởi mỹ thực đại sư phải có một tâm tình tự do, cùng một linh hồn đầy ngạo khí.
Không nói tới việc mỹ thực đại sư là người tốt hay người xấu, chỉ là bản thân bọn họ trước hết, phải biết yêu lấy chính mình.
Món ăn muốn phát quang không chỉ yêu cầu trù nghệ, mà càng cần đến tình cảm. Đầu tiên, trù sư cần phải yêu chính bản thân mình.
Hiện tại Hạ Tranh gặp được đều là người tốt. Nhưng trên thế giới này không phải ai cũng là người tốt.
Lúc này nhóm binh lính bảo hộ cậu còn biết bản thân thiếu nợ Hạ Tranh, biết tự giác săn bắt nguyên liệu nấu ăn để bồi thường. Nhưng rất nhiều người sẽ không làm như vậy, bọn họ thậm chí còn được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cho dù địa vị của mỹ thực đại sư hiện nay vô cùng cao thượng, nhưng vẫn như cũ có thật nhiều mỹ thực đại sư ảm đạm ngã xuống.
Bọn họ có thể là ngoài ý muốn mất đi danh tiếng, cũng có thể là bị người khác mài mòn hết khả năng làm ra những món ăn mỹ vị đủ tư cách.
Chris đã từng thấy qua một ngũ tinh trù sư trẻ tuổi có thiên phú, vì báo ân, bị người ta yêu cầu mỗi ngày nấu nướng để kiếm lời, không còn chút thời gian nào dành cho bản thân nữa.
Cuối cùng, trù sư này phát hiện linh cảm của mình đã khô kiệt, tuy trù nghệ vẫn đây, nhưng không còn những khoảnh khắc linh quang chợt lóe khi nấu nướng trước kia nữa. Hắn làm ra đồ ăn tuy vẫn mỹ vị như cũ, nhưng hiệu dụng lại dần dần trở nên bình thường. Tới bây giờ vẫn bồi hồi ở trình độ ngũ tinh.
Đối với kẻ muốn kiếm lời từ hắn mà nói, ngũ tinh trù sư là đã đủ rồi.
Đối với bản thân hắn mà nói, hắn đã mất đi tư cách trở thành một vị đại sư.
Ngũ tinh trù sư, là điểm cuối vĩnh viễn của hắn.
Khi hắn rốt cục thoát ra khỏi loại sinh hoạt này, hắn đã không thể trở lại thời điểm linh cảm bộc phát khi còn trẻ.
“Ta không muốn cậu trở thành như vậy.” Chris cũng không phải là đang hù dọa. Hắn cảm thấy, lấy thái độ hiện nay của Hạ Tranh, rất có thể sẽ bị kẻ tiểu nhân thích chiếm tiện nghi khi dễ.
Những kẻ này cũng mặc kệ Hạ Tranh về sau có thể trưởng thành tới trình độ nào, đối với bọn họ mà nói, có thể một lần được thưởng thức tay nghề của ngũ tinh trù sư đã là vạn hạnh.
Hạ Tranh lại không biết cự tuyệt người khác, như vậy khi cậu đi học, lúc thực tập, đi du lịch, thậm chí đủ loại thời điểm, luôn có thể gặp gỡ ngoại nhân, những người này đều có khả năng lấy đủ loại lí do để nghiền ép Hạ Tranh.
Trong mắt bọn họ, đây đối với Hạ Tranh chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay.
Nhưng cho dù chỉ là một cái nhấc tay, cũng là cái nhấc tay của cậu, cậu dựa vào cái gì mà phải cho bọn họ chiếm tiện nghi, để bản thân mình mệt nhọc?
Hạ Tranh cần phải thấy rõ điểm này.
Hạ Tranh nghe vậy liền rơi vào trong suy tư.
Tính tình cậu cũng không hề giống như biểu hiện mềm yếu bên ngoài.
Nằm ở tầng dưới chót của thế giới nhược nhục cường thực, ngoại trừ tận hết khả năng tăng tiến trù nghệ, cộng thêm bản năng ngụy trang vẻ mặt tới gần như hoàn mỹ đã ăn sâu vào cốt tủy, thì việc bảo trì lý trí và tâm tình đạm mạc cũng là những thủ đoạn tự vệ cần thiết.
Cho nên cậu cũng không ở khi người khác yêu cầu, để cho bọn họ mất mặt làm gì. (?)
Cậu sở dĩ không ý thức được vấn đề Chris nói tới, là bởi vì cậu quả thực không ngờ còn có loại chuyện này.
Kiếp trước cậu không thể cự tuyệt người khác. Ngạo khí gì đó, là thứ mà con sâu cái kiến không có thiên phú tu hành như cậu có thể sở hữu sao?
Cậu mặc dù không tự ti, nhưng tuyệt đối không tự ngạo.
Cho nên khi cân nhắc được mất về sau, Hạ Tranh thường sẽ chọn cách tận khả năng không đắc tội với người khác.
Trước khi trọng sinh, cậu lại được người nhà bảo hộ chặt chẽ. Thời điểm cậu đạt được Quán quân vòng chung kết cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên, người nhà lấy lí do sợ cậu mệt mỏi, không để cậu làm cơm cho mọi người nữa – trên thực tếtrừ phi cậu có ngày nghỉ, ngoài ra cũng rất ít khi phụ trách chuyện nấu nướng trong nhà, tối đa cũng chỉ xuống bếp làm một hai món ăn. Có đôi khi liên tục vài ngày liền đều nấu nướng, ba mẹ còn cằn nhằn cậu, không cho phép cậu tiếp tục. Trừ phi cậu cam đoan mình quả thực rất muốn xuống bếp.
Mà thời điểm học đại học cậu lại đăng ký ngoại trú, cũng không quen thân với đám đồng học, sau đó xuất môn ra ngoài cũng luôn có người nhà hoặc vệ sĩ hộ tống.
Đời này người nhà nuôi thả, cậu lại muốn thi vào trường quân đội có phương thức học tập phong bế, thậm chí có khả năng phải đi chấp hành nhiệm vụ, cơ hội giao lưu với người ngoài cũng ngày càng nhiều hơn, sẽ thường xuyên phải tự mình xử lí những vấn đề như thế này.
Cậu thực sự nên hảo hảo suy nghĩ một chút.
“Côn, tôi nghĩ chú nói đúng.” Hạ Tranh đối với nhân tình thế thái vốn rất thông suốt, Chris đã chỉ ra rõ ràng như vậy, cậu tự nhiên rất nhanh đã suy nghĩ minh bạch, “Tôi sẽ chú ý.”
“Cậu là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng trẻ ngoan cũng không thể bảo vệ tốt chính mình.” Chris vuốt ve mái tóc Hạ Tranh, “Tuy ta thích dáng vẻ nhu thuận của cậu hiện tại, nhưng vì chính bản thân mình, cậu nên tự do phóng khoáng thêm chút nữa.”
Hạ Tranh ngại ngùng cười.
Chris nhìn nụ cười của Hạ Tranh, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Thế nào mà cho dù Hạ Tranh đã đảm bảo, hắn vẫn cảm thấy không đáng tin a? Bánh bao yếu yếu mềm mềm, thực sự biết tự mình khoác lên một lớp kim cương, làm cho kẻ khác muốn cắn cũng phải sứt đầu mẻ trán sao?
*****
… Chris và Hạ Tranh chuyện trò cũng không tránh mặt Hiên Cảnh, hắn tuy nghe được không nhiều lắm, nhưng ý tứ thì đại khái đã rõ ràng.
Sau khi nghe Chris ân cần giáo dục, Hạ Tranh giam mình trong phòng suy nghĩ thật lâu, rồi nói với cái người nhất quyết phải theo sau chen vào phòng mình, còn lấy cớ an ủi mình là Hiên Cảnh kia: “Bọn họ săn bắt nguyên liệu nấu ăn cho em… Là do anh đề nghị à!?”
Hiên Cảnh nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn sáng bóng: “Tôi cũng không đề nghị gì, tôi chỉ nói, đừng nên nghĩ thừa dịp em còn nhỏ không hiểu chuyện, mà làm những việc thiếu đánh.”
Hắn ngừng một lát, lại nhịn không được phỉ nhổ: “Hạ Khâm nhất định rất hối hận để cho Hạ Ngọc trông chừng em, nó quả thực… Quá ngu ngốc rồi. Lần này trở về nhất định phải hảo hảo dạy dỗ nó một trận a!”
Hạ Tranh nhíu mày: “Nhị ca là người tốt, ca ấy cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa nếu em không muốn, nhất định sẽ tự mình cự tuyệt. Chỉ cần em cự tuyệt, nhị ca cũng sẽ đứng về phía em.”
Hạ Ngọc có thể không hiểu nhiều đạo lí đối nhân xử thế – anh lịch lãm dù sao cũng còn ít, tiếp xúc với người khác cũng không nhiều, nhưng anh đối với cảm xúc của Hạ Tranh vẫn rất nhạy cảm.
Đừng nói cự tuyệt, chỉ cần trong lòng Hạ Tranh có chút xíu mất hứng, anh cũng sẽ giúp Hạ Tranh nói lời từ chối.
Nhưng Hạ Tranh không phải là con nít, cậu giấu giếm tâm tình rất sâu. Không, cậu thậm chí không phải là ẩn giấu tâm tư, mà là suy nghĩ quá mức thông thấu, hầu hết thời gian đều cân nhắc lợi hại rồi tự mình điều chỉnh. Kiếp trước bị người nhà bao bọc quá mức, Hạ Tranh cũng không hề mất hứng, bởi vì cậu tự biết thực lực bản thân quá yếu kém, cần phải núp dưới sự bảo hộ của thân nhân.
Khi nào có đầy đủ lực lượng, lại cùng người nhà nói chuyện, bọn họ ắt sẽ hiểu.
Lần này cũng thế. Bản thân Hạ Tranh cũng không cảm thấy cực khổ nấu nướng nhiều bữa như vậy thì có quan hệ gì.
Mặc dù mấy ngày nay bận thu thập nguyên liệu làm cậu không có thời gian thử nghiệm món ăn mới, nhưng cậu cũng đang lợi dụng việc nấu nướng những món ăn thông thường để tìm hiểu phương pháp xử lí nguyên liệu, cho nên vẫn chưa cảm thấy bản thân bị liên lụy bởi công việc nấu nướng mệt nhọc này.
Huống chi cậu còn đẩy hết những việc vặt vãnh ra ngoài.
Bất quá, cậu quả thực vẫn luôn áp dụng thái độ hòa hoãn.
“Tôi nhìn ra được trong lòng em có chủ ý, nên cũng không nhắc nhở em. Nếu quả thực xúc phạm tới điểm mấu chốt của em, em cũng không phải loại người hiền lành đến không có nguyên tắc.” Hiên Cảnh cảm thấy mình nhìn người vẫn rất chuẩn xác, “Bất quá tôi dù sao cũng không phải là trù sư, không đứng ở góc độ nghề nghiệp của các người mà suy nghĩ. Chris đại sư nói đúng, em nên biểu hiện ra một chút kiêu ngạo. Kiêu ngạo và lạnh nhạt, có đôi khi lại là thủ đoạn phòng tránh phiền phức vô cùng tốt. So với việc em sử dụng cách làm uyển chuyển thì có thể đạt được mục đích dễ dàng hơn rất nhiều.”
Dứt lời, Hiên Cảnh sờ sờ cằm: “Có lẽ, tôi cũng nên học hỏi một hai.”
Trong nháy mắt, Hạ Tranh tựa hồ nhìn ra nguyên nhân tạo nên vị Tướng quân mặt lạnh ngày sau.
Lẽ nào cái gọi là lãnh diện thiết huyết Tướng quân, thực chất là… Sợ phiền toái nên mới phải ngụy trang như vậy?
2984743_b