Bá Chủ Vạn Linh Chi Hệ Thống

Chương 6

"Tiểu tử, ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của chúng ta!" Tên cầm đầu thấy việc tốt sắp thành thì từ đâu ra một tên mao đầu tiểu tử hỉ mũi chưa sạch cản đường, ánh mắt âm trầm gằn giọng hỏi. Nguyên Du lúc này không thèm để ý đến hắn bởi toàn bộ sức chú ý của hắn đều nằm trên người của đại mỹ nũ kia rồi. Gương mặt quyến rũ, đôi mắt màu tím yêu dị, mỗi một cái liếc nhìn đều mang một tia câu dẫn người đối diện, dưới khóe mắt là một nốt ruồi nhỏ càng làm tăng thêm sự quyến rũ của người này, mũi ngọc tinh xảo, đôi môi đỏ hồng căng mọng khiến bất kì nam nhân nào cũng muốn chiếm đoạt nó làm của riêng, dưới khóe miệng là một tia máu khiến người ta thương tiếc không thôi. Nguyên Du nhìn nàng, nàng cũng nhìn Nguyên Du, trong đầu nàng nhanh chóng suy nghĩ mao đầu tiểu tử này là ai nhưng rồi nàng không tìm thấy bất cứ thứ gì, cũng đúng thôi, đã là nhân vật quần chúng sống qua được một dòng đã là may mắn a. Mặc dù nàng không nhớ người này là ai nhưng cảm giác rộn ràng trong tim nàng bất chợt mãnh liệt hơn bao giờ hết khiến nàng không khỏi giật mình ngẩn ngơ.

"A, hả, ngươi vừa mới nói gì?" Nguyên Du lúc này mới thức tỉnh khỏi vẻ quyến rũ chết người kia của đại mỹ nữ trước mắt, quay đầu, mắt đối diện với tên cầm đầu, vô cùng ngây thơ nói ra. Tên kia thấy Nguyên Du không chút chú ý đến mình, khóe mắt co giật, giọng nói trầm vô cùng, gân xanh nổi lên, mém chút ra tay đánh người. Nguyên Du nghĩ tới nghĩ lui thì cuối cùng cũng đoán được tên kia nói gì, bởi vì câu này phải nói là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn với hắn.

"A, ta biết ngươi định nói gì rồi, là: Mao đầu tiểu tử, nếu muốn sống thì cút khỏi đây. Phải không?" Nguyên Du mặt nghiêm túc vô cùng nhìn đối mặt với tên cầm đầu kia, câu thoại của mấy tên quần chúng thì cuối cùng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đó, lâu lâu may mắn thêm được chút thoại. Tên cầm đầu thấy Nguyên Du đoán được mình sắp nói gì, gân xanh nổi nhiều hơn, quát giọng,"Lên ngay cho ta, đem đầu tiểu tử kia về đây!" Hắn đây là rất gấp a, nếu bởi vì tên nhóc này mà kế hoạch thất bại, khỏi nói cũng biết cái kết của hắn là như nào chứ chưa nói tiểu tử kia từ nãy đến giờ hoàn toàn không xem hắn ra gì, cái này hỏi sao không tức cho được?

Nguyên Du thấy đám tiểu quỷ kia xông lên cũng không biểu hiện ra chút bối rối nào, kĩ năng trong người hắn cũng không thiếu, đăc biệt là chiên Điều Khiển Bóng Tối là một chiêu thức AOE rất mạnh a, đặc biệt là trong hoàn cảnh như hiện tại. Nguyên Du không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Vân Nhược Hân, một tay đưa ra, vô cùng thân sĩ nói,"Mỹ nhân, nàng không sao chứ?" Theo như những gì hắn đọc được thì trong một hoàn cảnh nhân vật nữ đang ở trong tuyệt cảnh mà có một cánh tay giang ra bảo hộ nàng thì tám chín phần mười điểm hảo cảm phải tăng vùn vụt, chưa nói tới đây là một cách bắt chuyện lần đầu và gây hảo cảm không thể hiệu quả hơn trong thế giới này.

Vân Nhươc Hân mặt hơi đỏ, đây không phải lân đầu nàng được gọi là đại mỹ nhân nhưng không hiểu vì sao tim nàng lại bất giác đập rộn hơn, rụt rè đưa tay đặt lên lòng bàn tay của nam nhân trước mặt, trong lòng nàng không khỏi xuất hiện một cảm giác an toàn dù hai người đang giữa vòng vây."Khô... Không sao..." Lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu, nàng mới mở miệng nói chuyện, giọng nói của nàng vô cùng quyến rũ, mang theo một tia mê hoặc nhân tâm, Vân Nhược Hân sau hơn hai mươi năm rốt cuộc biết được thiếu nữ mới biết yêu là thứ gì.

Cảm nhận được hơi ấm ở lòng bàn tay và một cảm giác mềm mịn xuất hiện khiến trong lòng hắn trở nên rạo rực, rộn ràng, cuối cùng a, hắn đã sắp thoát kiếp ế chổng mông đêm đêm làm bạn với bàn tay rồi. Ôn nhu nắm lấy bàn tay Vân Nhược Hân, vô cùng nho nhã nâng nàng dậy, Vân Nhược Hân thuận thế đứng lên, bất giác bước đến gần hắn hơn. Nguyên Du lúc này mới chú ý đến tình cảnh xung quanh, nở một nụ cười tự tin nói,"Mỹ nữ, ta biết ngươi có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng hiện tại để ta giải quyết đám tiểu quỷ này đã." Ôn nhu cười một tiếng, Nguyên Du khẽ kéo tay, ôm Vân Nhược Hân vào ngực mình, một mùi thơm nhanh chóng xộc lên mũi. Làn da mềm mại của thiếu nữ, độ đàn hồi của cặp ngực khủng, hơi ấm cơ thể, mùi thơm đặc biệt của mỗi người, tất cả đều xảy đến cùng một lúc khiên Nguyên Du cảm tưởng như đang trên thiên đường, nếu không phải cần giữ hình tượng thì bây giờ có lẽ hắn đã thét lên một tiếng sung sướng rồi.

Đủ rồi, thật sự là đủ rồi, đám kia thấy hai tên này vậy mà ở tình thế như hiện tại chim chuột với nhau, bọn hắn ít nhất phải nghĩ đến cảm nhận của người xem chứ, chúng ta ít nhiều cũng là con người a. Từ nỗi ghen tức hóa thành phẫn nộ, đòn tấn công của bọn hắn lại càng trở nên hung mãnh, thậm chí một số tên còn hiện ra vẻ điên cuồng, ngay cả 2 tên cầm đầu kia cũng biểu hiện ra một vẻ dữ tợn, nhiệm vụ này mà thất bại thì hạ tràng của bọn hắn nhất định rất thảm, dù lo sợ nhưng bọn hắn vẫn chưa đến mức mất lí trí, đứng tại nguyên chỗ, muốn dùng đám lâu la này thăm dò thực lực của đối phương. Nguyên Du thấy bọn hắn xông lên, khóe miệng vô thức hiện ra một nụ cười chế giễu.

Phát động kĩ năng, Điều Khiển Bóng Tối

Ngay lập tức cách sử dụng kĩ năng này ra sao ngay lập tức hiện ra trong đầu hắn, cứ như thể chúng đã ở đó từ trước. Vô cùng bình thản, từ Điều Khiển Bóng Tối hiện ra một nhánh, nó gọi Ảnh Mâu. Nguyên Du thầm hiểu nó là một phân nhánh chiêu thức của Điều Khiển Bóng Tối, cũng không bất ngờ gì lắm. Giương mắt nhìn về phía địch nhân, hắn đây rất muốn thử chiêu này cường đại như thế nào.

"Ảnh Mâu" Trong lòng khẽ niệm, tức thì từ dưới bóng của bọn hắn hiện ra vô số trường mâu đâm thẳng, đâm chéo, chật kín cả cái bóng, mỗi cây ít nhất cũng cao 1m cao nhất 2m như trong mô tả đã nói. Bất ngờ, bàng hoàng, vô số cảm xúc hiện ra trong đầu đám kia, bất ngờ tập kích từ dưới đất, bất cứ ai cũng phải giật mình, không để bọn hắn di động, trường mâu đã đâm vào cơ thể bọn hắn, nhất thời vô số tiếng la tuyệt vọng cùng đau đớn vang lên, nhưng chưa tới một giây sau, một đầu trường mâu khác đã đâm vào cổ họng bọn hắn khiến tất cả im bặt không nói được lời nào. Tuy vậy có một điều kì lạ là dù gây được thực chất sát thương nhưng máu của bọn chúng lại không dọc theo trường mâu chảy xuống mà tất cả lại dọc theo cơ thể của bọn hắn chảy xuống.

Nguyên Du trong lòng giật mình, chiêu này không khỏi quá mạnh rồi a, từ dưới bóng địch nhân mọc lên vô số trường mâu đâm xuyên cơ thể, cái này thì né bằng mắt à. Mà lại mấy cái trường mâu lại chắc chắn cùng sắc bén vô cùng, đâm một cái là xuyên người bọn hắn, không chút dây dưa dài dòng. Giải trừ kĩ năng, trường mâu từ từ hóa thành ảo ảnh rồi biến mất trong không khí như trước giờ chưa từng xuất hiện qua. Sau khi kĩ năng được giải trừ, đám người kia đồng loạt ngã xuống, máu nhanh chóng theo các lỗ hổng trào ra ngoài, bọn hắn lúc này đã chết đến không thể lại chết. Chỉ một chiêu, hơn 20 người lập tức bị giết, mà hung thủ chỉ là một tên mao đầu tiểu tử.

Vân Nhược Hân núp trong ngực Nguyên Du cũng chứng kiến tất cả, nhất thời không biết nói gì cho tốt, người này quá mạnh, mạnh đến mức phi lí, đồng thời một cảm giác ớn lạnh chạy dọc xương sống của nàng, nàng tự hỏi nếu mình gặp phải chiêu này liệu có thể hóa nguy thành an hay không, chưa tới một giây sau nàng đã đưa ra kết luận là không thể. Chiêu này quá kì dị, trực tiếp mọc lên từ dưới đất, nếu muốn tránh thì ít nhất cũng phải biết bay để tránh đòn này.

Vân Nhược Hân kinh hãi một, hai người kia kinh hãi mười, chỉ một chiêu đã giết hết đám tiểu đệ của bọn hắn, dù là người ngu ngốc thế nào cũng biết đây tuyệt đối là một đại cao thủ, nếu muốn sống thì đừng động vào. Về mặt logic thì bọn hắn có thể chịu được nhưng nếu xét về mặt cảm tình thì không, đám này đã đi theo hai người bọn hắn rất lâu a, ít nhiều cũng có chút cảm tình, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Nguyên Du tràn đầy thù hận.

"Tuy không biết các hạ là ai, nhưng nếu đã dám can thiệp vào nhiệm vụ của thiếu gia thì mong ngươi cũng có gan tiếp nhận sự trả thù vô tận!" Thả ra một câu ngoan thoại rồi sau đó cả hai cùng chạy đi, Nguyên Du mặt không biểu tình đứng yên tại chỗ, motif này hắn quen thuộc lắm rồi, mấy con creep lúc nào cũng sẽ thả ra ngoan thoại rồi sau đó về méc, sau đó người kia sẽ vì mặt mũi cùng với xả hận sẽ tìm đến hắn, sau đó hắn lại sẽ hành tên kia, rồi tên kia lại méc tên mạnh hơn. Cái vòng luẩn quẩn này Nguyên Du đã thấy nhiều rồi, cũng xem như để cốt truyện phát triển thả hai tên kia đi. Nhìn xuống mĩ nhân đang nằm trong lồng ngực mình, Nguyên Du không khỏi tham lam hít sâu vài hơi, mùi thơm của thiếu nữ quả nhiên là độc nhất vô nhị, vỗ vào tấm lưng mềm mại của Vân Nhược Hân, Nguyên Du ôn nhu nói,"Đã không sao rồi."
Bình Luận (0)
Comment