Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 115

Cũng không lâu lắm nửa lít máu đã bị rút ra khỏi người hắn, khuôn mặt của Nguyên Du hiện tại trắng nhách như mới bị đắp thêm một lớp phấn. Cả người hắn cứ lắc la lắc lư đứng không vững, bị rút năm giọt tinh huyết là đã quá lắm rồi mà còn bị rút thêm nửa lít máu nữa thì chưa ngất đi đã là may mắn. Sau khi bị rút máu, miệng vết thương đã ngừng chảy máu nhưng Nguyên Du không có ý gì là để nó chữa trị, bởi như hệ thống đã nói, huyết mạch của hắn có sức chữa trị rất mãnh liệt, vết thương cỡ này chỉ cần chưa tới năm phút là có thể khôi phục.

Hắn không làm vậy, chỉ vì một mục đích, để cho Triệu Tinh Kiếm nhìn thấy. Nguyên Du không chắc dù bản thân đã chữa trị cho cô nàng này thì tên đó có trung thành hay không, vậy nên vết thương này chính là một lời nhắc nhở nhẹ đến tên đó: ta vì nữ nhân của ngươi mà đổ không ít máu, vậy nên ngươi biết phải làm gì rồi đó. Hoặc nếu tên đó không hiểu thì vẫn để cho hắn cảm thấy áy náy. Ngoài ra, còn một mục đích nữa, đó là để cho hai tổ Thiên Tổ và Địa Tổ cũng như hai đứa đệ tử của hắn nhìn thấy, việc này là để củng cố sự trung thành của họ, vết thương này cũng sẽ như là một lời khẳng định: ta có thể vì các ngươi mà đổ máu, vậy thì các ngươi cũng phải vì ta mà đổ máu.

Không thể không nói chỉ từ một vết thương mà Nguyên Du gửi gắm vào đó không biết bao nhiêu mong chờ, mà gửi gắm là một chuyện, người khác có hiểu hay không thì lại là một câu chuyện khác. Sau khi đã truyền máu xong, hệ thống tiếp tục chỉ dẫn hắn phải làm gì:

"Tiếp theo, xâm nhập vào hồn thể của nàng, giống như lúc kí chủ ép buộc Bạch Vô Thiên nhưng lần này kí chủ chủ động rời khỏi nhục thân và tiến vào hồn thể của nàng." Nguyên Du gật gật đầu, ngồi xuống, hai chân xếp bằng. Sau khoảng một phút, từ cơ thể hắn chợt tỏa ra một loại khí tức quỷ dị, không phải là loại khí tức nho nhã như hắn vẫn thường hay thể hiện mà là một loại khí tức âm trầm, tàn bạo, nguy hiểm khiến người khác không rét mà run.

Từ trên đỉnh đầu của hắn chậm rãi nhô ra một thứ gì đó, tuy không biết là thứ gì nhưng tuyệt đối không phải là bản thân hắn. Sau khoảng hai ba phút, rốt cuộc thứ đó đã thành hình, một con quái thú đúng nghĩa. Nó phải cao ít nhất cả ba mét, cả cơ thể nó được bao bọc trong một lớp vảy màu đen. Móng chân móng tay mọc dài và nhọn hoắt, một miếng thép dày vài cm cũng chả là cái đinh gì với nó. Nó có một dải lông kéo dài từ giữa thân cho đến cái đuôi nhưng ở đó nó đã trở nên cứng cáp như thép, thậm chí có thể làm vũ khí tấn công. Trên đỉnh đầu nó mọc ra hai cái sừng uốn cong giống sừng dê nhưng cong hơn và nhọn hơn. Nó có một đôi mắt đỏ rực như ánh lửa, nó nhìn chằm chằm vào Nguyên Du, tựa như có thể nhìn thấu cả tâm can của hắn. Cái đuôi của nó đập nhẹ một cái nhưng lại có thể tạo ra một cơn gió nhẹ trong phòng kể cả khi nó chỉ là một hồn thể. Trên lớp vảy đen của nó cũng có không ít vết chém vết đâm, tựa như nó đã từng trải qua những cuộc chiến khốc liệt nhất. Nhìn thấy Nguyên Du, nó quỳ xuống một chân, để lộ ra sau lưng là hai cặp cánh, một cặp giống cánh dơi trong khi cặp còn lại thì không biết nó là của loài gì, chỉ biết những cái lông trên cái cánh này có thể đem ra làm một loại vũ khí chết người. Cái miệng dài như miệng sói của nó chậm rãi mở ra, để lộ ra một chất giọng hung bạo, đáng sợ như đến từ địa ngục:

"Kính chào....Chủ nhân...." Nguyên Du nhìn thấy nó, đôi mắt có chút mê man, giống như nhớ lại chuyện năm ấy, một câu chuyện hắn cho dù luân hồi thêm vạn kiếp nữa cũng chẳng dám quên đi. Chưa để Nguyên Du hoàn hồn, hệ thống đã cực lực thông báo, thậm chí thay vì là một màu xanh như thông thường thì bây giờ là màu đỏ, chứng tỏ nó đang vô cùng gấp gáp:

"Cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện địch nhân vô cùng nguy hiểm, cách kí chủ chưa đến 2m, yêu cầu kí chủ nhanh chóng rút lui!" Nguyên Du lần đầu tiên thấy hệ thống gấp gáp như vậy liền kinh ngạc vô cùng, nhưng có một chuyện khác khiến hắn càng chú ý hơn. đó là ngay cả hệ thống cũng không thể nhận diện được cái con quái vật trước mặt hắn là địch hay bạn. Nguyên Du thở dài, nói với hệ thống:

"Không cần hoảng loạn, nó không phải địch nhân." Tuy đã được Nguyên Du trấn an nhưng nó lại chỉ chuyển từ màu đỏ sang màu vàng, chứng tỏ nó vẫn không tin tưởng hoàn toàn lời của hắn. Nguyên Du thấy cảnh này chỉ đành giải thích, nhưng chưa kịp để hắn lên tiếng thì con quái vật kia đã giành lời nói trước:

"Hừ...Một thứ thấp hèn....cũng dám phục vụ cho....huyết mạch cao quý này sao....?" Giọng nói của nó vô cùng khinh bỉ, nhưng nội dung lại khiến Nguyên Du cảm thấy trời đất có chút xoay chuyển, thứ này vậy mà có thể nhìn thấy cả hệ thống? Không những vậy dựa theo lời nó thì hệ thống trong mắt nó cũng chẳng đáng một xu bởi vậy nó mới khinh thường như vậy. Hệ thống cũng không vừa, ngay lập tức phản bác dù nó biết chỉ có một mình Nguyên Du thấy được:

"Bổn hệ thống đường đường được Vạn Thiên đại nhân tạo ra, há có thể bị ngươi làm nhục!" Nhưng không ngờ, con quái vật ấy cười nhẹ nhưng vô cùng khinh bỉ, nó đáp:

"Vạn....Thiên....?....Chỉ là một đứa trẻ.....trước mặt....Hắc Long đại nhân....mà ta....lại được diễm phúc...phục vụ huyết mạch của ngài....lại được chính tay ngài tạo ra....từ hơn một vạn loại bản nguyên....ta gọi ngươi...là thấp hèn....thì có gì sai?" Con quái vật vô cùng ngạo nghễ nói. Lại bị khinh thường nhưng lần này hệ thống rõ ràng không dám đáp, có vẻ như người tạo ra nó so với người tạo ra con quái vật này kém hơn không chỉ một bậc, bởi vậy nó mới im lặng. Nguyên Du im lặng nhìn cuộc đối thoại của hai thứ này, trong lòng hắn nhanh chóng suy đoán thân phận thực sự của người đã tạo ra chúng, Hắc Long và Vạn Thiên. Hắc Long...Hắc Long....Hắc Long huyết mạch, đó là thứ đang chảy trong huyết quản của hắn, Nguyên Du mở to mắt kinh ngạc, xem ra thứ huyết mạch này còn đáng sợ hơn hắn suy nghĩ nhiều.

"Vô Thần, đủ rồi." Nguyên Du nói nhẹ nhưng con quái vật kia lại có thể nghe thấy rõ ràng, nó dừng lại điệu cười man rợ của mình rồi lại cúi đầu trước Nguyên Du, chờ đợi mệnh lệnh từ hắn. Nguyên Du lại có chút kinh ngạc, thứ này từ bao giờ trở nên nghe lời như vậy? Lúc trước muốn sai khiến thì còn phải nhìn tâm tình của nó, nó thích thì nó làm, không thì để đó dù có lạy lục van xin thế nào nó cũng chả thèm nhấc cái mông lên. Có vẻ việc này có liên quan đến huyết mạch của hắn. Nguyên Du tạm không nghĩ về chuyện huyết mạch, hắn thắc mắc:

"Làm sao ngươi lại ở đây, nếu ta nhớ không lầm thì ta ở thế giới kia đã chết rồi cơ mà?"

"Khà...khà...đúng là xa thật đấy....nhưng...chủ nhân ở đâu....bổn tọa sẽ ở đó.....dù có là vạn giới xa xôi.....dù có là trăm ngàn vị diện.....bổn tọa vẫn sẽ luôn tìm đến người....bởi người....chính là chủ nhân của ta......cũng là một trong những.....người được chọn......" Vô Thần đáp lại một cách hãnh diện cũng như vô cùng cung kính. Nhưng nghe giọng điệu đó, Nguyên Du có cảm tưởng cái chết của mình có liên quan đến thứ này nhưng nghĩ về chuyện đó cũng chẳng thay đổi được cái gì nên thôi, hắn cũng chẳng muốn nhắc lại, ở thế giới đó đã lầm lỗi quá nhiều rồi, bây giờ qua đây làm lại thôi.

"Được rồi, không giông dài với ngươi, ta muốn ngươi phục hồi hồn thể cho cô ta." Nguyên Du chỉ một nhón tay về phía nữ tữ đang rên rỉ do biến đổi trên giường. Nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, con quái vật vô cùng khinh thường mở miệng:

"Chỉ là sâu kiến....cũng dám vọng tưởng hấp thụ huyết mạch....cao quý này....?....May cho ngươi....đây mới chỉ là loại không thuần huyết....tỷ lệ sống sót không thấp...." Nguyên Du nghe lời nó nói cứ bị đứt quãng khiến hắn có chút khó chịu nhưng cũng không nói gì, vốn ý tưởng của hắn là dùng hồn thể của mình để tiếp xúc với hồn thể của cô ta, khiến cho hồn thể hai người có một mối liên kết tuy không sâu nhưng ít nhất vẫn đủ để cô ta cảm kích. Từ đấy mới có thể dễ dàng khống chế cô ta và Triệu Tinh Kiếm, nhưng bây giờ lại lòi ra cái thứ này khiến hắn có chút đau đầu, hắn cũng không hiểu vì sao không thể gọi ra hồn thể của mình dù cho hắn cảm nhận rõ ràng nó trong bên trong cơ thể.

Vô Thần đi đến nữ tử đó, không cần Nguyên Du chỉ dạy phải làm gì, chỉ thấy một tay của nó hóa thành trảo, đâm thẳng vào giữa ngực cô ta. Nhưng thật kì diệu khi bàn tay của nó vẫn xuyên qua trong khi cơ thể nàng ta không có chút vết thương nào. Sau khi mày mò vài ba giây, nó lôi lên một cái hồn thể giống nữ nhân đang nằm trên giường như đúc, chỉ khác là hồn thể do bị tổn thương kèm theo bị Vô Thần đối xử mạnh bạo như vậy đã sớm ngất đi, không rõ thế gian đang có chuyện gì xảy ra.

"Chủ nhân....muốn một tòa thành.....hay chỉ trong phạm vi tòa nhà này....?" Nó hỏi một câu không đầu không đuôi nhưng Nguyên Du hiểu ý nó, đáp:

"Phạm vi cả tòa thành đi, dù sao càng ít người thấy lạ càng tốt, nơi này vẫn còn tác dụng với ta."

"Vâng." Vô Thần được Nguyên Du cho phép liền nở một nụ cười ma quái, trên cơ thể của nó chợt mọc ra cực nhiều cái miệng hướng về tứ phương tám hướng hút lấy cái gì đấy. Dưới chân nó, hắc ám không ngừng nhộn nhạo như mặt nước trước cơn gió, sau đó nó nén lại chỉ bằng một hạt cát rồi bằng một tốc độ không ai có thể thấy cũng như cảm nhận bắn ra ngoài, vượt qua tất cả vật cản cứ như chúng chẳng là gì. Một tòa thành rộng lớn tốn chưa tới một phần vạn của giây đã bị nó lan tỏa. Nguyên Du thấy nó sử dụng cái bóng thành thạo như vậy liền có chút hâm mộ, bây giờ hắn mới biết được lúc trước nó dùng thứ gì để giết được kẻ địch cách cả một quốc gia, ra là cái bóng.

Ma Giống!

Vô Thần vẫn gọi chiêu này như vậy, theo như nó giải thích thì sẽ đặt một hạt giống vô cùng nhỏ dưới bóng của kẻ địch trong phạm vi cái bóng của nó đi qua. Nhờ cách này thì dù có là đứng ở trên tinh cầu khác nó vẫn có thể giết được, ngoài ra thì hạt giống này cũng có thể không ngừng hấp thụ sinh lực, sức mạnh, tuổi thọ, trí nhớ, cảm xúc và thậm chí là cả khí vận của người khác. Vẫn dựa theo lời nó nói thì chiêu này không có giới hạn khoảng cách, chỉ cần bị cái bóng của nó chạm vào là được, và cũng không có giới hạn cho việc hấp thụ, tức là nó muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Sau khoảng vài giây hấp thụ mỗi người một ít, nó lại truyền về cho nữ tử kia, các vết nứt trên hồn thể của nàng có thể bằng một tốc độ mắt thường nhìn thấy được lành lại, hồn thể cũng trở nên cứng cáp hơn. Sau một hai giây truyền phần nhỏ hồn lực để chữa trị cho nàng, nó quệt miệng, có chút không thỏa mãn nói:

"Ít như vậy....Chủ nhân.....có cần đặt Ma Chủng vào hồn thể của thứ này?"

Nguyên Du nghe tới hai từ Ma Chủng liền không tự chủ được mà tóc gáy dựng hết lên nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra vô cùng mừng rỡ, ngay lập tức gật đầu. Có thứ này thì chẳng sợ cô ta phản kháng nữa rồi. Kế hoạch của Nguyên Du vì sự xuất hiện của Vô Thần mà có chút thay đổi, nhưng đây là theo chiều hướng vô cùng tích cực, đến mức hắn cảm thấy như mình đang mơ.
Bình Luận (0)
Comment