Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế

Chương 31

Khi người khác còn đang đoán già đoán non, thì Hạ Tranh đã bắt đầu làm đậu phụ.

Đậu phụ non vì tính chất mềm mịn, thường được dùng để nấu canh. Đậu phụ mặn thì có độ cứng, lại co dãn, tính dai cũng mạnh, vô luận là rán hay nướng, đều ngon vô cùng.

Lần này Hạ Tranh cần đậu phụ có tính dai, nhưng vì coi trọng mùi vị, cậu vẫn quyết định làm đậu phụ non. Dù rằng như vậy sẽ dẫn đến trong lúc nướng đậu, độ khó được đề cao hơn rất nhiều.

Trong thời gian chờ đậu phụ mới và giá đỗ thành thục, Hạ Tranh bắt đầu chọn lựa các loại nguyên liệu nấu ăn cần thiết khác.

Cua tươi, cá lớn béo tốt, các loại thịt chim và thịt thú vật; nấm tươi và rau dại, các loại hoa thảo, trái cây tươi mới; Hạ Tranh tuyển trạch rất nhiều nguyên vật liệu, nhiều đến khiến cho người ta càng xem càng không hiểu cậu muốn làm cái gì.

Thời gian thoáng chốc vụt qua, ngày thi thứ ba rất nhanh đã tới.

Đã có trù sư lục tục trình lên món ăn của mình.

Hạ Tranh cũng không sớm không muộn đem tác phẩm dự thi của mình tới.

Cậu vừa trình lên đồ ăn, ban giám khảo đã ngồi thẳng người dậy.

Bọn họ hiển nhiên phi thường mong chờ.

Bởi thời gian quay chụp hạn chế, cũng vì bảo đảm tính riêng tư cá nhân, nên không có khả năng ghi lại toàn bộ quá trình nấu nướng. Vì vậy tuy biết Hạ Tranh đã tuyển chọn những loại nguyên vật liệu nào, ngày hôm nay cũng xem được các bước c nấu nướng sau cùng của Hạ Tranh ngay tại hội trường này.

Nhưng bọn họ tất nhiên không tin, món ăn Hạ Tranh chế biến, thoạt nhìn chỉ đơn giản như vậy.

Trước Hạ Tranh, món ăn đạt được điểm số cao nhất hiện tại là của Lôi Mông.

Hắn làm một loại đồ ăn thoạt nhìn tựa như bánh nhân thịt bò.

5e3964b6ed7df9a1a15c6d4662511863

Thông thường người ta dùng bột mì làm vỏ, lấy thịt làm nhân. Hắn lại dùng thịt làm vỏ ngoài, mà bột bánh lại là phần nhân bên trong.

Món ăn nhìn như một tảng thịt bò chỉnh tề, bên trong được nạo sạch, đút vào ngàn tầng bột mì. Mà mỗi một tầng, đều mang một loại hương vị bất đồng.

Khiến cho thời điểm cắt mở tảng thịt bò, mùi vị phong phú của nhân bánh thấm đẫm nước thịt bò đậm đà, sau khi vào trong miệng, mỗi một lần nhấm nuốt đều nhận được niềm kinh hỉ bất đồng.

So ra mà nói, món “Thiên hạ quy nhất” được cải tiến của La Tân, dùng các loại nguyên liệu nấu ăn bất đồng nướng chung, hương vị chẳng những không bị trung hòa, ngược lại càng thêm thơm ngon, tuy cũng thể hiện được trù nghệ cao siêu của hắn, nhưng luận về kinh hỉ và tinh xảo, hiển nhiên thua kém Lôi Mông. Vì vậy tạm thời đứng ở vị trí thứ hai.

Còn Á quân vòng loại Tây minh lần này – Emilly-Ngải Văn, cũng trình lên một loại bánh, nhưng lại là nhân hoa quả.

Hiển nhiên món ăn tâm đắc của cô không được ban giám khảo ưa thích – cũng có thể vì hai loại điểm tâm ngọt như châu như ngọc của Hạ Tranh và Lôi Mông ở vòng thi đấu hữu nghị trước đó, khiến cho bánh trái cây này nhìn qua quá mức sơ sài. Dù sao nấu nướng trong cuộc thi, cùng nấu ăn bình thường là không giống nhau. Chí ít, thí sinh cũng phải làm ra chút thủ thuật khiến cho giám khảo phải ngạc nhiên.

20120413112018_59391

Ngải Văn tiểu thư đạt được số điểm tương đối thấp, điều này khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy thất vọng đối với bản thân.

Cô biết mình đã chọn sai thực đơn.

Bởi một màn thi đấu hữu nghị của Quán quân vòng loại hai khu khiến cho cô chịu áp lực quá lớn, món ăn đầu tiên thường có khuynh hướng chế biến đồ ăn mình am hiểu nhất. Nhưng am hiểu nhất cũng không nhất định là thích hợp nhất.

Đến lượt món ăn thứ hai, La Tân lại đánh bại Lôi Mông.

Món ăn thứ hai của La Tân là một chén mì sợi canh suông thoạt nhìn vô cùng phổ thông. Nhưng dù là canh hay bột làm mì, đều ẩn chứa Càn Khôn. Nhìn qua thì tưởng nhạt nhẽo, kì thực mùi vị vô cùng nồng đậm.

Ở đề mục Từ phồn tới giản, ẩm thực Tây minh so với Đông minh kém đa dạng hơn một chút. Ngoại trừ La Tân, vị trí thứ ba ở vòng khảo nghiệm thứ hai này cũng là một trù sư tới từ Đông minh.

Tuy nhiên nếu xét tổng số điểm, Lôi Mông vẫn cao hơn một chút so với La Tân. Nhưng chênh lệch giữa bọn họ cũng không phải là rất lớn.

Đã đạt đến tầng thứ này của bọn họ rồi, độ thuần thục trong trù nghệ của hai bên cũng không khác nhau là mấy, nếu muốn so ra hơn thua, ngoại trừ lâm thời phát huy, thì cũng chỉ là thiên phú bản thân cộng thêm linh cảm, cùng với một chút vận khí.

Ở món ăn thứ ba, Lôi Mông lại lấy ưu thế khá lớn mà chiến thắng.

Hắn chế biến một món cơm hải sản kiểu Ý (Risotto).

small_news_0-971762387534493

Sử dụng hải sản có màu sắc bất đồng, kết hớp với nhiều loại rượu và nước sốt khác nhau nấu thành. Món cơm hải sản này chẳng những vẻ ngoài tiên diễm lóa mắt, mà còn khiến cho khẩu vị người ta như được khuếch đại. Mỗi một loại hải sản vốn đã sở hữu mùi vị đặc trưng riêng, để cho vị giác của người ăn cũng cảm nhận được chính xác cái gọi là “Rực rỡ muôn màu”.

Thời điểm La Tân lựa chọn thực đơn cho món ăn thứ ba, cũng giống như Ngải Văn với món ăn thứ nhất, đều xuất hiện sai lầm tương đối lớn. Hắn lựa chọn trình lên một món đồ nguội rất đẹp mắt, từ màu sắc cho tới tạo hình, hoàn toàn phù hợp với chủ đề “Rực rỡ muôn màu”. Nhưng về khẩu vị mà nói, thì lại quá đơn điệu.

delicacy24

Thu được hạng nhì với món ăn thứ ba là súp đặc bảy màu của Ngải Văn.

images848628_8

Món súp mang màu sắc và mùi vị bất đồng được chứa đựng trong cùng một chiếc bát, nhìn qua đã thấy cảnh đẹp ý vui. Chỉ giành được vị trí thứ hai, là vì khi múc lên nếm thử, các loại màu sắc của món súp liền bị trộn lẫn với nhau. Tuy mùi vị sau khi dung hợp vẫn có thể phân biệt ra những điểm đặc sắc riêng, nhưng dáng vẻ của hỗn hợp súp sau đó quả thực có chút xấu xí, cho nên liên lụy tới điểm số của Ngải Văn.

Món ăn của Hạ Tranh vẫn được để dành tới cuối cùng mới mang lên.

Giống như trong cuộc thi vòng loại ở Đông minh, ban giám khảo lo lắng nếu thưởng thức đồ ăn của Hạ Tranh trước, thì cho dù có súc miệng bằng nước trà hay dùng thuốc xịt bài trừ mùi vị, cũng không dễ dàng quên được ấn tượng còn lưu lại trong tâm trí. Việc này sẽ ảnh hưởng tới phán đoán và xếp hạng của bọn họ dành cho những người khác.

Thời điểm Hạ Tranh trình món ăn thứ nhất lên, toàn thể ban giám khảo đều hơi sửng sốt.

Từ dáng vẻ bên ngoài mà xem, đây chỉ là một món đậu phụ ma bà cực kì giản dị.

200872912940523_2

Đương nhiên, căn cứ theo yêu cầu dành cho món ăn thứ nhất, đậu phụ ma bà này khẳng định không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài.

Trước đó cũng có trù sư dự thi làm ra món “đậu phụ nhồi”, trong đậu phụ bỏ thêm nhân thịt. Bên trong món đậu phụ ma bà này khẳng định cũng có bí mật gì đó.

dau-nhoi-thit-dspl6

Bất quá chỉ từ vẻ ngoài mà xem, đậu phụ là một khối nho nhỏ hoàn chỉnh, một chút cũng nhìn không ra bên trong chứa đựng thứ gì. Hơn nữa một khối đậu phụ non bé nhỏ như vậy, muốn nhồi nhân vào bên trong, yêu cầu đối với tay nghề của trù sư là vô cùng nghiêm ngặt.

Một người trong ban giám khảo cố tình không dùng muỗng, mà dùng đũa gắp đậu phụ lên. Đậu phụ ngoài ý muốn rất có tính dai, dùng đũa kẹp cũng không bị nát.

Khi một khối đậu phụ bé nhỏ này được đưa vào trong miệng, chất đậu non mịn hòa lẫn với hương thơm đặc trưng có chút cay cay của gia vị, trong số những món đậu phụ ma bà mà hắn từng được ăn, coi như là cực phẩm.

Giám khảo hãy còn lý trí định đánh giá món ăn mình vừa nếm thử, đột nhiên đầu lưỡi bị vị đạo mãnh liệt trùng kích một trận, đầu óc trong nháy mắt một mảnh bối rối.

Biểu tình tương tự hắn cũng có mấy vị giám khảo khác. Làm giám khảo, món này lại ít như vậy, cho dù là dùng muỗng, mỗi người cũng chỉ múc một khối đậu phụ là đã có thể thưởng thức.

Thời điểm đậu phụ vừa vào miệng, bọn họ vẫn có thể bảo trì bình tĩnh mà thưởng thức mùi vị của một muỗng đậu phụ ma bà này, đồng thời tán dương tay nghề Hạ Tranh quả thực không sai, món đậu phụ ma bà này so với đậu phụ ma bà cấp nhân vật đại sư mình từng ăn qua, chí ít ở trên hương vị đã không hề thua kém (đương nhiên, nghiên cứu kĩ vẫn sẽ tìm ra khác biệt rất lớn, tỉ như trình độ phát sáng…)

Thế nhưng khoảnh khắc cắn vào miếng đậu phụ, bọn họ đều bày ra biểu tình thẫn thờ.

Khán giả đã từng xem qua cuộc thi Mỹ thực thanh thiếu niên vòng loại Đông minh trong đầu đều lướt qua một hàng chữ. “Rốt cục đã tới!”

Thời điểm nhóm giám khảo vòng loại Đông minh thưởng thức mỹ thực của Hạ Tranh, cũng chính là một dạng biểu tình rất ngoài ý liệu này.

Rốt cục, giám khảo đầu tiên nếm thử đậu phụ ma bà hồi phục tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng: “Cá luộc cay?”

1461291940059097100-4

“Thực cay…”

“Bò nấu cay.”

00248120253e15efb1b313

“Phổi phu thê cắt miếng? ”

1448854441563



“… Vì sao tôi lại nếm ra hồi oa nhục (hai lần chín a.k.a thịt lợn nấu hai lần)?” Một giám khảo rất không cam lòng lên tiếng, “Tuy là hồi oa nhục ăn cũng thật ngon, nhưng tôi muốn nếm thử vị cay a.”

elaine

Vì vậy giám khảo này thừa dịp những người khác còn chưa hồi phục tinh thần, nhanh tay múc thêm một khối đậu phụ, mỹ mãn nhai nuốt một phen: “Ha ha, gà hương cay!”

17170236

Nguyên văn: 香水鸡

Giám khảo khác trông thấy thế, cũng không kịp trở về chỗ, mà nhao nhao tăng tốc độ trên tay.

Làm giám khảo, bọn họ sao có thể chỉ nếm qua một loại mùi vị như vậy được?

May mà món ăn này tuy không nhiều, nhưng đậu phụ là từng khối nho nhỏ, số lượng cũng không ít, mỗi người vẫn có thể nếm được bốn năm loại mùi vị.

Đương nhiên, cũng có một vị giám khảo có khẩu vị phi thường kém nên dù đã ăn được sáu viên đậu phụ, cũng chỉ nếm ra hai loại mùi vị.

“… Lẽ nào dùng bữa cũng phải đi bái thần trước?” Giám khảo vô cùng buồn bực. Hắn tuy được công nhận là tay thối rút thưởng vĩnh viễn không bao giờ trúng, nhưng ăn đồ ăn thôi cũng bị khi dễ, vậy cũng quá đáng lắm rồi đi?

“Chí ít ông còn nếm được trứng cá om.” Một giám khảo khác nói, “Tôi cũng chỉ thèm trứng cá om cay thơm nồng thôi a.”

1471397226457-jpg288w_216h_50q_1e_1c

“Tôi không nếm được vị hồi oa nhục.” Một giám khảo vẻ mặt tiếc nuối, “Mùi vị của hồi oa nhục bên trong đậu phụ sẽ là như thế nào a?”

“Chính là loại hương vị hồi oa nhục vô cùng ngon lành ẩn bên trong đậu phụ a…”

“…” đây không phải là lời nói nhảm sao?

Nhóm giám khảo tiếc nuối nhìn đĩa ăn trống rỗng. Hiện tại trong đầu bọn họ suy nghĩ không phải là chấm điểm, mà là… Còn chưa nếm được mùi vị khác đâu! Sao đã hết rồi!

Thực tò mò những loại mùi vị khác là cái gì a! Làm một thí sinh, cậu không phải là nên để cho ban giám khảo được thưởng thức tất cả các loại mùi vị của món ăn này hay sao! Tốt xấu gì cũng nên ở trên đậu phụ đánh dấu một hai ba bốn a, để giám khảo bọn tôi chọn ăn a.

Đều trộn chung một chỗ để người ta phải dựa cả vào vận khí, là cái gì chứ?! (?)

Món này cứ gọi luôn là đậu phụ cá độ đi cũng được! Ăn đậu phụ còn phải xem vận khí! Chỉ có thể nói may mà đây là thi đấu, bên trong không bao gồm cả hắc ám liệu lí. Nếu Hạ Tranh ở trong đậu phụ thử nghiệm một số vị đạo nghĩ ra khi linh cảm thăng hoa, đó mới thực sự là đậu phụ cá độ.

“Bên trong đậu phụ bao hàm một chuỗi những món ăn mỹ vị, món đậu phụ ma bà này trên thực tế là một bàn món cay Tứ xuyên thịnh soạn.” Vừa nhủ thầm vừa nhìn đĩa đồ ăn không nỡ dời mắt một hồi, giám khảo rốt cục bắt đầu bình luận: “Vô luận là mỹ vị sâu sắc tới tận cùng của mỗi một loại đồ ăn ẩn chứa bên trong đậu phụ, hay tay nghề tinh xảo dùng vỏ ngoài đậu phụ bao bọc khiến cho phần nhân bên trong không hề bị bại lộ, hoặc sự dung hợp đến hoàn mỹ của mỗi một loại mùi vị, món ăn này, quả không hổ là nội tàng Càn Khôn.

“Tôi thậm chí còn không cảm nhận được trong đậu phụ có nhân. Đây rõ ràng là một món ăn hoàn chỉnh, chỉ là khẩu phần có hơi nhỏ một chút,” Một giám khảo khác cười nói, “Đồ ăn bên trong đậu phụ hẳn là đã được hoàn thành từ trước sau đó dùng một loại nguyên liệu nấu ăn đặc thù bọc lại đúng không!? Loại nguyên liệu nấu ăn này sau khi đun nóng lên thì sẽ hòa tan nhỉ? Hẳn là ở thời điểm làm đậu phụ, trước khi đậu phụ thành hình liền đem đồ ăn đã chế biến xong cho vào đi!? Đậu phụ mới làm xong vẫn còn chút nhiệt độ, tầng vật liệu bao bọc quanh nguyên liệu nấu ăn bên trong kia hẳn là nóng chảy dưới nhiệt độ của đậu phụ mới ra lò.”

“Là một loại vỏ tảo, sẽ hòa tan ở nhiệt độ trên dưới 90oC, sau khi hòa tan thì có tác dụng nói trên.” Hạ Tranh gật đầu, xác nhận suy đoán của giám khảo.

“Độc đáo.” Vị giám khảo cuối cùng sau khi trầm tư mới lên tiếng, “Chỉnh thể món ăn xuất hiện quang mang ngưng tụ mà không hiển lộ, thời khắc đậu phụ bị cắn nát kia, quang mang này mới phát tán ra. Đây là món ăn phù hợp với chủ đề “Nội tàng Càn Khôn” nhất mà mà tôi thấy được trong ngày hôm nay.

Cũng là món duy nhất hắn nhìn thấy, xuất hiện hào quang chói mắt như vậy.

Các giảm khảo khác cũng nhao nhao gật đầu. Tuy bọn họ nếm không ra tác dụng đối với tinh thần lực, nhưng mùi vị này, sáng ý này, thực sự là tuyệt vời.

Hạ Tranh mỉm cười, nhưng đáy lòng thì có điểm hỗn độn trong gió.

Cậu cũng không nghĩ đồ ăn mình làm sẽ có… hiệu quả phát quang kì lạ đến vậy. Thời điểm bày ra trên đĩa thì không tỏa sáng, mà khi ăn vào miệng rồi nhai nuốt, một đạo hồng quang mãnh liệt mới thoáng hiện trong khoang miệng. Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng nhìn thôi cũng thấy thực lúng túng a.

Tựa như hiệu ứng hạng ba dành cho người ngoài hành tinh trên phim ảnh… Miệng bắn tia la-ze gì đó…

Mặc kệ Hạ Tranh có lúng túng thẹn thùng gì hay không, nhưng món ăn này không thể nghi ngờ thu được điểm số gần như tuyệt đối, chỉ có một vị giám khảo không chấm mãn điểm mà thôi, khán giả đen tối nghĩ, người nọ không phải là do vận khí đặc biệt kém, không nếm được hương vị mà mình muốn, cho nên mới u oán không cho mãn điểm đấy chứ.

Đương nhiên, giám khảo cũng không vì loại lí do hẹp hòi ấy. Hắn chẳng qua là cảm thấy món ăn này quá cay, có chút không hợp khẩu vị.

Mỹ vị, vốn chính là dựa vào cảm giác chủ quan. Chỉ có ở Mỹ thực đại hội, mới có thể lấy “năng lượng” ra để bình xét.

Tuy nhiên cho dù không quá hợp khẩu vị, hắn vẫn xuất ra số điểm cao nhất mình từng chấm cho tới thời điểm này. Chỉ có thể nói bản thân hắn vốn là một giám khảo tương đối nghiêm khắc mà thôi.

Có kinh nghiệm từ món ăn thứ nhất, mong đợi của giám khảo đối với món ăn thứ hai, thứ ba lại càng cao hơn.

Món thứ hai sau khi lộ diện, là một bát canh giá đỗ nhìn qua cực kỳ bình thường.

1358871322-1776299745_n

Nếu nói so với canh giá đỗ bình thường có gì khác biệt, đại khái là mầm giá đỗ ở đây đã bỏ đi đầu đuôi, không biết dùng loại dây gì xâu cùng một chỗ, hợp thành một vài đóa hoa thủy tinh, nhìn qua phi thường khả ái.

Bất quá đã có trải nghiệm với món ăn đầu tiên, nhóm giám khảo đương nhiên sẽ không tin tưởng đây chỉ là một bát canh giá đỗ thông thường. Cho dù là giá độ được xâu thành đóa hoa, hay là bản thân nước canh.

Kỹ thuật nấu canh của Hoa Hạ vô cùng tinh xảo, bọn họ trước đó đã nếm qua canh của trù sư Đông minh, trong đó khắc sâu ấn tượng nhất chính là món canh của La Tân, mùi vị vô cùng nồng đậm, cùng vẻ ngoài trong suốt của nước dùng tạo nên đối lập mãnh liệt.

Vậy canh của Hạ Tranh sẽ là mùi vị gì đây?

Giám khảo đem canh uống vào, sau đó híp mắt lại, thở dài.

Mùi vị của đậu phụ ma bà trước đó còn sót lại trong khoang miệng dù đã dùng qua nước trà và phun sương để tẩy trừ, nhưng chính như suy nghĩ của bọn họ ban đầu, vị đạo lưu lại trong tâm trí, vẫn khắc sâu ấn tượng như vậy.

Bọn họ tựa hồ cảm thấy, trong miệng vẫn còn thoang thoảng mùi vị tê cay thơm ngát.

Nhưng một ngụm canh này vừa tới, mùi vị sót lại trước đó trong nháy mắt đã không còn.

Chỉ còn lại hương vị của sơn trân (đặc sản núi rừng quý hiếm, thường là nấm, thực vật).

Cũng là nước canh suông thông thường, cũng là mùi vị vô cùng đậm đà. Nhưng canh mà bọn họ nếm qua trước đó, đều là canh “mặn” (nấu từ thịt động vật).

Hầm nước dùng vốn là để chế tác nước canh nguyên chất, mà canh nguyên chất thông thường đều sử dụng gà mái, xương cốt khổ to, các loại hải sản tươi sống có vị mặn để chế biến, nếu như trù sư có yêu cầu đặc biệt nào khác, cũng có thể bỏ thêm thịt dê bò hoặc thịt chim, các loại tôm cá tươi để nấu.

Những thứ canh “mặn” này sau khi được thịt băm nhuyễn hấp thu cặn bã, cuối cùng trở thành một bát canh nguyên chất có vẻ ngoài tựa như nước đun sôi.

Giám khảo rất ít khi nếm được món canh nguyên chất “chay”.

Sơn trân hải sản. Mùi vị tươi ngon của sơn trân vốn là cùng hải sản nổi danh, có thể thấy được độ mỹ vị không thề thua kém so với hải sản.

Chỉ là thực vật núi rừng có hương vị bất đồng, khó có thể dung hợp thành mỹ vị tột cùng, cần phải dùng “mặn” để điều hòa.

Cho nên canh sơn trân, thông thường đều là thực vật gia nhập thêm thịt gia cầm để nấu cho ngọt nước, hoặc là thêm các loại hải sản.

Nhưng trong chén canh này, bọn họ không ném ra vị “mặn”, mà chỉ có hương vị sơn trân đậm đà. Vị đạo nồng nàn của núi rừng, không hề thua kém chén canh của La Tân trước đó.

Nhưng loại hương vị này lại càng nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cho người ta càng thêm thả lỏng.

Nếu như uống hết chén canh này, có lẽ sẽ cảm thấy hơi quá “chay tịnh”. Nhưng trước đó bọn họ mới vừa trải qua món ăn có khẩu vị nặng tẩy lễ, hiện tại một chén canh nồng đậm hương vị sơn trân như vậy, khiến cho tâm tình tạo báo vừa bị món ăn trước khơi gợi lên trong nháy mắt đã được xoa dịu, thần thanh khí sảng, phảng phất như từ phố thị náo nhiệt lập tức được trở về với nguyên thủy tùng lâm.

Hạ Tranh chọn lựa thực đơn cũng không phải là từng món từng món đơn độc tồn tại, mà là có liên hệ với nhau, hỗ trợ lẫn nhau.

Ấn tượng của ban giám khảo đối với mùi vị của món ăn trước, theo một ngụm canh này rốt cục tiêu tan, hiện tại lực chú ý hoàn toàn tập trung vào món ăn thứ hai.

Bọn họ gắp một đóa hoa nhỏ lên nếm thử.

Mầm giá đỗ bỏ đi đầu đuôi chỉ còn lại vị đạo tao nhã khó có thể diễn tả bằng lời, lại được hương vị canh nấm thanh tẩy, càng thêm phong hoa tuyệt đại.

Song, khi giá đỗ bị nhai nuốt, tinh túy bên trong lại càng khiến cho lòng người say sưa không thôi.

Trong giá đỗ cư nhiên cũng có nhân!

Giá đỗ làm từ mầm đậu xanh so với mầm đậu tương còn mảnh khảnh hơn nhiều, muốn nhồi nhân vào bên trong có thể tưởng tượng là khó khăn biết bao nhiêu.

Trước đó mì của La Tân cũng được lăn qua đủ loại mùi vị, một tô mì nếm ra không giống như mì bình thường mà lại nồng đậm hương vị.

Nhưng nhào bột mì qua gia giảm so với nhồi nhân vào trong giá đỗ thì dễ dàng hơn nhiều.

Những thứ nhân bên trong giá đỗ bởi vì cực nhỏ, nếm không ra rốt cục là loại nguyên liệu nào được kết hợp với nhau. Nhưng dựa vào cảm giác ban đầu, hẳn là có nấm và thịt.

Phần nhân cực ít ỏi bên trong giá đỗ đem đến mùi vị chỉ chợt lóe lên trên đầu lưỡi rồi biến mất, vị giác vừa muốn tóm lấy, mùi vị ấy đã không còn, người ăn bị mầm đậu thơm ngát cùng hương khí của canh nấm ngăn cách, ngay cả cái bóng của nhân giá đỗ cũng không bắt được.

Thời điểm đem canh nuốt xuống, mùi vị kia lại xuất hiện trên đầu lưỡi, thế nhưng vẫn cự tuyệt bị bắt, một lần nữa biến mất, khiến cho người ta tiếc nuối không thôi, không tự chủ được cứ nhấm nuốt mãi, muốn cho mỹ vị nọ xuất hiện thêm một lần, ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh về vẻ đẹp của nó.

Thế nhưng hoa thủy tinh trong canh cũng chỉ có mấy đóa như vậy.

Nhóm giám khảo phi thường mất hứng nhìn tô canh trống rỗng.

Thế nào mà hoa thủy tinh chỉ có từng ấy đóa? Có đủ cho một người ăn được hai đóa sao? Hơn nữa ngay cả nước canh cũng hết mất rồi!

Các giám khảo đồng loạt trông chờ nhìn hai vị giám khảo đặc biệt ngồi ngoài cùng bên phải, hai người bọn họ đang ừng ực ừng ực uống nốt một ngụm canh cuối cùng.

3-120g21k510
Bình Luận (0)
Comment