Nguyên Du quay người, nở một nụ cười nhẹ với đám người đã cản hắn lại. Hắn có chút bất ngờ khi gặp tiểu tử Lâm Vũ Thần, Vân Nhược Hân và Cơ Thanh Huyền ở chỗ này, hắn còn tưởng hai người phải nghỉ đến tận trưa cơ. Đối với hai tên đệ tử hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, miệng nở nụ cười hài lòng, cách chưa bao lâu mà bọn chúng đã tìm được hắn rồi, sau này có vẻ phải hành động kín kẽ một chút thôi.
"Được rồi, ta cũng đã dừng tay, vậy nên đừng có bày ra vẻ mặt sợ đến thất kinh kia được không?" Nguyên Du nhún vai, cười hỏi. Hắn lúc này mới nhớ ra cái tên Diệm Lang có chút quen quen, chẳng phải là hộ vệ của công chúa Thanh Phong Quốc sao? Nguyên Du sau khi nhớ ra, vỗ trán một cái, đầu óc dạo này làm việc kém quá, có thế cũng không nhớ ra. Với sức lực hiện tại của hắn muốn chống lại một quốc gia vẫn còn quá khó khăn, đặc biệt là khi quốc gia đó có vài tên Chiến Vương cảnh tọa trấn, hắn hiện tại mà gặp đẳng cấp đó thì chỉ có nước đắp chiếu thôi.
Ngoài cái thân phận đó ra, thì cô công chúa kia đồng thời cũng có quan hệ rất tốt với tiểu tử Lâm Vũ Thần, hiện tại hắn mà giết cô ta sau này phiền phức sẽ có rất nhiều, đặc biệt là tiểu tử đó, không có gì chắc chắn hắn sẽ không trả thù cả. Đó là sau này, hiện tại hắn vẫn còn muốn lợi dụng tiểu tử đó làm vài việc vặt, hiện tại khiến mối quan hệ của hai người trở nên xấu đi là một quyết định quá ngu.
Bên cạnh những việc đó, vẫn còn một yếu tố nữa buộc Nguyên Du phải dừng tay dù không có năm người can ngăn, đó là hai nữ nhân và thế lực mới thành lập của hắn. Hiện tại cô công chúa đó mà chết thì không tới ba ngày cái thành này cùng vài trăm km xung quanh sẽ bị phong tỏa, đến lúc đó hắn muốn trốn cũng khó khăn, đặc biệt là còn phải bảo vệ nữ nhân của mình và lũ nhóc. Chỉ riêng những thứ đó thôi đã buộc hắn phải nghĩ lại hai lần trước khi hành động, một lí do khác là hắn đã cảm nhận được một tồn tại còn mạnh hơn Diệm Lang đang dò xét chỗ này, chỉ cần hắn dám hạ thủ người đó tuyệt đối sẽ ra tay.
Liếc mắt nhìn hai nữ tử đang khuỵu gối thở dốc sau lưng, đôi mắt của hắn hoàn toàn không chứa chút thương hại nào mà hoàn toàn chỉ có băng lãnh, hắn có thể sẽ đưa hai người đó vào hậu cung, nhưng đó hẳn sẽ là một đoạn thời gian sau đi, hắn là người dễ giận nhưng cũng dễ nguôi ngoai, buổi sáng giận nhưng chiều đã chủ động làm lành vậy nên trong tổ chức hầu như không có bao nhiêu người khó chịu với hắn. Nguyên Du thở dài một hơi, khoảng cách tên tiểu tử đó nhúng chàm vẫn còn lâu lắm, hiện tại thì Nguyên Du vẫn không cần lo lắng bị tên đó nẫng tay trên.
Năm người thấy Nguyên Du đã dừng tay liền thở dài một hơi trút hết gánh nặng, bọn họ thật không biết mình tới trễ một giây thôi là sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Lâm Vũ Thần sau khi thở dài liền chạy đến bên cạnh cô công chúa cùng Diệm Lang, khi đi qua Nguyên Du hắn bày ra vẻ mặt cảm kích vô cùng. Đến bên hai người họ, Lâm Vũ Thần hết sức lo lắng hỏi:
"Lục Điệp tỷ, Diệm Lang tỷ, không sao chứ? Làm sao hai người lại chọc giận Nguyên Du ca?" Lâm Vũ Thần trước hỏi thăm tình trạng hai người, sau ngay lập tức hỏi đến nguyên do tại sao hai người lại chọc đến Nguyên Du, hậu quả của việc chọc tức hắn Lâm Vũ Thần vẫn còn nhớ rõ như in, tất cả những người có mặt ở đó cũng nhớ rõ, toàn bộ những người liên quan đều bị hắn giết chết sau đó hấp thụ lực lượng thành cái xác khô. Lâm Vũ Thần biết Nguyên Du là người có đam mê rất lớn đối với mỹ nhân trong thiên hạ, thậm chí có thể chọc một thế lực bí ẩn miễn là họ xinh đẹp, nhưng việc gì lại có thể khiến hắn điên đến mức có thể gạt bỏ qua đam mê đây?
Diệm Lang nghe Lâm Vũ Thần hỏi, ho khan mấy cái lấy hơi, sau đó nói nhỏ tóm tắt lại sự việc, đôi mắt nhìn Nguyên Du kiêng kị vô cùng:
"Tên đó dám công khai trêu ghẹo công chúa! Ta cảm thấy hắn quá phận liền tiến lên chém hắn một đao, nhưng hắn lại né được. Sau đó ta mới kêu hắn xưng tên rồi kêu hắn quỳ xuống xin lỗi, sự việc sau đó như ngươi thấy." Lâm Vũ Thần nghe xong liền vỗ trán một cái, hắn thật không hiểu vì sao Nguyên Du ca lại dễ bị kích động như vậy, chẳng qua chỉ là một lời nói mà thôi, có cần phải giết người thế không? Ngoài giết người ra thì còn nhiều cách giải quyết trong êm đềm mà, may mà hắn đến kịp bằng không hôm nay đã có đổ máu rồi. Lâm Vũ Thần hai mắt giống như chờ đợi một câu trả lời nhìn lên Nguyên Du. Nguyên Du nhìn thấy đôi mắt kia, chỉ hờ hững nói một câu:
"Đừng nhìn ta bằng đôi mắt đó, ta trước giờ vẫn là dùng bộ não để xử lí chứ không phải trái tim." Hắn đáp lại một câu không chút liên quan nào, Lâm Vũ Thần nghe nói vậy thì cũng đành thôi, không dám đào sâu nguyên do, hắn cũng có thể đoán ra nguyên nhân hẳn là cái chuyện quỳ kia. Lần trước khi hắn quỳ dưới chân vị cường giả kia, Nguyên Du đã không kìm được mà đá bay hắn vào tường, vết thương ngày hôm đó hiện tại vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Dù đoán ra được nguyên nhân nhưng Lâm Vũ Thần vẫn đối với Nguyên Du có chút ý kiến, hắn không biết quá khứ Nguyên Du đã gặp chuyện gì liên quan đến chuyện quỳ này mà lại phản ứng gay gắt như vậy.
Nguyên Du trả lời xong, khuôn mặt nở một nụ cười bình hòa như thường ngày, đi về phía hai nữ nhân của mình, còn hai tên đệ tử kia hắn cũng không quá quan tâm. Đi đến trước mặt hai người, Nguyên Du rất thành thạo lách vào giữa, hai tay ôm mỹ nhân, hôn lên mặt Vân Nhược Hân, sau đó quan tâm hỏi:
"Sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại có tâm trạng dạo phố thế này?" Nguyên Du cười hỏi, đích thực hồi sáng sớm Vân Nhược Hân bị hắn dày vò cho ngất lên ngất xuống mấy lần, hiện tại nàng hẳn vẫn còn rất mệt, hắn thật không hiểu vì sao nàng lại có tâm trạng dạo phố đây. Cơ Thanh Huyền bị hắn cho ăn bơ liền nổi máu hơn thua, lập tức hôn nhẹ lên má hắn sau đó rúc vào ngực Nguyên Du. Nguyên Du bị nàng hôn, sau đó lại được nàng nằm gọn trong ngực liền cười nhẹ một cái, yêu thương xoa xoa đầu nàng.
Hắn quan tâm người này thì người kia lại lập tức bị hắn bơ đi, Vân Nhược Hân phùng má, kéo Cơ Thanh Huyền về phía mình, sau đó có chút ghen nói với Nguyên Du:
"Hừ! Chúng ta đi đâu không cần chàng quản!" Nói xong nàng liền dẫn Cơ Thanh Huyền đi, đi được một đoạn nàng liếc hắn bằng một cặp mắt có chút tức giận, sau đó liền rời đi trước con mắt ngỡ ngàng của Nguyên Du. Hôm nay "dâu rụng" à, sao tâm tính lại thất thường thế? Nguyên Du thở dài thầm nghĩ. Nếu hôm nay thật là tới ngày thì hắn nên chăm sóc nàng ấy kĩ càng hơn mới tốt. Hai nữ nhân đã bỏ hắn mà đi, Nguyên Du lúc này uể oải nhìn hai đệ tử đang dùng một cặp mắt kinh ngạc nhìn hắn. Ba người nhìn nhau trọn vẹn một phút đồng hồ, sau đó Vân Bát Vũ mới lên tiếng:
"Sư...tôn, hai người họ....đều là sư nương của chúng ta?" Hắn nuốt nước bọt, hỏi. Hai người đều là tuyệt thế mỹ nhân, chỉ cần có một đã là vinh hạnh một đời, mà đằng này sư tôn bọn họ lại có tận hai. Mà một người bọn hắn còn gặp qua vài lần, đó là Vân Nhược Hân, thiếu chủ của Vân gia lúc trước. Mới qua một đêm mà sư tôn bọn hắn đã có thể biến cô ấy thành nữ nhân của mình, mà nhìn bộ dạng thì Vân Nhược Hân hoàn toàn là tự nguyện, cái trình tán gái thế này thì Vân Bát Vũ cam bái hạ phong.
"Không phải sư nương các ngươi, chẳng lẽ là vợ các ngươi? Hỏi thừa!" Nguyên Du nhạt nhẽo đáp. Nhìn bọn hắn thân mật như vậy mà còn có thể hỏi một câu mang tính chất xem thường trí thông minh của người khác như vậy, Nguyên Du thật rất thắc mắc về độ thông minh của tên đệ tử này. Vân Bát Vũ và Vân Hồng Tuyết nghe hắn đáp lại, nuốt nước miếng một cái, tạm thời vẫn chưa thể chấp nhận hai cái sư nương từ đâu mọc ra kia. Nguyên Du thấy hai đứa không còn câu hỏi, liền mệt mỏi vẫy tay, sau đó ngáp ngắn ngáp dài nói:
"Được rồi, không còn gì nữa thì đi mua đồ ăn cho đám nhóc thôi, ta cũng đói rồi." Nguyên Du dẫn đầu đi trước, nhưng sau đó hắn mới nhớ ra một việc, cái xe ngựa kia nãy giờ vẫn bị hắn đinh chặt trên không. Nhớ tới việc này, hắn giải trừ Ảnh Mâu, lập tức cái xe ngựa kia từ trên cao rơi xuống, tạo thành một tiếng động lớn sau đó vỡ nát, thấy cảnh này Nguyên Du không khỏi vỗ trán. Cái xe ngựa này ít nhiều cũng có giá cả trăm linh thạch mà lại lỏng lẻo đến mức thả nhẹ đã vỡ vậy sao.
Ngay lúc hắn định rời đi thì từ trong xe ngựa chợt bò ra một nam nhân mặt mày tuấn tú, thân mặc trường bào, tay cầm quạt đang vô cùng chật vật leo ra khỏi cái mớ hỗn độn kia. Nguyên Du thấy bò ra là một nam nhân chứ không phải mỹ nhân liền mất đi hứng thú, hắn quay người, đi tới chỗ Lâm Vũ Thần, vỗ vai tên đó, nói:
"Dọn dẹp chỗ này giao cho ngươi vậy." Nhưng chưa đi được vài bước thì một giọng nói vô cùng gợi đòn vang lên:
"Tiện dân! Thấy bản hoàng tử bị té như vậy mà còn dám không quan tâm! Muốn chết đúng không!" Nguyên Du khó chịu quay đầu, muốn xem rốt cuộc tên hống hách này mặt mũi ra sao để sau này còn biết đường mà giết, mắc công lại giết nhầm người. Lời của tên hoàng tử đó tuy nói rất lớn nhưng không ai dám tiến tới giúp đỡ, ai bảo vẫn còn một tên sát thần đang đứng một bên đe dọa đâu? Nguyên Du thấy chỉ có nhiêu đó mà đã gọi giúp đỡ, liền khinh thường tên tự xưng là hoàng tử kia:
"Cha mẹ sinh ra hai tay hai chân không phải để chưng chơi cho đẹp đâu. Học cách vận dụng chúng đi!" Tên hoàng tử không được ai trợ giúp, ngược lại còn bị khinh thường liền nghiến răng ken két, chật vật leo ra khỏi đống hỗn độn đó. Rốt cuộc thì sau gần mười phút hắn mới có thể hoàn toàn chui ra, sau đó đứng lên, trông vô cùng chật vật. Đầu tóc bù xù, trường bào nhiều chỗ rách nát, thậm chí ngay cả cây quạt người ta thường dùng để tăng độ nho nhã cũng bị gãy làm đôi, trông tên đó thật không khác gì tên ăn mày bên đường.
Nguyên Du thấy tên đó mãi mới chui ra được liền khinh bỉ:
"Ngồi lâu quá cũng không tốt, nên hoạt động một chút, gân cốt mới khỏe được." Nguyên Du không quan tâm tên này có phải hoàng tử hay không, nhưng quan trọng là hắn đang ngứa mắt tên này. Mà hắn đã ngứa mắt thì thường sẽ diệt đi tác nhân, vậy nên chỉ cần hắn có đủ lực lượng thì cái mạng chó đó, hắn lấy chắc. Nguyên Du liếc mắt về phía công chúa, hiện tại hai huynh muội gặp nhau, không tránh khỏi sẽ có phát sinh xung đột, nếu lúc đó tên hoàng tử kia không khống chế được bản thân mà tiến lên cạch tay đôi thì lúc đó Nguyên Du sẽ rất danh chính ngôn thuận lấy mạng hắn.