Ở vòng trắc thí thứ hai này, Hạ Tranh lại chiến thắng quái vật đáy biển có xúc tu lớn.
Đại quái xúc tu đem hết tất cả vốn liếng, dùng thịt đè người rồi lấy xúc tu triền quấn rồi còn phun ra dịch thể không rõ, cảnh tượng khủng khiếp tựa như phim kinh dị R18+.
Nhưng vẫn bất lực (Nguyên văn: 卵).
“Tôi từng nói qua một câu đùa thế này, đại quái xúc tu mà gặp phải người làm nghề nghiệp bất đồng thì sẽ như thế nào.
Bi kịch nhất chính là, đại quái xúc tu gặp phải trù sư.
Nó sẽ biến thành một món ăn a.”
“Lầu một đã kết lại bài này rồi.”
“Thế nhưng nam thần không thể biến đại quái xúc tu thành đồ ăn.”
“Cho nên nam thần khóc.”
“Khóc không phải là đại quái xúc tu sao!”
…
Hạ Tranh cũng không có khóc, cậu chỉ là hơi mỏi mắt, lần nữa đưa tay lên dụi mắt mà thôi.
Dưới đáy biển hôn ám, cho dù có có dán lên đồng tử một cặp kính do thám các tia xạ tuyến, thì đôi mắt vẫn sẽ có chút khó chịu.
Cả hai vòng sát hạch này đối với Hạ Tranh mà nói, đều tương đối đơn giản.
Kiếp trước Hạ Tranh có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu với đám quái thú, giỏi nhất là khi đối mặt với quái thú đang trong tình trạng không phòng bị, quan sát hành động và khuyết điểm của nó, để rồi một kích trí mạng.
Bởi vì thực lực của Hạ Tranh ở kiếp trước yếu kém, cho nên theo thói quen lấy cái giá thấp nhất để đánh gục quái thú. Trước khi có thể một kích trí mạng, Hạ Tranh có đầy đủ kiên nhẫn cùng quái thú triền đấu.
Vòng sát hạch thứ hai Hạ Tranh vẫn đạt được điểm tuyệt đối như trước. Có trận đầu giảm sóc tâm lí, sau khi vòng kiểm tra thứ hai kết thúc, Hạ Tranh tuy vẫn thu được những ánh mắt phức tạp từ đám học viên, nhưng tốt xấu gì cũng đã không còn lúng túng như lúc sáng sớm.
Hạ Tranh cảm thấy có chút mừng thầm trong lòng.
Loại vui vẻ này là tâm tình mà cậu chưa bao giờ cảm thụ qua.
Cậu biết thời điểm mình lựa chọn hệ cơ giáp, đã có rất nhiều nhàn ngôn toái ngữ.
Cũng biết cho dù bản thân là mỹ thực đại sư mà đám chiến sĩ cơ giáp phải tôn kính, nhưng đối với thực lực của mình, trong lòng những bạn học này có lẽ cũng rất coi thường.
Tựa như một siêu sao bóng đá lại chạy đi chơi bóng rổ, ngay cả cầu thủ bóng rổ bình thường nhất, cũng sẽ ồn ào một câu, đá bóng của cậu đi, chạy tới sân bóng rổ làm trò hề sao.
Đang có thành tựu ở một lĩnh vực, lại nhảy nghề, làm cái rắm gì a.
Nhưng sinh hoạt kiếp trước đã để lại trong linh hồn cậu một dấu ấn mãnh liệt. Cậu khát vọng sức mạnh của chính bản thân mình.
Dù rằng hệ thống xã hội của hai thế giới bất đồng, làm một mỹ thực đại sư, cậu có thể khiến cho vô số chiến sĩ cơ giáp ra sức cho mình. Nhưng cậu vẫn như cũ khát vọng lực lượng thuộc về bản thân.
Tựa hồ nếu thực lực không phải là của mình, trong lòng cảm thấy hư ảo, thì ngay cả việc tỏ ra chút xíu hãnh diện cũng không dám nghĩ đến.
Mỗi khi cậu thu được tiến bộ lớn lao trên phương diện trù nghệ, đang muốn thoáng kiêu ngạo một phen. Thì kinh nghiệm sống kiếp trước lại kéo tới quấy rối, như thể chỉ cần cậu hơi lộ ra chút xíu tự ngạo, thì sẽ bị bóp chết ngay.
Để khắc phục bóng ma trong lòng, cậu lựa chọn hệ cơ giáp.
Hiện tại xem ra có vẻ là rất không sai nhỉ?
Trong ánh mắt kinh ngạc và kính nể của người khác, u ám vẫn luôn ngự trị trong lòng Hạ Tranh mãi không biến mất vào giờ khắc này rốt cục tan thành mây khói, khiến trên mặt cậu không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười từ tận đáy lòng.
Nụ cười mang theo kiêu ngạo, tự hào, lại có chút khoe khoang.
Nụ cười này, khiến cho khí chất thiếu niên và vẻ yếu mềm trên người cậu trong nháy mắt tiêu thất hầu như không còn, toàn thân từ một cậu thiếu niên chưa lớn, biến thành một thanh niên rất có khí khái nam nhân.
Bất quá, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hạ Tranh lại theo thói quen khôi phục hình tượng ôn hòa vô hại, sau khi cùng lão sư chào hỏi, liền lặng lẽ rời khỏi trường thi.
*****
… Khán giả đã trải qua việc điên cuồng xoát bình luận ở hai vòng thi trước, thời điểm đề mục của vòng sát hạch thứ ba được công bố, mọi người nhất thời có chút buồn chán.
Chẳng có nguyên liệu nấu ăn, chỉ có máy móc, mất hứng nha, còn muốn cho các bảo bảo được vui vẻ bình luận nữa hay không đây?
Đề mục của vòng thi thứ ba đều chỉ liên quan tới cơ giáp và máy móc, nội dung rất nhiều, từ thao tác điều khiển cơ giáp cho đến sữa chữa máy móc đơn giản, cùng với thực chiến bình thường.
Trong đó khó khăn nhất có lẽ là kiến thức về sửa chữa. Sát hạch sẽ mô phỏng các loại vấn đề có thể xảy ra với từng bộ phận của cơ giáp, thí sinh phải khẩn cấp ứng phó trong mọi tình huống.
Tuy nói nội dung vòng thi này cũng không khác biệt lắm so với bài sát hạch đầu tiên của các tân sinh bình thường khác, nhưng lý luận suông và thao tác thực tiễn lại là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Bạn chỉ cần xem qua sổ tay phi công, là có thể lái được phi cơ sao? Hiển nhiên là không thể.
Nhưng Hạ Tranh có bug trên người. (?)
Cậu quen biết Ninh Quân.
Hạ Tranh cảm thấy vận khí của mình trong cuộc thi lần này quả thực không tệ. Nếu như trọng điểm kiểm tra ở vòng sát hạch thứ ba là cơ giáp thực chiến, cậu đoán chừng chỉ có thể đạt được một số điểm cao mà thôi.
Nhưng nếu là kiểm tra kiến thức trụ cột và thực tiễn, thì cậu lại rất quen thuộc.
Từ khi biết tới cơ giáp, thời điểm bản thân còn chưa khôi phục tinh thần lực, Hạ Tranh đã chủ động học tập những kiến thức liên quan tới cơ giáp, thời gian bỏ ra, so với đại ca nhị ca cậu phỏng chừng còn lâu dài hơn (tuy hai người này lớn tuổi hơn cậu).
Cho nên phương diện kiến thức cơ bản, cậu phi thường vững chắc.
Sửa chữa cơ giáp lại không cần đến tinh thần lực, vì vậy sau khi có thể vào mạng, Hạ Tranh đối với những bài huấn luyện có liên quan tới cơ giáp mà không cần sử dụng tinh thần lực, đều vô cùng thuần thục.
Sau đó thì Hạ Tranh quen biết Ninh Quân, càng hiểu rõ hơn tác dụng của tinh thần lực trong khâu chế tạo và sửa chữa cơ giáp.
Tuy cậu khẳng định sẽ không học tập thêm về ngành chế tạo cơ giáp, thế nhưng kiến thức về sửa chữa cơ giáp thì lại được đích thân Ninh Quân chỉ dạy, ngoài những bài học bình thường thì còn có tri thức đến từ bàn tay vàng của y.
Cho nên nội dung trắc thí mà người khác cho là khó khăn nhất, đối với Hạ Tranh mà nói, trùng hợp lại là phương diện mà cậu am hiểu nhất.
Thật giống như từ sau khi trọng sinh, vận khí tựa hồ trở nên tốt đẹp hơn, làm chuyện gì cũng phi thường thuận lợi.
Bất quá đối với khán giả mà nói, vòng sát hạch này có chút kém thú vị, chí ít thì bọn họ cũng không biết bao nhiêu kiến thức để mà bình luận.
Đương nhiên, lúc Hạ Tranh hoàn thành bài thi, lần nữa thu được mãn điểm, và khi các chuyên gia cuối cùng cũng xuất hiện để bình luận về độ khó khăn trong lần sát hạch này của Hạ Tranh, khán giả liền vui mừng trở lại.
Có người nói ba vòng sát hạch này có độ khó cao nhất nha, chẳng lẽ quân đội thực sự đã ngầm động tay chân! Ha ha ha.
Kỳ thực… cũng không phải, chỉ có thể nói vận khí Hạ Tranh quá tốt (đương nhiên, trong mắt những người khác, vận khí của cậu là cực kì kém).
Mà việc tiếp nhận đề thi khó khăn nhất, cũng khiến cho Hạ Tranh lần này uy danh đại chấn, và ấn tượng của công chúng, cũng đã có cải biến.
Chí ít đồng nghiệp văn về Hạ Tranh bây giờ, đã không còn là nghìn bài một dạng, lấy hình tượng thụ ngực phẳng anh anh ríu rít hiền lành yếu nhược nữa, mà đa số đã trở thành cường thụ, thậm chí chủ công văn cũng bắt đầu trỗi dậy. Văn ngôn tình cũng lấy Hạ Tranh làm nam chính, hình tượng nam chủ phúc hắc giả heo ăn thịt hổ.
Ân, đương nhiên, những chuyện này Hạ Tranh không biết, phỏng chừng về sau… cũng không có khả năng biết.
Loại đồng nghiệp văn này, đều có diễn đàn bí ẩn của riêng mình, không thể truyền bá công khai.
Không, sai, sẽ, bị, phạt, tiền, a. (?)
Hoàn thành sát hạch cá nhân cấp S, Hạ Tranh như ý nguyện thu được tư cách đặc biệt, có thể làm nhiệm vụ ngay sau khi nhập học.
Thời điểm trao giấy phép, lão sư rốt cục nhịn không được mà hỏi Hạ Tranh có phải là muốn gia nhập quân đội hay không.
Hạ Tranh vẻ mặt mê man: “Cái gì? Quân đội?”
“Không phải là muốn làm nhiệm vụ để kiếm điểm sao?”
“Ách… Em là muốn sớm một chút đạt được giấy phép săn bắt nguyên liệu nấu ăn. Nếu như không phải là nhiệm vụ, thì có một ít nguyên liệu nấu ăn bị cấm săn bắn, thậm chí nơi sinh trưởng cũng cấm tiến nhập.” Hạ Tranh nghiêm túc nói. “Điều khiển được cơ giáp, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đều có thể tự mình săn bắt, xử lí ngay tại hiện trường!”
Lão sư: “…”
Được rồi, ông không cần lo lắng Hạ Tranh đổi nghề nữa. Thế nhưng vì sao lại thấy thắt tâm thế này?
Sau khi tan việc, lão sư nhịn không được đăng một dòng trên Face Bo.
“Ngày hôm nay nhiệm vụ sát hạch cá nhân cấp S của học sinh ngưu bức nào đó là do ta phụ trách. Ban đầu ta thập phần lo lắng trò ấy sẽ muốn đổi nghề làm chiến sĩ cơ giáp (được rồi, nói tới đây thì không cần nêu tên các bạn cũng biết đó là ai), sau đó trò ấy nói cho ta biết, nỗ lực phấn đấu trên con đường cơ giáp sư như vậy, là để có thể săn bắt nguyên liệu nấu ăn. [Emo: Quỳ lạy 14] vốn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì sao hiện tại ta lại thấy đau thắt tâm can thế này a?”
Rất nhanh bài đăng này đã trở thành bài đăng nổi tiếng nhất trên mạng, bình luận để lại bên dưới suýt chút nữa làm máy truyền tin của lão sư nổ tung.
“Đương nhiên đương nhiên, tôi lập tức biết đây là người nào rồi! Đây là nam thần của tôi! Quỳ liếm!”
“Thực xin lỗi tôi không định đổi nghề tôi chỉ là muốn săn bắt nguyên liệu nấu ăn mà thôi nam thần à cậu thực giỏi tôi không cẩn thận ngã xuống rồi muốn được nam thần hôn nhẹ mới dậy được!”
“Tôi cũng ngã, nam thần hôn nhẹ đi!”
“Tôi có thể lí giải nỗi lòng của lão sư. Dù biết nam thần làm trù sư mới mang lại cống hiến lớn nhất cho Liên minh, nhưng chứng kiến một chiến sĩ cơ giáp ưu tú vuột mất dưới mí mắt mình nhất định là một chuyện cực kì khó chịu.”
“Chẳng lẽ tân sinh hệ cơ giáp năm nay còn chẳng bằng một trù sư sao! Miễn đánh giá, tôi là người phi thường tôn trọng trù sư nhiệt tình yêu thương nam thần!”
“Có thể… Là… vì năm nay số người thông qua nhiệm vụ cá nhân cấp S tuy cũng là trăm phần trăm, nhưng tất cả các vòng thi đều đạt được điểm tuyệt đối thì chỉ có một mình Hạ Tranh mà thôi, thắt tâm a, không sai, tôi là một trong những thí sinh thông qua QAQ.”
“Thắt tâm + 1, một trong những người thông qua + 1. Ngày xưa tôi nói không chừng cũng là một nhân vật vạn chúng chú mục nữ giới mến mộ nam giới đố kị, năm nay cả nam lẫn nữ đều bị Hạ Tranh câu hồn mang đi mất rồi, ngã quỵ nằm úp sấp.”
“Một trong những người thông qua + 1, ┑( ̄Д ̄)┍, nhân sinh của đám chiến sĩ cơ giáp đã gian nan như vậy rồi, vì sao trù sư còn muốn tới đoạt mối làm ăn a, tôi không phục!”
“Thì ra tất cả mọi người đều vô cùng bi thống, được rồi, tôi còn tưởng chỉ có mình tôi. Một trong những người thông qua + 1.”
“… Các đại thần lầu trên các vị có khỏe không? Đừng bi thương đừng khổ sở a nam thần nhà chúng tôi cũng chỉ là muốn săn bắn nguyên liệu nấu ăn mà thôi!”
“Muốn nằm úp sấp luôn, chiến sĩ cơ giáp nhiều như vậy, việc săn bắn nguyên liệu nấu ăn có thể giao cho chúng tôi mà! Mỹ thực đại sư nếu ngay cả việc săn thú đều tự mình làm, chúng tôi còn biết lấy gì đến đổi đồ ăn ngon đây!”
“Cảm thấy lầu trên sinh không thể luyến…”
Chris là bạn thân duy nhất của Hạ Tranh trong giới trù sư, đương nhiên muốn phát tin biểu thị chúc mừng một chút.
Khi hắn biết Hạ Tranh hung tàn như vậy, là để ngày sau có thể săn bắn nguyên liệu nấu ăn, nhịn không được cảm thán trên trang cá nhân: “Kỳ thực ta vô cùng thấu hiểu tâm tình của Hạ Tiểu Tranh. Rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đều có tác dụng mạnh nhất trong một kỳ hạn nhất định, cần phải xử lí một chút, nếu không sẽ bị hỏng. Mặc dù hợp tác có thể mang ta tới hiện trường, nhưng người săn thú dù sao cũng không phải là bản thân trù sư, nói không chừng chỉ cần một pháo đập tới, nguyên liệu nấu ăn đã bị hư hại. Ta đã từng trơ mắt chứng kiến rất nhiều nguyên liệu nấu ăn bị hỏng, đó mới thực là lòng đau như cắt. Nếu có thể tự mình săn bắn, vậy thì sẽ phi thường thỏa mãn. Bất quá tuy ta muốn nói về sau có thể sẽ tìm Hạ Tiểu Tranh để ban bố nhiệm vụ, thế nhưng nếu gặp được nguyên liệu nấu ăn quý hiếm, người này nhất định sẽ nhồi trước vào không gian trữ vật của mình mất. Ah, bởi vì nếu là ta thì cũng sẽ làm như vậy.”
Tin này của Chris được rất nhiều bạn thân là mỹ thực đại sư chuyển phát, thậm chí là cả một ít mỹ thực đại sư vốn hiếm khi lên mạng.
Lúc này, hợp tác của Chris mới yếu ớt chuyển phát dòng tin này: “[Emo: Gào khóc 38] Hợp tác đừng chê anh đừng vứt bỏ anh!”
Chris: “…”
Tốt xấu gì cũng là một trong những thợ săn tối cường của Liên minh thế hệ này, anh như vậy là rất mất mặt đó có biết không!
Hợp tác: “[Emo: Gào khóc38] Vì ăn anh có thể không biết xấu hổ!”
Chris: “…” Thắt tâm, thật là muốn chia tay. Hợp tác của người khác khốc suất cuồng bá duệ, vì sao hợp tác nhà mình lại là da mặt so với tường thành còn dày hơn hai lớp a?
…
Hiên Cảnh quan sát tràng diện náo nhiệt trên mạng, cũng vô cùng thắt tâm.
Hắn cảm thấy, nếu như Hạ Tiểu Tranh ngay cả nguyên liệu nấu ăn đều tự săn bắt, như vậy cơ hội mình lấy lòng chẳng phải sẽ ít đi rồi sao?
Cũng may hiện tại Hạ Tiểu Tranh điều khiển cơ giáp còn chưa thuần thục, tích phân còn chưa kiếm được, mình vẫn có biện pháp khẳng định cảm giác tồn tại.
Vì vậy Hiên Cảnh chuẩn bị thật lâu, một tháng sau khi Hạ Tranh khải giảng, tặng cho cậu một phần lễ vật.
Hạ Tranh sau khi xem xét không gian trữ vật, thì hết sức kinh ngạc: “Nguyên liệu nấu ăn em gặp được trong sát hạch anh đều bắt tới?”
“Ừ.” Hiên Cảnh giả bộ vân đạm phong khinh, tựa như đang nói tới chuyện nào đó rất không đáng giá, “Thấy em trong lúc thi bày ra biểu tình tiếc nuối, dù sao cũng không khó bắt, bất quá số lượng có hơi nhiều.”
Nào chỉ là hơi, quả thực là rất nhiều. Hiên Cảnh ghi lại hình ảnh của tất cả những nguyên liệu nấu ăn mà Hạ Tranh đã tiêu diệt rồi đối chiếu, toàn bộ đều tìm tới. Cũng may những nguyên liệu này và đám sinh vật trong giả lập đều sống ở địa phương giống nhau, hắn chỉ cần chạy tới ba chỗ, là có thể bắt đủ toàn bộ, chỉ là trên đường phải hao phí chút thời gian.
“Thịt Thằn Lằn Ba Đầu sau khi chết sẽ bị hủ hóa rất nhanh, cho nên tôi lưu lại một hơi thở, đặt ở trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn, em tự đi lấy nhé.” Hiên Cảnh cười nói, “Vui không?”
Hạ Tranh hơi nghiêng đầu: “Kỳ thực em cũng không phải là rất tiếc nuối.”
“Tôi biết.” Hiên Cảnh gật đầu, “Bỏ lỡ một tháng học, may mà ba địa phương này cũng có nhiệm vụ để làm, nếu không tôi sẽ bị lão sư mắng chết mất. Tôi về trước viết kiểm điểm đây.”
“… Anh là đặc biệt đi săn?” Hạ Tranh kinh ngạc. Cậu còn tưởng Hiên Cảnh chỉ trùng hợp đi qua ba địa phương nọ làm nhiệm vụ, bèn nhân tiện săn tới a.
“Đương nhiên.” Hiên Cảnh không chút nào che giấu trình độ dụng tâm chuẩn bị lễ vật của mình. Không nói ra, người ta làm sao biết được tâm ý của hắn.
Nhìn Hiên Cảnh phất tay một cái rồi tiêu sái rời đi, Hạ Tranh biểu tình mê man. Không nghĩ tới sau khi đã quen thuộc, Hiên Cảnh lại rất tỉ mỉ còn rất biết quan tâm tới người khác như vậy, cho hắn một tấm thẻ người tốt!
Nhiều nguyên liệu nấu thế này, làm một bữa tiệc lớn khao hắn a. Hạ Tranh gật đầu. Đối với người tốt, cậu cũng sẽ tốt lại.
Nếu như Hiên Cảnh biết mình được phát cho một tấm thẻ người tốt, không rõ sẽ có cảm tưởng gì.
Phỏng chừng… Vẫn sẽ mặt dày cho là có chút tiến triển đi?
Khi người Hạ gia biết Hiên Cảnh tặng lễ vật, thì sửng sốt một chút.
Bất quá nếu bọn họ đã ngầm cho phép Hiên Cảnh theo đuổi Hạ Tranh, loại hành động tặng quà rất bình thường này, bọn họ cũng sẽ không bới móc. Chỉ là đối với việc bản thân đã không nghĩ tới phương diện này mà yên lặng bi thương trong chốc lát.
Người nhà còn không săn sóc bằng người ngoài, đây tính là chuyện gì a?
Vì vậy trong khoảng thời gian ấy Hạ Tranh được thu quà tới mỏi cả tay, thẳng đến khi cậu lấy lí do “lãng phí lớn” mà cự tuyệt, mới có thể kết thúc làn sóng tặng quà này.
“Bọn họ đến cùng là làm sao vậy?” Hạ Tranh nhịn không được phun tào với bạn cùng phòng Ninh Quân, “Tuy thu được nguyên liệu nấu ăn tôi rất cao hứng, nhưng nhiều như vậy biết ăn thế nào cho hết? Thực là lãng phí.”
“Đúng vậy, tuy cậu yêu thích nguyên liệu nấu ăn, nhưng nếu cứ mãi được tặng nguyên liệu nấu ăn thì cũng sẽ thấy chán.” Ninh Quân gật đầu. Cũng may lễ vật y chuẩn bị không phải là nguyên liệu nấu ăn.
Hiên Cảnh hình như cũng nghĩ như thế.
Vì vậy hắn lại tặng lễ vật khác, toàn bộ sách giáo khoa của bốn năm sơ cấp, còn có bút ký tỉ mỉ của chính mình.
“Đừng nhìn tôi thường hay ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng trong giờ học cũng rất nghiêm túc đó.” Hiên Cảnh vẫn một bộ vân đạm phong khinh, “Em về sau khẳng định còn thiếu nhiều giờ học hơn so với tôi, còn phải tham dự các loại hội nghị giao lưu trù nghệ nữa. Bút ký của tôi coi như đầy đủ, em trước hết có thể tự học, không biết thì tới hỏi tôi.”
Hạ Tranh bày tỏ vô cùng cảm kích, đây chính là những thứ mà cậu cần.
“Em làm rất nhiều đồ ăn ướp sẵn và điểm tâm ngọt có thể bảo tồn lâu, Hiên ca lại phải ra ngoài làm nhiệm vụ trong thời gian dài đúng không!?” Có qua có lại, Hạ Tranh cũng tặng quà đáp lễ.
“Đừng mệt nhọc quá, không cần bỏ công làm mãi những thứ này, có thời gian thì nghiên cứu trù nghệ nhiều hơn một chút, trù sư các em chẳng phải rất thích cho cảm hứng thăng hoa sao?” Hiên Cảnh trêu ghẹo nói, nhưng lễ vật thì không hề từ chối.
Thời điểm Hạ Khâm ôm máy tính xách tay của mình tới, Hạ Tranh biểu thị đã có của Hiên Cảnh rồi.
Đương nhiên, cậu cũng không ngại thu thêm một phần.
Có thể đối chiếu xem xét bút ký của hai người nha.
Hạ Khâm nhịn không được gửi cho Hiên Cảnh một tin nhắn: “Tiểu tử cậu giỏi a, bình thường không thấy cậu cẩn thận như vậy (ji).”
“Nếu không cẩn thận một chút, nhiệm vụ của tôi có thể hoàn thành được tốt như vậy sao?” Hiên Cảnh đối với châm chọc của bạn tốt, nhận định là lời tán dương, “Tôi chẳng qua là trước khi đi làm nhiệm vụ thì tặng chút lễ vật xoát cảm giác tồn tại, mấy người nhảy vào xem náo nhiệt làm gì? Đã bảo sẽ không quấy rối kia mà?”
“Cậu nói cứ như tôi không phải đi nhậm chức ấy.” Thấy Hạ Tranh lợi hại như vậy, Hạ Khâm vốn lười biếng cũng phải chăm chỉ lên.
Tốt xấu gì anh cũng là lão đại trong ba huynh đệ, thế nào cũng phải nhanh chóng trưởng thành tới trình độ có thể bảo vệ được đệ đệ chứ!?
Nghe ba mẹ nói sau lưng vẫn có kẻ không ưa nhà mình mà rục rịch tay chân, tuy mẹ đều còn trẻ, còn có thể bảo bọc mình thật lâu, nhưng nếu Tiểu Tranh càng ngày càng có khả năng, anh cũng không thể để đến cuối cùng lại được Tiểu Tranh bảo hộ đi!?
Hiện tại trình độ điên cuồng thi hành nhiệm vụ của Hạ Khâm, cũng có thể liều một trận với Hiên Cảnh rồi.
Không chỉ là Hạ Khâm, mà Hạ Ngọc nhìn qua cũng đã thành thục hơn rất nhiều (đương nhiên là trước mặt người ngoài thôi), điểm nhiệm vụ cũng dần đầy lên, đã hơi có bộ dáng của một vị thủ lĩnh trong đám học viên sơ cấp trường quân đội rồi.
Đương nhiên, Hạ Ngọc bận rộn, làm hợp tác của anh, Ninh Quân tự nhiên cũng không trộm được chút thư thả nào.
Nói chung, nhiệm vụ hơi khó khăn một chút, rất ít người có thể tự mình hoàn thành.
Có vài cá nhân nếu có thể đơn độc hành động thì sẽ đơn độc hành động, không thể liền họp lại thành một đội, ví dụ như Hiên Cảnh và Hạ Khâm, hai người hiện tại đã gia nhập quân ngũ, cho nên không cần lo lắng chuyện lập đội; có vài người thì kết thành tiểu đội cố định hoặc hợp tác cố định. Hợp tác cố định có khi chỉ có chiến sĩ cơ giáp, cũng có thể là chiến sĩ cơ giáp cùng trù sư hoặc chiến sĩ cơ giáp với cơ giáp chế tạo sư (hay thợ sửa chữa) kết hợp thành một đôi.
Hạ Ngọc cảm thấy hợp tác với Ninh Quân rất hòa hợp, mà Ninh Quân vì Hạ Ngọc đã biết bí mật bàn tay vàng của mình nên cảm thấy an tâm, cho nên hai người rất tự nhiên mà kết thành một đôi, nhiệm vụ cũng luôn cùng nhau thực hiện.
Làm học sinh hệ chế tạo cơ giáp, Ninh Quân không thể tiếp nhận nhiệm vụ. Nhưng người thi hành nhiệm vụ, có thể mang theo học sinh khác hệ. Mặc dù không kiếm được tích phân, nhưng có thể nhận được những vật phẩm khác hoặc là tiền thưởng – bất quá, phải đệ trình lên mức độ cống hiến trong quá trình làm nhiệm vụ. Đồng thời còn cần tất cả các đội viên cho điểm.
Đương nhiên, trong một đội đôi khi cũng có kẻ lười biếng. Nhưng sẽ không nhận được điểm nhiệm vụ, tổng số phần thưởng của nhiệm vụ lại là cố định, càng chia thì càng ít. Cho nên nếu kết nạp phải những kẻ lấy không ăn chùa, thì là vấn đề riêng của đoàn đội đó.
Huống hồ người có năng lực không làm gì mà cũng được người khác mang theo, cũng sẽ không thiếu chút phần thưởng vật chất ấy.
Tuy nhiên lúc làm nhiệm vụ lấy tích phân, vẫn có vài kẻ muốn lợi dụng sơ hở, chiếm chút tiện nghi. Nhưng vì còn phải nộp lên tư liệu nhiệm vụ, nên lỗ hổng này cũng không phải là rất lớn.
Ninh Quân vốn là thiếu tiền. Sau khi theo Hạ Ngọc điên cuồng làm nhiệm vụ, hơn nữa còn đạt được danh ngạch làm trợ lí cho hạng mục nghiên cứu của Trần giáo sư, kinh tế đã dư dả hơn rất nhiều. Trong đám bạn cùng lứa, chỉ luận tiền riêng tự mình kiếm được, cũng có thể xếp hàng đầu.
Chờ sau khi y nổi danh, cơ giáp chế tạo sư cũng giống như mỹ thực đại sư có thể kiếm ra tiền. Hai chức nghiệp này tương đồng, đều phải tiêu hao tiền tài trước khi thành danh.
Tích góp một thời gian, Ninh Quân rốt cục gom đủ tài liệu, hoàn thành phần lễ vật tặng cho Hạ Tranh.
Đây là cơ giáp đầu tiên y chế tạo, đại bộ phận tài liệu trong đó đều đổi được từ nhiệm vụ của bàn tay vàng, tuyệt đối hiếm có.
Thông thường thì cơ giáp đầu tiên, y phải làm cho chính bản thân mình – dù sao hiện tại y cũng đang học điều khiển cơ giáp.
Nhưng khi nghĩ đến quà tặng cho Hạ Tranh, y liền liên tưởng ngay tới cơ giáp này.
Nếu như đem cơ giáp đầu tiên bản thân chế tạo ra tặng cho Hạ Tranh, cũng rất có ý nghĩa.
“Tài liệu và kết cấu của cơ giáp này còn có thể tiếp tục thăng cấp, bất quá tôi hiện tại chỉ có thể làm được đến thế thôi.” Muốn thăng cấp, trước hết cần phải có bản vẽ, y bây giờ còn chưa đạt được quyền hạn kia, “Cơ giáp đã cài đặt trí năng, trí năng cũng có thể dời tới trên cơ giáp dùng trong huấn luyện.”
Ninh Quân ngượng ngùng sờ mũi: “Nhà các cậu nhất định sẽ mời đại sư chế tạo cơ giáp cho cậu, chiếc cơ giáp này dùng làm đồ dự bị a!”
Tuy y biết cơ giáp này rất tân tiến, thiết kế và tài liệu sử dụng đều đến từ văn minh cao đẳng hơn. Nhưng dù sao mình lúc này vẫn chỉ là một học sinh hệ chế tạo cơ giáp.
Còn việc cơ giáp này có thể làm y bại lộ hay không, Ninh Quân cũng chẳng lo lắng. Y tín nhiệm Hạ Tranh, đồng thời tài liệu cũng đã hoàn toàn dung nhập, dù có tháo dỡ nghiên cứu, cũng là những nguyên tố mà Liên minh có. Việc này bàn tay vàng đã đảm bảo rồi.
Còn về cấu tạo mới mẻ – tự y phát minh ra không được sao?
Hạ Tranh nhìn cơ giáp màu bạc uy phong lẫm lẫm mà mừng rỡ không thôi, vòng vo xoay quanh một hồi lâu.
Thời điểm Ninh Quân thành danh, mỗi một cơ giáp y chế tạo đều sử dụng thiết kế đặc thù, hơn nữa còn có thể tiếp tục thăng cấp, so với cơ giáp mà đại sư chế tạo ra cũng không hề thua kém.
Mà sức quan sát của Hạ Tranh rất nhạy bén, biết Ninh Quân khẳng định còn che giấu bí mật khác – cậu cũng có, cho nên không lấy làm kỳ lạ.
Những người khác của Hạ gia, thậm chí Hiên Cảnh cũng đã cảm giác được, nhưng sau khi Hạ Ngọc lần lượt giải thích, bọn họ liền giả bộ như không phát hiện gì hết.
Ninh Quân hiện tại ngụy trang cũng càng ngày càng tốt hơn.
Biết cơ giáp này còn có thể thăng cấp, cũng biết rõ thành tựu ngày sau của Ninh Quân, Hạ Tranh sao có thể để cho nó làm đồ dự bị?
“Ninh Quân, cậu đã nói, cậu sẽ trở thành đại sư chế tạo cơ giáp.” Hạ Tranh cười híp mắt vỗ về vỏ ngoài của cơ giáp, “Cơ giáp của tôi liền giao cho cậu, cậu trưởng thành đến mức nào, cơ giáp của tôi liền lợi hại tới mức ấy. Cơ giáp này chính là cơ giáp chuyên dụng của tôi rồi. Ân, dù sao tôi cũng chỉ săn bắt nguyên liệu nấu ăn mà thôi, sẽ không ẩu đả với cơ giáp khác, không cần quá lợi hại. Chờ khi tôi cần đến, thì cậu khẳng định cũng đã rất xuất sắc rồi.”
Ninh Quân hít sâu một hơi, sau đó hung hăng vò tóc: “Được rồi, cậu đã tin tưởng tôi như vậy, tôi còn có thể nói gì đây? Hãy chờ xem, tôi sẽ lợi hại hơn so với tất cả cácđại sư chế tạo cơ giáp đương thời! Đến lúc đó sẽ khiến cho ai cũng phải hâm mộ cậu có thể sở hữu cơ giáp đầu tiên do Ninh Quân đại sư làm ra!!”
“Cậu thực cuồng.” Hạ Tranh nghiêm túc gật đầu, “Tôi đây cũng phải điên cuồng một chút. Tôi sẽ trở thành mỹ thực đại sư lợi hại nhất, đến lúc đó để cho tất cả các đại sư chế tạo cơ giáp khác đều phải hâm mộ cậu có thể chế tạo cơ giáp cho tôi.”
“… Được rồi, cậu cũng rất cuồng.” Ninh Quân suy nghĩ một chút, “Nhưng hai cái chức nghiệp mỹ thực đại sư và đại sư chế tạo cơ giáp này cũng không quá liên quan nhỉ?”
“Ách… Không cần để ý những tiểu tiết này.”
savoury_apple_recipes_to_make_right_now-thumb-596x350-236000