Ba Chúng Ta

Chương 19

Vừa vào thu, thời tiết bắt đầu trở lạnh.

Thời tiết trở lạnh, Oh Sehun sẽ không có quần áo mặc rồi.

“Ưm… Nếu không thì thử cái này xem sao? Hay là cắt cái này lại một chút cũng được… A! nếu không thì như vậy đi, may hai cái này lại là có một cái áo mới rồi…”

Một buổi tối thứ sáu, Park Chanyeol gần như lục tung tủ quần áo của mình cũng không tìm ra được một chiếc áo khoác hơi dày cho Oh Sehun mặc —— Haizz~ chuyện này chẳng phải rất nực cười sao, vóc dáng của Park Chanyeol tới một mét tám, Oh Sehun mới gần một mét, có một bộ quần áo thích hợp mới là lạ.

“Bạch Cửu không mặc cái đó đâu… Tại sao phải mặc hai cái khăn lông làm quần áo…”

“Vậy cũng không thể để con lạnh cóng mà con trai~~ Mau mau lại đây để ba đo xem nên cắt từ đâu, một lát nữa thì sẽ có một chiếc áo khoác dày với kiểu dáng độc đáo xuất hiện!”

Oh Sehun không chịu chừa chút mặt mũi cho cậu, dẩu môi một cái liền chạy ra ngoài: “Không muốn! Không muốn! Baba kỳ quái!”

“Aizz~ Tiểu Bạch Cửu…”

Thằng bé này, càng ngày càng thật sự không dạy nổi~~

Có lẽ là vì giải quyết hết các khúc mắc rồi, sinh hoạt trong nhà trẻ của Oh Sehun phải nói là ngày càng chuyển biến tốt đẹp như cá gặp nước. Thoạt nhìn thì rất biết điều, giọng nói bập bẹ ngọt ngào như có mùi sữa, khi cười rộ lên thì làm già trẻ đều phải thích, những cô bé cậu bé ba bốn tuổi sao chịu nổi chứ~ Park Chanyeol không nhớ rõ ngày tháng cụ thể, nhưng nhiều lắm là một tuần trước, khi cậu đến đón Oh Sehun thì thằng bé và năm ba bạn học đã cùng nhau cười đùa đi ra ngoài cổng.

Lại nói tiếp, ham muốn độc chiếm của thằng bé này cũng rất mạnh. Mặc kệ có bao nhiêu người vây quanh, người bên phải nó lúc nào cũng nhất định là Huang Zitao, người khác muốn nắm tay Zitao thì Oh Sehun còn có thể hung dữ với người ta: “Tay của Đào Đào chỉ có thể cho tớ nắm!” Phư~ bá đạo miễn bàn luôn.

Park Chanyeol đương nhiên là vui vẻ khi thấy Oh Sehun thay đổi thế này (đại khái cũng bao gồm chuyện nó chiếm lấy Huang Zitao), mặc dù thằng bé có đôi khi không chịu nghe lời, nhưng mà cũng không mẫn cảm giống như trước nữa, lúc nào cũng cúi đầu làm cho người khác vừa nhìn đã cảm thấy đau lòng.

A~~~~ Cảm giác nhìn nó lớn lên từng chút như vậy nhất định là cực kỳ tốt~~~

… A~~ Hình như đi hơi xa, mình phải mau dùng những thứ này làm một cái áo khoác thôi, để mình xem một chút, khăn lông, đệm, quả thật rất khó…

“Chú Baekie, chú Baekie, chú xem baba… baba muốn Bạch Cửu mặc khăn lông~~”

Bên kia, Oh Sehun gọi cứu binh tới, một tay dắt lấy Byun Baekhyun lôi cậu vào trong phòng ngủ, một tay chỉ vào Park Chanyeol đang ngồi ở bên giường, bộ dạng rất giống mẹ hiền đang nghiêm túc may vá, thoạt nhìn đặc biệt đáng yêu.

“Chanyeol, cậu lại làm chuyện ruồi bu gì vậy…” Byun Baekhyun vốn đang thay quần áo trong phòng mình, vừa cởi nút áo sơ mi đã bị lôi qua đây.

“Không có nha, tớ rất chân thành đó! Tớ tự may quần áo cho Tiểu Bạch Cửu! Cái này gọi là baba hiền từ may quần áo cho con trai… Con đó, con nhất định phải mặc cái áo này lên người mới không phụ lòng tốt của baba~”

Oh Sehun mang vẻ mặt cầu xin mà quay người nhào vào trong ngực Byun Baekhyun: “Không mặc đâu!! Con không mặc, con không mặc!”

“Tớ nói… cậu rất nghiêm túc sao?” Ôm thằng quỷ nhỏ đã thật sự khóc rống lên vào trong ngực, Byun Baekhyun nhìn vào bộ dạng của Park Chanyeol, rõ ràng là một tên cao lớn tay chân thô kệch lại cầm một cây kim khâu thật nhỏ, không chút khách khí mà bật cười.

“Đương nhiên là rất nghiêm túc rồi! Hiện tại thời tiết bên ngoài lạnh như vậy, Tiểu Bạch Cửu không có quần áo đủ dày, quần áo của tớ nó lại mặc không vừa…”

Park Chanyeol vừa nói vừa ghép hai cái khăn lông lại với nhau, không mảy may chú ý, cây kim liền đâm vào tay mình thật mạnh, tay đứt ruột xót, bị đau nên vị baba này ANG một tiếng mà rống cổ lên gào thét.

“… Cậu mau dẹp đi, chỉ số thông minh thì thấp, tay chân cũng không cân đối thì không nên khiêu chiến cực hạn.”

Ngoài miệng nói xong những lời không lưu tình, cánh tay Byun Baekhyun đang ôm Oh Sehun nhưng lại siết chặt một cái, đi qua quét những thứ trên giường xuống dưới đất hết, ngồi ở bên cạnh Park Chanyeol, ánh mắt cuối cùng lại bay đến trên tay tên kia.

Oh Sehun đứng trên giường, bám vào Byun Baekhyun, như tìm được một chỗ dựa cực lớn: “Đúng! Baba không nên khiêu chiến cực hạn! Baba phải nghe chú Baekie đó!”

Park Chanyeol nhe răng nhếch miệng, cũng không phục mà tức giận: “Thằng nhóc rắm thối kia, ba mới là ba của con!”

“Ang ang~ chú Baekie, chú xem baba kìa! Con không mặc khăn lông thì baba liền hung dữ với con!!”

=口= Cái thằng quỷ nhỏ này, con biết rõ là ba bị con nắm cán…

Nếu truy cứu tới cùng, chuyện này phải trách Lu Han —— Ngày đó, trước mặt Tiểu Bạch Cửu mà lại “thẩm vấn” mình một phen thì thôi không nói đi, vậy mà còn chém đinh chặt sắt mà đưa ra một kết luận quái đản “Baba của Sehun, anh xem cậu tám phần là vừa ý Baekhyun của bọn anh rồi”.

Con mẹ nó! Sao em lại vừa ý cậu ấy! Em không thích con trai! —— Vậy sao lại để cậu ấy hôn cậu?

Là cậu ấy uống quá nhiều, đột nhiên hôn em, em không có tình nguyện! —— Dù sao cậu cũng đã để cậu ấy hôn cậu.

Cái gì vậy nè! Sao em lại vừa ý cậu ấy? Thật oan uổng! —— Hôn cũng hôn rồi còn che giấu gì nữa.

Sau khi tranh luận một phen, Park Chanyeol bị Lu Han làm cho nghẹn họng đến không thể phản đối nữa, chỉ phải tội nghiệp mà để lại hai hàng nước mắt chua xót. Bạn nhỏ Oh Sehun đứng xem từ đầu tới cuối vô cùng bình tĩnh mà vỗ vỗ vai ba của nó: “Baba thích chú Baekie~~~ Oa~~~ Vậy sau này có thể gọi chú Baekie là mama sao?”

“Không được!! Đương nhiên không được!! Cái này cũng không thể nói với chú Baekie, tuyệt đối không thể nói, tuyệt đối bảo mật! Con trai của ba nghe lời nhất, phải giữ bí mật!”

“… Baba, sao ba có nhiều bí mật liên quan đến chú Baekie vậy…”

“TAT Dù sao thì con chỉ cần biết là không được nói với chú ấy là được rồi!”

“… Được rồi, được rồi! Người lớn yêu đương thật là phiền mà~~ Ngày mai phải nói với Đào Đào, không được ở cùng một chỗ với Táo Nhỏ, vẫn là chơi đùa với con mới vui vẻ nhất…”

Sau đó, bắt đầu từ ngày ấy, Oh Sehun ngày càng thích bám lấy Byun Baekhyun, những chuyện mà bình thường Park Chanyeol và Lu Han nói nó không chịu nghe, đổi lại là Byun Baekhyun mở miệng, lại luôn ngoan ngoãn đi làm. Việc này khiến cho Park Chanyeol cảm thấy vô cùng ức chế, thậm chí còn lập lời thề son sắt là đi tìm anh Lu Han nói thẳng mặt rằng anh ấy mang con mình xuống mương. Lu Han lại không sợ cậu, đứng ở trước cửa phòng Byun Baekhyun, bộ dạng phải nói là rất Tây: “Cậu bước lên một bước thì anh liền đẩy cửa phòng ra nói với Baekie là cậu thích cậu ấy!”

Ai thích cậu ấy chứ! Ai thích cậu ấy chứ! Dù gì mình cũng là anh hùng cứu mỹ nhân, lấy giúp người làm niềm vui, làm chuyện tốt mà sao lại biến thành mưu đồ làm loạn, chiếm tiện nghi của nam sinh rồi!

Được rồi, thật ra Park Chanyeol cũng biết rõ, Oh Sehun còn nhỏ như vậy, lại để cho nó giữ bí mật, vốn rất thiếu thực tế —— không bẻ chĩa sang hướng khác mới là quỷ đó, có lẽ chuyện thành ra như bây giờ cũng không có gì sai… Về phần anh Lu Han, anh ấy mới chính là người thích xem náo nhiệt lại không chê chuyện lớn 〒▽〒…

… Được rồi, lại nói tiếp hiện tại.

Byun Baekhyun không biết rõ tình hình nhưng thật ra cũng cảm thấy buồn bực, vì sao Oh Sehun càng ngày càng thích dính lấy mình, nhưng mà dù sao đây cũng không phải là chuyện xấu, cậu rất thích như vậy.

Mỉm cười đem thằng nhóc khóc như sấm to mưa nhỏ ôm vào trong ngực dỗ dành, Byun Baekhyun ôn tồn nói chuyện với Park Chanyeol: “Đừng quậy nữa, ngày mai đến công ty bách hóa mua cho con vài bộ quần áo mới đi.”

Park Chanyeol lấy ngón tay bị kim đâm ra khỏi miệng: “Thật ra tớ có thể may cho nó một bộ mà… Baekhyun, cậu đừng nghe thằng quỷ nhỏ đó làm càn…”

“Cho dù cậu thật sự làm được, một bộ cũng không đủ mà~ Cứ như vậy đi, ngày mai đến công ty bách hóa, tớ đi với cậu, lát nữa hỏi luôn anh Xiao Lu có đi không.”

Vừa dứt lời, Oh Sehun liền vui vẻ mà kêu lên: “A~~~~ được đi chơi~~~~”

“Cái này… Aizz~ được rồi, được rồi, cậu nói sao thì nghe vậy đi! Không biết nó là con tớ hay là con cậu nữa…” Bất đắc dĩ mà phất phất tay, Park Chanyeol vì cuộc sống không có địa vị gần đây của mình mà yên lặng chọn một ngọn nến.

“Phư… Nhìn bộ dạng cậu như oán phụ ấy, Tiểu Bạch Cửu, baba ghen tị kìa, mau đi dỗ dành ba đi~~~”

“A… Baba, đừng ghen nha~~ Bạch Cửu thích baba cũng nhiều như thích chú Baekie vậy~~~”

〒▽〒… Như vậy mới làm mình cảm thấy sống không được yên ổn!! Rõ ràng trước kia con thích baba nhất mà!

Tức giận mà ngồi vào trước bàn mở máy vi tính lên, Oh Sehun không biết từ lúc nào cũng bò lên trên đùi Park Chanyeol, ghé vào bên tai Park Chanyeol nói một câu thế này: “Là vì baba thích chú Baekie, nên con mới thích chú Baekie nhiều như vậy~~ Baba thích thì Bạch Cửu cũng thích~~~”

Park Chanyeol thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống =v=.

“Hai ba con xù xì to nhỏ gì đó, chú cũng muốn nghe!” Vừa quay đầu thì đầu của Byun Baekhyun đột nhiên xuất hiện ở bên phải Park tiên sinh.

Park Chanyeol thật sự từ trên ghế té xuống.

… Trời xanh ơi, mặt đất ơi, tôi thật sự không có cách nào sống qua khoảng thời gian này…

Thời tiết thứ bảy cực kỳ thích hợp để cả nhà đi công ty bách hóa.

Byun Baekhyun trước sau như một mà nấu bữa sáng, Park Chanyeol trước sau như một mà nằm ỳ ở đó, Oh Sehun cũng trước sau như một mà… cùng Lu Han ngồi trước máy tính lướt weibo.

Sở thích mới này của hai người có từ khi bộ manga《 Nhà có Bạch Cửu 》dần được công chúng đón nhận.

Bộ manga đáng yêu này đã được đăng bảy mươi kỳ rồi, được rất nhiều chị em khen là vô cùng đáng yêu, dường như lượng repost mỗi kỳ đều dễ dàng lên đến mấy trăm. Park Chanyeol ngoại trừ việc post manga thì bình thường cũng không chơi weibo, liền dứt khoát đem weibo giao cho Lu Han quản lý —— sau khi Lu Han dùng số đào hoa của nửa đời sau thề là sẽ không dùng weibo này post những thứ bậy bạ =v=.

Vì vậy, mỗi sáng sớm Lu Han đều cùng Oh Sehun ngồi chung một chỗ, ngoan ngoãn mà lướt weibo xem bình luận, tâm trạng tốt thì có thể để cho Oh Sehun làm nũng một cái cho mấy chị em, thấy em nào đẹp mắt thì Lu Han sẽ dùng weibo của mình để add người ta, sau đó cưa cẩm…

“Oa~~ Sehun, chị này nói muốn mua cho con một xe bóng chocolate này~~”

“Thật vậy chăng! Thật vậy chăng! Chú Xiao Lu mau nói cho chị ấy biết địa chỉ nhà chúng ta là đường Hành Tinh, cư xá Răng Trắng Bóc, số nhà 156!”

“Ha ha ha… Quả nhiên hiện tại trên mạng đều là hủ nữ… Rõ ràng là có nhiều người nói ủng hộ Tiểu Bạch Cửu và Đào Đào cùng một chỗ…”

“Hả? Cùng Đào Đào? Hôm nay là thứ bảy nên con ở nhà, thứ hai đến thứ sáu mới cùng một chỗ với Đào Đào~~”

“Oimeoi, cái gì gọi là A Chan với thầy giáo Lu Lu mới là chân ái? Còn ChanLu! ĐM! Anh đây tuyệt đối sẽ không quen người cao hơn anh, có biết không?! Hơn nữa, anh đây thích mấy em chân dài, có biết không?!… Không được, mình phải trả lời cô em này, mới không phải ChanLu! ChanBaek mới là chân ái! Là ChanBaek!… A không được, nếu Chanyeol mà biết thì nhất định sẽ phát điên…”

“… Chú Lu, chú đang làm gì vậy? Sao trong trang web này không có baba vẽ Tiểu Bạch Cửu?”

“Không có gì, chú đang ở weibo của mình, nói một chuyện rất quan trọng…”

Byun Baekhyun bưng cháo trứng muối thịt nạc nóng hổi đi vào trong phòng của Park Chanyeol.

Tên to xác trên giường ngửi được mùi cháo liền ngồi dậy: “Oa… Baekhyun… Hôm nay lại nấu món ngon gì vậy…”

“Cháo trứng muối thịt nạc. Mau đi rửa mặt, bằng không thì đừng mong có ăn.”

“… Được rồi, tớ đi liền…” Mơ mơ màng màng mà đứng lên, Park Chanyeol vừa thức đậy nên đầu tóc như tổ chim, con mắt cũng không có mở ra hoàn toàn, mặc áo ba lỗ màu đen lộ ra khuôn ngực và cánh tay không to lắm, nhưng lại có một sức quyến rũ đặc biệt khi lười biếng —— Thật ra thì vốn là một chàng trai vô cùng hấp dẫn, chỉ là luôn mau chóng bị chỉ số thông minh của mình dìm hàng.

Byun Baekhyun bưng cháo, cảm giác tim của mình càng đập càng nhanh.

Càng thấp thỏm không yên, càng có một tên không biết nặng nhẹ mà ôm cổ của mình: “Chờ tớ với, sẽ xong nhanh thôi.”

Từ góc độ này, nếu lại thêm một nụ hôn lên vành tai mà nói… là y như tình tiết trong đam mỹ tiểu thanh tân à nha.

… Cúi đầu nhìn nhìn chén cháo vẫn còn bốc khói trong tay, nghĩ đến chuyện nếu như đem cháo ụp lên đầu Park Chanyeol sẽ phải gánh tránh nhiệm hình sự, Byun Baekhyun nhịn được.

〒▽〒 ĐM ĐM ĐM! Xin cậu sáng sớm đừng dùng sắc dụ tớ có được không? Tớ sẽ nghĩ bậy đó! ĐM ĐM ĐM!

Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng vòi nước chảy, Byun Baekhyun càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đè nén mãi không xong, vì vậy để chén cháo trong tay xuống, giang rộng chân ra, đạp vào cửa phòng vệ sinh một cái.

“Má ơi!”

“Đồ khốn Park Chanyeol, sao cậu không mặc quần áo!”

“Em đang tắm đó đại ca! Tắm mà còn mặc quần áo sao?!”

Park Chanyeol bụm lấy Chanyeol bé của mình, vẻ mặt uất ức mà nhìn Byun Baekhyun —— có thể không uất ức sao, cậu tắm rửa có chọc tới ai đâu, còn bị người ta làm dữ với mình…

“Là có chuyện quan trọng sao Baekhyun…”

“… Tớ…” Byun Baekhyun cảm giác mặt của mình bây giờ có thể dễ dàng luộc chín một quả trứng gà…

“Tớ.. cháo cũng sắp nguội rồi, lát nữa tự cậu hâm nóng lại ăn đi! Ai bảo cậu ngày nào cũng nằm ỳ ở đó!”

“Rầm!”

Cửa phòng vệ sinh bị đóng mạnh lại.

Park Chanyeol quả thật sắp khóc rồi.

Mama xin hãy nói cho con biết, trong cái nhà này… nói đến cùng thì có một người bình thường không…
Bình Luận (0)
Comment