Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 26

Trở lại với Nguyên Du và Lâm Vũ Thần, cả hai hiện đang rơi ở một độ cao không xác định nhưng theo tính toán thì hẳn là đã vượt qua một trăm mét đi. Nguyên Du nhìn vùng tối bên dưới, chỗ đó sẽ là nơi bọn hắn dừng lại chứ không cứ rơi thế này xuống đáy có mà chết. Trong nguyên tác Lâm Vũ Thần cũng là rớt xuống một mạch nước ngầm dưới đó mới sống được nhưng vẫn bị tan xương hết hơn nửa tháng mới hồi phục được. Nguyên Du nhìn lên miệng thung lũng, hắn cũng không nhớ Lâm Vũ Thần nhảy ở đâu nên bây giờ mới phải tìm cách để đáp xuống.

Trái với vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ của Nguyên Du thì Lâm Vũ Thần hiện đang cực độ hoảng loạn, hắn còn chưa báo hiếu cha mẹ, vẫn chưa để mấy tên kia sáng mắt, vẫn chưa khiến những kẻ nhục mạ hắn trả giá, còn hơn thế là hắn vẫn chưa muốn chết a. Lâm Vũ Thần hơi nhìn Nguyên Du trước mặt mình, hắn còn trẻ như vậy tại sao lại muốn chết, còn kéo cả hắn theo? Nhưng bây giờ có nghĩ cũng chẳng làm được gì, Lâm Vũ Thần hoảng loạn nhìn xung quanh tìm kiếm chỗ sống nhưng hắn chỉ thấy ngoài vách đá phẳng ra thì không còn gì nữa. Thấy được tình cảnh lúc này hắn mới không khống được nỗi sợ của bản thân, thét dài.

Nguyên Du nhìn ra sau kẻ tâm lí yếu kia, trong lòng không khỏi khinh bỉ, chỉ như vậy mà đã sợ rồi sao? Không để ý đến Lâm Vũ Thần, Nguyên Du từ từ đặt Tiểu Lang vào trước ngực mình, may mà hắn sớm ôm nó bằng không thế nào cũng bị tên Lâm Vũ Thần kia ném đi. Nguyên Du hơi nâng cằm suy nghĩ, làm thế nào để đáp xuống mà không chết đây. Nếu như liền một mạch dừng luôn thì sẽ khá thốn, quán tính sẽ tiếp tục kéo hắn xuông, Nguyên Du còn chịu được nhưng chưa chắc gì tiểu tử kia chịu được nên đành phải bày cách khác vậy.

Nhìn xuống vực sâu đen thăm thẳm đó trong đầu hắn chợt nảy ra một ý, nếu đã không thể một mạch dừng hẳn vậy thì tại sao không từ từ mà dừng hoặc cũng có thể như nhảy dù, sau khi tới độ cao cần thiết thì bung dù ra, mặc dù ý tưởng này rất được nhưng cấp độ Điều khiến bóng tối hiện tại của hắn lại không cho phép nên chỉ có thể đành sử dụng phương án một vậy. Nắm chặt cổ áo của Lâm Vũ Thần, cả hai hiện đang sắp tiến vào vùng tối của vực sâu, mà nơi đó sẽ là nơi cả hai hạ cánh.

Sau khi rơi thêm khoảng mười phút cả hai tiến nhập vào vùng tối, Nguyên Du lúc này một chiêu Ảnh Mâu tung ra đinh chặt quần áo hai người vào vách nhưng chưa tới một giây sau đã biến mất, quá trình này cứ thế lặp lại nhưng khoảng cách ngày càng ngắn cho tới khi dừng hẳn lại. Nguyên Du lúc này thở dài một hơi, còn tên Lâm Vũ Thần kia vẫn còn la hét trong vô vọng. Không để ý đến tên kia, hắn cúi đầu nhìn xuống, đã sắp đến đích rồi, hít sâu một hơi lấy tinh thần, Nguyên Du sử dụng Điều khiển bóng tối tạo ra một cái thang bộ dưới chân mình mặc dù trong mắt của Lâm Vũ Thần ngoài màu đen ra thì không thấy bất kì thứ gì. Nguyên Du lúc này khi thấy cầu thang đã tạo ra xong mới hơi ngoái đầu nói.

"Nếu không muốn chết thì đi theo ta!" Nói xong Nguyên Du không cho hắn trả lời đã bắt đầu bước đi trên bậc thang do chính mình tạo ra. Mặc dù không phải một chiêu phân nhanh nhưng hắn có thẻ dùng Điều khiển bóng tối tạo ra một số thứ dù cho chất lượng hơi kém một chút, cái cầu thang này cũng vậy, theo tính toán của Hệ thống thì chỉ có thể trụ không tới hai phút là sập. Lâm Vũ Thần sau khi nghe Nguyên Du nói mới từ từ bình tĩnh lại, nhìn theo bước chân của hắn mới bắt chước đi theo. Sau khi bước xuống bước đầu tiên hắn liền tấm tắc lạ kì, ngự không phi hành là tiêu chí chỉ có Chiến Linh cảnh cường giả mới có, hắn không phải là bay nhưng hiện tại nếu nhìn từ bên ngoài hắn cũng không khác bay là mấy, điều này khiến hắn ngày càng hiếu kì thân phận thực sự của Nguyên Du.

Hai người cứ thế bước đi, sau khi đi cả nửa tiếng mới tới đáy của thung lũng, Nguyên Du nhìn xung quanh, không có bất kì thứ gì ngoài bóng tối, đây đúng là một hơi tuyệt vời để đánh nhau của hắn a. Lâm Vũ Thần sau khi xuống, theo bản năng tiến đến gần Nguyên Du để tìm lấy sự an toàn nhưng không ngờ một tiếng "răc" hiện lên khiến hắn sởn gai ốc không dám động đậy, Nguyên Du theo hướng kêu nhìn lại thì chỉ thấy một khúc xương bị Lâm Vũ Thần đạp gãy. Nguyên Du lúc này nhìn kĩ xung quanh một chút mới phát hiện nơi đây vậy mà xương khô nhiều vô kể, thậm chí một số còn được chất thành núi, xung quanh cũng nằm la liệt binh khí cùng giáp rỉ. Hắn đoán nơi đây hẳn từng là một chiến trường, hơi thở dài một hơi, trấn an Lâm Vũ Thần một câu, Nguyên Du lập tức lên đường.

Tai của hắn đã nghe thấy một tiếng nước chảy gần đây, mặc dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe được, Nguyên Du đoán nếu cứ đi theo tiếng nước thì chẳng mấy chốc hắn sẽ tới thôi. Lâm Vũ Thần từ đầu đến giờ vẫn mờ mịt, hắn ở dưới này hoàn toàn không nhìn thấy bất kì thứ gì vậy thì vì sao Nguyên Du vẫn nhìn thấy? Không những vậy còn có vẻ rất rõ đường đi, kìm lại sự tò mò, hắn biết ai cũng sẽ có bí mật của riêng mình vậy nên hắn cũng không dám ho he với Nguyên Du câu nào, nhanh chóng đuổi theo bước chân của hắn. Hành trình nhàm chán cứ thế tiếp tục khoảng một tiếng mới tới một chỗ có vẻ như là một dòng sông nhỏ, cảm nhận hướng chảy của con sông, Nguyên Du bắt đầu tìm vể thượng nguồn của nó bởi trong nguyên tác động phủ được xây bên cạnh một cái thác nước, hắn đoán hẳn là không còn xa. Cả hai cứ thế bước đi trong im lặng khoảng gần hai mươi phút thì từ đằng xa chợt ẩn chợt hiện ánh sáng, Nguyên Du nhìn thấy đoán chắc hẳn là đã tới, bước chân không khỏi nhanh hơn một chút cũng không quên kéo theo tiểu tử kia. Dù nhìn gần là thế nhưng cũng phải chạy bộ mười phút mới tới, Nguyên Du còn tốt chứ tên tiểu tử kia thì toàn lấy hơi lên như sắp chết tới nơi, nhưng cuối cùng vẫn là tới.

Trước mặt bọn hắn là một động phủ to lớn, trước cửa thậm chí còn có hai con sư tử đá mặt mày dữ tợn như thật. Động phủ xây cao hơn vị trí xung quanh nên có một cầu thang bộ dẫn đến trước cửa. Mặc dù nơi đây tối tăm ẩm thấp nhưng xung quanh cỏ hoa vẫn mọc um tùm, thậm chí còn có một vài gốc cổ thụ trồng trước của. Động phủ như có như không tỏa ra một ánh sáng dịu nhẹ làm sáng lên màn đêm tăm tối nơi đây. Nhưng thứ khiến Nguyên Du chú ý nhất là bốn cây trụ chống lấy mái của động phủ, trên đó điêu khắc nào rồng nào phụng nào kì lân, đủ mọi loại thần thú trên đó khiến người khác không muốn chú ý cũng khó, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Thần, Nguyên Du bình thản nói:

"Tiểu tử, chuẩn bị đi, nơi đây sẽ thay đổi cả cuộc đời ngươi!"Nguyên Du chậm rãi, bình tĩnh nói. Lâm Vũ Thần sau khi nghe xong đầu đã không nhận thêm bất kì thông tin nào nữa, mặt nghệch ra sau đó hò reo vui sướng. Nguyên Du thấy hắn như vậy cũng chỉ lắc đầu, một tay vỗ vai hắn, dẫn đầu đi tới, đồng thời cũng không quên nói cho Lâm Vũ Thần:

"Đi thôi!" Lâm Vũ Thần chờ cũng không chờ, lập tức đi song song bên cạnh Nguyên Du.
Bình Luận (0)
Comment