Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 50

"Nguyên...Nguyên Du ca... ta không có ý nói xấu ngươi..." Bị Nguyên Du chỉ tên điểm mặt, Lâm Vũ Thần mặt lập tức xanh như đít nhái, lắp bắp nói ra.

"Haha, căng thẳng làm gì, ta đây cũng chẳng quan tâm ngươi nói gì đâu!" Nguyên Du cười nhạt một cái, từ trên cây nhảy xuống, ngồi bên cạnh Cơ Thanh Huyền, một tay ôm eo nàng nói. Lâm Vũ Thần nghe là vậy nhưng cũng không dám động đậy, ở thế giới này nhiều người hỷ nộ vô thường, hắn không biết Nguyên Du có thuộc loại như vậy hay không, thôi thì cứ đề phòng trước. Nguyên Du không quan tâm lắm tới biểu hiện của Lâm Vũ Thần, cầm lên một xiên thịt. lật qua lật lại trong ngọn lửa, sau một lúc, xem như thịt chín, hắn để trước mắt quan sát.

Sau khi hài lòng về màu sắc cũng như mùi thơm tỏa ra hắn mới đưa dến cho Cơ Thanh Huyền, để nàng ăn trước. Hắn có thể rất máu lạnh, tàn nhẫn trong một số trường hợp, nhưng đã là người của hắn, hắn tuyệt không bạc đãi, trừ khi người đó phản bội hắn. Cơ Thanh Huyền tiếp nhận xiên thịt, quan sát thần thái của hắn mấy giây mới chậm rãi đưa vào miệng cắn, Mùi thịt nướng nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng, cắn một cái, miếng thịt nướng mọng nước kia lập tức tràn ra một vị ngọt vô cùng tự nhiên, miếng thịt rất ít mỡ nhưng chúng lại đóng một vai trò rất quan trọng đó là kích thích vị giác của nàng, khiến miếng thịt trong miệng nàng phút chốc trở nên ngon hơn rất nhiều. Tuy ngon là vậy, nàng lại cảm thấy nó còn thiếu một chút gia vị, thành ra miếng thịt trong miệng nàng vẫn chưa được bung hết hương vị.

Nguyên Du ngồi một bên quan sát lấy sắc thái của Cơ Thanh Huyền, thấy nàng biểu hiện ra có một chút thiếu thiếu gì đó, hắn cũng không biết làm gì hơn, thịt này nếu như được ướp thêm một số gia vị thì vị của nó còn có thể trở nên ngon mắt, ngon miệng hơn rất nhiều, đáng tiếc quanh đây lại không có mấy loại nguyên liệu đó.

"Thế nào?" Nguyên Du bâng quơ hỏi, hắn cũng đã ngậm một miếng thịt trong miệng, cảm nhận rõ mùi vị, cùng xem như hiểu được nàng đang cảm thấy thế nào.

"Cũng được, nhưng ta cảm thấy nó còn thiếu thứ gì đó." Cơ Thanh Huyền ăn hết một xiên thịt mới chậm rãi nói. Tuy ngon thật nhưng nàng thật vẫn cảm thấy thiếu gì đó. Nguyên Du nghe nàng nói khẽ gật đầu xem như tiếp nhận, vấn đề này tạm thời hắn không giải quyết được, trong cửa hàng có lẽ có bán nhưng hiện tại nó mới chỉ mở trang vũ khí mà thôi, muốn mở được mấy trang khác hắn là còn khá lâu. Nguyên Du bất chợt nhìn lấy đang ngồi im như tượng Lâm Vũ Thần, thậm chí muỗi đốt cũng không dám gãi, hắn hơi tò mò:

"Tiểu tử, sao không ăn đi, ngồi im đó làm gì?" Lâm Vũ Thần nghe Nguyên Du nói liền máy móc làm theo lời hắn, Nguyên Du khóe mắt hơi giật, cũng không thèm quan tâm đến tên hắn. Tay kia ôm mỹ nhân, tay này nhắm mỹ vị, chỉ thiếu thêm vò rượu nữa thôi là có thể khiến bao người phải ghen tị với hắn. Nguyên Du với Cơ Thanh Huyền cứ tình chàng ý thiếp suốt cả tiếng đồng hồ, hai người đó không cảm thấy gì nhưng Lâm Vũ Thần thì có, hắn ngồi một bên, hai mắt ghen tị, cầm lấy xiên thịt, chậm rãi nhấm nháp thịt nướng nhưng trong miệng toàn mùi cẩu lương. Một bữa tối cứ thế yên bình trôi qua nhưng Nguyên Du chỉ cho rằng đây là một quãng nghỉ ngắn trước khi giông bão ập đến mà thôi. Ăn uống xong xuôi, ai cũng nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ cho mình, Nguyên Du rất nhanh chóng trở lại cành cây kia, chăn này gác chân kia, chuẩn bị ngủ, lúc này, hắn bất chợt nói với Lâm Vũ Thần:

"Tiểu tử, nghỉ ngơi cho tốt đi, sắp tới sẽ mệt mỏi lắm đấy..." Nói xong, chưa để Lâm Vũ Thần hiểu ý hắn đã chìm giấc ngủ. Lâm Vũ Thần mờ mịt nhìn lên Nguyên Du, định hỏi hắn ý nghĩa câu nói vừa rồi nhưng thấy hắn đã ngủ, lời đến miệng cũng chỉ có thể nuốt lại, leo lên một cành cây, hắn rất nhanh chóng nhập định trong khi vẫn còn nghi hoặc với câu nói lúc nãy của Nguyên Du. Hiện tại tổ đội ba người, chỉ có một mình Nguyên Du là nhàn nhã nhất, có thể vắt chân mà ngủ, còn hai người kia cứ vùi đầu vào tu luyện.

Cùng thời điểm đó, Vân Gia

"Ngươi nói gì! Con tạp chủng Vân Nhược Hân dám bỏ trốn sao!" Một người đàn ông trung niên phẫn nộ đập bàn, nói lớn đến mức gần như rung chuyển căn phòng. Mấy người kia thấy gia chủ của mình biểu hiện như vậy, ai cũng hiện lên vẻ phẫn nộ vô cùng, trong mắt bọn hắn đã là một món hàng thì tốt nhất là không nên biết di chuyển, đằng này món hàng đó còn liên quan mật thiết đến tính mạng bọn hắn, bây giờ nghe tin nó bỏ trốn hỏi ai không nổi cơn tam bành.

"Kính thưa gia chủ, ta đã phái người đi tìm con tiện chủng đó, hẳn là sắp tìm thấy." Một lão nhân râu tóc bạc trắng chậm rãi lên tiếng. Người được gọi là gia chủ kia nghe thây tin này, trên trán nổi gân xanh, miệng quát lớn:

"Thì sao! Đã vài giờ đi qua mà mấy tên vô dụng như các ngươi còn không tìm thấy nó! Vậy ta còn nuôi các ngươi làm gì!"

"Nhưng thưa gia chủ, từ đây đến ngày rước dâu vẫn còn một đoạn thời gian mà!" Một trung niên không phục, đứng dậy đáp lại.

"HỪ! Nếu mọi chuyện như vậy ta đã chẳng phải ngồi đây nói chuyện với lũ vô dụng các ngươi!" Tên kia thấy gia chủ của không trả lời câu hỏi của mình, chuẩn bị lên tiếng chất vấn thì đồng bạn bên cạnh đã kéo tay áo hắn, đồng thời đầu còn hơi lắc nhẹ, giống như nói hắn không nên làm vậy. Tên kia tin bạn mình, ngồi xuống, tên kia thấy bạn mình đã ngồi xuống liền nói nhỏ, giải thích nguyên do cho hắn.

Sau khi nghe một lúc hắn mới hiểu, tất cả chỉ là tên kia bất chợt muốn sáng mai tới rước dâu, mà hiện tại cô dâu lại chạy mất, cái này không còn là chuyện liên quan đến đám cưới nữa mà liên quan đến tính mạng. Nghe giải thích xong xuối, hắn lập tức lệnh cho toàn bộ thuộc hạ đi tim Vân Nhược Hân. Gia chủ thấy không còn ai dám lên tiếng nữa lúc này mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói vẫn không chút che dấu phẫn nộ:

"Tất cả các ngươi, trong vòng hai canh giờ tìm thấy con tiện nhân đó về đây, khi tìm thấy đánh gãy chân nó cho ta, xem như dạy dỗ một bài học!" Tất cả đều cúi đầu nghe lệnh, sau đó lập tức công việc lu bù lên, chuẩn bị đi tìm người. Tên gia chủ kia vẫn không nguôi giận, bắt đầu đập phá đồ đạc. Cùng thời điểm đó, ở một tòa nhà không quá bắt mắt, có hai nữ nhân dung mạo như hoa đang chậm rãi dùng bữa.

"Nhược Hân, ngươi thật không trốn sao?" Thiếu nữ với mái tóc đen dài lên tiếng, trong giọng nói không chút che giấu lo lắng.

"Trốn? Ta trốn được sao?" Vân Nhược Hân cười nhạt, mấy ngày nay nàng đã gầy hơn rất nhiều, thậm chí bọng mắt còn hơi đen, nói rõ mấy ngày nay nàng đã khổ sở thế nào. Mấy ngày nay nàng đích thực là ăn không ngon, ngủ không yên, tất cả là do sự biến mất của Nguyên Du, tuy hắn đã nói nàng chờ hắn nhưng trong thâm tâm nàng lại mong muốn luôn được bên cạnh hắn chứ không phải mổi người một phương như này. Chưa nói đến hiện tại nàng đã sắp gả đi mà hắn còn vẫn còn mất tăm biệt tích, không có chút manh mối nào để lại cho nàng.

"Uy, lại đang nghĩ về nam nhân của ngươi hả?" Thiếu nữ tóc đen kia thây bằng hữu của mình mãi không trả lời mà tâm trí cứ như là người mất hồn liền nhéo đùi nàng một cái. Vân Nhược Hân bị đau liền lập tức tỉnh lại, mặt ngơ ngác nhìn thiếu nữ kia:

"Hả... có chuyện gì sao?"

"Tch.... ngươi đấy, nam nhân của ngươi đã bỏ ngươi đi, cớ vì sao ngươi còn đợi hắn làm gì, chi bằng theo ta đi Trung Châu đi, ở đó ta có thể cho ngươi chỗ trú thân." Thiếu nữ kia nửa dụ dỗ nửa cứng rắn nói. Trong đầu nàng thật sự hận thấu xương tên nam nhân đã bỏ bằng hữu của nàng mà đi kia. Đúng là nam nhân chỉ có biết chơi chứ không biết chịu, trong lòng nàng nhanh chóng kết luận như vậy.

"Hài,,, Vũ Dung, ngươi không hiểu, hắn đã hứa với ta như vậy, chắc chắn hắn sẽ về,,," Chưa để nàng nói hết câu, Vũ Dung đã ngắt lời:

"Nhược Hân, ngươi đừng có mù quáng nữa, tên đó hắn sẽ không về dâu!" Nàng bị bạn mình chọc giận đến mức đứng cả người dậy, nàng thật không hiểu tên đó có gì mà có thể khiến bằng hữu của nàng mê mệt như vậy, gặp được hắn nàng nhất định phải hỏi cho ra lẽ hắn đã cho Nhược Hân uống thuốc gì. Vân Nhược Hân nghe Vũ Dung nói vậy, định phản bác lại thì tiếng cửa bị phá ngay lập tức thu hút sự chú ý của nàng, Sau khi cửa bị phá, gần hai mươi tên xông vào nhà, tên nào cũng là Võ hồn cảnh trung kì, thậm chí còn có một trưởng lão Võ Hồn cảnh đỉnh phong. Thấy Vân Nhược Hân, tên kia đi lên trước một bước, nhe răng nói:

"A, tiện nhân, trốn lâu như vậy rốt cuộc cũng chịu ló đầu rồi sao!" Hắn cũng không dám vờn nàng, ngay lập tức ra lệnh cho thủ hạ tiến lên, tiến hành bắt giữ. Vân Nhược Hân hai mắt hiện lên vè quyết tử, rút ra thanh kiếm bên hông, chuẩn bị nghênh chiến, thậm chí ngay cả một người không liên quan như Vũ Dung cũng rút ra vũ khí, chuẩn bị chống trả. Mấy tên kia thấy hai nữ nhân này vậy mà không chịu đầu hàng liền hung tính càng tăng, vũ khí càng vung càng mạnh, thậm chi để tránh sơ sót, tên trưởng lão kia cũng tham chiến.

Lúc này, trên một gốc cây, một tiếng "ting" máy móc vang lên trong đầu Nguyên Du, đánh thức hắn dậy. Nhưng vừa đọc xong bảng thông báo hắn liền nổi cơn lôi đình:

"Hệ thống cảnh báo! Vân Nhược Hân đang bị trọng thương nguy hiểm đến tính mạng, yêu cầu kí chủ đến giải cứu!"
Bình Luận (0)
Comment