"Hả? Tiểu tử ngươi muốn chết!"
"Không biết sống chết!"
"Ngu xuẩn!"
"..." Hàng chục tiếng nói vang lên với mục đích hạ nhục Nguyên Du, tất cả là bởi vì lời nói ngạo mạn vừa rồi. Cũng dễ hiểu khi thần tượng từ nhỏ của bọn hắn bị khinh bỉ, hạ nhục như vậy thử hỏi ai không tức? Lâm Vũ Thần lông mày nhíu lại, muốn đi lên cho bọn chúng một bài học thì Nguyên Du đã cản lại, cười nói:
"Nhớ ta đã từng nói gì sao? Không giết người vô tội. Bọn hắn đúng là có mấy lời làm nhục ta nhưng cứ cho bọn hắn một cơ hội sửa sai đã, rồi sau đó có giết cũng chưa muộn." Lâm Vũ Thần gật gật đầu rồi trở về vị trí vốn có của mình. Lục Sơn thấy dân chúng vì mình mà nhục nhã Nguyên Du khiến trong lòng hắn vô cùng tự hào, ngạo nghễ, đây chính là đám dân do chính tay hắn bồi dưỡng a. Kì thực Lục Sơn cũng chỉ là một kẻ bị Lục Gia trục xuất, được họ thương tình bao năm nên cho cái tòa thành chim ăn đá gà ăn sỏi này. Nhưng họ không biết rằng tòa thành này lại phong ấn một thực thể quyền năng vô cùng, Lục Sơn vô tình biết điều này cố hết sức để khống chế nó nhưng cũng chỉ được một chút, một chút này cũng chỉ đủ để gieo vào trong đầu người dân trong thành hắn vĩ đại cỡ nào, vậy nên họ mới quá khích khi hắn bị xúc phạm như vậy.
"Tiểu tử, cho ngươi ba giây để rút lại lời nói vừa rồi." Lục Sơn tỏ vẻ cao thượng nói. Nhưng đáp lại lời nói ấy chỉ là vẻ mặt khinh miệt của Nguyên Du, hắn đáp:
"Lão già, ta cũng cho ngươi ba giây cút ra khỏi thành trước khi ta giết ngươi." Lục Sơn nghe vậy hiển nhiên nào có vừa lòng, một ngón tay chỉ thẳng vào Nguyên Du, ngay lập tức bốn người mặc áo đen nhảy ra khỏi đại đội xông thẳng về phía Nguyên Du. Nguyên Du cũng chỉ cười, tương tự một ngón tay chỉ thẳng vào bốn người đó, nói:
"Thiên Tổ, khai hỏa!" Lời nói vừa dứt, bốn tiếng nổ lớn liền vang lên, bốn tên mặc áo đen chạy chưa được mười mét đã nằm xuống về với đất mẹ, trên trán của chúng có một lỗ tròn vo, máu cũng từ từ chảy ra. Thấy bốn người bên mình chết không rõ lí do, Lục Sơn hơi nhíu mày, lại ra lệnh cho thêm vài tên nữa ra. Nhưng cũng giống như lúc nãy, không cần Nguyên Du ra lệnh lại có thêm sáu tiếng nổ lớn nữa vang lên, lại một lần nữa sáu người không rõ nguyên nhân chết đi. Nguyên Du thấy cảnh này liền nở nụ cười thỏa mãn, đúng là đầu tư không sai. Do là kinh tế không cho phép vậy nên hắn chỉ mua được mười khẩu súng, mỗi khẩu tốn tới tận 100 vàng, mỗi băng đạn lại bán riêng chứ không được mua trọn gói, vậy nên để đào tạo ra mười người này hắn đã đặc biệt dành ra một khóa địa ngục dành cho bọn hắn. Mặc dù có chát một chút nhưng thành quả đúng là không chê vào đâu được, mười khẩu súng ngắm cùng với mười băng đạn được giao cho bọn họ hắn cũng yên tâm. Mấy người còn lại do không vượt qua được bài kiểm tra nên cũng chỉ có thể xài cung hoặc ná.
"Ngươi đã làm gì họ?" Lục Sơn mắt nhíu lại nhìn thẳng vào tiểu tử vẫn một mực bình chân như vại trước mắt, chỉ một cái chỉ tay, chỉ mười tiếng nổ phát ra đã có mười người bên hắn chết đi, chuyện này quá mức kì lạ. Nguyên Du chỉ nhún nhún vai tỏ vẻ không biết nhưng con mắt khinh thường kia vẫn ở đó khiến lão cực kì giận. Lục Sơn lại chỉ tay vào bảy người trước mắt, nói lớn:
"Giết hết cho ta, nam giết nữ hiếp, cướp được cái gì là của các ngươi!" Lục Sơn có dự cảm không lành về chuyện này vậy nên lão muốn nó kết thúc nhanh nhất có thể. Đại đội ngay lập tức ồ lên một tiếng vang trời rồi ngay lập tức lấy tinh thần lao thẳng đến. Nguyên Du thấy cả ngàn người đang lao đến cũng không chút sợ hãi đứng đấy, nói thầm:
"Tam Lang, ngươi đi tiếp đại ca của ngươi đi, dù sao ngươi cũng không muốn hắn chết, phải không?" Tam Lang không đáp chỉ chậm rãi gật đầu rồi sau đó biến mất. Đối với hắn hiện tại kể từ khi tên đó bỏ rơi ba người vào tay Nguyên Du thì họ đã không còn xem hắn là lão đại, người bây giờ có thể khiến bọn hắn hoàn toàn trung thành chỉ có Nguyên Du, chính người này đã ban cho bọn hắn một cuộc sống mới, một thân phận mới mặc dù không khác với lúc trước nhưng bọn hắn vẫn cảm nhận được một thứ, đó là tình người, sự cảm thông của Nguyên Du dành cho những sát thủ.
Cảm nhận bóng lưng của Tam Lang đã dần đi xa, Nguyên Du lại nhìn tới đại đội đang nhanh chóng chạy đến, hắn xòe ra bàn tay rồi nắm chặt nó lại. Những kẻ xấu số chạy đi trước ngay lập tức trúng chiêu, Ảnh Mâu vừa tung ra là lấy mạng của gần năm mươi người, tuy con số đó rất nhiều nhưng cơ bản vẫn chẳng thấm vào đâu so với đại đội đông đảo.
"Để thiếp dọn một chút, dù sao thì Địa Tổ di chuyển vẫn khá chậm, phải không?" Vân Nhược Hân nở một nụ cười quyến rũ khiến không ít người trong đại đội dâng lên dục hỏa. Nguyên Du thấy nàng tự tin như vậy cũng cười đáp lại rồi chủ động lùi xuống một bước, hàm ý nhường lại sân khấu cho nàng. Vân Nhược Hân đứng trên tiền tuyến hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, Chiến Hồn lại được gọi ra.
Vân Nhược Hân đứng đấy, sau lưng nàng chính là một con Ngục Hàn Phượng cũng chính là chiến hồn của riêng nàng. Nàng rút ra thanh kiếm bên hông, tụ linh khí trên mũi kiếm, Ngục Hàn Phượng cũng hiểu ý chủ động hòa nhập vào trong chấm linh khí đó. Sau khi đã tụ tới cực hạn, nàng đẩy nhẹ mũi kiếm về phía trước.
Kỉ Nguyên Băng!
Ngay lập tức, một trận bão tuyết tỏa ra từ chấm linh khí đó, tuyết trắng bao phủ bán kính vài trăm mét khiến bọn hắn lạnh run. Nhưng đó chưa phải là hết, Ngục Hàn Phượng được giải thoát ngay lập tức tung cánh bay thẳng quét ngang trận địa quân địch. Mấy cây gai băng trên người nó hiện tại chính là một đại sát khí, nó bay tới đâu người chết tới đó, máu nhuộm đỏ cả một vùng tuyết. Sau khoảng một phút cơn bão chậm rãi yếu dần rồi mất hẳn, nhưng hậu quả nó để lại vẫn chưa mất, phải có ít nhất cả trăm người đã bị chiêu này giết chết, cũng không ít người bị thương đưa ra hậu phương. Vân Nhược Hân thấy không có bao nhiêu người chết cũng chỉ hơi thất vọng, tra kiếm vào bao rồi buồn bã quay về bên cạnh Nguyên Du. Thấy nàng như vậy, hắn đưa tay xoa xoa đầu nàng an ủi:
"Không sao cả, lần đầu làm được vậy đã là rất tốt." Vân Nhược Hân hiển nhiên không chấp nhận kết quả như vậy, để Nguyên Du xoa đầu một chút rồi lại quay vào bên trong Vân gia mặc kệ khung cảnh sắp tới sẽ huyết tinh thế nào nàng cũng không còn tâm trạng để xem. Thấy Vân Nhược Hân thất vọng như vậy Nguyên Du cũng không biết làm thế nào để an ủi nàng, chỉ có thể mặc nàng rời đi. Bốn đứa đệ tử quan sát nãy giờ, chiến ý cũng tăng rất cao nhưng lại không có cơ hội thể hiện. Bây giờ sư nương đã đi thì đây chính là sân khấu của bọn hắn, không cần Nguyên Du cho phép chúng đã xông lên, thậm chí ngay cả thường rất bình tĩnh như Lâm Vũ Thần cũng không nhịn được mà xông lên chiến đấu.
Nguyên Du nhìn đám trẻ trâu đó cũng chỉ biết thở dài ngao ngán, hắn cũng chuẩn bị để giải cứu bọn chúng bất kì lúc nào rồi. Năm con người không hề sợ hãi xông lên, bởi họ biết đằng sau họ có thứ gì, họ đang muốn chứng tỏ cái gì cũng như họ muốn bảo vệ cái gì. Cả năm nhất tề rút ra vũ khí của mình, cũng khá đa dạng, người cầm dao găm, kẻ cầm trường kiếm, người cầm trường tiên cũng có kẻ cầm thương, đặc biệt có một người trên hai tay là hai bộ móng vuốt.
Năm người cùng chém giết không hề sợ hãi, dù cho có bị tổn thương, dù cho có bị đè ép cũng không hề dừng lại. Nguyên Du đứng từ xa thấy bọn họ quyết tâm như vậy cũng nở một nụ cười tự hào, đúng là đệ tử hắn đào tạo ra có khác, rất có chiến ý. Nhưng năm người thì hoàn toàn không đủ sức chống lại đại đội cả ngàn người vậy nên sau khi giết được tên địch thứ vài trăm họ đã bị Nguyên Du cưỡng ép đưa về hậu phương chữa trị. Tuy hình ảnh lao vào rất chi là dũng mãnh nhưng hậu quả sau khi về cũng đáng sợ, không một ai lành lặn cả, dù cho có là Vân Hồng Tuyết hay Vân Nhu Linh khi vào trong đó cũng bị chém như thường. Nhưng nhờ sự dũng mãnh ấy cũng như sự bòn rút mạnh mẽ của Nguyên Du mà đại đội bây giờ cũng chỉ còn chưa tới sáu trăm. Nguyên Du lại sử dụng thêm Ảnh Mâu, số lượng ngay lập tức thay đổi chỉ còn hơn năm trăm.
Ảnh Mâu trong mấy trận số lượng lớn đánh quần chiến thế này mới có thể phát huy được hết tất cả sức mạnh vậy nên mới có nhiều tên bị giết như vậy. Nhìn số lượng chỉ còn năm trăm và khuôn mặt đã thấm nhuần sự sợ hãi kia, Nguyên Du nở một nụ cười lạnh lẽo, hắn không có ý định để tên nào chạy thoát đâu, dù sao điểm kinh nghiệm và vàng nhiều thế cơ mà. Mặc dù trận chiến tới giờ cũng đã diễn ra hơn hai canh giờ đồng hồ nhưng khoảng cách sáu mươi mét thật giống như một cái lạch trời, dù cố thế nào chúng cũng không vượt qua khỏi con số bốn mươi mét đã bị hạ gục. Loại lực lượng này thật quá mức đáng sợ, đúng là đối mặt với sức mạnh tuyệt đối thì số lượng cũng chỉ là con số.
"Địa Tổ, ra trận!" Đáp lại lời kêu gọi của Nguyên Du, một tiếng hô lớn vang trời đầy khí thế vang lên. Cánh cổng Vân gia lại một lần nữa mở ra, để lộ đằng sau nó chính là rất nhiều người mặc giáp tay cầm binh khí vô cùng tự hào đứng đấy. Đứng đầu chính là một thiếu niên vóc dáng to lớn, cơ bắp cuồn cuộn nhưng khuôn mặt lại vô cùng chất phác, tuy bây giờ khí thế rất lớn nhưng cũng không che đi được vẻ chất phác thật thà của cậu.
Được Nguyên Du cho ra trận, Địa Tổ vô cùng phấn khích gào to rồi phóng nhanh ra, hoàn toàn không chút nào sợ chết. Bọn hắn đã được Nguyên Du huấn luyện theo một kiểu địa ngục thực sự, thậm chí còn có vài kẻ xém chút chết vậy nên đối với họ chết cũng chỉ là một trạng thái mà thôi. Tất cả thành viên Địa Tổ nâng cao binh khí gào to, bước chân không hề dừng lại mà tiếp tục tiến lên như không còn ngày mai.
"Thiên Tổ, Linh Tổ tùy trường hợp mà tiếp ứng! Trận này sẽ đánh dấu cho sự tái sinh của Huyết Thần Hội!!" Nguyên Du đứng trên chỗ cao gào to.
"Vô Thần, đây là một bữa tiệc hoành tráng đấy, có tiêu hóa nổi không?" Nguyên Du cười nói với cái bóng của mình.