Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 16

Dạo bước trên con đường nhộn nhịp, Nguyên Du hết ngó đông lại nhìn tây, hắn đang tìm thứ gì đó để ăn nhưng không biết ăn gì a. Ở đây đích thực có quá nhiều món ăn hắn chưa từng nhìn thấy, giống như một món thịt gì đó được nướng chung với rau ở một quầy đồ ăn tỏa ra mùi thơm khiến hắn khó lòng kiềm chế, nhưng bên kia lại có một loại bánh có nhân là gì đó có vẻ rất ngon và còn rất thơm, chưa để hắn quyết định xong thì mùi hương đồ ăn từ bốn phương tám hướng nhanh chóng xộc lên mũi của hắn khiến hắn cực kì khó lựa chọn trong việc nên ăn món nào và bỏ món nào. Nhìn xung quanh một vòng, hàng chục loại đồ ăn bắt mắt hiện lên trong tầm mắt của hắn khiến cái bụng sớm đã đói meo của hắn reo lên. Đứng ngây người một lúc, hắn quyết định không bỏ món nào cả, hôm nay mỗi món một ít. Bước tới quầy bán thịt nướng gần đó, hắn mua vài xiên thịt nướng.

Vừa đi vừa thưởng thức mĩ vị này, hắn không khỏi cảm thán món này đúng là ngon a, nhìn sang một tiệm bán bánh, hắn không nghĩ ngợi chút nào ăn hết mấy xiên thịt nướng rồi bước vào tiệm bánh. Chưa tới mấy phút sau hắn đã ra ngoài, trên tay còn cầm hai ba cái bánh, miệng không ngừng thưởng thức. Lại nhìn sang một chỗ khác, Nguyên Du không chờ đợi chút nào liền bước tới đó, hắn quyết định tối nay phải thử hết mấy món này mới được. Một lần thử thưởng thức toàn bộ món ăn của hắn tiêu tốn gần cả tiếng đồng hồ mới miễn cưỡng ăn gần hêt, không phải quán ăn ở đây nhiều mà là do túi tiền của hắn không đủ a, nếu như có nhiều hơn thì tối nay hắn đã có thể mỗi thứ một miếng rồi.

Đi dạo quanh các con đường để tiêu hóa đồ ăn, Nguyên Du không khỏi cảm thán đồ ăn đúng là một đại hung khí sát hại túi tiền a, hắn chỉ thử chưa tới 15 món đã gần hết tiền, hắn quyết định điều cần thiết nhất hiện tại mình cần làm chính là kiếm tiền. Sau khi lên quyết tâm thì hắn lại lập tức xìu xuống, cho dù quyết tâm cỡ nào nhưng không có phương pháp kiếm tiền thì có thể làm được gì a? Ánh mắt chán nản nhìn xung quanh, hiện tại đi dạo đối với hắn đã mất đi gần như tất cả sức hút, nếu không phải hắn cảm thấy bụng còn hơi căng thì còn lâu mới đi tiếp.

Dạo quanh những con phố nhộn nhịp nhưng bây giờ tâm tình của hắn không tốt, thành ra cái dạo phố này cũng không có gì quá thu hút hắn, đúng lúc này, ngay khóe mắt hắn, một bóng dáng quyến rũ hiện lên, lập tức thu hút mọi ánh mắt của người đi đường. Nguyên Du cũng thuận tầm mắt ngoảng đầu lại thì thấy bóng dáng quyến rũ đó là Vân Nhược Hân, không chần chờ, hắn lập tức bước đến bên cạnh nàng, cảm giác ủ rũ lúc nãy biến mất tăm mà bây giờ thay vào đó là một sự vui vẻ ra mặt. Đi chơi với người đẹp ai mà không thích?

"A, Nguyên Du, ngươi vậy mà cũng ở đây sao?" Vân Nhược Hân đang đi dạo thì thấy Nguyên Du lập tức nói lớn nhằm thu hút sự chú ý của hắn nhưng rồi nàng chợt hối hận, nàng gọi lớn như vậy, nếu như hắn thật bước lại gần nàng thì tên tuổi của hắn sẽ bị truy khắp thành mất. Nguyên Du không nghĩ nhiều như vậy, không nói một lời liền bước tới bên cạnh Vân Nhược Hân, hoàn toàn bỏ qua con mắt ghen ghét, đố kị của mọi người xung quanh. Vân Nhược Hân thấy hắn vậy mà thật đi tới, còn đi bên cạnh nàng trong lòng không khỏi thở dài, nếu thât có chuyện gì xảy ra nàng cũng sẽ chịu trách nhiệm chung với hắn, xem như là tạ lỗi.

"Vân cô nương, ngươi cũng đi dạo sao?" Nguyên Du hỏi, hoàn toàn không xem mấy ánh mắt kia ra gì, nếu có bản lĩnh thì lại đây cướp nũ nhân với ta, đứng đó trừng mắt làm được gì. Vân Nhược Hân sau khi nghe Nguyên Du hỏi cũng chỉ khẽ gật đầu, dẫn bước đi trước, Nguyên Du cũng không nhanh không chậm đi song song với nàng. Cả hai cứ thế tiến bước, không ai mở miệng nói câu nào, Nguyên Du thì là do không biết cách mở miệng với người khác phái, còn Vân Nhược Hân thì do căng thẳng, đi chung với một nam nhân, lại còn không có hộ vệ hay gì, nếu người ngoài nhìn vào không nói đây là một đôi mới sợ a. Vân Nhược Hân bất giác nghĩ về một chuyện, nếu mình với hắn thật sự là tình nhân, sau đó mình và hắn sẽ làm một số cử động thân mật, rồi sau đó a, hắn sẽ cưới nàng, sau đó cả hai sẽ động phòng.

Nghĩ tới đó thôi đã khiến Vân Nhược Hân mặt đỏ như cà chua chín, nàng không phải là loại con gái không đứng đắn tối ngày chỉ nghĩ về chuyện ấy, nhưng không biết tại sao mỗi lần đi bên cạnh Nguyên Du mấy suy nghĩ đó lại cứ liên tục hiện lên trong đầu nàng. Thấy Vân Nhược Hân mặt đỏ như vây, hai bàn tay còn nắm chặt lại, Nguyên Du không cần nghĩ cũng biết một tảng băng như nàng hiện đang suy nghĩ cái gì đó bậy bạ. Khẽ cười một tiếng, hắn cũng không quan tâm nàng nghĩ cái gì bởi cuối cùng nàng vẫn sẽ thuộc về hắn mà thôi. Vân Nhược Hân khẽ ngẩng đầu lại thấy Nguyên Du đang dùng một con mắt xấu xa nhìn nàng khiến nàng không khỏi cúi thấp đầu xuống.

"Vân cô nương, công việc dạy học ở học viện vất vả sao?" Nguyên Du bất giác hỏi, nếu công việc đó có nặng quá thì về đây hắn nuôi, dù hoàn cảnh có thể hơi cực một chút nhưng vẫn có thể chịu được, chưa kể đến hắn còn có hệ thống, chưa chắc gì hắn đã nghèo. Vân Nhược Hân nghe câu hỏi của hắn, hơi trầm ngâm một chút rồi nói.

"Cũng không hẳn là vất vả, chỉ là bị học sinh của mình soi mói cảm giác cũng không dễ chịu." Vân Nhược Hân thở dài, đây là một hành động vô cùng bình thường của nam nhân, nhưng bị học sinh của mình soi mói cảm giác cũng không dễ chịu a. Nghe Vân Nhược Hân phàn nàn, Nguyên Du gật gật đầu, gặp người đẹp như này không quay lại nhìn mới là có vấn đề a. Nguyên Du hắn cũng không ngại để nữ nhân của mình trở thành mục tiêu mà vạn người theo đuổi bưởi đó chính là khẳng định cho sắc đẹp của nàng trong mắt người khác, còn trong mắt Nguyên Du thì nàng lúc nào cũng xinh đẹp rồi. Có được một chủ đề chung, cả hai bắt đầu nói chuyện với nhau, tuy vẫn có lúc im lặng nhưng tần suất và thời gian đều ngắn hơn.

Vân Nhược Hân càng nói càng hăng, nàng là bị chất chứa cảm xúc quá lâu mà không có người thổ lộ, nay lại gặp được Nguyên Du, người có thể im lặng lắng nghe nàng tâm sự và đưa ra phương hướng giải quyết cho nàng, dù hầu hết không có mấy tính thực tiễn nhưng nàng lại rất vui, vui vì cuối cùng cũng có người lắng nghe nàng tâm sự một cách thật sự chú tâm. Nguyên Du đi kế bên cũng thở dài, Vân Nhược Hân thứ phải gánh chịu thật sự là không ít, đầu tiên là luôn sẵn sàng làm vật thông hôn cho gia tộc, thứ hai là luôn phải sẵn sàng để làm vật bồi thường... Dù từ nhỏ được hưởng những thứ tốt nhất nhưng Vân Nhược Hân thật sự không có một ngày nào vui bởi lẽ trên vai nàng gánh chịu chính là gia tộc của mình. Chỉ có tiêu diệt gia tộc của nàng mới thật sự có thể giải phóng nàng khỏi những xiềng xích đó. Nguyên Du ngoài mặt cười cười nói nói nhưng trong lòng thì lại đang lên kế hoạch làm thế nào để kéo đám tiêu diệt Lâm Gia qua tiêu diệt luôn Vân gia, như thế thì hắn sẽ bình an vô tổn. Nhưng nếu không có cách hắn cũng không ngại chơi ngáng chân đâu, dám dùng nữ nhân của hắn như một vật thế thân thì bọn hắn phải sẵn sàng chịu cảnh diệt vong, hắn cũng không phải lần đầu làm loại chuyện này.

Vân Nhược Hân sau khi giải bày toàn bộ nỗi lòng, nàng thở dài một hơi, trong lòng nàng hiện tại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, khuôn mặt của nàng cũng có chút giãn ra, không phải vẻ xấu hổ của một thiếu nữ mà là vẻ mặt của một người thoát khỏi nỗi cô đơn khi phải gánh chịu mọi thứ quá lâu. Nàng nở một nụ cười chân thành với Nguyên Du khiến hắn ngớ cả người, nó làm lu mờ mọi thứ xung quanh, tất cả mọi thứ đứng cạnh nụ cười này cũng chỉ có thể làm nền cho nó, nụ cười này không phải xinh đẹp, không phải quyến rũ mà là một vẻ bình thản, vô tư của một thiếu nữ, tuy kéo dài không lâu nhưng hình ảnh đó vẫn đọng lại trong trí óc của hắn khiến hắn không khỏi cảm khái.

"Vân cô nương, ngươi cười lên quả nhiên mới là đẹp nhất." Nghe Nguyên Du khen mình, Vân Nhược Hân hơi đỏ mặt, nam nhân quả nhiên miệng lúc nào cũng dẻo a. Vân Nhược Hân đưa tay lên miệng mình, đã bao lâu rồi nàng mới có thể cười vô tư như thế? Mười năm? Hai mươi năm? Hay còn lâu hơn thế? Nàng đã sống vì gia tộc quá lâu rồi, hôm nay nàng muốn vì mình mà sống, sống một cuộc sống nàng có thể nở một nụ cười mãn nguyện khi đi vào những giây phút cuối đời mình, sống một cuộc sống nàng cảm thấy mình đã thực sự được sống. Nắm lấy tay của Nguyên Du, người vẫn còn chưa hoàn hồn vì nụ cười của nàng, Vân Nhược Hân khẽ kéo tay hắn, dẫn đầu đi đến những nơi nàng muốn đến, trong lòng đồng thời mong muốn Nguyên Du thực sẽ là người cưới nàng, nếu thật là vậy dù nàng có chết cũng không có gì hối tiếc. Hôm nay là ngày duy nhất nàng có thể sống, vậy nên cái gì mà băng lãnh tiểu thư, cái gì mà tiểu thư đài các đều vứt đi hết đi, hôm nay nàng sẽ là nàng.

"Chúc mừng kí chủ đạt 100 điểm hảo cảm với Vân Nhược Hân, hệ thống kiến nghị đưa nàng vào Hậu cung." Nguyên Du lúc này chợt tỉnh vì một tiếng "ting" vang lên trong đầu, hóa ra là hệ thống thông báo, đọc xong Nguyên Du không khỏi trố mắt, vậy là hắn sắp thoát khỏi kiếp giai tân rồi. Nhìn về phía Vân Nhược Hân, nào còn có chút vẻ gì là tiểu thư khuê các? Hoàn toàn là dáng vẻ của một thiếu nữ a, Nguyên Du hơi cười, nàng đã gánh chịu quá nhiều rồi, hôm nay hãy để nàng là chính nàng vậy.

- -----------------------------

Sorry các bác, hôm nay việc hơi nhiều nên đăng trễ xíu
Bình Luận (0)
Comment