Ba Của Bảo Bảo Là Tổng Tài Khó Đối Phó

Chương 1027

Bạch Việt nhường đường, bước ra khỏi cửa chính phòng khách để Vinh Nam đi vào.

Bên ngoài còn có một đám bộ đội tỉnh anh đi theo.

Ngải Tư và Lục Y Đình bước vào căn cứ bí mật của Bách Việt, Giang Lăng ở bên cạnh chỉ đường.

“Lầu hai, căn thứ nhất bên trái”

“Cảm ơn” Vinh Nam gật đầu. Anh khế cúi đầu xuống khiến Giang Lăng không tự giác có chút kiềm chế.

Vinh Nam vừa đi lên chỉ thấy vành mắt ở bên đã đỏ bừng, bóng lưng của anh mang theo nỗi cô đơn lẻ loi nơi tận cùng thế giới.

Cái chỗ ngồi tổng thống này là do chính tay Vinh Bắc dùng cả sinh mạng để trao cho anh.

Đôi mắt Vinh Nam đỏ bừng, mỉm cười, Bạch Việt, tôi đã không còn bất kì người thân nào nữa, Vinh Bắc đã chết, tôi là người duy nhất còn tồn tại trên đời này.

Đây chính là cái giá phải trả cho việc đứng trên vạn người.

Vĩnh viễn sẽ không bao giờ được tha thứ.

Thời điểm bọn họ tiến vào phòng nghỉ ngơi của Bạc Dạ, Bạc Dạ sững sờ nhìn vào bức ảnh của Đường Thỉ trên điện thoại.

Lúc sau, bên ngoài có người đi vào anh cũng không phát hiện ra, đến khi Vinh Nam đến gần anh, Bạc Dạ mới đột nhiên ngẩng đầu lên.

Bắt gặp ánh mắt của Vinh Nam, Bạc Dạ sửng sốt.

“Anh đến rồi”

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Bạc Dạ mới lên tiếng trước.

Vinh Nam đứng đó, ánh mắt khẽ liếc  nhìn ảnh chụp Đường Thi trên điện thoại của Bạc Dạ, sau đó nói.

“Cậu đang nhớ tới cô ấy sao?”

Bạc Dạ không phủ nhận: “Ừm, tôi rất nhớ cô ấy”

“Vậy nếu anh đi vào rồi thì có còn nhớ cô ấy không?”

“Sẽ càng nhớ thêm”

Bạc Dạ cấp tốc trả lời nhanh như vậy, dường như không cần phải cân nhắc cái gì.

“Cũng chỉ có thể nhớ tới cô ấy mới có thể sống sót”

“Cậu có hối hận không?”

Vinh Nam nghiêng đầu: “Làm cái giao dịch thế này với tôi… Rõ ràng là tôi nhờ các cậu kéo kẻ cầm đầu xuống nước”

“Đương nhiên là tôi sẽ hối hận r: Bạc Dạ phối hợp cười: “Tôi còn hối hận vì mấy năm trước tôi đối xử với cô ấy không tốt chút nào. Nếu thời gian có thể quay lại, tôi nhất định sẽ chọn cách khác để đối xử thật tốt với cô ấy”

Vinh Nam không nói chuyện, cuối cùng anh cũng hiểu được suy nghĩ của Bạc Dạ.

“Vậy thì… mời đi”

Giờ khắc này, vị tổng thống cao quý tỏ ra khiêm tốn nhìn Bạc Dạ: “Cậu Bạc Dạ”

Chuyện này thật đáng buồn nhưng lại khiến người nổi lòng tôn kính với người đàn ông này.

Chỉ có anh ấy mới đủ tư cách đứng bên cạnh Đường Thi.

“Ừm”

Bạc Dạ từ trên giường ngồi d: cùng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ rồi mỉm cười.

“Đường Thị, trời rất nhanh lại sắp bắt đầu mùa đông rồi”

Nhưng dù sao Đường Thi cũng không nghe được câu nói này.

Đêm hôm ấy Bạc Dạ được người tới đón đi, bọn người Thất Tông Tội Lý trâm mặc ngồi ở bên trong căn phòng của Bạch Việt ròng rã suốt một đêm.

Sau đó, Kỳ Mặc là người đứng lên nói trước: “Tôi muốn thông báo cho Đường Thi”

“Không được, Bạc Dạ đã nói răng anh ấy không muốn để Đường Thi biết”

Asuka bất đắc dĩ thở dài, nói: “Có lẽ Bạc Dạ nhất định là không muốn Đường Thi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh ấy đi?”

“Thế nhưng Đường Thi có quyền được biết chuyện này”

Lạc Phàm đương nhiên cũng đứng về phía Kỳ Mặc, đối với vấn đề này ý kiến của anh ta cũng giống như Kỳ Mặc.

“Tôi cũng cảm thấy… Đường Thi hẳn phải biết tất cả chuyện này”

“Nhưng nếu Đường Thi biết, cô ấy nhất định sẽ không cho phép Bạc Dạ làm việc này”

Tùng Sam một mực không nói chuyện, lúc này đột nhiên mở miệng nói: “Tôi hiểu tính cách của Đường Thi. Cô ấy thậm chí có thể… chạy tới ở cùng một chỗ với Bạc Dạ”

Khả năng này này tương đối cao.

Hơn nữa, Tùng Sam là anh ruột của Đường Thi, ở một mức độ nào đó anh ta phải biết rõ Đường Thi hơn bọn họ.

“Mọi chuyện thực sự sẽ như thế này sao? Thật quá không công bằng với Đường Thi”

Kỳ Mặc cố gắng kêu gọi người khác bày tỏ ý kiến của mình nhưng mọi người đều có chung một lựa chọn.

Lựa chọn giống như Bạc Da.

Hành động của Bạc Dạ tuy quá tàn nhãn nhưng cũng khá đúng đắn.

Bách Việt thở dài, vươn tay vỗ vai Kỳ Mặc rồi nói với Tùng Sam: “Khi nào rảnh thì chúng ta đi gặp Đường Thi nhiều hơn chút. Dù sao cô ấy cũng chỉ có một mình thôi, thời điểm xung quanh yên tĩnh chắc hẳn sẽ cảm thấy khổ sở”

“Ù” Hàn Thâm gật đầu: “Không bằng.

chúng ta cùng Đường Thi đi du lịch vòng quanh thế giới luôn đi, sẵn tiện dẫn theo.

Đường Duy đi cùng”

“Ý kiến này của anh không tệ nhỉ”

Bạch Việt vỗ tay một cái: “Coi như giúp Đường Thỉ đi giải tỏa tâm trạng, có lế sẽ dễ chịu hơn một chút”

“Còn nữa, phải nhớ phong tỏa tin tức”

Tùng Sam nhíu mày: “Đừng để cô ấy biết chuyện có liên quan đến Bạc Dạ”

“Ừm, cái này cứ giao cho tôi” Kỳ Mặc nói: “Chuyện này tôi sẽ cùng Lạc Phàm giải quyết” Dù sao bọn họ cũng là mạng lưới hacker cao cấp.

Tối hôm đó, ở nơi cách đây dài dằng dặc, tại Bạch Thành, Đường Thi đang ở trong nhà làm một giấc mộng.

Gô lại mơ thấy Bạc Dạ nhưng khi tỉnh lại, cô vẫn chỉ có một thân một mình.

Đường Duy tiếp tục quay lại đi học nhưng ngay sau đó cậu bé lại bỏ dở, bởi vì cậu bé không có cách nào tiếp nhận hoàn cảnh như vậy, cuối cùng vẫn lựa chọn tạm nghỉ học.

Các giáo viên và giáo viên chủ nhiệm của Đường Thi cảm thấy rất tiếc nuối cho một nhân tài: “Đường Duy, em thực sự muốn từ bỏ sao?”

“Có lẽ môi trường này không phù hợp với em”

Đường Duy cúi đầu: “Em xin lỗi… Em đã làm mọi người thất vọng nhưng khi ở nhà em vẫn sẽ tự học. Em đã suy nghĩ kĩ và đã quyết định thi vào trường nào ở nước ngoài.”

“Có gì mà em phải nói xin lỗi đâu”

Giáo viên chủ nhiệm mỉm cười sờ sờ đầu Đường Duy nói.

“Thầy tin tưởng em, cố lên, có tin tức tốt gì nhớ báo cho thầy chia sẻ với em nhé”

“Vâng, em cảm ơn thầy”

Đường Duy đeo cặp sách lên rồi rời khỏi học viện Hoằng Xuyên giống như lúc đầu cậu bé tới đây. Khi cậu bé đi ra, Đường Thi và những người khác đã ở bên ngoài chờ sẵn cậu bé, nhìn thấy cậu, Đường Thi vẫy vẫy tay.

“Đường Duy!”

“Cậu bé cũng thật là làm loạn mà”

Đường Dịch bất đắc dĩ cười.

“Xem tính tình của cậu nhóc này xem, một hồi muốn đi học một hồi thì muốn nghỉ học, thật là làm loạn mà”

Đường Thi đương nhiên vô cùng chiều chuộng con trai mình: “Không có vấn đề gì, em đã hỏi qua Đường Duy rồi, chỉ cần cậu bé không hối hận, lựa chọn của cậu liền để chính cậu bé quyết định đi, đương nhiên cũng phải tự mình gánh chịu hậu quả”

Đường Thi dạy con trai phải có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình. Bất kể lựa chọn như thế nào, cô cũng đều cho phép cậu bé thực hiện nhưng sau này vì lựa chọn của bản thân mà cuộc đời Đường Duy thay đổi thì Đường Duy cũng phải tự mình đi tiếp.

“Cho nên cậu bé lựa chọn và em đồng ý Đường Thi ngồi xổm xuống hướng về Đường Duy giang hai tay ra: “Đi thôi, bạn học nhỏ Đường Duy tạm nghỉ học rồi, sau này con định ngồi một cục ở nhà mãi sao?”

“Không! Con muốn tự mình học!”

Đôi mắt Đường Duy lấp lánh: “Con chỉ là không quen với môi trường ở trường mà thôi! Con vẫn sẽ tự học, chưa kể con còn có thầy riêng cơ mà, các thầy ấy có thể dạy con nhiều thứ hơn, những thứ con không thể học ở trường”

“Tốt” Kỳ Mặc cùng Lạc Phàm lại mặc quần áo một đen một trắng, đứng ở ven đường giống như hắc bạch long sát.

Khuôn mặt Lạc Phàm vẫn lạnh như băng nhưng vừa nhìn thấy Đường Duy liền có chút biến hóa.

“Cậu lại cao lớn hơn rồi”

“Ừm”

Đường Thi nắm tay Đường Duy: “Con sẽ càng ngày càng cao hơn”

Sẽ còn cao hơn ba Bạc Dạ của cậu bé, hơn nữa còn muốn thành người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.

“Hàn Nhượng còn đang làm một bàn đồ ăn ở nhà đấy”

Đường Thi dắt Đường Duy lên xe, Kỳ Mặc và Lạc Phàm cũng lên xe.

“Ö, hôm nay lại là đầu bếp Hàn Nhượng làm đồ ăn sao?”
Bình Luận (0)
Comment