Sáng sớm, khi nhiều người đang chuẩn bị cho một ngày bận rộn của mình thì ở bờ sông, gần 30 người đang thi nhau mà chạy bán sống bán chết, đằng sau bọn hắn chính là một thiếu niên hai tay vác sau lưng, nở một nụ cười "hiền từ" chậm rãi bước theo đuôi bọn hắn. Mỗi bước đi của hắn vô cùng chậm rãi cùng bình thản, tựa như đang dạo chơi trong hậu hoa viên vậy, nhưng mỗi người trong bọn hắn thấy thiếu niên kia nhích từng bước chân của mình đều không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cắm đầu mà chạy.
Thiếu niên kia thấy bọn hắn nghe lời như vậy, miệng nở một nụ cười hài lòng, cất đi cây đao đang vác trên lưng đồng thời thu liễm đi khí thế đè ép từ nãy đến giờ. Nguyên Du thở dài một hơi, sau đó không nhanh không chậm đuổi theo lũ nhóc tỳ đang chạy bán sống bán chết kia, hắn cũng không quá vội, dù sao đám nhóc đó vẫn còn nhỏ tuổi, lúc trước thường nắng không đến chân, mưa không đến đầu, thành ra thể lực rất yếu, bây giờ Nguyên Du cho bọn hắn chạy thử một đoạn xem thể lực trung bình bọn chúng tới đâu để còn biết mà điều chỉnh. Hắn không sợ lạc mất đứa nào bởi lẽ thể lực bọn chúng yếu đã đành, bây giờ sáng sớm chưa ăn gì, bụng đói meo thành ra chạy không tới hai trăm mét thì có lẽ đã gục hết rồi.
Đúng như hắn dự đoán, đám nhóc đó chỉ chạy tới một trăm mét đã người ngã ngựa đổ, nằm la liệt khắp nơi, một số dai sức hơn nhưng cũng chỉ một trăm năm mươi mét là gục. Duy chỉ có cô bé tóc hồng lúc nãy cùng với hai thiếu niên khác vẫn còn cố sức mà chạy. Nguyên Du thấy được kết quả thế này cũng không quá ngoài ý muốn, hắn chỉ không nghĩ tới sẽ có đứa nhóc vẫn chạy được hai trăm mét và vẫn tiếp tục chạy, mà không chỉ một, tận ba người, cái này khiến Nguyên Du hơi có bất ngờ.
Hắn ngồi lên một tảng đá, hai mắt vô cùng trông đợi vào ba đứa nhóc kia. Hắn thật sự mong mình có thể đào tạo ra một cái tuyệt thế sát thủ, người sau này mà ai nhắc tới cũng phải sợ hãi trong lòng. Hắn nở một nụ cười nhẹ, hai mắt chăm chú nhìn vào ba đứa.
Không ngoài dự đoán của hắn, ba đứa nhóc đó dễ dàng vượt qua được hai trăm mét dù đang trong tình trạng đói nhăn răng. Không tới một phút sau, bọn chúng cũng nhanh chóng vượt qua được hai trăm năm mươi mét, tốc độ cũng chậm xuống một chút. Hai phút sau, đám nhóc đó cũng đã vượt qua được ba trăm mét, cô bé tóc hồng kia rốt cuộc không chịu nổi mà nằm gục xuống ở mức đó, ngược lại hai tên nhóc kia nhìn thì rất sung sức nhưng thực chất đã mệt đến rã rời. Cuối cùng, hai tên nhóc đó rốt cuộc ngã xuống cùng một lúc ở khoảng ba trăm năm mươi mét.
Đạt được kết quả mong muốn, Nguyên Du nở một nụ cười thỏa mãn, đi về phía cô bé tóc hồng và hai thằng ranh ganh sống ganh chết với nhau kia. Tốc độ của hắn không nhanh, nhưng Vân Nhu Linh rõ ràng cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể đuổi kịp dù có vận hết sức lực. Sau khoảng gần mười phút, Nguyên Du rốt cuộc đem được ba đứa nhóc đó về, nhìn ba đứa, hắn không tự chủ được mà liếm mép một cái, đôi mắt giống như sói đói nhìn mồi.
Ba đứa nhóc bị Nguyên Du nhìn như vậy tóc gáy liền dựng thẳng hết cả lên, bọn chúng trong lòng nhanh chóng cầu nguyện Nguyên Du đừng có khẩu vị độc đáo hay thứ gì đó giống vậy. Nguyên Du thấy vẻ đề phòng của ba đứa liền cười trấn an, sau đó vô cùng phấn khích hỏi:
"Ba người các ngươi, ai muốn có lực lượng để giết ta?" Nguyên Du hỏi một câu dù biết rõ câu trả lời. Hắn cũng rất rõ ràng đám nhóc sẽ trả lời thế nào, vấn đề là có ai dám nói hay không mà thôi. Nói với một con quỷ rằng: Ta sẽ giết ngươi. Sau câu đó con quỷ không luộc kẻ dám nói câu kia mới lạ.
"Chúng ta đều muốn!" Lại ngoài dự đoán của hắn, hai thằng nhóc kia lại rất nhanh chóng trả lời, thậm chí ngay cả rụt rè như cô bé tóc hồng cũng mãnh liệt gật đầu. Nguyên Du thấy tình huống thế này trong lòng lập tức cảm thấy có chút thõa mãn. Người muốn giết Nguyên Du xưa nay rất nhiều, thậm chí ngay cả lấy số người trong tòa thành này rồi nhân đôi lên cũng sợ chưa bằng một nửa số người muốn lấy đầu hắn. Nhưng nếu hắn có thể đào tạo ra một tên sát thủ mạnh có thể lấy mạng mình thì đó chính là một loại thành tựu rất lớn a, dù thành tựu đó phải trả bằng máu của mình nhưng hắn cảm thấy nó xứng đáng là được.
"Hahahaha...Tốt...Rất tốt!" Nguyên Du không nhịn được mà nở một nụ cười lớn. Hắn giờ giống như một nhà bác học điên vừa tìm ra một thứ gì đó mới vậy, đối với nhiều nhà bác học, việc tìm ra chân lí dù có phải đánh đổi cả mạng sống bọn họ cũng cam lòng. Nguyên Du cũng vậy, tìm ra một hạt giống quá tốt dù có phải đổi bằng sự an bình của bản thân hay thậm chí là tính mạng hắn cũng vui lòng.
Hiển nhiên ba đứa nhóc kia không hiểu nụ cười của Nguyên Du có ý gì, cổ bọn chúng không nhịn được mà rụt lại, cặp mắt vô cùng e sợ nhìn người ngồi trước mắt này. Bọn hắn thật sự sợ câu trả lời của mình khiến tên sát thần này cảm thấy phật ý, nhưng cả ba đều không hối hận những gì mình đã nói ra, thù diệt môn không thể không báo, việc bọn hắn cần sức mạnh để diệt sát hung thủ cũng là thiên kinh địa nghĩa. Nguyên Du sau một tràng cười phát tiết mới rốt cuộc ngừng được, hắn cúi đầu nhìn đám nhóc:
"Tốt lắm! Ta có thể cho ba người các ngươi lực lượng để giết ta... Nhưng đổi lại, một đời một kiếp này chỉ có thể bái ta làm sư tôn, thế nào?" Nguyên Du nở một nụ cười, nói. Nếu ba đứa nhóc này thật sự là những hạt giống tốt, hắn thực sự rất không muốn bọn hắn bái bất cứ ai khác làm thầy ngoại trừ hắn. Ba đứa nhóc nghe Nguyên Du nói mặt ngay lập tức nghệch ra, trong đầu hiện lên một dấu hỏi to đùng. Ba đứa thật không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra từ nãy đến giờ, từ việc Nguyên Du bắt bọn hắn chạy sống chạy chết đến việc bắt ba người nhận hắn là sư tôn, không một ai hiểu được chuyện quái gì đang xảy ra, kể cả là người đang gõ những dòng này.
Vân Nhu Linh dù đang ngồi một bên trông đám trẻ, nhưng vẫn một mực nghe ngóng động tĩnh bên kia, nghe thấy lời của sư phụ mình nói ra, nàng lập tức có chút không thể bình tĩnh, mới qua có mấy tiếng đồng hồ mà nàng lại sắp có thêm vài đứa sư đệ, sư muội. Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì đáng nói, cái đáng nói ở đây đó chính là Nguyên Du chỉ thu những người dám đứng lên chống lại hắn làm đệ tử, cái này khác nào giảm bớt tỉ lệ sống sót của bản thân hắn? Nghĩ tới đây, nàng lại có chút hưng phấn, để giết được Nguyên Du thì dù có phải dùng mưu hèn kế bẩn thế nào nàng cũng chịu. Vân Nhu Linh đặt đứa bé trong tay sang một bên, sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ sư phụ mình.
Ba đứa nhóc sau khi hoàn toàn tiếp nhận được thông tin chúng vừa nghe, lập tức quỳ xuống dập đầu với Nguyên Du không chút do dự. Dập đầu xong, từng đứa giới thiệu:
"Thưa sư tôn, đệ tử gọi Vân Hồng Tuyết." Cô bé tóc hồng dẫn đầu nói.
"Ta gọi Vân Bát Vũ!" Thiếu niên trông khoảng 13-14 tuổi theo sau nói. Thiếu niên thể hình nhỏ bé vậy nên tốc độ rất nhanh, thực lực thế nào thì chưa bàn tới, nhưng riêng thể hình thì rất phù hợp làm một sát thủ làm việc trong im lặng.
"Ta gọi Vân Dật Nam!" Thiếu niên có mái tóc vàng nhạt ngẩng đầu lên nói. Người này thì thể hình lớn hơn một chút, tốc độ thì không bằng người lúc nãy nhưng so độ bền thì hẳn sẽ tốt hơn nhiều.
Nguyên Du thấy ba cái đệ tử đã xưng danh liền cười không ngậm được mồm. Đây chính là nói tại sao hắn lại dễ phản ứng thái quá với một số việc, chỉ riêng việc thu thêm được qua cái hạt giống tốt vô cùng này đã khiến hắn cười đến sắp tắc thở, thật không biết khi gặp được đệ nhất mỹ nhân thì sẽ như thế nào. Cười xong xuôi, Nguyên Du cúi đầu, nhìn ba đứa, sau đó nói:
"Thêm cả Vân Nhu Linh, vậy là ta có tất cả bốn đứa đệ tử. Cái này khiến ta nhớ đến một cái danh dành riêng cho bốn người giỏi nhất, hiển nhiên các ngươi vẫn chưa đủ trình để nhận nó, vậy nên tạm thời cứ gọi các ngươi là Vân Gia Tứ Sát vậy." Nguyên Du lời chưa dứt đã thấy Vân Nhu Linh quỳ trước mặt hắn, ngang hàng với ba cái đệ tử mới thu kia. Sau khi nhận được biệt hiệu mới, cả bốn người đều hai tay chắp lại, vô cùng đồng thanh đáp:
"Đã rõ!"
"Tốt!" Nguyên Du gật gật đầu, nói. Tứ Đại Sát Thần, danh hiệu dành riêng cho bốn người giỏi nhất ở bốn khu vực: Đông, Tây, Nam, Bắc của tổ chức, mỗi người đều có một sở trường riêng bù đắp lẫn nhau, vậy nên bị cả bốn để ý thì phần lớn đều sẽ chầu ông bà, trừ vài trường hợp ngoại lệ không bị làm sao, nhớ tới chuyện năm ấy Nguyên Du lại có chút hoài niệm. Rùng mình lắc đầu khỏi mớ kí ức đó, Nguyên Du vặn cổ một chút, lại nói:
"Được rồi, việc cũng đã xong xuôi, đi mua ít đồ ăn thôi." Nói xong hắn đã dẫn đầu bước đi, để lại bốn tên đệ tử vẫn còn quỳ dưới đất. Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng cũng nhanh chóng phân công hai người ở lại trông chừng lũ trẻ, còn bản thân thì đi theo tên sát thần kia. Nguyên Du thấy có kẻ bám theo, đầu hơi nghiêng về phía sau, con mắt liếc nhìn sau lưng. Đúng như hắn đoán, có hai người đang bám theo hắn, là Vân Bát Vũ và Vân Hồng Tuyết, tuy hai người đã ẩn thân khá kĩ nhưng đối với một lão làng như hắn thì đây cũng chỉ như trò đùa.
Nguyên Du nhặt hai viên đá bên đường, vô cùng tinh chuẩn ném vào vị trí hai người đang núp, cười nói:
"Kĩ thuật ẩn nấp khá tốt, nhưng lại gây ra tiếng động quá lớn, dễ dẫn dụ địch nhân. Các ngươi cũng không cần quá gấp, trước sau gì ta cũng sẽ dạy các ngươi cách để trở thành một sát thủ thật sự mà thôi. Hiện tại cứ thử việc đi đã." Nói xong, hai viên đá cũng vừa bay tới vị trí của hai người bọn họ. Bị ném trúng, cả hai đều lần lượt rớt khỏi cây, nhưng chỉ khác là Vân Hồng Tuyết được Nguyên Du đỡ lại, còn tên kia thì không. Nhìn thấy một tiểu mỹ nhân bị té cũng khiến hắn đau lòng a.
- -------------------------------------------------------------
Mấy chương tiếp theo chủ yếu sẽ là quãng nghỉ ngắn, vậy nên tác sẽ viết rất chán cùng lan man. Vậy nên nếu mọi người cảm thấy không hài lòng hoặc quá chán hay quá dở thì cũng xin đừng nói lời cay đắng, trái tim nhỏ bé của tác chịu không nổi:<