Ba Chúng Ta

Chương 12

Trước khi nuôi dưỡng Oh Sehun, cuộc sống của Park Chanyeol luôn trôi qua một cách vô cùng cẩu thả.

Từ sau khi có Oh Sehun, vì tương lai phát triển khỏe mạnh của thằng bé, sự cẩu thả của cậu quả thật giảm đi một ít, nhưng rất nhiều chuyện cậu vẫn không có cách nào hoàn thành.

Nhưng mà cũng coi như là vận khí tốt, những thứ Park Chanyeol không có biện pháp cho nó, các chú ở xung quanh cùng yêu Tiểu Bạch Cửu với cậu, đều cố gắng hết sức giúp cậu bổ sung.

Cậu luôn không cách nào chăm sóc cuộc sống hàng ngày của thằng bé cẩn thận tỉ mỉ, Lu Han giúp cậu chăm sóc, còn mua cho Oh Sehun bộ đồ ngủ hình chó con.

Cậu không thể dùng giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu để kể những câu chuyện êm tai cho thằng bé nghe, cậu kể đi kể lại cũng chỉ có mỗi câu chuyện “Lương Sơn Bá và Romeo”, Kim Joonmyeon đã thay cậu làm.

Cậu thường xuyên đưa ra quyết định theo tính cách của mình và Oh Sehun, thiếu nghiêm túc và cân nhắc như vậy hẳn sẽ ảnh hướng tới sự phát triển tương lai của thằng bé, Do Kyungsoo đã chú ý giùm cậu.

Cậu thật vất vả mới tìm được việc làm, mỗi ngày sứt đầu mẻ trán, luôn không rảnh tới nhà trẻ đón Oh Sehun tan học, Byun Baekhyun thay cậu đi.

Nhưng mà một baba sáu mươi phần trăm như vậy, lại làm cho Oh Sehun vô cùng ỷ lại, bất kể là các chú dốc lòng chăm sóc thế nào, bất kể là baba thất hứa bao nhiêu chuyện đã đồng ý với nó, trong nội tâm nho nhỏ của nó, vẫn là ngồi trên vai baba cưỡi ngựa một hồi, lại thêm mấy quả bóng chocolate thì có thể xóa bỏ tất cả.

Park Chanyeol giống như cho Oh Sehun quá nhiều nụ cười, quá nhiều triết lý họ Park kiểu “cho dù bị cuộc sống u tối vứt bỏ cũng phải tươi cười đối mặt”. Cậu rất cố gắng dốc sức làm việc vì tương lai của mình và Tiểu Bạch Cửu, cậu vĩnh viễn cũng không cách nào như một cô gái nói những lời thấm thía và đi theo sát con trai để giải thích, mỗi một bước chân mình đi sau lưng đều có một lý do làm người khác rơi nước mắt lã chã.

Có lẽ chỉ là cậu không để ý đến, đối với một thằng bé mới bốn tuổi mà nói, cuộc sống của nó, chỉ cần người ở cùng, cần có người biết đến nó mà thôi.

“Hôm nay baba lại không đến đón Bạch Cửu về nhà sao?”

“Xin lỗi nha con trai, giờ baba vẫn chưa làm xong. Con đến bệnh viện với chú Baekie trước đi, tối nay baba sẽ tới đón con, dẫn con đi quảng trường xem hoa đăng xinh đẹp, có được không?”

“… Baba, ba còn nhớ rõ hình dáng của con ra sao không…”

“Đương nhiên rồi ~~~ Sao baba có thể quên hình dáng của bảo bối chứ!”

Ở cửa nhà trẻ, Oh Sehun cầm điện thoại của Byun Baekhyun gọi điện thoại cho Park Chanyeol, tay còn lại vẫn nắm tay Huang Zitao như thường ngày. Sau khi xác nhận baba sẽ không tới đón mình lần nữa, Oh Sehun nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó không tình nguyện mà cúp điện thoại.

“Baba, ba đừng quên Bạch Cửu nha…”

Huang Zitao đứng ở một bên rút bức tranh trong túi xách của Oh Sehun ra: “Vậy bức tranh cậu vẽ cho baba phải làm sao bây giờ?”

Oh Sehun lại không nói.

Ở chung được gần một tháng, hai thằng nhóc đã rất thân với nhau. Tuy rằng thỉnh thoảng Huang Zitao vẫn hay phàn nàn là bởi vì Oh Sehun mà hoa khôi Xiao Hong của lớp không bao giờ kêu anh Zitao hay lớp trưởng Zitao rồi luẩn quẩn bên cạnh nó nữa, nhưng nó vẫn rất sẵn lòng ở bên cạnh Oh Sehun dù không còn một ai, khi có người thì nó sẽ che trước mặt Oh Sehun. Oh Sehun gọi nó là Đào Đào, nó cũng trông mèo vẽ hổ mà gọi Oh Sehun là “Hun Hun”. Quỷ khóc nhè chảy nước mắt thì nó sẽ lau giúp, theo đuôi quá dính người thì nó sẽ giả vờ hung dữ, nếu là Sehun cúi đầu không nói lời nào…

“Bo”. Sẽ hôn cậu ấy.

“A a a~ Anh Lu Han nhìn thấy không? Cháu anh…” Không nghĩ tới sẽ chứng kiến một màn “giới hạn tuổi tác” như vậy ở cửa nhà trẻ, Byun Baekhyun thấy được hình ảnh vừa xẹt qua lại càng hoảng sợ, tranh thủ thời gian thọt cùi chỏ của Lu Han ở bên cạnh, vẻ mặt hoảng hốt.

Lu Han vẫn rất bình tĩnh: “Ừm… Thật ra đây là chuyện thường ngày rồi. Không biết sao Đào Đào lại phát minh ra cái đó, chỉ cần Sehun mất hứng thì sẽ hôn nó —— Nhưng mà từ góc độ của anh mà nhìn, chiêu này quả thật rất có tác dụng đấy.”

… 〒▽〒 Nhưng mà làm như vậy được sao…

Nhưng mà… Tựa như Lu Han vừa nói, Oh Sehun vừa bị hôn má quả nhiên ngẩng đầu lên, còn nhìn Huang Zitao cười cười. Byun Baekhyun hoảng hốt mà cho rằng nó cũng chuẩn bị hôn Huang Zitao một phát để đáp lễ, nhưng mà cũng may, thằng bé chỉ cười cười mà thôi.

“Anh Lu Han, thật ra anh có cảm giác được… Bộ dạng không thích hợp gần đây của Sehun…”

Lu Han khẽ thở dài một hơi, gật đầu nhẹ.

“Chỉ có thằng ngốc Chanyeol kia không nhìn ra thôi. Cậu biết không Baekhyun, ngoại trừ Đào Đào, ở trong nhà trẻ Sehun không phản ứng với ai hết… Những bạn nhỏ khác nói chuyện với nó, nếu không phải trốn sau lưng Đào Đào thì cũng không cho người ta một sắc mặt dễ ưa. Tiếp tục như vậy… anh rất lo nó sẽ sinh bệnh…”

Byun Baekhyun gật gật đầu, lại lập tức khó hiểu mà hỏi thăm: “Tại sao lại như vậy chứ… Bình thường ở trong nhà Sehun đều hoạt bát hiếu động lại thích cười thích làm ồn, cũng không có gì khác biệt với những đứa trẻ bình thường…”

“Anh nghĩ… Có thể là liên quan đến những việc mà Sehun đã trải qua trước đây…”

“Đã biết rõ nhất định là Chanyeol ngược đãi thằng bé mà!… Nói tới tên kia lại nổi máu lên rồi. Buổi sáng mới nói với cậu ấy nên chú ý tới Sehun nhiều một chút, thằng bé này càng ngày càng không thích nói chuyện, anh đoán xem cậu ấy nói gì với em, nói Tiểu Bạch Cửu đang trưởng thành! Còn kêu em đừng lo lắng!”

“Thật ra cũng không thể trách Chanyeol hoàn toàn… Cậu ấy cũng không có kinh nghiệm làm baba…”

“Không chuẩn bị tốt còn làm bụng con gái người ta to lên! Không chịu trách nhiệm!”

“Phư~” Lu Han bật cười: “Cậu kích động vậy để làm chi? Cậu cũng đâu phải cô gái kia.”

Byun Baekhyun bĩu môi: “Nếu em là cô gái kia thì nhất định sẽ đạp cậu ấy xuống sông Hoàng Phố cho heo ăn! Hại đời em thì thôi, còn làm con em thành như vậy!”

… Chú Baekie, khả năng nhập vai của chú cũng mạnh dữ…

“Được rồi, lát nữa nhà trẻ sẽ họp tuần. Anh phải trở vào, cậu cũng mau dẫn Sehun đến bệnh viện đi~” Nhìn ra bên ngoài, Lu Han vừa nói vừa ngoắc tay với Huang Zitao đứng cách đó không xa: “Đào Đào qua đây, con cũng phải về nhà, chú tài xế đã chờ con bên ngoài nửa ngày rồi~~ Đừng có phá bức tranh của Sehun nữa, làm hư xem Sehun có cắn con không!”

“Cậu ấy sẽ không cắn con đâu! Đúng không Hun Hun~~~”

“Ừa, thích Đào Đào, không cắn Đào Đào.”

Byun Baekhyun cảm giác mình lại nội thương.

… 〒▽〒 Như vậy… Thật sự rất là…

Byun Baekhyun lợi dụng thời gian ăn cơm chiều đến nhà trẻ đón Oh Sehun tan học, vì vậy trên đường trở về bệnh viện, cậu mua cho mình một túi bánh quy, lại mua bánh mì, sữa tươi và vài món định đợi lát nữa đến phòng làm việc sẽ cho Sehun ăn tối.

“Sehun, con ăn từ từ thôi~ Chú đi viết bệnh án, hai phút nữa sẽ trở lại!” Thay áo blouse trắng, bác sĩ Baekie dễ gần nhìn về phía Sehun wink một cái.

“Chú Baekie có thể mang Bạch Cửu đi cùng không?” Nghe được Byun Baekhyun nói như vậy, Oh Sehun tranh thủ thời gian từ trên ghế nhảy xuống, chạy chậm tới bên cạnh cậu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Byun Baekhyun, lại giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó —— =v= chạy ngược trở về cầm sữa tươi Vượng Tử, cắn ống hút trong miệng: “Được không ‘cú’ Baekie?”

“Được~~~ Vậy con không được nói chuyện lớn tiếng, không được làm ồn các cô các chú, biết không?”

“Dạ!”

Đứa nhỏ này, nghe lời đến làm cho người khác không thể không yêu chiều nó.

Ở trong khoa, tuổi của Byun Baekhyun cũng coi như là còn rất trẻ, tuy không thích người khác nói cậu đáng yêu nhưng cậu quả thật là một chàng trai cực kỳ đáng yêu —— Vì vậy, một chàng trai cực kỳ đáng yêu đang nắm lấy tay của một đứa bé trai cực kỳ đáng yêu… Quả thật…

Zhang YiXing vừa thay quần áo chuẩn bị tan ca, từ rất xa đã nhìn thấy “quang cảnh” này.

“Baekhyun, đây là ~~?”

Byun Baekhyun hiếm khi dí dỏm nói đùa một câu: “Con của em~”

“! Cái gì?” Giật mình mà tháo mắt kính ra, một giây sau, học trưởng Zhang quả thật ở trong trạng thái JPG.

“Ha ha ha… Học trưởng, phản ứng của anh là sao! Là con của bạn em~~ Sehun, gọi chú Zhang đi~”

“Chú Zhang ~~”

“Aha… Như vậy… Đứa bé này thật đẹp mắt~~ Mấy tuổi rồi?”

Oh Sehun duỗi bốn đầu ngón tay ra: “Bốn tuổi…”

“Biết nghe lời lắm ~~À đúng rồi Baekhyun, trưa mai đừng quên cùng đi ăn cơm~”

“Dạ, em vẫn nhớ mà~ Học trưởng muốn mời khách sao em dám không đi~~”

Zhang YiXing cười vuốt vuốt tóc Byun Baekhyun: “Anh nào dám nghiền ép học đệ chứ! Người khác nghe được thì anh không còn cách nào lăn lộn ở Nhân Ái nữa.”

Quay người muốn đi gấp, Zhang YiXing lại dường như nghĩ tới đến cái gì mà mở túi, lấy hai viên kẹo chocolate, còn có một vỉ thuốc ăn thần. Đem vỉ thuốc trực tiếp bỏ vào trong túi quần Byun Baekhyun: “Chẳng phải hôm nay cậu trực ca đêm sao? Nếu đau đầu thì uống cái này, rất có tác dụng.”

Sau đó lại cúi người đưa cho Oh Sehun hai viên kẹo: “Bé con, cái này cho con ăn~~ Nhưng mà không được ăn quá nhiều, nếu không sẽ đau răng đó~”

A… Quả nhiên là Yixing học trưởng a… Luôn tốt như vậy…

Nghĩ đi nghĩ lại, tình huống này làm trong lòng Byun Baekhyun bay đầy bong bóng —— Ẹc, theo phiên bản tiếng người đó là, cậu có hơi xấu hổ.

Oh Sehun đương nhiên không quan tâm nhiều như vậy, bỏ một viên kẹo vào trong miệng, sau khi phát hiện “ngon siêu cấp vô địch”, liền đem viên kẹo còn lại cẩn thận từng li từng tí mà bỏ vào trong túi, còn nghiêm túc vỗ vỗ sợ nó rơi ra ngoài.

Ồ…?

Chú Baekie có chút kỳ lạ… Baba cũng thích vò rối tóc của chú mà~~ Nhưng lần nào chú Baekie cũng lớn giọng ồn ào với baba, nhảy dựng lên đánh đầu baba, bộ dạng rất buồn cười… Ha ha ha…

—— Cảm giác như vậy mới thật sự là chú Baekie. Hing~~~~

Park Chanyeol lúc này xem như chọc trúng sự phẫn nộ của dân chúng rồi.

Nói buổi tối tới đón Oh Sehun đi xem hoa đăng, kết quả là căn bản không có tới, sắp mười một giờ rồi nên Byun Baekhyun chờ không được mà gọi điện thoại cho Park Chanyeol, tên kia rõ ràng đã trên đường về nhà —— thậm chí còn quên luôn con của cậu ấy vẫn còn trong bệnh viện trực ca đêm với Byun Baekhyun!

Vì vậy Byun Baekhyun triệt để phát hỏa, vung câu tiếp theo “Đêm nay Sehun sẽ ở với tôi” liền trực tiếp cúp điện thoại.

Làm tức chết! Làm tức chết!… Chẳng phải làm công việc liên quan đến cuộc sống của lê dân bách tính, thêm một ca cũng có vấn đề gì đâu, có thể làm cho cậu quên luôn con của cậu?? Trong lòng cậu đến tột cùng có nó hay không?!

Đợi lâu nên đã buồn ngủ, Oh Sehun nằm lên mặt bàn mơ mơ màng màng mà nói một câu: “Baba vẫn là quên con rồi…”

Byun Baekhyun càng thêm tức giận, giận đến mức ước gì bây giờ Park Chanyeol hiện ra ở trước mặt cậu, sau đó cậu sẽ vặn đầu tên kia xuống làm bóng để đá.

“Sehun đừng buồn, vì một baba không chịu trách nhiệm như thế thật không đáng! Đêm nay ngủ ở đây với chú được không~~ hả~?”

Thằng bé cuộn tròn thân thể nằm trên chiếc giường trong phòng làm việc của Byun Baekhyun, nhìn chằm chằm Byun Baekhyun không chịu nhắm mắt lại: “Chú Baekie, chú nói baba sẽ đến tìm con chứ?”

“Bạch Cửu nghe lời, đừng đợi baba nữa được không ~ Đã muộn rồi, chúng ta ngủ trước được không~~?”

Ngoan ngoãn gật đầu, Oh Sehun nghe lời mà nhắm mắt lại, nhưng không có qua vài giây đồng hồ lại mở ra.

“Chú Baekie, nếu như baba không quan tâm con nữa… Chú không được lừa gạt Bạch Cửu nha…”

Nghe được một câu làm Byun Baekhyun thiếu chút nữa đã nghẹn ngào, chỉ ước gì trong tay mình có nghìn vạn thanh kiếm quang, có thể dùng thanh kiếm hư vô cắm ở trên mông Park Chanyeol, bằng không thì không thể giải mối hận trong lòng của cậu.

Cúi đầu xuống hôn lên trán Oh Sehun một cái, giọng nói nhu hòa của Byun Baekhyun vang lên: “Chú Baekie cần con, còn có chú Lu, chú Joomyeon đều cần con… Mỗi người đều yêu Tiểu Bạch Cửu…”

Thế giới to lớn, nguyện vọng của cậu có thể rất huy hoàng.

Một câu “Không để cho con cô đơn”, nhưng sao nghẹn ở nơi nào, cắt vỡ cổ họng.

“Ba đến rồi! Ba đến rồi!!! Con trai!! Baekhyun!!”

Đại khái khoảng hai mươi phút sau, Park Chanyeol rốt cục xuất hiện ở phòng trực ban trong khoa cấp cứu của bệnh viện Nhân Ái. Chạy nhanh nên đầu đầy mồ hôi, tóc mái bị thấm ướt bết thành một dúm, cả người thoạt nhìn rất là chật vật.

Byun Baekhyun thả Oh Sehun đã ngủ say trong lòng cậu xuống, mặt đen thui đẩy Park Chanyeol ra khỏi phòng trực ban.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi… Tôi, tôi đã quên là nó ở trong bệnh viện nên về thẳng nhà luôn…” Dồn dập thở dốc, một tay Park Chanyeol muốn khoác lên trên vai Byun Baekhyun vuốt giận, nhưng mà vừa mới đặt lên, tay đã bị Byun Baekhyun gạt xuống rồi.

“Nó là con của cậu! Là một người sống! Nó mà cậu cũng có thể quên vậy cậu còn nhớ được cái gì hả?”

Tranh thủ thời gian cười làm lành mới là vương đạo, lại cho Baekhyun hai hàm răng trắng bóc: “Không phải đâu… Tôi thật sự là bận quá nên quên…”

“Tỉnh lại đi ông nội! Không biết Park tiên sinh là chủ tịch nước hay là tổng thống Mỹ hả? Bọn họ còn không bận trăm công nghìn việc như Ngài!”

“Baekhyun, cậu đừng như vậy… Chuyện hôm nay là tôi, nhưng mà…”

“Xin trong lòng cậu nghĩ đến Sehun nhiều một chút không được sao? Nó mới bốn tuổi, người quan trọng nhất trong thế giới của nó là cậu, nhưng cậu căn bản không để nó ở trong lòng! Cậu biết rõ trong nhà trẻ nó làm gì sao? Cậu biết rõ nó không ở chung với bạn nhỏ khác được sao? Cậu biết rõ gần đây nó không vui sao? Cậu chẳng quan tâm gì cả!”

Byun Baekhyun hùng hổ dọa người đè Park Chanyeol đến góc tường, như súng bắn liên hồi, thậm chí không cho phép Park Chanyeol cãi lại.

Chàng trai mặt mũi đều là mồ hôi vẫn còn thở hổn hển, biểu cảm trên mặt cũng không còn nhẹ nhàng như ban đầu nữa.

“Cũng là bởi vì trong nội tâm chứa quá nhiều thứ, bằng không thì cũng không khổ cực như vậy…”

“Park Chanyeol, việc này tôi biết rõ tôi không có tư cách nói, thế nhưng mà làm phiền cậu gánh vác trách nhiệm của một người làm ba có được không? Nếu như cậu vốn chưa nghĩ ra, vậy lúc trước sao lại sinh nó? Nó là máu của cậu, cốt nhục của cậu!” Nói xong, Byun Baekhyun có hơi muốn khóc rồi. Nhìn bộ dạng Park Chanyeol dựa vào vách tường cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, cậu vốn đã chuẩn bị mọi thứ, mắng đến cậu ấy vô lực phản kích, lại đột nhiên nói không nên lời.

Nghe nói như thế, Park Chanyeol không thể ức chế mà cười khổ một tiếng: “Tôi được chọn lựa sao… Tôi cũng không biết sao nó lại xuất hiện nữa… Tại sao lại xuất hiện, xông vào thế giới của tôi…”

Nói cái gì vậy! Thứ đàn ông cặn bã!! —— Lý trí của bác sĩ Baekie cũng sắp nổ tung rồi.

“Sehun mới không có lựa chọn khác! Cũng không phải nó làm bụng con gái người ta lớn lên! Nó ngàn sai vạn sai đều là đầu thai trở thành con của cậu!! Cho dù cậu chưa từng làm ba mẹ nhưng khi còn bé không có xem ba mẹ cậu nuôi cậu thế nào sao!! Nếu ba mẹ cậu nuôi cậu như vậy mà cậu có thể sống đến bây giờ thật đúng là kỳ tích, có phải không?! Park Chanyeol, cậu thật sự là thằng khốn!!”

… Vậy sao?

Dù sao cũng là mày sai đó, Park Chanyeol.

Đứng thẳng người, Park Chanyeol thật vất vả mới hô hấp bình thường lại. Liếm liếm bờ môi khô khốc, bởi vì kịch liệt dùng sức chạy nên trong cổ họng đều tràn ngập mùi máu tươi, rất không thoải mái, không tự giác mà nhíu nhíu mày, quệt mồ hôi trên mặt, yên lặng nhìn Byun Baekhyun.

Phư, trong ánh mắt của cậu có cái gì sáng lóng lánh đấy, người bị chửi là tôi, người làm sai là tôi, muốn khóc cũng là tôi khóc mới phải?

Ha ha ha… Khóc cái gì chứ, Park Chanyeol sẽ không khóc.

“Baekhyun, mặc kệ cậu tin hay không, Tiểu Bạch Cửu là người quan trọng nhất trong sinh mạng của tôi…  Thật xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch Cửu, lại để nó theo tôi chịu khổ chịu tội, đều là lỗi của tôi… Tôi về nhà trước, sáng mai tôi sẽ đến đón nó đi nhà trẻ.”

Thì ra lúc không muốn cười… bộ dạng nhíu lông mày lại… là như thế này…

“À đúng rồi, cái này cho cậu, lúc tối ra ngoài tôi mua đấy, đã quên hai người đều ở bệnh viện… Mua chút đồ ăn khuya… Cho dù không thích cũng xin nhận lấy.”

Là cá nướng nóng hổi, vẫn còn thơm ngon.

Nhìn Park Chanyeol từng bước một đi xa, Byun Baekhyun bỗng dưng có chút không biết làm sao, vô ý thức mà hô một tiếng: “Chanyeol!”

Người nọ quay đầu lại, trên gương mặt tràn ngập mệt mỏi nở một nụ cười nhàn nhạt,

“Mau ăn đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

Này, tôi vừa mới hung dữ làm ầm lên với cậu đấy.

Byun Baekhyun nghẹn lời.

Vuốt túi cá nướng trong tay, trong lòng… như có thứ gì đó bị thiêu cháy.
Bình Luận (0)
Comment