Tại một mảnh rừng không xác định, có một bóng đen liên tục di chuyển giữa các cành cây. Người đó mặc trên mình một cái áo choàng đen và đeo một cái mặt nạ vô diện màu trắng khiến không ai có thể biết được đằng sau lớp mặt nạ ấy là ai.
"Còn bao lâu nữa." Người kia chợt lên tiếng nói một mình, hoặc nói đúng hơn là nói với một thứ chỉ những người cùng đẳng cấp mới thấy được. Người đó không ai khác chính là Vô Thần đang trong thân xác của Nguyên Du. Hệ thống được hắn hỏi, ngay lập tức liền trả lời:
"Dựa theo tính toán thì còn khoảng một tiếng nữa là sẽ tới nơi." Vô Thần ừm nhẹ một cái, hắn đã chạy không ngừng nghỉ với tốc độ cao nhất này đã một tuần lễ. Do đây chỉ là thân xác đã chết nên hắn không cảm thấy chút mệt mỏi nào, ngược lại càng đến gần đích thì hắn càng phấn khích, dù sao cũng đã quá lâu kể từ lần cuối hắn lấy lại được thân xác rồi.
"Dù chúng ta có chung mục đích nhưng ta yêu cầu ngươi làm việc vẫn phải có chừng mực, đừng mang về quá nhiều tiếng xấu cho kí chủ." Hệ thống hiển nhiên biết được Vô Thần đang nghĩ gì nên ngay lập tức lên tiếng cảnh báo. Vô Thần nghe vậy cũng chỉ cười xòa cho qua, không phải chỉ có hệ thống là quan tâm đến kí chủ thôi đâu. Cả hai lại im lặng, Vô Thần vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Bốn mươi lăm phút nhanh chóng trôi qua, treo mình trên một ngọn cây cao, Vô Thần nhìn về tòa thành tráng lệ ở phía xa. Đó là một tòa thành rộng lớn với những bức tường thành cao ít nhất mười lăm mét, và dày ít nhất ba mét. Bên trên bức tường thành là hàng ta binh sĩ luôn đi tuần suốt ngày đêm, ai cũng được trang bị những món vũ khí tốt nhất và những bộ giáp tốt nhất. Bên dưới tường thành là một hàng dài người chờ để được đi vào thành, có xe ngựa, có xe thương nhân, hay chỉ đơn giản là một cỗ xe ngựa, thậm chí còn có người đi bộ theo nhóm theo đoàn, tất cả xếp thành một hàng dài ít nhất mười mét để chờ được vào. Bên trong tòa thành là những ngôi nhà lớn được xây lên cao, mỗi căn phải cao ít nhất hai ba lầu, thậm chí còn một cái cao khoảng hai trăm mét được xây ở một góc của tòa thành. Xung quanh tòa kiến trúc đó còn hàng ta những tòa kiến trúc to lớn vô cùng cổ kính khác. Nhưng nổi bật nhất vẫn là một tòa cung điện tráng lệ hơn tất cả được xây ở phía cuối tòa thành, nó cao khoảng trăm mét, rộng cả cây số, bên trên liên tục có người tuần tra, tòa cung điện này được xây theo kiểu phong kiến phương đông lúc xưa, tạo ra một cảm giác vô cùng uy nghi nhưng cũng không kém phần nho nhã.
Mặc dù những thứ đó đối với người bình thường là vô cùng đáng ngưỡng mộ nhưng đối với Vô Thần cũng không có gì đáng nhắc đến, ở tộc bọn hắn dù là cái nhà xí nó còn tráng lệ hơn thế này rất nhiều. Biết sự so sánh của mình có chút khập khiễng, Vô Thần cũng chỉ đành chấp nhận. Thả mình rơi xuống từ ngọn cây, bằng một cú xoay người tuyệt đẹp Vô Thần vô cùng đơn giản đáp đất bằng một tư thế siêu ngầu, mặc dù biết nó là thừa thãi, không những vậy còn dễ khiến cơ thể gặp chấn thương nhưng Vô Thần vẫn không nhịn được mà làm vậy, do ảnh hưởng từ Nguyên Du nên hắn nghĩ thế là ngầu.
Chậm rãi bước đến tòa thành, Vô Thần có chút thở dài, không phải hắn cảm thấy chán, chỉ đơn giản là không biết làm gì tiếp theo mà thôi. Mặc dù kế hoạch là hồi sinh Nguyên Du nhưng thực hiện thế nào thì cũng đành chịu. Bí pháp của hắn có thể lấy đi phần Âm của nữ nhân nhưng đó chỉ là trong trường hợp người nguyện ý, mặc dù có thể cưỡng hiếp để hấp thụ phần Âm nhưng chất lượng và số lượng sẽ rất thấp vậy nên nếu không đến bước đường cùng nó sẽ không làm vậy, dù sao đây cũng là thân xác của Nguyên Du.
Vô Thần chậm rãi đi về tòa thành, chỉ mất khoảng nửa tiếng hắn rốt cuộc đã đi ra khỏi khu rừng cũng như đã nhìn thấy đoàn người đang xếp hàng chờ vào thành kia. Lại thở dài, đoàn người này biết chờ đến bao giờ đây, ở đây cũng phải có năm mươi người chứ ít ỏi gì. Nhưng thở dài quy về thở dài, hắn vẫn phải chờ, một buổi sáng nhanh chóng trôi qua nhưng cái hàng vẫn chẳng nhích lên được bao nhiêu.
"Mẹ, biết vậy mang theo tấm chiếu rồi, chờ bọn này vào thành xong chắc ta cũng ngủ được một giấc." Vô Thần làu bàu nói, mặc dù nói là thế nhưng đó cũng chỉ là do nó muốn phát tiết sự khó chịu của mình mà thôi. Buổi trưa lại trôi qua, đã đến buổi chiều, Vô Thần rốt cuộc đã tiếp cận rất gần tòa thành, trước mặt hắn chỉ còn không tới mười lăm người nữa, thấy được thành quả cả ngày của mình rốt cuộc sắp được đền đáp khiến Vô Thần có chút thoải mái. Chiều qua thì tối đến, rốt cuộc trước mặt hắn chỉ còn một người nữa thôi, vốn đang định hét lên vui sướng thì bất chợt dị biến nổi lên.
Từ phía xa nhưng không biết từ hướng nào có một chiếc xe ngựa chạy nhanh tới, xung quanh nó còn được bảo vệ bởi hơn năm người cưỡi ngựa khác. Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu bọn hắn không chen vào trước mặt Vô Thần, tâm trạng vốn đang vui vẻ nhưng vì một chuyện này mà trở nên sa sầm hơn bao giờ hết, Vô Thần liền quát:
"Đây là chỗ ta vất vả đứng từ sáng đến giờ, các người dựa vào cái gì mà cướp?" Vô Thần đã rất bình tĩnh rồi, nếu là lúc trước thì chẳng cần nói gì cả, trực tiếp lên cào nát từ đường nhà bọn hắn là được rồi. Đám người phía sau nghe Vô Thần nói vậy liền vô cùng kinh ngạc rồi sau đó chậm rãi xì xào bàn tán với nhau chuyện gì đó, những người đi ngựa kia thì lại nhìn Vô Thần với một cặp mắt vô cùng khinh bỉ, thậm chí là đám lính còn nhìn Vô Thần một cách vô cùng khó chịu.
"Ngươi nói cái gì?" Tên dẫn đầu quay ngựa lại hỏi, thấy cảnh này mọi người liền không đành lòng nhắm mắt lại. Chưa để Vô Thần trả lời, một tên lính đã vội đi lên giải hòa:
"Quách gia, có gì từ từ nói, có thể đây là người mới chưa biết đến danh ngài...." Không để lời của tên lính đó nói hết, tên dẫn đầu được gọi là Quách gia kia liền trực tiếp vung lên một kiếm chém bay đầu tên lính, ngay lúc đó cũng lộ ra tu vi, chỉ là Chiến Linh cảnh mà thôi. Tên lính còn lại thấy vậy liền cười cười, ngay lập tức nịnh:
"Quách gia ngài đúng là anh minh thần võ, ra tay quyết doán không sợ máu rơi,..." Chỉ việc nghe thấy mấy lời nịnh bợ đó thôi cũng đủ khiến Vô Thần khó chịu. Hắn nhìn vào toa xe ngựa kia, từ nãy đến giờ hắn cứ thấy nó không đúng chỗ nào, Chân Nhãn của cơ thể ngay lập tức được thi triển, khung cảnh bên trong ngay lập tức hiện rõ ra. Đó một tiểu cô nương đang bị trói chặt, nhưng đó không phải là thứ khiến Vô Thần sững người, thứ khiến hắn kinh ngạc hơn cả đó là phần Âm của cô ta rất nhiều, thậm chí có thể cô ta còn trinh, chỉ như thế thôi đã đáng giá để Vô Thần cứu rồi.
"Thả cô gái trong toa xe ra, ta tha mạng cho ngươi." Mặc dù chỉ có thể nhìn lướt qua một chút nhưng Vô Thần vẫn có thể chắc chắn cô ta rất xinh đẹp, đã xinh mà phần Âm lại còn rất nhiều, chỉ cần một trong hai lí do thôi cũng đủ để Vô Thần ra tay rồi. Tên dẫn đầu kia nghe vậy chưa kịp nói gì thì một tên cấp dưới của hắn đã lên tiếng chê cười:
"Hahaha, đùa gì th-" Lời nói của tên đó bất chợt dừng lại, cái cơ thể không đầu của tên đó ngay lập tức trào ra một cột máu lớn bắn tung tóe xung quanh mà trên tay Vô Thần đã lại xuất hiện cái đầu, nó vẫn còn vẻ mặt sợ hãi khi cảm thấy cái chết tới gần ấy.
"Ta chỉ cần có hoặc không, dư một lời - chết!" Nói rồi Vô Thần bóp nát cái đầu kia khiến tay hắn ngập trong máu tươi và não nhầy nhụa, hai con người của tên đó ngay lập tức bay ra ngoài rơi trên mặt đất rồi sau đó bị Vô Thần không chút thương tiếc dẫm nát.
Tốc độ này quá nhanh! Mọi người ngay bắt đầu cảm thấy hôm nay Quách gia có vẻ đã đá trúng một cục đá lớn rồi, sơ sẩy một chút là chầu ông bà ngay. Quách gia thấy tiểu đệ của mình bị giải quyết nhanh như vậy liền không tự chủ được mà nuốt nước bọt, hắn ngay lập tức nói với đàn em:
"Tất cả chuẩn bị chi-" Cũng giống như lúc nãy, lời nói cũng không thể tiếp tục được mà ngay lập tức dừng lại, cỗ thi thể không đầu của Quách gia chậm rãi ngã xuống khỏi lưng ngựa rồi sau đó chậm rãi phun ra máu tanh. Vô Thần nhìn đám lính xung quanh, vô cùng đơn giản bóp nát cái đầu kia rồi sau đó vứt đống bã còn lại sang một bên đường. Đám đàn em đã không còn dám nói gì nữa, ngay lập tức chạy tứ phía, không thấy ngay cả Chiến Linh cảnh cũng bị gặt đầu như chơi sao? Cỡ này còn đánh đấm gì nữa? Nhìn thấy đám bại binh cuống cuống rút lui, Vô Thần chỉ nở một nụ cười khinh bỉ, từ dưới bóng của hắn chợt xuất hiện năm cây đại thương, tất cả không cần không hắn ra lệnh đã mỗi cây một phương gặt lấy sinh mệnh.
Đám người bây giờ đã không còn dám khinh thường Vô Thần, có con quái vật nào chỉ trong chưa tới mười giây đã tiêu diệt một đội chỉ toàn Võ Hồn cảnh và một Chiến Linh cảnh không? Vô Thần dù giết chết nhiều người như vậy nhưng khuôn mặt vẫn vô cảm không chút tiếc thương nào, hắn phẩy tay làm bay đi hết vết máu và vết sền sệt của mấy bộ não kia, tuy vậy mùi tanh tưởi vẫn còn dính ở đấy không trôi đi.
Bước đến gần chiêc xe ngựa, Vô Thần vô cùng nhẹ nhàng mở ra cánh cửa xe ngựa, một tiểu cô nương khoảng mười lăm tuổi ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Vô Thần bước lên xe, tiến đến gần cô gái, hắn càng tiến đến thì cô ta lại càng sợ, thấy vậy, hắn nói:
"Không cần sợ, ta đến cứu ngươi." Nói rồi hắn liền ngồi xuống tháo trói cho thiếu nữ, đồng thời tháo luôn miếng khắn bịt miệng. Một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn, mặc dù cơ thể có rất nhiều đòn roi cũng như khá gầy nhưng hắn tin chỉ cần ăn uống đầy đủ thì cô nương này nhất định sẽ trở thành tiên nữ trong mộng của biết bao nhiêu người.
"Tự đi được chứ?" Không để thiếu nữ trả lời, Vô Thần đã nhanh chóng ôm nàng xuống khỏi xe ngựa. Lần đầu tiên được ra khỏi xe ngựa sau một chuyến đi dài, cô gái có chút không quen nhưng quen rồi thì cô ta mới bất ngờ. Những người đi theo bắt cóc mình đều đã chết rồi, bằng chứng là vẫn còn mùi máu tanh thoang thoảng và nàng vẫn nhớ rõ bộ y phục của bọn chúng.
"Yên tâm, ta giết hết chúng rồi, từ giờ em sẽ là của ta, xem như là một chiến lợi phẩm đi." Thiếu nữ nghe vậy cũng không biết nên cười hay nên khóc, rốt cuộc thì đây là may mắn hay bất hạnh?