Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 112

Nguyên Du đọc bảng thông báo, không chần chờ chút nào mà ngay lập tức nhấn đồng ý. Cuốn công pháp lần này không hóa thành một đạo ánh sáng bay vào đầu hắn mà ngược lại nó tự giở ra. Mở tới trang nào, từng từ từng chữ trong trang đó như có linh trí ngay lập tức bay ra khỏi sách xếp trước mặt Nguyên Du. Tốc độ lật sách rất nhanh nhưng tốc độ xếp chữ càng nhanh hơn, đến mức Nguyên Du gần như không nhìn rõ nữa. Tuy chỉ nhìn cuốn công pháp đó khá mỏng, chỉ tầm trăm trang là cùng nhưng số chữ được xếp ra ngày càng nhiều, đến mức có lẽ đã vượt qua con số một triệu. Nguyên Du suy đoán có lẽ Lâm gia lão tổ không chỉ chơi đảo chữ mà còn chơi xóa luôn chữ vậy nên nó mới trở nên mỏng như vậy,

Tuy nhìn mỏng nhưng cũng phải mất hơn năm phút cuốn sách mới gập lại, lúc này xung quanh hắn là chi chít chữ, không phải nói là biểu tượng thì hợp lí hơn. Chúng bay xung quanh Nguyên Du không theo một trật tự nào mà vô cùng hỗn loạn. Nguyên Du nheo mắt nhìn từng chữ bay đi với hi vọng tìm ra quy luật của chúng nhưng mười phút trôi qua hắn rốt cuộc bỏ cuộc, mới vừa nhớ được hướng đi của một cái thì nó lại tổ lái bay sang hướng khác, chưa kể hình dạng của mấy biểu tượng này cứ na ná nhau khiến hắn cảm thấy có chút nhức đầu.

Ngay khi Nguyên Du cảm thấy gần như vô vọng thì một linh tưởng chợt lóe lên, một tay nâng lên, ngay lập tức sử dụng Thôn Phệ. Quả nhiên, cường độ Thôn Phệ càng lớn bao nhiêu thì tốc độ của mấy biểu tượng càng chậm lại bấy nhiêu cho tới khi dừng hẳn, mà lúc này Thôn Phệ đã đạt đến cực hạn, Nguyên Du bây giờ mới biết Thôn Phệ cũng có thể sử dụng ngoài không khí mà không cần nhằm vào bất kì đối tượng nào thế này. Ngay khi hắn cảm thấy mọi thứ có lẽ đã xong thì dị biến chợt nảy sinh, hắn không còn điều khiển được Thôn Phệ, nó bắt đầu lớn hơn, năng lượng sử dụng cũng lớn hơn, đến mức chỉ cần không tới năm phút nữa thôi là hắn sẽ hoàn toàn cạn kiệt năng lượng.

Nhưng Thôn Phệ càng lớn thì mấy cái biểu tượng kia tựa như cảm nhận được cái gì thu hút, chậm rãi bay lại gần rồi dung nhập vào trong Thôn Phệ. Nguyên Du thấy mọi chuyện đã có tiến triển tốt ngay lập tức mừng ra mặt, nhưng sau khi biểu tượng đó dung nhập vào Thôn Phệ thì trên lòng bàn tay của hắn chợt xuất hiện một cái hoa văn nhỏ rất lạ, khi hoa văn đó xuất hiện thì biên độ hấp thụ lại càng lớn, tầm ành hưởng nó cũng lớn hơn. Càng ngày càng có nhiều biểu tượng dung nhập vào Thôn Phệ, nhưng cứ dựa theo tiến độ này thì phải mất ít nhất cả tiếng nữa mới có thể hoàn thành mà số năng lượng còn dư lại của hắn không nhiều đến vậy, với không chút chần chừ nào hắn ngay lập tức mua khoảng năm bình hồi phục năng lượng để uống từ từ.

Càng nhiều biểu tượng dung nhập vào thì những hoa văn trên tay của hắn lại càng nhiều, càng dài. Nếu nhìn kĩ thì có vẻ chúng là kí tự của nơi nào đó và chúng đang có xu hướng nối lại thành một vòng tròn. Mười lăm phút trôi qua, cái vòng tròn kia rốt cuộc cũng đã nối xong, trong quá trình này từng chỗ nó đi qua Nguyên Du cảm thấy vô cùng đau rát, giống như bị lột đi một lớp da lớp thịt rồi thay vào đó là những kí tự kia vậy. Ngay khi vòng tròn hoàn thành Nguyên Du rốt cuộc mới thở phào một hơi, nhưng chưa để hắn kịp vui mừng, mấy biểu tượng khác giống như uống thuốc kích thích, ngay lập tức lao đầu vào Thôn Phệ như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nguyên Du hàm răng cắn chặt để không hét lên bởi cảm giác đau đớn bất chợt ập đến này, tất cả những gì hắn phát ra chỉ là những tiếng "hừ..hừ..." vô nghĩa nhưng ai cũng có thể nghe ra hắn đang vô cùng đau đớn. Càng nhiều biểu tượng dung nhập thì cái vòng tròn kia lại càng phát triển, khi đã hình thành thêm một cái vòng tròn thứ hai, nó lập tức chậm rãi lan rộng ra toàn bộ lòng bàn tay của hắn, giống như đang chậm rãi tra tấn vậy.

Quá trình tràn đầy đau đớn này diễn ra đúng một tiếng đồng hồ, nhưng thật kì diệu khi mà hắn chẳng nốc thêm bình hồi phục nào mà vẫn đủ năng lượng để hấp thụ hết những biểu tượng kia. Sau khi biểu tượng cuối cùng dung nhập, kí tự cuối cùng được vẽ nên thì Nguyên Du tựa như được giải thoát, ngay lập tức ngồi phịch xuống. Mấy cái kí tự kia đã bao bọc hết một bàn tay của hắn và lan xuống tận cổ tay, hấp thụ cả triệu biểu tượng mà chỉ có thể hình thành những kí tự lan tới cổ tay thì có thể thấy thứ đồ chơi này khó chơi thế nào. Sau khi mọi thứ hoàn thành, hệ thống ngay lập tức thông báo:

"Chúc mừng kí chủ thành công tiến cấp Thôn Phệ lên cấp 2, cho phép kí chủ không cần trực tiếp chạm vào đối tượng mà chỉ cần trong phạm vi bán kính 5m đều có thể bị thôn phệ, phạm vi có thể tăng lên nếu kí chủ sử dụng thường xuyên hoặc tiến cấp lên 3." Nguyên Du gật nhẹ đầu, cái tiến cấp này chỉ là gia tăng phạm vi thôn phệ mà thôi, cũng không có gì đáng để chúc mừng lắm, có thứ khác hắn cần quan tâm hơn, Nguyên Du hỏi hệ thống:

"Thứ trên tay ta là gì?" Hệ thống sau khi nhận lệnh, con mắt hắn chợt trở thành một cái máy quét, phóng ra hai luồng sáng quét lấy bàn tay đó. Sau khoảng một phút hệ thống mới trả lời, có thể thấy đây là thứ dù là hệ thống cũng cần tốn thời gian khá lâu mới có thể phân tích:

"Sau khi trải qua phân tích cũng như đối chứng với một số dữ liệu được cài sẵn, hệ thống cho rằng đây là Văn."

"Văn? Là thứ gì?" Nguyên Du có chút thắc mắc, dù là trong nguyên tác hắn cũng chưa từng nghe tới từ này.

"Theo những dữ liệu hiện thời, hệ thống tạm định nghĩa Văn là tập hợp những kí tự được hình thành sau khi trải qua cực hạn chuyển hóa các tri thức và sức mạnh với một sự cân bằng hoàn hảo. Một Văn có thể chứa hàng trăm triệu kí tự với mỗi kí tự đại diện cho một tri thức khác nhau, có thể tiếp tục chuyển hóa các kí tự này để nó càng thêm cô đọng, càng thêm huyền diệu. Do đại diện cho những loại tri thức khác nhau nên các kí tự gần như là độc nhất, hiếm có các kí tự giống nhau. Một loại Văn có thể khiến cho một loại sức mạnh và tri thức của loại sức mạnh đó có tiến bộ vượt bậc, thậm chí là trở nên tách biệt hoàn toàn với những loại sức mạnh khác. Văn của kí chủ đại diện cho Thôn Phệ vậy nên khi sử dụng Thôn Phệ kí chủ có thể làm ít mà ăn nhiều, có thể Thôn Phệ càng nhiều loại sức mạnh và các vật chất khác nhau. Ngoài ra có thể nâng cao Văn bằng cách tiếp thêm tri thức và sức mạnh của loại đó cho Văn, mà kí chủ thân là Thôn Phệ chỉ có thể Thôn Phệ các loại công pháp khác có cùng bản chất." Hệ thống nhanh chóng định nghĩa cái thứ trên tay đó cho Nguyên Du nhưng hắn có vẻ như vẫn còn thắc mắc, hỏi tiếp:

"Vậy các kí tự này từ đâu ra? Đâu thể tự dưng hình thành được đúng chứ?" Hệ thống lần này im bặt. Một phút....hai phút...ba phút....năm phút vẫn không có câu trả lời, rốt cuộc sau khoảng ấy thời gian nó mới đáp lại:

"Không đủ dữ liệu, không đủ quyền hạn truy cập, không thể tìm thấy thông tin. Tất cả những gì hệ thống có thể tìm được là nó chính là ngôn ngữ hình thành từ vũ trụ." Nguyên Du mở to mắt kinh ngạc, thứ này có giá vậy sao? Nhưng càng khiến hắn kinh ngạc hơn đó là nó bất chợt biến mất nhưng hắn vẫn cảm nhận được nó vẫn nằm đấy, trong tâm vừa động thì Văn lại xuất hiện bao phủ bàn tay, âm thầm kinh ngạc rồi thôi.

Phủi mông đứng lên, Nguyên Du chậm rãi đi xuống sảnh, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy Lâm Sang đang bị đám người bên cạnh hắn bao vây không chút kẻ hở nào. Sau khi thấy Nguyên Du đã đi xuống bọn hắn mới thở dài một hơi rồi sau đó liếc Lâm Sang một cái. Lâm Sang không chú ý ánh mắt của họ, chỉ là mừng rỡ nhìn Nguyên Du kích động hỏi:

"Ngài...Ngài luyện được?" Nguyên Du gật nhẹ đầu, đáp:

"Cũng có thể nói là được." Đám người nghe vậy liền hơi vui mừng, xem ra Nguyên Du lại có tiến bộ dù hắn không thể hiện ra bên ngoài. Bước ra khỏi tòa kiến trúc này Nguyên Du hít sâu một hơi rồi nói:

"Ta đi tới Bách Bảo Các một chút, mọi người đi đâu chơi thì đi đi." Nói xong hắn ném cho họ một cái nhẫn không gian chứa không ít linh thạch. Tiếp lấy cái nhẫn, bốn người cười nhẹ rồi gật đầu, đạt được xác nhận Nguyên Du mới quay đầu đi tới Bách Bảo Các. Để đảm bảo kế hoạch được chu toàn hắn cần bên này giữ im lặng. Đây là bước đệm để Huyết Thần Hội gây được tiếng vang, đó cũng là lí do hắn để cho Vũ Xích Ngọc nghe được tổ chức của hắn. Bởi hắn đoán khi nàng về sẽ dùng các biện pháp để mò ra thông tin về cái tổ chức của hắn, nàng sẽ không tìm được gì mà ngược lại còn giúp hắn truyền bá sự tồn tại của Huyết Thần bởi một tổ chức được đích thân thiếu chủ Vũ gia đi hỏi thăm sao có thể không nhớ được chứ?

Tuy không đạt được thực chất tăng trưởng nhưng Nguyên Du cảm thấy thân thể của mình như nhẹ hơn, từng bước chân phóng đi cũng nhanh hơn, chẳng mất bao lâu hắn đã tới được Bách Bảo Các. Hắn bây giờ đã là người không ai muốn chú ý cũng khó bởi mới cách đây vài tiếng thôi Lâm gia đã bị hắn ghé thăm một chầu mà bọn họ không dám phản kháng tí nào. Bây giờ mỗi hành động của hắn đều có thể dẫn đến người khác chú ý, vậy nên chỉ cần hắn xuất hiện thôi là mọi người rất tự giác nhường ra một con đường cho hắn.

Nguyên Du quen đường, rất nhanh chóng đã tới được quầy bán rượu của Túy Lão, thấy một lão giả mặt mày nghiêm túc ngồi đó, Nguyên Du liền cười nói:

"Túy Lão dạo này ổn chứ?" Túy Lão nhẹ nhàng gật đầu, đẩy qua chỗ hắn một tờ giấy, Nguyên Du rất tự nhiên ngồi xuống rồi sau đó cầm lên tờ giấy đó, đúng là tờ giấy trong phong thư hắn kêu Vân Nhu Linh đưa cho Túy Lão.

"Ta đã có đủ tất cả nguyên liệu, nhưng thực hiện thế nào?" Nguyên Du lần này chậm chạp hơn rất nhiều, vô cùng bình tĩnh cầm lên một vò rượu rồi sau đó uống một hơi, đặt vò rượu xuống hắn mới chậm rãi nói:

"Cứ từ từ, vội gì. Vốn vết thương của lão là buộc phải phế tu vi rồi sau đó mới có thể trị dứt điểm nhưng bây giờ ta lại có một phương pháp không cần phải làm vậy. Lão nghĩ... chỉ với giao tình nông cạn đó của chúng ta thì ta sẽ giao ra phương pháp trị liệu mà không cần đổi bất kì thứ gì sao?" Nguyên Du cười nói, đôi mắt vô cùng sắc nhìn thẳng vào túy lão.
Bình Luận (0)
Comment