Đôi mắt của hắn lại một lần nữa đảo qua từng ngóc ngách của nơi này, dựa theo trí nhớ thì vị cường giả kia sẽ luôn luôn túc trực ở một trong những gian hàng này, nhưng do lúc đó hắn chỉ đọc lướt qua khúc này, phần lớn tâm thần chỉ nhìn theo bóng dáng tuyệt mỹ của Cố Mộng Tình nên cũng không rõ lắm người đó hiện đang núp ở đâu. Hắn tuy không nhớ, nhưng hiện tại thì thời gian dành cho hắn vẫn còn kha khá nên cũng không cần quá gấp, chậm rãi tìm là được. Bước tới một quầy hàng, Nguyên Du nhìn lướt qua những món đồ đang bày bán nhưng sau đó nhanh chóng lắc đầu, tiếp tục bước tới quầy khác.
Nguyên Du như một chiếc thuyền vô định, tuy gặp được bãi đậu nhưng hắn một mực bỏ qua, đôi mắt mờ mịt như sương mù, nhìn lấy một mục tiêu vô hình. Hắn đi hết từ quầy hàng này đến quầy hàng khác, tất thảy đã đi được mười một gian, sắp tới sẽ là gian thứ mười hai. Tuy đi nhiều như vậy nhưng mỗi gian hắn đều chỉ nhìn một chút sau đó lắc lắc đầu bỏ đi, hai tên đệ tử đuổi theo hắn nãy giờ, tuy rất nghi hoặc nhưng cũng rất thức thời không đá động gì đến. Diệp Trung Nam cũng đã sớm tỉnh dậy nhưng đôi mắt vô hồn, cơ thể mất đi khống chế chỉ có thể tùy ý Vân Hồng Tuyết dắt đi.
Hành động của hắn nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng sau khi thấy khuôn mặt bình thường vô cùng kia thì ai nấy đều lộ ra một vẻ hoảng sợ vô cùng, sau đó vô cùng hoảng hốt quay mặt đi, trong lòng còn âm thầm cầu nguyện cho bản thân không bị tên ác ma đó chú ý tới. Nghĩ cũng đúng, hiện tại cái tên cùng khuôn mặt của Nguyên Du đã sớm truyền khắp thành, hễ là người có đôi mắt không quá kém đều sẽ nhận thức được hắn là tên sát thần mới nổi ở đây. Nguyên Du thấy vẻ mặt hoảng sợ của bọn hắn chỉ liếc một chút sau đó dời đi, đây chính là hiệu quả hắn mong muốn, hễ là ai thấy hắn đều buộc phải lùi một bước nếu còn muốn hít thở khí trời. Lúc mới đầu thì không ai chú ý thì không có gì xảy ra cả, nhưng sau khi nhận ra được thân phận của Nguyên Du mọi người đều rất thức thời cách xa hắn 3m, mỗi nơi hắn đến khách nhân đều rất tự giác tránh đường.
Sau khi đi được một nửa trong số các gian hàng trong đây, chợt hắn chú ý đến một góc không chút thu hút nào. Nơi đó bày ra một gian hàng, trên đó có chính là rượu, rất nhiều loại rượu khác nhau, nhưng hơn hết cả chính là một ông lão râu tóc bạc phơ rất tự nhiên gác hai chân lên quầy. Mái tóc dài đến mức che cả nửa khuôn mặt, bộ râu dài cả mét ướt nhẹp rượu chảy ra từ khóe miệng của lão. Ông lão đó tuy là chủ một gian hàng nhưng lại giống một khách nhân đang thưởng rượu hơn, bằng chứng là mỗi khi uống hết một vò lão lại rất tự nhiên lấy vò kế tiếp uống. Lão mặc một bộ đồ rách rưới, vá khâu lung tung, bên cạnh chỉ có một cây gậy trúc dài 2m trong khi trước mặt lại bày ra rất nhiều linh thạch, kim tệ, nhiều người có thể nghĩ lão điên rồi nhưng Nguyên Du thì không.
Một người có thể tùy ý bày ra một phần gia sản lớn mà không chút lo lắng thì một chính là kẻ ngốc, còn hai chính là cường giả đang chờ đợi con mồi. Dựa theo phong thái cùng phong cách làm việc từ nãy đến giờ của lão, Nguyên Du rất chắc chắn lựa chọn thứ hai là chính xác. Thử nghĩ một chút xem, nếu một kẻ vô danh tiểu tốt bày ra nhiều tiền như vậy thì hỏi ai sẽ không lên cướp? Nhưng ngược lại, lão tuy bày ra rất nhiều tiền nhưng không một ai dám tới tranh đoạt, thậm chí trong mắt còn đem theo chút sợ hãi, chỉ từ những chi tiết này có thể nói lên đây tuyệt đối là cường giả. Thậm chí dù cho bây giờ có người dám đến cướp mà cho dù cướp được đi nữa thì Nguyên Du vẫn rất chắc chắn về quyết định của mình. Dựa theo trí nhớ thì đây chính là vị cường giả hắn đang tìm, tuy so với trong truyện có chút khác nhưng về tổng thể vẫn là không sai, tiêu chí không lẫn vào đâu được của vị cường giả đó chính là bộ quần áo rách rưới cùng với một cây gậy trúc.
Tìm được người cần tìm, Nguyên Du nở một nụ cười hài lòng, bước về phía người đó. Khoảng cách hai người cũng không xa, chỉ chưa tới 30m nên Nguyên Du rất nhanh chóng tiếp cận được người kia. Ông lão cảm nhận được có người đến gần liền hừ một tiếng mất hứng vô cùng, sau đó không kiên nhẫn nói:
"Rượu năm trăm linh thạch một vò, đồng ý thì mua, không thì lượn, đừng có kì kèo!" Người chưa tiếp cận nhưng lời đã tới, nghe được lời của lão hai đứa đệ tử tức giận ra mặt, năm trăm một vò mà còn không cho trả giá, bộ đây là tiên tửu hay sao? Nguyên Du nghe được lời lão nói không chút tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười thoải mái, vậy là đúng rồi, phong cách nói chuyện bố đời thế này thì chỉ có người đó mới nói được, tuy phân đoạn trò chuyện giữa lão và Lâm Vũ Thần, Nguyên Du chỉ đọc lướt qua nhưng hắn đoán đại khái cũng chỉ có thế này thôi. Nguyên Du không nhanh không chậm bước đến trước quầy hàng, trong đầu nhanh chóng ra lệnh cho hệ thống:
"Hệ thống, có thể mở khóa một cái nhẫn trữ vật sao?" Nghe được Nguyên Du nói, hệ thống lại trở về như thường ngày, không còn chút gì bướng bỉnh như tối qua, lạnh băng đáp:
"Có thể, kí chủ vui lòng chờ trong 3...2...1... Hoàn tất!
Nhận được 1340 hạ phẩm linh thạch
Nhận Tam Diệp Thảo
Nhận Hồng Hoa
Nhận..." Một tràng dài thông báo hiện ra trước mặt nhưng Nguyên Du cũng không quan tâm lắm, chỉ âm thầm cảm khái tùy tiện một cái trữ vật đều có giá trị gần bằng vài ngày săn của hắn a, quả không hổ là người trong dòng chính của các gia tộc. Thấy Nguyên Du mãi không cút đi, ông lão có chút khó chịu, không chút nể nang nói:
"Mua được thì mua, không mua thì cút, đừng có chặn đường làm ăn của ta!" Nguyên Du nghe được tiếng quát khó chịu kia, lập tức liền tỉnh lại. Hắn không những không giận mà còn cười nhẹ, trong tay xuất hiện năm trăm linh thạch, hắn đặt nó lên bàn rồi sau đó rất nhanh chóng cầm lấy một vò rượu. Tuy nhiên, bàn tay chỉ đi được nửa đường một bàn tay khác đã nắm cổ tay hắn, Nguyên Du nhìn dọc theo cánh tay kia, phát hiện ông lão kia mặt có chút không thích, sau đó thì nghe lão nói:
"Chậm đã, ta đổi ý rồi, một ngàn linh thạch một vò!" Nghe đến đây Vân Bát Vũ không nhịn được bắt đầu cãi tay đôi với ông lão:
"Ông điên à! Một ngàn linh thạch một vò, sao không đi ăn cướp cho lẹ!" Tuy Vân Bát Vũ không thích Nguyên Du, rất nguyện ý thấy cảnh Nguyên Du ăn quả đắng nhưng ông lão này thực sự có chút quá đáng, chỉ là một vò rượu bình thường mà thôi, một nghìn linh thạch ra mấy tửu điếm bình thường chỉ sợ mua luôn cả cái tửu điếm người ta. Phải biết ở đây linh thạch kì thực không có nhiều như tưởng tượng, ngược lại có chút thiếu thốn không đủ dùng, kim tệ cũng vì thế mà sinh ra, chứ nếu đã dư dả thì còn sinh ra cái của nợ đó làm gì, mỗi lần đổi ra là mệt bởi một viên hạ phẩm bằng với mười miếng kim tệ, nếu đổi cả ngàn viên linh thạch thì thật có chút mệt mỏi.
"Hừ! Rượu này do lão phu ủ, ra giá bao nhiêu là chuyện của ta! Ngươi là cái thá gì mà chen vào! Ta không bán được gia đình ngươi cũng không mất chén cơm!" Ông lão tức giận nói. Vân Bát Vũ nghe lão nói lập tức nổi giận, chuẩn bị đôi co thì Nguyên Du đã dang tay chặn trước mặt hắn, chỉ thấy sư phụ mình vẫn một mực nở nụ cười nhẹ sau đó lại móc ra thêm năm trăm linh thạch đặt lên bàn, ông lão lúc này mới có vẻ nguôi ngoai, hì hì đút túi một ngàn linh thạch. Nguyên Du thấy vẻ mặt đểu cáng kia cũng không giận, nếu khách hàng thường hạ giá đến mức đáng thương rồi sau đó bỏ đi, người bán hàng hẳn sẽ rất tiếc khách nên cũng chỉ đành đồng ý, nếu có tăng giá thì cũng chỉ tăng không quá nhiều. Ngược lại, ông lão ở đây bày ra vẻ rượu mình là rượu quý, không ngừng nâng giá, cái này sẽ đánh động đến sự tò mò của nhiều người, sau đó lão sẽ ra vẻ làm khó, chậm rãi hạ xuống một chút nhưng về cơ bản thì vẫn cao bán cho khách hàng, như vậy lão rất dễ dàng kiếm được nhiều tiền. Cái chính ở đây chính là xem ai ra chiêu trước, nếu Nguyên Du ra chiêu trước thì không chắc sẽ thành công do ông lão không có vẻ gì là thích tiền, nhưng ông lão lại ra chiêu trước nên Nguyên Du rất dễ cắn câu.
Cầm lên một vò rượu, Nguyên Du mở ra cái nắp, đưa lên mũi ngửi sau đó ngửa đầu nốc cạn không sót một giọt. Uống hết một vò, hắn ợ một cái, khen:
"Quả là rượu ngon, mùi không quá hăng ngược lại có mùi lúa mạch, khi uống vào có vị hơi ngọt cũng như có chút hơi cay, sau khi nuốt xuống dư vị lại là hơi chát cùng ngọt thanh, tiếc là vẫn chưa thành thục cùng với nguyên liệu có chút thiếu thốn, vậy nên vẫn chưa đến cái giá một nghìn linh thạch. Theo đánh giá của tại hạ thì vò này chỉ sáu trăm là hết giá." Nguyên Du sau khi uống hết vò rượu, nhắm mắt thưởng thức dư vị, sau đó mới nói. Vừa nói hắn vừa liếm mép, giống như vẫn chưa uống đủ, kì thực Nguyên Du ngoài là một tên mê sắc quên bạn thì hắn còn là một tên thích rượu, sau đó vẫn còn hằng hà sa số tật xấu khác, quả thật hắn là một tên không ra gì. Ông lão nghe hắn nói, khuôn mặt có chút giãn ra, cười cười:
" Haha...Ngươi nói đúng, vò rượu này tuyệt đối vẫn chưa đạt được một ngàn viên linh thạch. Nhưng hương vị ngươi miêu tả quả thật không sai chút nào, vò rượu đó vẫn còn thiếu chút nguyên liệu." Nguyên Du nghe lão nói cũng nở một nụ cười, nói:
"Nếu tại hạ đoán không lầm, nếu có đủ nguyên liệu cùng được ủ đủ ngày vò rượu này tuyệt đối không chỉ có giá một ngàn linh thạch, không biết tại hạ nói đúng chứ?" Ông lão nghe hắn nói liền kinh ngạc ra mặt, cũng theo đó cười nói:
"Hahaha... Tiểu tử ngươi đúng là có mắt nhìn rượu a! Chỉ nhiêu đó đã nhìn ra được giá trị thực sự của nó! Không thể không nói ngươi cũng là một con sâu rượu giống ta, hahaha....!" Nguyên Du nghe lão cười sảng khoái như vậy, trong lòng kế hoạch lại tiến thêm được một bước nhưng ngoài mặt vẫn là khách khí nói:
"Haha... Nào có, tại hạ chẳng qua chỉ là một tên có chút thích thưởng thức rượu ngon trong thiên hạ mà thôi..." Nghe được lời này, hai tên đệ tử không tự giác lùi lại một bước, trong mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ, còn bày đặt là một người thích thưởng rượu, nói là một tên nghiện rượu không phải nhanh hơn sao?
"Haha... Tiểu tử ngươi quả nhiên cũng là một tên nghiện rượu mà còn bày đặt chống chế. Chúng ta đều là kẻ nghiện như nhau vậy thì không cần có khoảng cách làm gì. Dù là thiên đại cừu nhân hay tuyệt thế thiên tài thì lên bàn rượu cũng đều bình đằng như nhau mà thôi. Mọi người thường gọi ta Túy Lão hay Khất Tửu, ngươi muốn gọi thế nào thì tùy, chỉ là không biết nên gọi ngươi thế nào...?" Túy Lão sang sảng cười nói.