Bước ra khỏi lớp học, Nguyên Du theo trí nhớ đên nhà ăn, nơi này là chỗ cho cả học sinh và giáo viên có thể nhân lúc được nghỉ trưa nghỉ ngơi. Nhà ăn cách lớp học của hắn cũng không xa, đi 5 phút là tới, nhà ăn được xây ở sân sau, vừa thuận tiện cho việc buôn bán, vừa thuận tiện cho cả giáo viên và học viên, đặc biệt là sau một buổi huấn luyện thực chiến.
Bước đến cửa nhà ăn, hắn quan sát một chút. Nơi này cũng không tính là lớn nhưng chứa năm sáu trăm người thì vẫn dư sức. Ở đại sảnh bảy rất nhiều cái bàn cùng mấy cái ghế xung quanh, còn sâu vào trong chính là nơi bán thức ăn hoặc cũng có thể ngồi tại chỗ và đợi tiểu nhị tới hỏi. Về cơ bản nơi này cũng không khác căn tin thời hiện đại là mấy, chỉ là có thêm chút cảm giác xưa cũ thôi. Tháy Nguyên Du bước vào cũng không ai thèm để ý, dù là mấy cái tiểu nhị, ai bảo Nguyên Du ăn mặc rất bần hàn đâu. Hắn cũng không thèm quan tâm mấy thứ này, bước đến chỗ bán thức ăn, nhìn thực đơn, hắn phát hiện thức ăn nơi đây cũng không khác thức ăn ở Trái Đất là mấy, chỉ khác là ở nguyên liệu mà thôi, chọn nhanh vài món ăn, trả tiền rồi sau đó bưng ra một bàn trống ngồi ăn.
Hắn cũng không quan tâm lắm cái sự ồn ào của nơi này, bởi lẽ hắn đã quá quen thuộc rồi, hồi còn là sinh viên hắn còn phải chịu đựng nhiều thứ hơn cơ. Cắm đầu ăn uống, đồ ăn ở đây cũng không tệ, ít nhất là so với mặt bằng chung. Đang ăn thì mấy tiếng ồn xung quanh đột nhiên im bặt, thậm chí một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe tiếng, hơi hiếu kì, hắn khẽ ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên hắn thấy chính là một cơ thể đầy nóng bỏng hiện ra trước mắt hắn. Một thiếu nữ có làn da trắng ngần và mái tóc đen tuyền đứng ngay cửa, gương mặt không chút biểu cảm, đôi mắt đỏ nhạt nhìn xung quanh nhà ăn rồi sau đó tập trung lại chõ Nguyên Du khiến hắn không khỏi thắc mắc. Thiếu nữ kia sau khi nhìn thấy Nguyên Du liền bước đến chỗ hắn, ngồi đối diện, gương mặt vẫn không chút biểu cảm nhìn hắn.
Nguyên Du cũng không thèm che đậy đánh giá thiếu nữ trước mắt này, làn da trắng ngần, đôi mắt đỏ không có chút sắc thái tình cảm nào, một cái mũi ngọc tinh xảo, một đôi môi căng mọng, gương mặt nàng rất xinh đẹp, thậm chí có thể so với Vân Nhược Hân. Từ lức nãy nàng tiến đến, Nguyên Du đoán nàng cũng có một đôi chân rất dài. Xem xét tổng thể mà nói nàng có thể so với Vân Nhược Hân, thậm chí nhỉnh hơn một chút khi sở hữu gương mặt và khí chất khiến bất kì ai cũng có ham muốn chinh phục cho bằng được nàng. Nhưng sau khi xem xét kĩ lại, có một thứ nàng không thể so với Vân Nhược Hân, đôi mắt của hắn dời xuống bộ ngực của nàng, nó nhỏ hơn Vân Nhược Hân rất nhiều, hắn đoán Vân Nhược Hân hẳn phải là F, còn thiếu nữ này có lẽ là E đi, đó là hắn đoán, còn thực tế là bao nhiêu thì hắn cũng không biết, chỉ biết là chúng rất lớn và xúc cảm rất tốt.
Thiếu nữ kia thấy Nguyên Du cứ nhìn chằm chằm vào ngực mình khiến trong lòng nàng không khỏi hừ lạnh một tiếng, quả nhiên chỉ là một tên sắc lang. Quan sát Nguyên Du một vòng, nàng không phát hiện bất cứ điểm đặc biệt nào ở hắn nhưng không biết vì sao tâm trí nàng lại cho rằng hắn rất đặc biệt, không những vậy còn đặc biệt bắt mắt dù đang ở chỗ đông người, Khẽ lắc đầu một cái, nàng đoán hôm nay mình có chút hơi mệt, đứng dậy một cách tao nhã rồi bước ra cửa, trước khi đi nàng còn không quên nhìn lại chỗ hắn một lần cuối, chỉ thấy hắn cười nhẹ một cái rồi lại cắm đầu ăn, cái này khiến nàng không hỏi tự hỏi liệu sức mị hoặc của mình có vẫn đề hay không. Không nghĩ về điều đó, nàng bước ra khỏi cửa, bỏ lại mây con mắt thèm thuồng của nam học viên và một sự hỗn loạn sắp diễn ra.
Thấy nàng đi, Nguyên Du trong lòng cười khổ, cô nương, ngươi muốn đến muốn đi thì đi nhưng cái hậu quả là ta dọn a, có lòng thương người chút đi. Nhìn xung quanh, không cần nghĩ cũng biêt đám nam sinh đang nhìn Nguyên Du bằng con mắt như thế nào. Theo như hắn đoán thì sắp tới sẽ có một đám bước tới, nói hắn tránh xa thiếu nữ lúc nãy ra hoặc cái gì đó đại loại vậy. Trong lòng không khỏi thở dài, ở đâu có mỹ nữ ở đó có loạn a. đúng là hồng nhan họa thủy. Nguyên Du nhìn xung quanh, chờ đợi một tên không não nào đấy tiến tới thách đấu hắn, nếu đã không thể điệu thấp thì ta đành phải lập uy vậy. Hắn cứ ngồi đấy chờ đợi, nếu như bây giờ bỏ đi thì sau này kiểu nào cũng sẽ có rất nhiều phiền phức, thậm chí đắc tội với một số gia tộc, nếu đã như vậy thì chi bằng ở đây chỉ đánh một người, chỉ lập uy một lần và cũng chỉ đắc tội một thế lực "hơi lớn" một xíu.
Cả phòng ăn vẫn chưa có bất kì tiếng động nào, Nguyên Du ngồi chờ, đoán hẳn là sẽ có một con cá lớn tới để hắn lập uy đi. Quả nhiên như hắn đoán, không tới 10 giây sau, một tên công tử bước vào, hắn ăn mặc nho nhã, tay phe phẩy cái quạt giấy, miệng nở một nụ cười thâm hiểm như rắn, đôi mắt thì híp lại cứ như chưa bao giờ mở ra. Đi đằng sau hắn là 4 tên hộ vệ cao to, 2 tên cởi trần để lộ ra làn da cứng rắn cùng với cơ bắp vừa to vừa thô, trên người còn có một số vết sẹo từ đao kiếm, cái này là để tạo áp lực. Nhìn về phía bọn hắn, Nguyên Du trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cái này hẳn là đủ đi. Âm thầm tính toán một chút, hắn không định dùng Ảnh Mâu, chỉ với đám này thì có lẽ chỉ cần thuần sức mạnh cơ bắp là đủ, không cần vận dụng thực lực. Đừng nhìn Nguyên Du thân thể nhỏ yếu mà khinh thường hắn, cơ thể hắn tuy nhỏ một chút nhưng có Hắc Long Huyết Mạch liên tục tẩy rửa, chỉ thuần sức mạnh cơ bắp hắn có thể một quyền đấm nổ tảng đá lớn, nếu vận dụng thêm các loại sức mạnh thì có lẽ một quyền đủ tạo một cái hố to đi.
Tên công tử kia đi đầu, nếu Vân Nhược Hân ở chỗ này hẳn là sẽ nhận ra đây là Lâm công tử đi. Nguyên Du nhìn con mồi của mình đang đi đến, hắn đang tính toán có nên giảm bớt sức mạnh hay tăng sức mạnh đây. Lâm công tử thấy bộ dáng không quan tâm hắn của Nguyên Du mà chỉ nhìn chằm chằm vào 4 tên hộ vệ khiến hắn không khỏi tự hỏi tên này liệu có khẩu vị độc đáo hay không. Đi tới trước mặt Nguyên Du, hắn hắng giọng một cái, nói.
"Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu muốn sống tốt thì tốt nhất tránh xa Liễu cô nương một chút, nếu không---" Biết ngay, Nguyên Du thở dài trong lòng, mấy tên nhân vật phụ cũng chỉ có mấy lời thoại này, thoại đi thoại lại cả trăm lần rồi. Không để tên kia nói xong, hắn đứng dậy ngoắc ngoắc bốn tên to cao kia, khiêu khích nói.
"AAA, ta biết ngươi muốn nói gì, muốn giáo huấn gì thì nhanh lên, ta còn ngủ trưa nữa." Đưa tay ngoắc mấy tên kia, chưa để bọn hắn phản ứng, Nguyên Du đã dẫn đầu ra ngoài. Bên ngoài trởi khá nắng nhưng nếu muốn ngủ thì vẫn có thể được. Trước cửa nhà ăn là một cái sân chuyên dùng học viên luyện tập thực chiến, cũng có thể là nơi đê học viên giải quyết ân oán với nhau. Tên Lâm công tử kia thấy Nguyên Du vậy mà không quan tâm đến mình, sắc mặt âm trầm đi sau lưng hắn. Nguyên Du đừng một bên vừa ngoắc vừa nói, "Tới đây!"
Mấy tên kia vậy mà thật theo đi tới, đứng trước mặt Nguyên Du, tên Lâm công tử kia định nói thứ gì đã nghe Nguyên Du nói,"Tốt, biết nghe lời vậy là tốt." Đồng thời Nguyên Du còn bày vẻ mặt hài lòng, ánh mắt của hắn nhìn đám kia giống như nhìn mấy con cún giữ nhà, chỉ biết sủa chứ không biết cắn. Tên Lâm công tử kia trán nổi gân xanh nói, "Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, nhưng hôm nay ngươi chắc chắn chết ở chỗ này."
"Ồ? Biết đâu là bốn con chó của ngươi thì sao?" Nguyên Du khiêu khích nhìn tên kia. Nếu đã có hệ thống hỗ trợ mà vẫn thua thì hắn nên tìm cái gối nào đó đập đầu chết là vừa.