Ba Chúng Ta

Chương 10

Hôm nay là một ngày quan trọng, bạn học Oh Sehun rốt cuộc đi nhà trẻ rồi!

Để ăn mừng chuyện vui này, Byun lão gia Byun Baekhyun đặc biệt tha cho Park Chanyeol, trong bữa ăn sáng làm thêm hai quả trứng gà cho người trong chuyện này “không có công lao cũng không có khổ lao”.

Một tên tay dài chân dài vội vàng chạy tới: “Nhìn ‘gái’ làm phần ăn sáng này cả tuần lễ, rốt cuộc cũng được ăn rồi! Nước mắt cũng sắp chảy ra…”

Vừa dứt lời, trên đầu liền bị cốc một cái: “Ở trước mặt con nhỏ đừng nói mấy lời quái dị như vậy được không?”

“Đau đau đau! Baekhyun, cậu đừng có mỗi lần đều ra tay ác như vậy! Tôi sắp bị cậu đánh thành kẻ ngốc luôn rồi!”

“Không thể trách tôi! Cậu vốn đần sẵn mà!”

Oh Sehun hoàn toàn không có ý định để ý hai người kia, yên lặng kéo đĩa của mình cách xa đĩa của Park Chanyeol, vẫn rất buồn cười khi dùng khăn giấy bao thành một vòng tròn quanh đĩa của mình, tuy rằng biểu cảm của bản thân đương sự cực kỳ nghiêm túc, thậm chí đến mức thiêng liêng.

“Hôm nay baba có trứng chiên, cũng không cần giành ăn bữa sáng của Bạch Cửu nha… Mỗi lần ba cắn một cái, bánh mì của con chỉ còn lại có phân nửa thôi QAQ… Tuy rằng con ăn trứng gà cũng đã no rồi nhưng hay là baba… A baba, ba làm gì thế!”

Park Chanyeol trước khi ngoảnh lại vẫn đang đấu võ mồm với Byun Baekhyun nên căn bản không có nghe con trai nhà mình nói chuyện, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thấy không còn nhiều thời gian liền cầm bánh mì của Tiểu Bạch Cửu lên cắn một miếng lớn, sau đó trở về phòng thay quần áo.

Oh Sehun dẩu môi lên, sắp khóc tới nơi rồi: “Ang ang~ Đã nói là không được ăn bánh mì của con nữa mà! Người ta đã bày kết giới rồi, chú Baekie xem đi~ xem đi~~~”

Cũng may là bây giờ anh Lu Han không có ở đây, nếu không thì nhất định sẽ vung dao phay trong nhà bếp xông tới Park Chanyeol… A…

“Thấy rồi, thấy rồi~ Không cần để ý baba của con nữa đâu Tiểu Bạch Cửu~~ Chú sẽ nướng cho con miếng khác nha~~”

=口= Nhưng mà bất kể thế nào thì người kia cũng là một baba vô lương tâm!

Byun Baekhyun luôn có ảo giác, cảm thấy Oh Sehun như là con chung của cả nhóm bọn họ, có lẽ mỗi người đều có một phần trong sinh hoạt hàng ngày, baba của Sehun. Có lẽ là vì Lu Han yêu thích thằng bé này vượt quá tưởng tượng, có lẽ là vì không quen nhìn “phương pháp nuôi nấng cẩu thả” của Park Chanyeol, không muốn sau này Tiểu Bạch Cửu trở thành một gã bốc vác chân tay thô kệch; lại có thể chỉ là vì đối với cuộc sống bình thản của mình rốt cuộc cảm thấy có chút buồn chán. Dù sao, mỗi ngày Byun Baekhyun đều trích thời gian buổi sáng ra, dù cho thức sớm nửa tiếng cũng nhất định giúp thằng bé làm một bữa sáng phong phú.

Tất nhiên là không có phần của Park Chanyeol, nhưng cậu ấy ăn của con mình không ít, đâu có để cho bản thân bị đói.

Tóm lại là bởi vì Oh Sehun rất dễ làm người khác yêu thích, baba của nó chỉ là dựa vào ánh hào quang của nó mà thôi =v=.

“Bạch Cửu ~~ Con ăn xong rồi chưa?~~ Ăn xong thì chuẩn bị xuất phát đi nhà trẻ thôi~”

Mới nghĩ tới, Park Chanyeol liền dùng giọng nói trầm thấp oang oang của mình vừa kêu la vừa đi ra khỏi phòng ngủ.

“Tiểu Bạch Cửu, hôm nay sẽ đi nhà trẻ, có vui không?~~” giúp Oh Sehun lau miệng, Byun Baekhyun nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên là vui rồi~ Đúng không con trai?~” Park Chanyeol tươi cười trả lời, tiện tay giật lấy hộp sữa tươi chưa uống hết trong tay Tiểu Bạch Cửu hút một hơi cạn sạch: “Nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ trạc tuổi con, còn có rất nhiều bạn học nữ xinh đẹp. Sau đó các bạn học nữ xinh đẹp của con sẽ biến thành bạn gái xinh đẹp của con~~ Sau đó còn có thật nhiều thật nhiều bồ nhí…”

Thấy Byun Baekhyun cầm dao gác ở trên cổ của mình, Park Chanyeol rốt cuộc hậm hực mà ngậm mồm lại.

Nói nguyện vọng tuyệt đẹp hồi bé của tôi một chút cũng không được sao TAT~

Byun Baekhyun bắn một ánh mắt dao găm chết người qua: Xin cậu dạy nó tốt một chút có được không!

“Được rồi, không giỡn với con nữa~~ Tiểu Bạch Cửu đi nhà trẻ phải ngoan, có biết không? Buổi tối baba sẽ đến đón con đúng giờ, đến lúc đó phải nói với ba ngày hôm nay trong nhà trẻ đã xảy ra chuyện gì ha~~”

Oh Sehun đột nhiên mang vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Baba không đi nhà trẻ với Bạch Cửu sao?”

“Ha ha~ đương nhiên là không đi rồi~ Chỉ có con mới có thể đi nhà trẻ thôi Bạch Cửu ngốc~”

“… Baba không có nói là để con đi nhà trẻ một mình… Con không muốn đi một mình…”

Thấy bộ dạng Oh Sehun cúi đầu xoắn xuýt vô cùng đáng thương, Byun Baekhyun cũng vội vàng mở miệng khuyên nhủ: “Đừng nên lo lắng mà Sehun~~ Chú Xiao Lu và chú Joonmyeon đều ở nhà trẻ chăm sóc con~~ con có thể biết thêm~~ rất nhiều bạn mới a~~”

“Nhất định phải đi sao… Bạch Cửu chỉ cần chơi với baba và các chú là đủ rồi…”

〒▽〒 Giọng nói bập bẹ vừa êm dịu lại vừa đáng yêu lại sắp muốn khóc lên thật sự là không chịu nổi a…

“Park Chanyeol, mau dẫn con cậu đi đi! Tôi phải đi làm! Tạm biệt!”

Vì vậy bác sĩ Baekie chạy trối chết, còn lại Oh Sehun mang ánh mắt có lực sát thương cực mạnh nhìn chằm chằm Park Chanyeol.

“A NO… Đừng có nhìn ba như vậy! Mặc kệ thế nào thì con nhất định phải đi nhà trẻ… Ba không thấy… Ba không thấy gì hết…”

Bệnh viện Nhân Ái.

Lúc kiểm tra phòng buổi sáng theo thông lệ, Byun Baekhyun đột nhiên nghiêm túc phân tích Park Chanyeol một lần.

Mặc dù là một người cũng khá quen thuộc với mình, nhưng chưa bao giờ chủ động dò xét bất cứ vấn đề riêng tư gì của mình, thoạt nhìn là một người lỗ mãng nhưng thật ra lại rất ít lỗ mãng, Baekhyun tự cho rằng đúng mà đưa ra kết luận. —— Nói cho cùng, cậu ấy chẳng qua là không có não trong những chuyện lớn nhỏ liên quan đến chính bản thân cậu ấy mà thôi —— Đại khái cũng vì nguyên nhân này khiến cậu ấy không rảnh làm một người thích tám chuyện hay kiêu căng.

Byun Baekhyun không phải không thừa nhận, cậu rất thích hình thức ở chung như vậy. Tuy rằng đến bây giờ mới hơn nửa tháng thôi, ngay cả sinh nhật của Park Chanyeol cậu cũng không biết, thế nhưng sống rất vui vẻ. Bởi vì không biết nên cũng không cần kiêng kỵ, cho nên phần lớn thời gian đều có thể thật vui vẻ.

Đây không phải là cực kỳ tốt sao~

“Baekhyun, … Baekhyun?” Một bàn tay huơ huơ trước mắt Byun Baekhyun, khiến cậu phục hồi tinh thần lại.

“A, Yixing học trưởng ~ Xin lỗi, vừa rồi em hơi phân tâm một chút~”

Zhang Yixing trước sau như một mà rất ôn nhu: “Thấy dạo này hình như lúc nào dáng vẻ của cậu cũng rất cao hứng, có chuyện gì vui sao?”

“A… Cũng không có gì~ Ha ha… Có lẽ vì gần đây thời tiết cũng khá đẹp…”

“Có sao? Gần đây trời luôn đổ mưa mà…”

Trời mưa trồi ra hai ba con Park Chanyeol, cho nên cảm thấy vô cùng hài lòng. (Cái gì với cái gì vậy…)

Có chút co quắp mà gãi gãi tóc, Byun Baekhyun đột nhiên hơi đỏ mặt: “Không có gì đâu học trưởng ~~ Em cũng không biết tại sao…”

Tại sao phải đỏ mặt chứ… Kỳ thực bản thân mình ngoại trừ thường xuyên phát điên với Park Chanyeol thì ở trước mặt người khác đều là trai tơ ngoan ngoãn… Ặc, trai tơ thì thường xuyên đỏ mặt sao?

Zhang YiXing ngược lại cảm thấy Baekhyun như vậy thật đáng yêu, học đệ này luôn đáng yêu như vậy đấy.

“Baekhyun a… thứ bảy này cùng đi ăn cơm được không? Nghe nói trên đường Thiểm Diệu vừa mới một quán mì ngon lắm, anh rất muốn đến đó ăn thử xem sao.”

“A? À… được~~”

Bên kia, Park Chanyeol dẫn theo Oh Sehun từ lúc trong nhà đi ra tới giờ vẫn cúi đầu không lên tiếng, cuối cùng đi tới “Nhà trẻ Ái Khái Thấu”.

Rất nhiều bạn nhỏ mặc đồng phục đội mũ quả dưa màu vàng đi ngang qua hai ba con, Park Chanyeol vì muốn làm Oh Sehun cảm thấy có hứng thú nên một lát lại kêu nó nhìn mái tóc của cô bé kia, một lát lại kêu nó nhìn túi xách của cậu bé nọ, nhưng hình như Oh Sehun thật sự không vui rồi, bất kể thế nào cũng cúi gằm mặt, không nhìn người cũng không nói chuyện.

Ai, vậy phải làm sao bây giờ.

“Sehun~~~ Qua đây~ Qua đây~!” Lu Han đứng ở cửa ra vào đợi cả buổi, liếc mắt liền nhìn thấy Park Chanyeol và Oh Sehun, vì vậy tranh thủ thời gian phất tay ra hiệu cho hai người mau tới.

“Chào anh Lu Han~~!”

“Chào chào~~ Hôm nay Tiểu Bạch Cửu phải đi nhà trẻ a ~~ đã lớn một chút rồi nha ~~ Chú Xiao Lu là thầy giáo ở đây, cho nên trong nhà trẻ phải gọi chú là thầy Lu, có biết không?”

Oh Sehun rụt người vào trong ngực Park Chanyeol, vẫn không chịu nói lời nào.

Lu Han khó hiểu nhìn Chanyeol: “Sao thế? Đây là…?”

“Nghe nói em không cùng đi nhà trẻ với nó nên không vui… Từ lúc đi ra ngoài với em cho tới bây giờ đều không để ý đến em…” Vẻ mặt Park Chanyeol tràn ngập thất bại.

“Như vậy…” Lu Han hiểu rõ tâm trạng của nó nên gật đầu: “Vừa mới bắt đầu vào nhà trẻ, mấy đứa bé hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ như vậy… Sehun a, đừng có không vui mà~~ Bên trong nhà trẻ có rất nhiều đồ chơi, có ngựa gỗ xoay tròn, còn có xích đu, chẳng phải con thích chơi xích đu nhất sao~”

Park Chanyeol thừa cơ buông tay thằng bé ra, nói một tiếng “Tối nay baba sẽ tới đón con” liền xoay người muốn đi gấp, lại không nghĩ là bị Tiểu Bạch Cửu phát hiện ngay lập tức, ôm đùi Park Chanyeol khóc lớn lên.

“Hu hu hu hu, baba đừng đi… Con muốn baba…”

“Ba sẽ mau tới đón con mà con trai… Con phải hòa thuận với các bạn…”

“Không muốn không muốn hu hu hu… Bạch Cửu không muốn chơi với các bạn hu hu… Muốn baba… Muốn các chú…”

〒▽〒 Tim Park Chanyeol lại tan ra rồi.

Xoay người nhìn về phía Lu Han, miệng làm khẩu hình: “Nếu không… Hay là mai em đưa nó tới?”

Lu Han lơ đễnh mà hướng về phía Chanyeol phất phất tay: “Ngày mai cũng thế thôi! Cậu cứ đi thì sẽ không có chuyện nữa! Việc này anh thấy nhiều rồi~~ Một lát sẽ ổn thôi~”

“Tiểu Bạch Cửu nghe lời đi, baba lại bị muộn giờ làm rồi, tối nay tới đón con, mang bóng chocolate cho con~~”

“U oa…” Thằng bé càng khóc dữ hơn… “Baba, baba… Hu hu hu…”

… Cảm giác tựa như sinh ly tử biệt này thật muốn lấy mạng tôi rồi…

Nhưng mà… Cũng vì thằng bé này, gần đây giống như đặc biệt hiểu được, cảm giác được người khác cần đến.

“Sehun a~ Đi, chú dẫn con đến lớp~~ Thầy Lu dạy ở lớp này nên mỗi ngày con đều có thể nhìn thấy thầy, không nhìn thấy baba cũng không sao, bởi vì con có chú Xiao Lu mà, phải không con~~~~~”

Oh Sehun nắm chặt tay Lu Han, trên mặt đong đầy những giọt nước mắt đáng thương.

“Đừng lo lắng, rất nhiều bạn nhỏ vừa tới nhà trẻ đều như thế này, không quá một tuần lễ thì con cũng sẽ thích nơi đây giống các bạn~”

Tiểu Bạch Cửu nhỏ giọng mà lầm bầm một câu “Không được”, giọng rất nhỏ, cho nên Lu Han cũng không có nghe thấy.

“Con học ở lớp chồi hoa hướng dương đó~~”

Đẩy cửa ra, khoảng hai mươi bạn nhỏ xếp hàng ngồi xuống ngay ngắn, tất cả đều nhìn về phía Oh Sehun và Lu Han.

“Hôm nay có một bạn học mới gia nhập lớp chồi hoa hướng dương của chúng ta~~ Tên của bạn là Oh Sehun, các bạn nhỏ phải hòa đồng với bạn, giúp bạn thích ứng với sinh hoạt trong nhà trẻ, mọi người có chịu không ~~~?”

Các bạn nhỏ trong lớp trăm miệng một lời: “Dạ chịu——”

Oh Sehun cả gan ngẩng đầu lên, lại không nghĩ người đầu tiên mà mình nhìn thấy trong lớp học này chính là —— gấu trúc thối ngày đó gặp được trong xe điện ngầm!

Cậu cho rằng cậu mặc đồng phục thì tớ không biết cậu là ai sao? Cậu không mặc đồ gấu trúc nữa thì tớ vẫn nhận ra cậu!

Bên kia gấu trúc cũng đang nhìn Oh Sehun, sau đó chậm rãi mở khẩu hình: “Nhìn——gì——mà——nhìn——!”

Ang ang~ sao lúc nào nó cũng hung dữ như vậy? Cảm giác như mình thua nó rồi ><...

“Sehun, ngồi vào chỗ của con đi, một lát nữa chúng ta đến giờ lên lớp rồi~~” vỗ vỗ đầu Oh Sehun, Lu Han ôn nhu nói với nó, lại phát hiện thằng bé vẫn nắm chặt tay mình không chịu buông.

“Sehun a, nghe lời, trước tiên đến chỗ ngồi của con có được không?”

“Chú Xiao Lu, a không… thầy Lu, đừng mà thầy Lu…”

Thằng bé này… Sao trước kia không phát hiện nó dính người như vậy… Tiếp tục thế này cũng không cách nào đi học được…

“Huang Zitao, con đến đây một chút~~”

Gấu trúc tiên sinh ngồi ở hàng sau, a, thì ra là Huang Zitao, thoạt nhìn vô cùng không tình nguyện mà đi tới.

“Sehun, Huang Zitao là lớp trưởng lớp chồi hoa hướng dương của chúng ta~~ Lần trước trên xe điện ngầm hai con đã gặp nhau, dẫn Sehun đến chỗ ngồi của cậu ấy đi.”

〒▽〒 Ai muốn nó giúp chứ!!… Không thích, không thích nhà trẻ!

Đứng ở khoảng cách gần nhìn nhìn Oh Sehun, Huang Zitao mới phát hiện trên mặt của thằng bé này có vệt nước mắt, chẳng qua là mình hung hăng trừng nó vài lần, nó lại giống như đang sợ cái gì đó, cố gắng bĩu môi, nước mắt lại lưng tròng rồi… Thật sự là…

“Quỷ khóc nhè!”

“Đào Đào, phải hòa đồng với bạn học!”

“… Được rồi…” Huang Zitao đưa tay về phía Oh Sehun: “Đừng nắm tay thầy Lu nữa, nắm tay của tớ nè.”

Oh Sehun hít hít cái mũi, đã qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói một câu.

“… Tớ không phải quỷ khóc nhè…”

Tớ chỉ là, tớ chỉ là…
Bình Luận (0)
Comment